Chương 129: Tế mã xuân tàm • Dù anh ấy có thế nào thì con cũng sẵn lòng. Dù con có thế nào anh ấy cũng không quản được

Ngủ một giấc là đến mùng bảy, ngày nghỉ Tết cuối cùng.
Pháp thân của La Ái Diệu nắm tay suốt cả đêm, mãi đến khi Thi Sương Cảnh thức giấc thì mới buông ra. Thi Sương Cảnh là kiểu người dậy sớm, lại một lần nữa cậu thức dậy từ lúc trời còn chưa sáng. Hôm qua Bắp bị bàn tay vô hình sờ vào làm xù cả lông, mãi đến khuya nó mới mò về phòng, chỉ dám đi đến cuối giường, rúc vào chân Thi Sương Cảnh ngủ cả đêm, sáng sớm cậu còn bất cẩn đá phải cái mông ú nu của nó.
Thi Sương Cảnh mò mẫm qua không khí, chẳng biết có thể chạm vào pháp thân Phật Tử vô sắc vô tướng hay không. Đáng tiếc cậu không thể chạm tới, lại còn nhận được tin nhắn Wechat của La Ái Diệu.
La Ái Diệu: Nếu để cho em chạm vào dễ dàng được thì chẳng phải tôi mất mặt quá sao.
Nhất Kiếm Sương Hàn: ……
Nhất Kiếm Sương Hàn: Cái này thì có gì mà mất mặt hay không
Nhất Kiếm Sương Hàn: Chạm không nổi thật ư?
La Ái Diệu: Tức là sao?
Nhất Kiếm Sương Hàn: Tức là chơi không nổi
La Ái Diệu: ……
La Ái Diệu: Đừng đùa nữa. Em muốn đi tảo mộ cho bố còn gì?
Nhất Kiếm Sương Hàn: Vâng, ăn sáng xong sẽ đi
Nhất Kiếm Sương Hàn: Buổi chiều em đi nhận nốt phiếu xét nghiệm
La Ái Diệu: Tài xế sẽ qua đón em.
Nhất Kiếm Sương Hàn: Thôi khỏi, tài xế Liễu không cần đón Tết hay sao?
La Ái Diệu: Mơ đi.
La Ái Diệu: Tôi còn đang phải ở bên ngoài mà ông ta đòi đón Tết hả?
Nhất Kiếm Sương Hàn: Được rồi
Nhất Kiếm Sương Hàn: [Ảnh Bắp cuộn tròn ngủ]
Nhất Kiếm Sương Hàn: Mèo con hôm nay!
La Ái Diệu: Đáng yêu.
*
“Trời ơi, tro cốt của cha cậu được đặt ở khu lưu giữ tro cốt của nhà tang lễ này sao……” Liễu Văn Bân khéo léo đánh tay lái, ông tới nhà tang lễ ở thành phố D còn quen hơn cả quán cơm, “Tôi lập tức đi tìm phó chủ nhiệm của họ, cậu không cần nộp phí quản lý nữa đâu, có cần tôi tiện thể thay đổi vị trí phong thủy…… Ấy không, không nên nói thế —— Tiểu Cảnh à, có cần tôi tìm một nghĩa trang khác không? Không phiền gì đâu, tôi không lấy tiền của cậu.”
Thi Sương Cảnh tháo dây an toàn, “Không cần đâu anh Liễu, chỗ này tốt lắm, không phải dầm mưa dãi nắng, quản lý cũng rất minh bạch.” Liễu Văn Bân bảo Thi Sương Cảnh gọi mình là anh Liễu, Thi Sương Cảnh cũng thấy cứ gọi người ta là tài xế hoặc Liễu tiên sinh thì đúng là hơi xa lạ, bèn thay đổi xưng hô.
Thi Sương Cảnh ra phía đối diện nhà tang lễ để mua hoa cúc và tiền giấy. Sáng nay La Ái Diệu đã dặn cậu là hôm nay đi thắp hương thì có thể dùng luôn hương hay thắp trên bàn thờ Phật Tử ở nhà, khỏi cần mua thêm. Thi Sương Cảnh lấy cốc nhựa chia ra phân nửa tàn tro trong nhà, dùng túi nylon bọc kín mấy lớp rồi mang vào trong xe. Trước khi ra ngoài cậu đã nấu sủi cảo và đựng trong hộp, nhặt nhạnh thêm một ít hoa quả ngon mắt ở nhà. Cậu đến thăm bố mà, mọi thứ chỉ cần đơn giản thôi, bố sẽ hiểu cho cậu.
Ngày nào Liễu Văn Bân cũng đến nhà tang lễ, đáng lẽ phải quen cửa quen nẻo, hành xử điềm nhiên, thế nhưng hôm nay ông lại đi cùng Thi Sương Cảnh. Không biết có phải vì Thi Sương Cảnh bình thường luôn kiệm lời hay không, mà khiến Liễu Văn Bân dù đã lớn tuổi nhưng vẫn phải tem tém cái kiểu cười đùa, phải tỏ ra chững chạc nghiêm túc.
Theo Thi Sương Cảnh đi đến khu lưu giữ tro cốt, trong những ô cửa thủy tinh trong suốt bày từng hũ tro cốt và bài vị đủ mọi màu sắc, có ô có ảnh chụp, có ô thì chỉ có họ tên. Thi Sương Cảnh đi sâu vào trong dãy kệ, tới tận góc trong cùng rồi ngồi xổm xuống, thì ra tro cốt của Thi Lâu Đình đặt ở vị trí thấp nhất.
Liễu Văn Bân tức giận, vỗ vai cậu nói khẽ: “Vị trí này tệ thế, chẳng phải tội cho bố cậu quá ư? Hôm nay chúng ta làm một nghi lễ nhỏ rồi đổi vị trí phong thủy khác tốt hơn đi…… Cậu xem, chí ít phải lên tầng này mới thích hợp, cơ mà khu lưu giữ tro cốt của nhà tang lễ này lúc nào cũng đầy kín, không biết còn chỗ hay không……”
“Không cần đâu, thật đấy. Anh Liễu, mỗi năm nhà tang lễ chỉ thu của tôi 150 tệ phí quản lý thôi.”
“Đây là vấn đề tiền bạc sao?!”
Thi Sương Cảnh vẫy tay ý bảo Liễu Văn Bân ngồi xuống, Liễu Văn Bân nới lỏng thắt lưng, ngồi xuống bên cạnh Thi Sương Cảnh, nghe cậu giải thích rằng: “Hồi trước bố tôi tới thành phố D chữa bệnh, không chữa khỏi nên qua đời. Cục cảnh sát và cục dân chính thấy tôi còn bé quá nên đã giúp tôi lo liệu thủ tục tiễn đưa ông ấy. Tầng này đúng là không tốt mới chẳng có ai thuê, phí quản lý năm đầu tiên là do chị y tá bỏ tiền túi ra trả giúp cho.”
“Về sau tôi được cô họ nhận nuôi và chuyển tới Lô Châu, tôi ở đó hơn một năm, bị đánh không chịu nổi, không có cơm ăn, không có áo ấm mặc, không được đến trường, tôi đành chạy trốn, bỏ nhà ra đi. Sau đó tôi được nhận vào cô nhi viện, chưa được mấy năm thì cô nhi viện lại chuyển đến khu Lệ Quang.” Thi Sương Cảnh dùng chìa khoá mở ô tủ kính nho nhỏ, tay thoăn thoắt bày biện, “Mấy năm rồi tôi chưa về thành phố D nên cứ sợ tro cốt của bố tôi bị người ta dẹp mất. Hồi mới đến khu Lệ Quang, cô nhi viện vẫn chưa ổn định xong, tôi cũng không có tiền nên mãi chẳng ghé thăm bố được. Đến tận khi lên cấp hai, tôi dành dụm được chút tiền bà Lưu mừng tuổi, tôi mới dám tới đây.”
Thi Sương Cảnh lấy khăn từ trong cặp ra, cẩn thuận lau hũ tro cốt cho bố. Chỗ đặt tro cốt nhà cậu rất đơn giản, ngay cả bài vị viết tên họ cũng không có, chỉ có một chiếc hũ màu trắng ngà nằm trơ trọi.
“Nhưng người của nhà tang lễ không hề dẹp tro cốt của bố tôi, họ giao lại chìa khóa cho tôi, không bắt tôi nộp bổ sung phí quản lý.” Ngụ ý của Thi Sương Cảnh là cậu rất biết ơn nhà tang lễ này, không cần làm phiền người ta chỉ vì thể diện, huống hồ đang là mùng bảy Tết.
Liễu Văn Bân cứng họng. Chủ nhiệm nhà tang lễ này tốt đến thế ư? Ô tro cốt vô chủ suốt thời gian dài mà không dẹp bỏ? Thôi vậy, người ta cũng đã làm rồi, quả đúng là rất có ý thức trách nhiệm với xã hội, lâu lắm rồi Liễu Văn Bân mới cảm nhận được tình nhân ái giữa cuộc sống đô thị. Ông không nói gì thêm, chỉ lấy ra một bao thuốc lá, đặt vào trong ô tủ rồi rời khỏi nhà lưu giữa tro cốt, để Thi Sương Cảnh ở lại một mình sẽ yên tĩnh hơn.
Thi Sương Cảnh lại đẩy chiếc hũ vào trong ô tro cốt rồi bày hoa quả và sủi cảo. Cậu lấy tàn tro đựng trong cốc nhựa ra, thắp ba nén hương. Thi Sương Cảnh nhắm mắt, chắp hai tay, âm thầm trò chuyện cùng bố.
*
Bố ơi, cuộc sống của con tốt lên rồi.
Chẳng biết nên kể từ đâu đây.
Bây giờ con đang ôn thi đại học, nếu bố vẫn chưa đầu thai thì hãy phù hộ cho con đậu đại học nhé. Con biết thời buổi bây giờ đậu đại học không có nghĩa là sẽ tìm được công việc tốt và có tương lai xán lạn, nhưng con muốn cho bố mẹ biết rằng con đang chăm sóc bản thân rất tốt. Con đang đi trên con đường mà bố mẹ có lẽ sẽ vui lòng. Chắc là thế nhỉ. Con không biết nữa.
Con đã có thể đi làm thêm, có thể tự chăm sóc bản thân rồi. Tuy con không thông minh, cũng không giỏi làm ăn, nhưng chắc đi giao đồ ăn thì vẫn không thành vấn đề. Nghe nói nếu đậu đại học thì trẻ mồ côi như con sẽ được hỗ trợ học phí và sinh hoạt phí rất đầy đủ. Dạo gần đây con học hành suôn sẻ lắm, tuy là ngốc nhưng không ngốc như hồi trước nữa. Bố à, bố và mẹ đều học đại học, nên chắc là IQ của con cũng đủ để đậu đại học nhỉ?
Còn về chuyện khác…… Nếu bố ở dưới đó có linh, ắt hẳn bố đều thấy cả rồi.
Con không biết mình có nên thích anh ấy hay không, nhưng con đã lỡ thích rồi, biết sao được đây? Anh ấy đối xử với con tốt lắm. Thật đó. Anh ấy thực sự tốt với con lắm. Nếu không tốt với con thì chắc chắn con sẽ không thích anh ấy đâu, con không thiếu tự trọng đến mức ấy. Lần sau bố mà xuất hiện trong giấc mơ của con, có khi lại gặp được anh ấy đấy. Không gì mà anh ấy không làm được. Để anh ấy tự giới thiệu bản thân thì sẽ rõ ràng hơn, chứ con chẳng biết giới thiệu anh ấy kiểu gì nữa.
Haiz.
Mọi người đều nói tổ tiên phù hộ, người nhà phù hộ, nhưng cầu nguyện với bố hẳn là chẳng có tác dụng gì. Bố cứ lắng nghe thôi là được ạ.
Anh ấy phải đi đến nơi tốt đẹp hơn, không cần thiết phải ở lại đây vì con. Thế giới của anh ấy rộng lớn và phức tạp hơn thế giới của con nhiều, anh ấy có nơi cần đến, còn con chỉ là kẻ phàm tục, một kẻ phàm tục chỉ có thể luẩn quẩn trong chốn cũ. Con hi vọng anh ấy sẽ thực hiện được nguyện vọng của mình, nếu có. Cơ mà anh ấy có thể cầu nguyện không nhỉ? Chắc là anh ấy không cầu nguyện đâu ha!? Anh ấy là người lắng nghe nguyện vọng của người khác mà.
Chẳng hiểu sao con lại hơi chùn bước. Hình như anh ấy muốn ở lại, song con chẳng dám nói rằng con cũng muốn anh ấy ở lại. Tình cảm có thể kéo dài bao lâu đây? Con không theo kịp bước chân của anh ấy, cũng chẳng thể tiến vào thế giới của anh ấy. Con không thích cảm giác tụt lại phía sau này, nhưng con vẫn không thể đi. Bọn con không giống nhau. Con không thể trở nên giống như anh ấy.
Bọn con không giống nhau, sau này còn có thể ở bên nhau không? Có thể bên nhau được bao lâu?
Con thậm chí chẳng biết phải làm sao để đi cùng anh ấy.
Sau khi nghĩ thông suốt tất cả, anh ấy vẫn sẵn lòng chứ?
Con thì sẵn lòng.
Nếu sự sẵn lòng ấy mà hữu dụng thì hay biết mấy. Dù anh ấy có thế nào thì con cũng sẵn lòng. Dù con có thế nào anh ấy cũng không quản được.
Con cũng biết anh ấy sẽ nghe thấy. Vậy con không cần nói lại lần thứ hai nữa.
Bố ơi, con bất hiếu, thích một kẻ không bình thường, con chỉ có thể hứa với bố rằng con sẽ sống thật tốt. Ở lại hay rời đi đều là ở lại, anh ấy ở đây hay không cũng đều là ở đây. Chẳng có ai khác. Chỉ có chúng con thôi.
Thế nhé.
Cảm ơn bố.
*
Thi Sương Cảnh mở mắt, ngồi dưới đất, chờ ba nén hương cháy hết. Lòng của cậu vô cùng trống rỗng và tĩnh lặng, chẳng ai tới quấy rầy cậu trong thời khắc dư âm có chết cũng không hối hận này. Thoải mái quá. Thi Sương Cảnh cho mình một đáp án và lời nhắn nhủ xác đáng. Quyết định đã được đưa ra.
Cậu không biết phải làm sao để nói những lời này cho mẹ, đành dâng hương thay cho lời bộc bạch, sau khi ba nén hương lụi tắt cậu lại thắp thêm ba nén nữa, kính cho mẹ. Đằng nào bố cũng chuyển lời tới mẹ thôi, nói một lần là đủ rồi.
Thi Sương Cảnh càng nghĩ càng kiên cường, cậu không muốn bất cứ ai can thiệp vào sự lựa chọn của La Ái Diệu, bao gồm cả chính mình. Nhưng cậu đã suy nghĩ kỹ càng rồi, cho dù La Ái Diệu lựa chọn ra sao, cậu đều sẵn lòng, cậu đều chấp nhận. Biết lắm thì khổ nhiều. Có thể yêu thì cứ mặc sức yêu, có thể nhớ thì cứ nhớ tất cả.
*
Buổi chiều Thi Sương Cảnh đi lấy phiếu xét nghiệm. Bác sĩ nói chỉ số bạch cầu ái toan của cậu hơi cao, còn lại đều bình thường. Trong kiểm tra chức năng gan, ALT và AST có tăng nhẹ, bilirubin về cơ bản vẫn bình thường, các chỉ số khác hơi dao động. Bác sĩ cho rằng cậu nổi mề đay dị ứng cấp tính, dù sao kết quả xét nghiệm cũng không chỉ ra bệnh lý hệ thống nghiêm trọng nào. Nếu Thi Sương Cảnh vẫn chưa yên tâm, lần sau có thể đến vào buổi sáng khi bụng đói để làm xét nghiệm miễn dịch, kiểm tra xem hệ miễn dịch có hoạt động bình thường hay không.
Liễu Văn Bân chụp hết bệnh án và báo cáo của Thi Sương Cảnh gửi cho La Ái Diệu, cậu hỏi ra mới biết là do La Ái Diệu yêu cầu ông làm thế, thậm chí đây là một trong những mục đích chính của hắn khi cho phép Liễu Văn Bân quay về.
Thi Sương Cảnh biết La Ái Diệu thường nghe lén suy nghĩ của mình, hồi sáng mới bày tỏ hết nỗi lòng trước tro cốt của bố nên thực ra cậu không muốn giao lưu với La Ái Diệu ngay. Buổi chiều cậu trở về cô nhi viện, giúp Lưu Thiến cùng chăm nom lũ trẻ, ngày mai cậu sẽ quay lại học phụ đạo, cô giáo Lý Uyển Oanh đến tận nhà kèm cặp.
Cuối cùng cũng đến đêm khuya thanh vắng. Thi Sương Cảnh nằm lại trên giường. Những ngón tay lạnh băng luồn qua kẽ tay trái của cậu, đan lấy mười ngón tay cậu. Thi Sương Cảnh tưởng rằng đây là nghi thức của Phật Tử đưa cậu vào giấc ngủ.
Song bàn tay đó nhanh chóng buông ra, đầu ngón tay vuốt xuôi theo cổ tay rồi đảo qua cánh tay, xuyên thấu qua những chỗ giá buốt ấy mà châm lửa trên làn da Thi Sương Cảnh, rồi thiêu đốt tới ngực, tới tim. Bàn tay đó lại v**t v* gương mặt cậu, cậu vẫn dửng dưng nằm thẳng trên giường, trong tiềm thức vẫn cảm thấy an toàn.
Đang thiu thiu buồn ngủ, Thi Sương Cảnh đột nhiên cảm giác đùi mình bị tách ra, hai bàn tay giữ lấy hông cậu, mò mẫm vào giữa háng. Cậu tỉnh ngay tắp lự, trên người cậu lúc này đang có ba bàn tay.
Bàn tay thứ tư mò vào xương cụt. Bàn tay thứ năm, thứ sáu cùng che mắt cậu, ánh sáng bị nén thành màu xanh đậm huyền ảo.
✿Tác giả có lời muốn nói:
Tôi rất thích đoạn độc thoại này.


Editor: Vì người chồng đi công tác nhớ vợ này nên 2 chap tiếp theo chúng ta sẽ có màn H bóc tem cúc hoa em Cảnh nhé.