Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 130

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 130: Tế mã xuân tàm • Tính của hoa sen này chính là tính tham – 1 (H)

Thi Sương Cảnh khó chịu đạp loạn hai chân, đôi tay trên háng càng ấn càng chặt, giống như đôi tay mỗi lần hứng tình sẽ nắm lấy hông cậu, kéo cậu về phía đối phương, chỉ là bây giờ chẳng thể nhìn thấy chủ nhân của đôi tay ấy. Thi Sương Cảnh bất đắc dĩ gọi to tên đối phương: “La Ái Diệu! Anh làm gì thế!? Không thể để yên được sao! Này ——”

Căn phòng đang yên tĩnh, tiếng kêu của cậu phá vỡ sự yên tĩnh ấy. Lại có thêm một bàn tay nữa bịt miệng cậu, không cho cậu phát ra bất cứ âm thanh nào.

Thi Sương Cảnh bỗng đâm ra lo lắng. Đây đúng là La Ái Diệu ư? Đúng thật không? Lỡ không phải thì sao? Suy cho cùng cậu vẫn chưa quen với hình thái này của La Ái Diệu. Con người chắc chắn sẽ sợ hãi thứ mình không nhìn thấy được, đây không phải điều mà cậu có thể khống chế. Thi Sương Cảnh hoảng loạn, vươn tay tìm điện thoại của mình, tay trái vớ được điện thoại, tay phải thì cố gỡ bàn tay đang che mắt ra, cậu muốn nhắn tin cho Phật Tử.

Mắt cậu cảm giác có một đôi tay phủ lên, song tay cậu thì chẳng cảm giác được đôi tay ấy. Thi Sương Cảnh nện mạnh xuống giường, đôi tay đó mới buông mắt cậu ra, cậu không thể nói chuyện, chỉ có thể cất tiếng a a tỏ vẻ oán trách và nhìn chằm chằm vào gian phòng trống rỗng tối om. Thi Sương Cảnh bèn nhắn tin.

Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh làm gì thế hả?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Không thể về nhà rồi làm hay sao!?

La Ái Diệu: Tạm thời không về nhà được nên mới thế.

La Ái Diệu: Em không nhớ tôi ư?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Cho dù anh nhớ em thì cũng không thể làm thế được

Nhất Kiếm Sương Hàn: Không thể tới một cách nhẹ nhàng được hay sao?

Trong lúc đang đánh chữ thế này, La Ái Diệu không thể nói với Thi Sương Cảnh rằng: Sở dĩ hắn tìm tới Thi Sương Cảnh trong dạng nhân thân, là vì sau khi thử mây mưa với Thi Sương Cảnh lần đầu tiên, hắn mới phát hiện sự bạo ngược hoang dâm của pháp thân. Tâm, tay, ý đều cứng rắn như sắt, đối diện với sức mạnh siêu nhiên ấy, bất cứ ai cũng trở nên yếu mềm, dễ tổn thương. Mỗi thân là một cách trải nghiệm khác nhau. Nếu thuở ban đầu hắn dùng pháp thân để tiếp xúc với Thi Sương Cảnh thì quan hệ của họ cho tới nay cũng sẽ khác biệt.

Nói dễ nghe thì là như trên. Còn nói khó nghe thì thực ra là không về nhà được nên đang giải khát.

La Ái Diệu tiếp xúc với đủ thứ quái dị ở Mã gia, lòng lại lắng nghe đủ loại suy nghĩ của Thi Sương Cảnh ở phương xa. Một ngày một đêm quá ngắn mà cũng quá dài. Khao khát muốn chạm vào một người là không thể nào kìm nén nổi. Phật nói tam độc vốn tính thanh tịnh, nên tính của các sắc cũng là thanh tịnh, chẳng phải hai, chẳng phải khác *. Tham sân si trên thực tướng vốn thuộc thanh tịnh, nên sắc và mọi pháp cũng đều thanh tịnh. Thấu tỏ tính không như thế chính là cách giải thoát của Mật tông.

Đây chính là lý do La Ái Diệu bị nhiễm. La Ái Diệu không còn hoài nghi nữa, càng nhiễm càng không hoài nghi, thậm chí hắn chẳng hiểu vì sao mình không làm vậy từ một ngàn năm trước, lẽ nào ngay cả hắn cũng cần chờ đợi một tín hiệu, một thứ gọi là duyên?

La Ái Diệu: Hay là em chủ động đi?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Cái gì?

La Ái Diệu: Chẳng phải em sợ tôi chạm vào em sao?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh Phật Tử, về nhà rồi làm đi

Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh lạnh như băng thế này thì phải làm kiểu gì

Nhất Kiếm Sương Hàn: Không làm được đâu

La Ái Diệu: Cứ thử xem?

La Ái Diệu: Tôi thực sự rất nhớ em.

Thi Sương Cảnh vừa đọc xong hàng chữ này thì tóc mai trên trán cậu được một bàn tay vén lên, bàn tay Phật ấy bất ngờ áp lên trán cậu tựa như đang áp tay hạ sốt. Trái tim Thi Sương Cảnh run lên, cố gắng chạm tới bàn tay kia, rốt cuộc cũng mò mẫm được hình dạng bàn tay hoàn chỉnh.

Thi Sương Cảnh bắt đầu hứng thú, túm mấy ngón tay trơn nhẵn của pháp thân rồi m*n tr*n xuôi một đường hướng lên trên. Chạm được cổ tay và vòng tay lạnh buốt, rồi lại vuốt tiếp lên nữa, cảm nhận một cấu tạo cơ thể không thể diễn tả, cùng với đó là sự nhiễu loạn của chất vải huyền diệu, như cát như bụi, như gió như sương, không tồn tại nhưng lại tồn tại, vừa bất động vừa bay bổng. Cấu tạo khó tả ấy là cơ thể con người ư? Cậu hoàn toàn chẳng nhìn thấy được. Cậu vịn cánh tay ấy để ngồi dậy, rồi lại sờ từ khuỷu tay lên, hình như chạm tới những cánh tay khác, hàng loạt hàng loạt cánh tay. Cậu càng sờ rộng hơn, từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, hệt như đứa trẻ đang chơi cầu trượt, hết nấc này đến nấc khác, hết khúc này đến khúc khác, hết tay này đến tay khác —— Xin thứ cho Thi Sương Cảnh không tìm được từ ngữ phù hợp để hình dung, cái này kỳ quái quá.

Lần xuống dưới, bỗng đụng phải xương đầu gối nhô lên, cũng cảm nhận được lớp áo pháp y, dưới áo là hai chân ngồi xếp bằng, Thi Sương Cảnh bỗng nhiên nảy ý xấu, muốn tìm th* g*** h** ch*n nó. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cậu cảm giác thứ không sinh mệnh ấy khẽ phập phồng, như thể đang hô hấp.

Nó hơi điều chỉnh tư thế, cúi người xuống, Thi Sương Cảnh nghe tiếng kim loại và ngọc thạch quý giá va chạm với nhau. Cậu không tìm được thứ dưới háng pháp thân của La Ái Diệu, mò kỹ quanh bắp đùi cũng không tìm được, liền âm thầm thở phào. Bất thình lình, một đôi tay nâng mạn sườn cậu, nhấc bổng cậu lên rồi xoay người lại, để cậu ngồi vào trong lòng nó.

Thi Sương Cảnh không thể áng chừng được hình thể của pháp thân này. Lúc chạm vào những cánh tay san sát như hàng rào ấy, cậu cảm giác nó to lớn như bức tượng đá, dẫu cậu cố duỗi tay thật cao cũng không với tới đỉnh của nó. Lúc ngồi trong lòng nó, cậu lại ngỡ đây chính là hình thể của La Ái Diệu, cảm giác quen thuộc lắm. Bàn tay vừa nâng mạn sườn Thi Sương Cảnh lại dịu dàng m*n tr*n hai bên sườn cậu, cậu thấy kỳ lạ quá, cứ nghĩ tới cảnh bị người ta trêu đùa trong bóng tối. Điện thoại di động bị ném trên giường, nhưng Thi Sương Cảnh cảm giác mình đang không ngồi trên giường, trông thì có vẻ chỉ cần duỗi tay là với được điện thoại, thế mà cậu cố duỗi cỡ nào cũng không với được. Cậu đang ngồi trên pháp thân của La Ái Diệu.

Tiếng trang sức kim loại va chạm càng vang vọng hơn, tay đung đưa, đầu đung đưa, có một khoảnh khắc Thi Sương Cảnh liên tưởng tới bức tượng Mật tông phủ vải xanh mà cậu từng thấy trong bảo điện Phật Tử, tuy cậu từng vén tấm vải ấy lên song hoàn toàn chẳng nhớ đã chứng kiến cái gì. Hồi tưởng về Phật Tử cách một lớp màn ký ức, cảm giác cứ vòng vo như nhìn vào cái bóng để mà phỏng đoán bản thể. Rồi cậu lại nghĩ, nhiều cánh tay thế này cùng hoạt động thì có phải sẽ giống con du diên khổng lồ, tức con rết nhà không nhỉ? Bỗng dưng lạnh toát. Hai bàn tay ấn lên hạ bộ cậu, bắt chước động tác vừa rồi của cậu, cũng vụng về mò vào g*** h** ch*n người ta.

Thi Sương Cảnh bị bàn tay dưới sườn xốc lên, bên dưới lại có đôi tay c** q**n cậu, cậu trở tay mò mẫm đằng sau nhưng chỉ vớ phải khoảng không, phía sau tự dưng trống trơn, cảm giác bất an lập tức trào dâng. Vừa quay đầu, trên đỉnh đầu lại có chuỗi khuyên tai ngọc dài rũ xuống, phía chếch lên trên hình như có một cái đầu Phật đang hơi nghiêng xuống. Thi Sương Cảnh không thốt ra tiếng, âm thanh đều bị chặn lại, cậu nhủ thầm đúng là không nên nói linh tinh rằng “Muốn chạm vào pháp thân”. Cảm giác này còn đáng sợ hơn cả tượng Phật Tử Mật tông mà cậu từng chạm vào. Vừa sống vừa chết, vừa nhỏ vừa lớn. Mấy tháng trước cậu đã l*m t*nh với La Ái Diệu trong hình thái này ư? Lúc đó rốt cuộc làm kiểu gì vậy?

Những bàn tay ấy chẳng m*n tr*n cơ thể cậu quá lâu. Chỉ lát sau, cậu cảm giác nó áp lên háng mình bằng thứ hình trụ, mà lại không cho cậu dùng tay sờ, lúc cậu nhận ra thì nửa phần đầu đã c*m v** rồi. Thi Sương Cảnh hốt hoảng, trong bóng tối, toàn bộ cảm quan tập trung hết vào hạ thể. Cậu giật mình phát hiện ra rằng, lúc cậu sợ hãi, thứ c*m v** chính là đồng là sắt, là dụng cụ tra tấn đầy dịu dàng, mà lúc cậu thả lỏng và tưởng tượng La Ái Diệu đang ch*ch mình trong bóng đêm, thứ tiến vào hạ thể lại trở nên trơn mềm. Cảm giác này vừa quen thuộc mà cũng đáng sợ, ngỡ như La Ái Diệu chưa từng rời đi vậy.

Thi Sương Cảnh nửa quỳ trên đôi chân xếp bằng, thứ đút vào tuyệt đối không phải thứ của tượng Phật, vì vị trí không khớp và ban nãy cậu cũng đâu có sờ thấy. Cậu không thể nào lên tiếng, pháp thân cũng cứ im re, trong không gian chỉ có âm thanh giao cấu vang vọng liên hồi. Mới đầu còn hơi trúc trắc, đút ra đút vào chỉ có tiếng da thịt va chạm, càng về sau Thi Sương Cảnh càng cảm giác như đang tắt đèn mây mưa cùng La Ái Diệu. Có nước chảy ra bôi trơn, bụng dưới tuy ê ẩm mà vẫn thuần thục nhả ra nuốt vào, biết dùng tư thế gì để khiến La Ái Diệu không vào được quá sâu.

Từ những tiếng va chạm thuần túy của vật thể, dường như Thi Sương Cảnh chắp ghép ra một chút âm thanh. Có vẻ La Ái Diệu muốn nói gì đó, tuy nhiên cậu nghe không hiểu. Âm thanh dày đặc tựa niệm chú, khi nghĩ thế, dường như có hàng ngàn ngón tay đang viết chữ trên da dẻ Thi Sương Cảnh, mà trên da cậu vốn đã có giới văn Phật Tử, chẳng qua bình thường không nhìn thấy mà thôi.

Xem ra l*m t*nh với pháp thân của La Ái Diệu thì chẳng thể nào giữ được tỉnh táo. Mấy lần cậu thiếp đi, tỉnh lại vẫn thấy mình đang chìm trong bầu không khí mộng mị. Thậm chí mấy lần cậu còn cảm thấy nụ hôn in lên da mình, càng được hôn, cậu càng nghĩ những thứ đó thực sự là dấu hôn mà La Ái Diệu đang để lại trên người mình. Những nụ hôn càng lúc càng dồn dập, dần dà có thể cảm nhận được cả hơi thở của La Ái Diệu.

Thi Sương Cảnh dùng chính sức tưởng tượng và sự quen thuộc của mình đối với La Ái Diệu để kéo hắn từ phương xa về bên mình.

Những vết thương mà La Ái Diệu lưu lại trước khi đi, bây giờ hắn đều v**t v* hết thảy. Lúc đó hắn g*m c*n thành ra thế này là để xả giận, hắn oán trách Thi Sương Cảnh không cho hắn được đón giao thừa vui vẻ. Giờ ngẫm lại mới thấy tội gì phải oán trách cậu chứ. Nếu không phải do La Ái Diệu mở hội đấu giá rêu rao thì hắn đâu bị vướng vào chuyện của Mã gia.

Chẳng rõ làm đến lúc nào, d**ng v*t cuối cùng cũng rút ra, Thi Sương Cảnh th* d*c ra khí nóng, ngón tay lại luồn vào trong *m đ** của cậu, muốn moi t*nh d*ch ra. Cậu dang rộng hai chân, cứ ngỡ đã kết thúc rồi nên không ngăn cản La Ái Diệu làm xằng làm bậy.

Ấy thế nhưng cái tay ấy vẫn lưu luyến giữa cánh mông Thi Sương Cảnh, cậu xoay người, như thể đang nằm lên đầu gối của pháp thân. Bàn tay tách cánh mông cậu ra, lấy dịch thể trong suốt vừa b*n r* bôi lên phía sau. Thi Sương Cảnh bỗng thấy sai sai, toan quay người lại nhưng bị giữ chặt. Ngón tay vuốt nhẹ quanh lỗ sau của cậu, cậu bắt đầu giãy giụa, miệng bật ra những tiếng “Ư ư”. Cậu nện lên bắp đùi La Ái Diệu, song lại bị pháp y quấn quanh tầng tầng lớp lớp, lấy đi hết sức lực.

Thi Sương Cảnh biết La Ái Diệu định làm gì.

Nếu Thi Sương Cảnh có thể nói chuyện, cậu nhất định sẽ hét lên với La Ái Diệu: “Đằng trước có mà không dùng, sao lại muốn dùng đằng sau! Không thấy bẩn hả!”

Cậu tưởng La Ái Diệu ngại bẩn nhất chứ.

Có lẽ La Ái Diệu sẽ trả lời cậu bằng câu “Tôi ngại bẩn bao giờ?”. Huống hồ như này sao có thể tính là bẩn? Đằng nào cũng túng dục rồi, chẳng thả làm đến cùng luôn.

Thi Sương Cảnh bị giữ trên đầu gối người ta y chang đứa trẻ, lỗ sau cũng bị nới rộng. Cậu thở hổn hển, mà ngón tay của Thần Phật vẫn cứ đâm vào, xoay tròn xoa ấn trong v*ch th*t, cảm nhận còn rõ ràng hơn cả khi nới rộng *m đ** của cậu. Nhận thức của Thi Sương Cảnh đối với cái lỗ đằng trước của mình rất mơ hồ, nhưng nhận thức đối với cái lỗ đằng sau thì cực kỳ tỏ tường. Đương lúc cậu vắt óc tìm cách xin dừng cuộc chơi, điểm G tuyến tiền liệt đã bị tìm thấy, ngón tay ấn nhẹ cách lớp thịt, sau hông Thi Sương Cảnh như bị điện giật, cậu vô thức dùng tay đè lại d**ng v*t đang vểnh lên.

✿Tác giả có lời muốn nói:

* Trích từ “Kinh Chư Pháp Vô Hành” bản dịch tiếng Trung. Một số trích dẫn trong truyện là từ quyển “Lịch Sử Mật Giáo Trung Quốc” của Lữ Kiến Phúc.

Editor: Nhân thân của Phật Tử cao 1m90, còn pháp thân cao tận 2m20 nhé  Thả nhẹ bức fanart pháp thân của ảnh 

(Artist: Anemias-13 / 小狗全家桶套餐)

Bình Luận (0)
Comment