Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 131

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 131: Tế mã xuân tàm • Tính của hoa sen này chính là tính tham – 2 (H)

Trước nay Thi Sương Cảnh chưa từng có cảm xúc sâu sắc nào đối với việc bản thân là gay. Thứ nhất là vì La Ái Diệu không phải là con người; thứ hai là vì có La Ái Diệu ở đây thì chẳng ai dám ý kiến về sự cấm kỵ của tình yêu đồng giời, kể cả công khai hay lén lút; thứ ba là vì cậu vốn dĩ không có khái niệm về “tình yêu”, không tưởng tượng về tình yêu thế tục thì chẳng bao giờ so sánh bình thường hay khác hường. Gần đây Thi Sương Cảnh mới xác nhận rằng mình thích La Ái Diệu, mà hoàn cảnh cậu thích La Ái Diệu cũng rất đơn thuần, tỏa sáng ngay tại trung tâm trái tim, không bị xen lẫn với khái niệm nào khác.

Việc l*m t*nh qua lỗ sau đã hoàn toàn đánh thức Thi Sương Cảnh. Cảm giác dị dạng của cơ thể trở nên vô cùng rõ ràng, dùng nơi bài tiết để l*m t*nh thật quá bất kính, nhưng đây là do Thần Phật tự chọn. Mới đầu cậu còn thấy bẩn, sau đó là khó chịu vì bị nới rộng, sau đó nữa thì bộ phận cậu quen thuộc nhất lại bắt đầu gây rắc rối cho cậu. So với *m đ**, thực ra cậu quen với d**ng v*t hơn. Hồi còn là thiếu niên, cậu chưa từng nghĩ tới việc l*n đ*nh bằng *m đ** mà chỉ trốn vào góc vắng để tự an ủi d**ng v*t.

Tuy nhiên trong đầu cậu chẳng hề ảo tưởng gì hết, chỉ có nỗi âu lo vu vơ về sinh mệnh —— Khi cô đơn, buổi chiều suýt lỡ kỳ thi, đêm đầu tiên rời khỏi cô nhi viện, nỗi khổ tâm về sự nghèo khó bất lực…… Xuất ra sẽ dễ chịu hơn một chút, dung lượng nội tâm cậu vốn không lớn, chứa hết tất cả thì tâm lý sao mà chịu đựng nổi. Xuất ra là đỡ hơn rồi.

Bây giờ l*m t*nh với La Ái Diệu, Thi Sương Cảnh mới phát hiện hóa ra trong cơ thể mình có một công tắc, cứ ấn vào là xuất ra, vậy những nỗi đau khổ mà trước kia cậu trăn trở và cố giải tỏa là cái gì chứ? l*m t*nh với La Ái Diệu bằng phía trước là ký ức được viết mới hoàn toàn, còn làm bằng phía sau chính là ký ức muốn che phủ. Mới đầu Thi Sương Cảnh vẫn rất kháng cự quá trình lau đi rồi viết lại này, như thể cậu rốt cuộc không cần trải qua cuộc sống trước kia nữa, như thể bóc vết sẹo ra.

Ngón tay tiếp tục ra vào, giờ đây cậu đã dễ dàng tưởng tượng pháp thân của La Ái Diệu thành chân thân của hắn. Cậu nằm sấp trên đầu gối hắn, tư thế như con nít chổng mông chờ bị đánh. Tuy nhiên đầu gối của pháp thân êm ái hơn đầu gối của nhân thân nhiều, cậu có thể tưởng tượng nếu mình mà nằm lên đầu gối của nhân thân thì chắc hẳn cấn lắm cho xem, và cũng sẽ không có cảm giác bị khống chế như thế này. Ngón tay của hắn cũng rất không đàng hoàng, moi dịch thể từ trong *m đ** của Thi Sương Cảnh để bôi trơn cửa sau, cứ thế dần dà k*ch th*ch cả hai người.

Thi Sương Cảnh lấy tay che mặt, song tay cậu lại bị gỡ ra ngay tắp tự. Cậu vốn chẳng thể quan sát trong bóng tối, gỡ tay ra cũng chẳng thấy gì, nhưng dường như cậu lại thấy những gợn sóng ánh sáng phản chiếu li ti trong bóng tối. Thi Sương Cảnh cảm thấy gợn sóng ấy thú vị ra phết, liền vươn tay muốn chạm vào, giống như đang vuốt phẳng lớp lông đen tựa sóng vậy. Cậu chợt cảm giác một chuỗi nụ hôn in lên lưng mình, pháp thân có thể vượt qua nhân thân, làm được tất cả mọi thứ, chẳng cần tưởng tượng tư thế của nó, chỉ việc hưởng thụ sự điều khiển của nó mà thôi.

Cậu sực nhớ tới rất lâu trước đây, La Ái Diệu từng giải thích cho cậu pháp thân của Phật Tử là gì —— “Tôi chẳng là gì cả, chỉ là điều không thể nghĩ bàn, mà không thể nghĩ bàn tức là vừa không thể nghĩ vừa không thể không nghĩ, vì chữ “không” ấy làm nổi bật chữ “nghĩ” đầy phản kháng, là một nguồn lực va chạm liên tục trong tâm lý em, và qua lực cản trở của sự va chạm ấy mà chứng minh được sự rõ ràng và không rõ ràng của tôi.”

Có một điều La Ái Diệu không nói ra, đó là pháp thân của hắn sẽ không hiển hiện trước tất cả mọi người. Đúng là Thi Sương Cảnh ngốc thật, thậm chí La Ái Diệu thường cho rằng cậu không có Phật duyên, cũng không thể tìm thấy bóng dáng của trí tuệ ở nơi cậu. Nhưng La Ái Diệu đã bỏ qua một sai lầm chí mạng: Một người có trí tuệ bẩm sinh sẽ không thể tách khái niệm trí tuệ ra khỏi bản thân mình, giống như La Ái Diệu cũng không thể hiểu được phiền não của người khác vậy.

Thi Sương Cảnh nghe được tiếng chuỗi ngọc của pháp thân, rõ ràng chuỗi ngọc là vật trang nghiêm mà cậu lại cảm thấy nó quá sức phô trương. Cậu nhớ tới bảo thạch lưu ly tướng của La Ái Diệu mà cậu từng nhìn thấy, dẫu lộng lẫy và rực rỡ nhưng nghe nói lại dùng để ăn thịt nuốt xương.

Những nụ hôn sau lưng bỗng nhiên ngừng lại.

“Bảo thạch lưu ly tướng” là gì?

Không có âm thanh mà lại có câu hỏi. Câu hỏi ấy nổi lên như bong bóng, nổ tung trong trí óc Thi Sương Cảnh và trở nên rõ ràng.

“Bảo thạch lưu ly tướng” chính là pho tượng Phật khổng lồ đội trời đạp đất mà anh hiển hiện trong nghi thức Quỷ Tử Mẫu Thần đó, giống như là xẻ đôi tượng Phật ra, để lộ bảo thạch bên trong vậy……

Lại là những âm thanh ma mị của vô vàn ngọc thạch. Ngón tay Thi Sương Cảnh tách ra, một chiếc khuyên tai đặt vào tay cậu, xâu bảo thạch nhỏ chảy qua khẽ ngón tay, chẳng thấy rõ màu sắc của bảo thạch trong lòng bàn tay, dường như chúng được phủ một lớp màu xanh đồng thật dày, chỉ lộ ra lõi bảo thạch sáng lấp lánh.

Em thấy được không?

Được.

Nhắm mắt lại đi.

Tại sao?

Sẽ thực sự nhìn thấy tôi mất.

Em không thể nhìn được ư?

Nhìn vào sẽ chết ngay tức khắc, nhưng em không chết. Tôi cũng chẳng rõ việc này lắm. Đúng là kỳ lạ, trước kia em từng nhìn thấy lưu ly pháp tướng của tôi, còn từng thấy tượng ứng thân Mật tông của tôi một lần —— Tuy rằng lần ấy em suýt chết, nhưng chỉ là “suýt” mà thôi. Dường như em sinh ra chính là để nhìn thấy tôi.

Anh tự luyến thật đấy.

Thi Sương Cảnh buông tay, để cho chiếc khuyên tai rủ xuống vang lạo xạo, chẳng biết rơi xuống chỗ nào. Hai tay cậu chống lên đầu gối pháp thân, lại lần nữa ngồi dậy. Hai bàn tay bịt kín mắt Thi Sương Cảnh như một biện pháp dự phòng, cậu hết cách, đành mò mẫm d**ng v*t, lòng cũng đã cam chịu, không làm là không được rồi.

Sườn cổ và trước ngực đều bị hôn, d**ng v*t đâm vào, Thi Sương Cảnh cảm giác mất tự nhiên lắm. Cậu toan chạy trốn, nhưng từ nụ hôn ấy, cậu lại cảm nhận được rằng La Ái Diệu rất khao khát cậu, khao khát toàn bộ của cậu. Hắn còn chẳng ngại thì sao cậu phải ngại chính bản thân mình. Đôi bàn tay nắm lấy mông Thi Sương Cảnh, những bàn tay ấy hoàn toàn là của Phật, chúng hết sức nhã nhặn, trơn mượt và dài mảnh cứ như không xương, lòng bàn tay và các ngón đều có thịt, áp sát lên da dẻ, lạnh lẽo mà vẫn thích hợp. Đôi tay đỡ lấy Thi Sương Cảnh, muốn cậu ngồi xuống. d**ng v*t càng thọc càng sâu, trước đó Thi Sương Cảnh chưa từng cảm nhận được cái thứ kia, nó cứng rắn cắm thẳng vào nơi tận cùng, mãi đến khi cái lỗ của cậu cảm nhận được cả cây thô dài, dùng đằng trước không thể đút vào toàn bộ, dùng đằng sau thì chẳng còn trở ngại gì.

Trên người Thi Sương Cảnh có những nụ hôn, những cái v**t v*, còn có giới văn đã bị xóa bỏ, dường như mỗi chữ đều bị rửa sạch rồi viết lại, chẳng rõ là đang viết cái gì —— Kể cả chính Phật Tử cũng không biết hắn đang viết gì. Chuỗi ngọc trước cổ rủ xuống người Thi Sương Cảnh tựa như bảo thạch nhỏ xuống, tí ta tí tách, rơi xuống lạnh giống như bỏng. Thi Sương Cảnh r*n r* khe khẽ, đón nhận những cú thúc, dần dần có một đôi tay vòng lấy hông cậu, ôm chặt cậu, muốn cậu gần kề, gần kề hơn nữa. Cơn mưa bảo thạch tí ta tí tách hệt như nước mắt vậy. Không đời nào Phật Tử khóc đâu nhỉ? Đó là mồ hôi hay máu ư? Thi Sương Cảnh thông qua cảm nhận của mình để phỏng đoán cảm nhận của La Ái Diệu. Đôi tay đang ôm vòng qua hai cánh tay là của đàn ông, còn đôi tay đang ôm quanh hông là của thiếu niên. Kẻ cần cuộc h**n ** này hơn không phải là Thi Sương Cảnh, mà là La Ái Diệu.

Sau mấy chục hồi va chạm, Thi Sương Cảnh nói thầm trong lòng: Em thích anh nên em mới để anh làm vậy.

Khoảng lặng ngượng ngùng.

Thi Sương Cảnh lại nói: Lần đầu dùng phía trước cũng là làm với pháp thân. Cơ thể con người của anh lần nào cũng chỉ được ăn đồ thừa thôi nhỉ.

Khoảng lặng tức giận.

Thi Sương Cảnh còn nói: Rõ ràng anh có thể giao lưu mà vừa bị nói trúng tim đen là lại giả chết. Tại sao vẫn chưa về nhà? Tại sao tự dưng muốn dùng pháp thân l*m t*nh với em?

Khoảng lặng trầm tư.

Thi Sương Cảnh nói xong thì cũng mệt rồi, dung lượng của cậu chỉ đủ nói mấy câu đó thôi. Trong vòng tay của pháp thân, cậu hệt như con búp bê nằm ngang chờ ch*ch, La Ái Diệu không trả lời cậu, cậu lại bắt đầu cô đơn. Cậu thực sự chẳng quá hứng thú mây mưa với pháp thân đâu. Có lẽ La Ái Diệu cũng nhận ra điều này, cho nên sau khi ăn quen bén mùi, hắn mới lập tức chuyển sang nhân thân để đi gặp Thi Sương Cảnh.

Làm quá dữ dội, cậu cảm giác nửa th*n d*** chẳng còn là của mình nữa, đâm vào quá sâu, tưởng như đâm vào tận dạ dày. Thi Sương Cảnh nhủ thầm, lẽ nào La Ái Diệu có thù oán với cậu, lẽ nào cậu đã làm sai điều gì nên mới phải dùng lỗ sau? d**ng v*t của cậu đã bắn đến mức chẳng thể bắn nữa, từ khúc đầu của cuộc h**n ** là nó đã bắn hết tất cả những gì tích tụ rồi, bây giờ d**ng v*t thậm chí không thể vểnh lên rỉ nước, chỉ còn nửa cứng, đung đưa theo nhịp đâm thúc của La Ái Diệu.

Mỗi lần La Ái Diệu đâm vào tuyến tiền liệt của cậu, cậu đều muốn chạy trốn. Có vẻ Thi Sương Cảnh không chịu nổi sự k*ch th*ch ở tuyến tiền liệt, lúc làm bằng *m đ** cậu hiếm khi cảm giác tuyến tiền liệt bị đâm một cách rõ rệt đến mức này. l*m t*nh trong bóng tối và lặng lẽ, pháp thân không có nhiệt độ cơ thể, y chang l*m t*nh với người chết vậy. Thậm chí càng làm Thi Sương Cảnh lại càng suy sụp, mãi chẳng thể tập trung để mà làm.

Cậu liên tục nói chuyện trong lòng, thời gian trôi lâu quá, thực sự chẳng biết nên làm gì nữa.

Thi Sương Cảnh nói: Đút sâu thế này lạ quá, cứ như bị người ta đâm ấy.

Thi Sương Cảnh nói: Hôm nay em mới phát hiện anh sống rất tệ.

Thi Sương Cảnh nói: Anh không nói gì là em coi như anh ngầm thừa nhận nhé.

Thi Sương Cảnh nói: Chẳng những sống tệ mà còn không nói gì, không hiện thân. Em không thích l*m t*nh với người chết đâu.

Thi Sương Cảnh nói: Em muốn đi ngủ. Cho em đi ngủ.

Thi Sương Cảnh nói: Anh mà còn làm tiếp là em thu tiền thật đấy nhé. Đâm một lần thu 100 tệ.

Thi Sương Cảnh nói: Em hoàn toàn không muốn bán lỗ sau đâu. Ngày mai thức dậy có đau không đây? Anh phải chữa rồi hẵng đi.

Thi Sương Cảnh nói nhiều ơi là nhiều, bịt mắt và miệng cậu nhưng không bịt được tim cậu, bởi vì La Ái Diệu thích l*m t*nh với Thi Sương Cảnh có sức sống, đáng tiếc Thi Sương Cảnh lại chỉ có thể bị ch*ch bởi La Ái Diệu như người chết. Chính La Ái Diệu cũng cảm thấy hơi có lỗi.

La Ái Diệu nói: Bình thường đâu thấy em nói nhiều thế này, sao ở trước mặt tôi lại chẳng nói được gì?

Thi Sương Cảnh nói: Anh tệ lắm, anh trả tiền đi, anh mau xong việc đi, mau về nhà đi ——

Thi Sương Cảnh nói: Vì em nhớ anh nên mới l*m t*nh với anh, anh sướng xong lại chẳng chịu về.

Thi Sương Cảnh chống lên đầu gối pháp thân để đứng dậy, La Ái Diệu còn chưa bắn mà cậu đã nhặt quần mình dưới đất lên rồi. Cậu thề nếu La Ái Diệu còn nhào lên nữa thì cậu nhất định sẽ đạp vào cây hàng của hắn. Càng nghĩ cậu càng thấy mình có lý, La Ái Diệu ăn no mà có về nhà đâu, vẫn cứ đón Tết với người ta. Cậu tưởng Tết năm nay sẽ được vui vẻ hạnh phúc, dù sao cũng có tiền rồi mà, ai ngờ cái Tết của cậu lại lãng phí hết vào việc chữa mề đay và chờ đợi La Ái Diệu.

Cậu thiếp đi từ lúc nào chẳng hay, cuộc điên loan đảo phương đêm nay tựa giấc mộng xuân, cậu mặc quần ở trong mơ rồi cứ tiến bước trong bóng tối, giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, dường như cậu thấy tiền vàng rải đầy dưới đất. Cậu như con quỷ tham tiền, muốn quay người nhặt nhưng bản thân cậu trong mơ lại không nghe theo sai khiến. Tiền vàng dẫn tới một con đường, cậu đi theo con đường đó tới tận khi trời sáng.

*

Gửi tiền cho Thi Sương Cảnh xong, cõi lòng La Ái Diệu cũng rối bời mãi. Đâu chỉ mình Thi Sương Cảnh không yên lòng, chính La Ái Diệu cũng suy nghĩ vẩn vơ nên mới để cậu chạy thoát khỏi chân hắn.

Một đêm điên loan đảo phượng chẳng có kết quả, La Ái Diệu quả thực bắt đầu nhớ nhà. Trong Mã gia thiên kỳ quái này, dường như có thiên nhân ở chốn kỹ nhạc vẫn luôn quan sát La Ái Diệu và Thi Sương Cảnh suốt đêm rồi cười khúc khích. Hắn biết đây chắc chắn là ảo giác, thiên nhân có h*m m**n, nhưng sẽ không coi h*m m**n là chuyện lạ. Cơ mà họ muốn xem thì cũng không phải vô lý. Xem Phật Tử tháo xuống chuỗi ngọc trên thân, tặng cho người ta, phàm nhân ngốc nghếch sờ mó, cuối cùng còn chạy mất, bỏ lại Phật Tử ở chỗ cũ, chẳng biết đang tổn thương vì điều gì. Xem ai cũng thấy thú vị, bất kể là thiên nhân hay phàm nhân.

✿Tác giả có lời muốn nói:

Không được làm bằng pháp thân nữa, hai người cùng ngẩn ngơ thì còn ra thể thống gì nữa! Phạt anh Phật Tử trở về tu luyện kỹ thuật của pháp thân đi, chẳng biết chơi gì cả.

Bình Luận (0)
Comment