Chương 128: Tế mã xuân tàm • Sát ý cũng là tình yêu

Trác Dật Luân tỏ ra khó xử, giữ chặt đồng nam đồng nữ Mã gia ở hai bên, như đang ngăn chúng chớ nên hành động dại dột. Hắn nói: “Mới sáng sớm ngay cả cơm còn chưa ăn mà đã lên món chính là thịt người rồi à? Nếu vị khách mà các cháu nói là ta —— Vậy thì ta nhất định không ăn đâu.”
Cậu bé nói: “Quý khách ăn đi.”
Cô bé nói: “Không ăn cũng không thể nhìn thấy, nghe thấy.”
Hóa ra là dùng máu thịt làm con thuyền, đi từ bên không hay biết gì sang bên không gì không biết. Trác Dật Luân vẫn dắt hai đứa bé, hắn bảo với Tôn Miểu Miểu: “Hay là gọi tài xế Lý mang tượng Phật Tử về đi. Còn Mã tiên sinh thì……”
Tôn Miểu Miểu nói liến thoắng như kẻ sợ hãi mất khống chế trong phim kịnh dị: “Không được giết Mã Khải Ca! Ông ta mà chết thì bọn tôi biết phải làm sao?! Lão tổ tức giận sẽ giết con cháu mời khách tôi sẽ không để lão tổ làm thế tôi sẽ không để cho họ làm thế đâu……”
Bà tiến lên giành lấy hai đứa bé, hai đứa cất bước nhẹ bẫng tránh đi, cứ như chân không giẫm trên đất vậy. Trác Dật Luân kẹt ở giữa bị dắt theo, phải bước chân hết sức vặn vẹo.
Trong tòa dinh thự rộng lớn này, chỉ có người Mã gia sắp điên và chưa điên, cùng với những nhân viên hoàn toàn chẳng dám lên tiếng can thiệp. Trác Dật Luân thậm chí nhìn thấy ánh mắt bối rối và hoang mang của bảo mẫu ở ngoài cửa, họ hy vọng khách có thể làm gì đó, cũng không thể để khách chạy mất, bỏ lại đám người Mã gia điên khùng ở đây?
Trác Dật Luân buông tay, tay Mã Cần Quang và Mã Cần Nguyệt bị gạt ra, hắn giữ vai Tôn Miểu Miểu, khiến bà bình tĩnh lại: “Tôn phu nhân, hít sâu nào, tôi không ăn thịt người, Phật Tử cũng không ăn Mã tiên sinh đâu. Là do lão tổ Mã gia muốn tìm cách trao đổi với tôi, ăn máu thịt của hậu duệ Mã gia đúng là trực tiếp nhất, nhưng chưa đến mức giết người. Tôi không hề bị mạo phạm, cũng chưa chắc sẽ nghiêm phạt Mã tiên sinh.”
Trác Dật Luân nói năng rất chi nhẹ nhàng, vừa nói vừa liếc nhìn hai chị em, bọn trẻ tạm thời không nhận ra mánh lới trong đại từ nhân xưng, song có người hiểu được là đủ rồi.
Sau đó, Trác Dật Luân rời đi. Hắn không thích tình trạng hỗn loạn này, bản năng mách bảo hắn rằng đây không phải là việc hắn muốn can thiệp và nên can thiệp. Suy cho cùng hắn vẫn là khách, chờ chủ nhà chuẩn bị xong rồi hưởng thụ là được, chỉ chỉ trỏ trỏ là bất lịch sự. Dù sao những điều nên nói cũng đã khiến Mã Minh nghe được rồi.
Phật Tử cũng không cảm thấy bị mạo phạm. Cho dù Mã Khải Ca có thốt ra bao nhiêu lời dối trá, che giấu bao nhiêu toan tính trong lòng, thì cũng chẳng tạo thành mạo phạm đối với Phật Tử. Những thứ vốn dĩ chẳng đáng bận tâm, dối trá hay không dối trá, chẳng lẽ Phật Tử phải trông mong loài người vô dục vô cầu rồi còn thỉnh hắn về nhà? Dùng Mã Khải Ca để tạ tội lại càng hoang đường hơn.
Ngồi trước chiếc bàn tròn cổ trong phòng khách, La Ái Diệu nghĩ, sinh ra và nuôi dưỡng hậu duệ không phải là để giết mổ tạ tội cho người ta. Mấy thứ râu ria thì không rõ, song chủ đề về con cháu đã bén rễ trong lòng La Ái Diệu, đầu tiên là con cháu Mã gia rồi chuyển sang con cháu Tưởng gia – tức cô bé phi nhân loại kia, sau đó hắn lại nghĩ tới người ở phương xa, đối tượng duy nhất mà hắn từng đùa giỡn về chuyện sinh con đẻ cái. La Ái Diệu không tưởng tượng nổi cảnh ngộ nhỡ cháu chắt mấy đời hoặc mấy trăm đời của hắn và Thi Sương Cảnh bị giết chỉ để tạ lỗi với một vị Phật khác.
Nghĩ tới nghĩ lui, La Ái Diệu tự dưng thấy buồn cười, cháu chắt mấy trăm đời cơ đấy, gì mà như chuột vậy, sao đẻ lắm quá thể. Mã Minh Bồ Tát à, ông đừng trách ta nhé, gia tộc lớn đến thế, chỉ có thể nói là bị pha loãng rồi.
Bấy giờ La Ái Diệu chống cằm nghĩ đến vài chuyện không thể nói ra, ngay cả Phật Bồ Tát cũng chớ dòm ngó hắn đang nghĩ gì thì hơn, suy nghĩ này có phần ngông cuồng, cũng có phần không chắc chắn. Tóm lại, trong lòng La Ái Diệu đang dùng ngón tay để bổ núi rẽ biển, tiếp tục phân chia, Bồ Tát loại nào, Phật Đà loại nào, ta ở phía nào, ông ta ở phía nào, ta là con của ai, vì sao ta là “tử” mà vẫn là Phật Tử, còn Mã Khải Ca là “tử” nhưng chỉ có thể là nhân tử.
Khoảng 11 giờ trưa, Mã Cần Quang sang mời Trác tiên sinh tới phòng ăn, 12 giờ sẽ ăn cơm, tuy nhiên bố nó đã đi nghỉ rồi. Mã Cần Quang chờ ngoài cửa chứ không bước vào, Trác Dật Luân hỏi nó: “Sao lại đứng ngoài thế kia?”
Mã Cần Quang chẳng đáp lời.
Trác Dật Luân chỉ nói: “Ta biết nhà cháu có thể giao lưu với lão tổ. Cháu bước qua đi, ta sẽ lén dạy cháu một cách.”
Mã Cần Quang thắc mắc: “Cách gì? Bố mẹ đều không cho cháu tới gần ngài.”
Trác Dật Luân: “Sao cháu nói toẹt ra lời dặn của bố mẹ vậy?”
Mã Cần Quang: “A, xin lỗi ạ.”
Trác Dật Luân đi tới trước cửa, ngồi xổm xuống, cô bé cao hơn hắn khi ngồi xổm, hắn phải hơi ngước lên. Đây thực ra chỉ là sự gần gũi đầy giả tạo, con bé cảm nhận được, cho nên liền lùi về sau một bước.
Trác Dật Luân nói: “Ta không muốn ăn thịt người, nhưng nếu lão tổ nhà cháu khăng khăng muốn nối thông huyết mạch thì chẳng phải mấy hôm nữa sẽ có càng nhiều người nhà họ Mã tới đây sao? Xin mỗi người nhà họ Mã trích một giọt máu từ ngón trỏ tay trái, nhỏ vào trong chậu đất này. Đến khi thu đủ số lượng, cháu sẽ thấy trong đất mọc ra một loại quả thơm, tên là chiêu liêu.” (Chiêu liêu (kha tử) còn được gọi là cây sinh mệnh hay dược vương, là loại thực vật mà Phật Dược Sư cầm trong tay phải, tượng trưng cho sự chữa trị và tái sinh của tự nhiên. Tên tiếng Phạn của cây này là haritaki, nghĩa là “mang đi mọi bệnh tật”.)
Dứt lời, Trác Dật Luân lấy ra một chậu hoa sứ lớn từ trong lòng bàn tay hệt như ảo thuật, sứ được nung thành màu xanh thẫm, hắn giao chậu đất này cho Mã Cần Quang. Cô bé nhận lấy, tay hơi khựng lại, lời lẽ không đủ để hình dung nỗi kinh hãi mà nó vừa cảm nhận trong thoáng chốc, nó nghe Trác Dật Luân nói tiếp: “Nếu kết được quả chiêu liêu, hãy mang nó trả lại cho ta. Ta nói có rõ không?”
Cô bé gật đầu.
Tiễn Mã Cần Quang đi rồi, Phật Tử đứng sừng sững bên cửa. Trong tay con bé thực ra là đầu người, mà Phật Tử đã quên đó là quả chiêu liêu làm từ cái đầu người nào rồi. Chiêu liêu vốn là thuốc kha tử mà Phật Dược Sư nắm trong tay phải, khi Phật Tử sống dậy, hắn phát hiện chiêu liêu của Mật giáo cần được nuôi bởi máu thịt, sọ làm chậu, não làm đất, tạo nên đất đai phì nhiêu, gặp đúng cơ duyên sẽ kết quả chiêu liêu, có thể làm mọi loại thuốc trong thiên hạ. Nếu lão tổ đúng là Mã Minh, có máu của hậu duệ cũng coi như là cơ duyên, quả chiêu liêu mọc ra có thể thay thế cho máu thịt.
La Ái Diệu nghiêng người, tựa vai lên khung cửa, hắn nhớ vì sao mình lại nghĩ tới chiêu liêu rồi.
Đứa bé tên Thi Sương Cảnh sở hữu mệnh cách đặc biệt, phải dùng đầu của cậu làm quả chiêu liêu trong tay, kết ra mọi loại thuốc trong thiên hạ; phải dùng xương của cậu làm bình lưu ly, chứa dòng nước tinh khiết tiêu trừ bệnh tật; phải dùng thịt của cậu làm hoa sen đỏ, tạo nên bảo châu dị hình trong tay trái của tượng Mật giáo; phải dùng da của cậu làm chốn Phật quốc, giống như tấm thangka da dê khổng lồ trong khách sạn, khắc họa chư Thiên chư Phật chư Thần Thánh, Phật quang giáng lâm. (Tình tiết chương 14)
Ban đầu La Ái Diệu đã tỉ mỉ phân tách đứa bé này như thế, song chỉ mấy tháng trôi qua, Phật Tử lại yêu thương cậu như chính bản thân mình. La Ái Diệu giật mình hoảng hốt, hoảng hốt không phải vì sự tàn nhẫn của mình, mà hoảng hốt vì —— Chỉ là một vị khách qua đường bình thường, vậy mà mới lần đầu gặp mặt đã nghĩ xong cách giữ cậu lại mãi mãi. Nâng niu bằng cả tay trái lẫn tay phải, muốn cậu được thấy Phật quang kỹ nhạc, hoan ca cát tường, như trời như nước, rót đầy tuệ giác. Bởi sự phân tách và quyến luyến ấy quá đỗi tự nhiên nên Phật Tử bị che mắt trong một khoảnh khắc, không hề nhận ra thâm ý.
*
Ban ngày Liễu Văn Bân gọi điện cho La Ái Diệu, báo cáo tình hình dẫn hai bà cháu đi khám bệnh. Thi Sương Cảnh vẫn đang chờ có đủ kết quả xét nghiệm, cằm Lưu Thiến bị gãy xương, có khả năng phải gắn tấm thép mini để cố định. Buổi chiều Thi Sương Cảnh truyền nước, vết về đay trên người đã tan gần hết, Liễu Văn Bân chở họ về khu Lệ Quang. Cậu bảo muốn về nhà, Liễu Văn Bân bèn đưa cậu đến dưới tòa nhà.
Ban đêm, Thi Sương Cảnh gọi điện cho La Ái Diệu. La Ái Diệu bắt máy, bên kia video tối đen như mực, chẳng thấy rõ gì cả, giọng Thi Sương Cảnh bị bọc trong chăn, La Ái Diệu cũng vô thức dịu giọng: “Em buồn ngủ à?”
“Ừm.” Thi Sương Cảnh vươn tay bật đèn đầu giường, khung hình lại có ánh sáng, “Hình như là thuốc làm người ta bị mệt.”
Vừa dứt lời, Bắp kêu meo meo meo meo nhảy lên giường, Thi Sương Cảnh chuyển sang camera sau, cho La Ái Diệu xem con mèo ngốc trong nhà, “Bắp nghe thấy tiếng của anh nè.”
Bắp cẩn thận giẫm lên chăn, tiến lại gần chiếc điện thoại, dường như đang nhận biết La Ái Diệu trong màn hình, Bắp nhìn chằm chằm mấy giây rồi dụi đầu vào màn hình. Đến cả La Ái Diệu là kẻ có trái tim cứng rắn như đá mà khi chứng kiến cảnh này cũng phải mềm lòng.
“Em thay tôi xoa xoa Bắp đi.” Hắn nói.
Thi Sương Cảnh chuyển về camera trước, tay kia vươn ra khỏi chăn để xoa đầu Bắp.
“Bên phía anh có thuận lợi không?” Thực ra cậu muốn hỏi là bao giờ anh về? Tuy nhiên khi thấy quang cảnh dinh thự Mã gia, cậu lại chẳng hỏi ra được.
“Càng lúc càng quái dị —— Tôi cũng mất kiên nhẫn rồi, nhưng ứng thân của tôi tạm thời chưa thể trở về được.” La Ái Diệu nói, “Nếu em nhớ tôi thì tôi chỉ có thể để pháp thân tới bên em thôi. Pháp thân vượt qua giới hạn không gian, có thể đến bên cạnh em mà không gặp trở ngại gì, tuy nhiên pháp thân vô sắc vô hình, có lẽ sẽ làm em sợ.”
Thi Sương Cảnh ngáp một cái, “Tức là hình thái mà em chỉ có thể cảm nhận được chứ hoàn toàn không nhìn thấy hả? Cũng lâu rồi chưa thấy nhỉ.”
Kỳ thực mới thấy đúng một lần, vào cái đêm lam nguyệt không hoa.
La Ái Diệu: “Đó là do tôi muốn em cảm nhận được sự tồn tại của tôi.”
Thi Sương Cảnh: “Vậy là anh còn có thể khiến em hoàn toàn không cảm nhận được sao?”
La Ái Diệu: “Phải. Nhưng nếu em chẳng cảm nhận được gì thì khác nào tôi không hề tới.”
Thi Sương Cảnh: “Em có thể hiểu là thực ra lúc này anh cũng đang ở bên cạnh em không?”
“……”
La Ái Diệu: “Đúng vậy. Tôi vẫn luôn ở bên cạnh em. Tượng Phật trong nhà, Phật châu của tôi, pháp thân của tôi. Lúc này tôi đang ở bên cạnh em.”
Thi Sương Cảnh: “Anh đang ở đâu? Cho em chạm vào đi.”
Song chỉ có cảm giác được chạm vào mà thôi. Trên lưng bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay lạnh toát, làm Thi Sương Cảnh dựng tóc gáy. Cậu giật mình, bàn tay kia liền buông ra. Thi Sương Cảnh quay người, đằng sau chẳng có ai, cậu lại ngó lên trần nhà, chẳng có gì cả.
Cậu nằm thẳng xuống, trong màn hình vẫn là gương mặt đẹp trai của La Ái Diệu. Tay trái thả lỏng đặt ở bên cạnh, khó khăn lắm cậu mới bình tĩnh được thì tay trái tự dưng lại bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy. Lần này, cậu đã túm được cái tay kia.
La Ái Diệu: “Chạm được chưa?”
Thi Sương Cảnh: “Anh phải nói sớm chứ, tiện quá vậy.”
La Ái Diệu: “Lạnh như băng thế mà em cũng thích sao?”
Thi Sương Cảnh: “Để Bắp tới sưởi ấm tay cho anh nhé.”
La Ái Diệu: “Thôi khỏi, chạm vào Bắp là nó chạy ngay.”
Hắn vừa dứt lời, Bắp đột nhiên ré lên, cuống quýt lao xuống giường, thậm chí còn chạy loạn mấy vòng trong phòng khách.
Thi Sương Cảnh cười bất đắc dĩ, thở dài nói: “Đừng dọa nó nữa! Em mệt quá, ngày mai lại nghe anh kể chuyện của Mã gia vậy……”
La Ái Diệu: “Ngủ đi.”
Thi Sương Cảnh tắt video, quay sang bên trái, cậu quên tắt đèn đầu giường mất rồi, ánh đèn lại vụt tắt, rèm cửa sổ và bóng tối cùng bao bọc lấy cậu. Thực lòng cậu chưa từng hiểu rõ cấu tạo hay thân này thân kia của La Ái Diệu, nhưng cậu đã không còn sợ hãi tam thân ấy nữa, cho dù là có thực thể hay không. Cậu tưởng tượng pháp thân của La Ái Diệu là ma, con ma này ngoan ngoãn ngủ ở bên kia giường, nắm tay là minh chứng ở mức độ thấp nhất cho thấy hắn vẫn còn ở đó.
Cậu bảo với bên giường trống trơn kia: “Ngày mai em muốn đi tảo mộ cho bố em, em không ngại nếu ông ấy cũng nắm chặt tay em giống như anh đâu.”
Bàn tay kia lại sờ lên trán Thi Sương Cảnh. Hành động này khiến mắt cậu hơi ươn ướt. Nắm tay là người yêu, xoa đầu là trưởng bối. Cậu tự dưng nảy ra một ý nghĩ kỳ quặc: ngộ nhỡ La Ái Diệu muốn đóng giả làm bố cậu thì cậu cũng hoàn toàn không phân biệt được đúng không?!
Editor: Khổ thân ảnh, lại bị cuốn vào drama gia đình nhà người khác. Mà PT ngày càng giống người đàn ông của gia đình nha, ảnh nhìn nhà khác hỗn loạn mà nghĩ sau này con cháu của hai vợ chồng ảnh không thể như thế được