Chương 132: Tế mã xuân tàm • Thai Phật dị dạng

Kỳ nghỉ Tết kết thúc.
Từ mùng tám Tết, từng chiếc xe việt dã cán bãi cỏ vàng xanh thành bùn lầy, bầy dê bò đã quen với tiếng còi hiệu thở ra tiếng phì phì từ đằng xa. Trong núi ấm lên sớm, ánh mặt trời rọi chiếu rực rỡ. Khoảng sân tiêu điều trước dinh thự từ từ kín xe, nghe nói các tiểu thương quanh thị trấn đều mau chóng dọn hàng để bổ sung nước uống, nhu yếu phẩm cho dinh thự giữa núi sâu này. Lũ trẻ xuống xe, soi mói lựa chọn vài món đồ rồi trở về trong xe đi tiếp. Có đủ loại khẩu âm khắp trời Nam biển Bắc, các tiểu thương này cũng đã quen rồi, trong thung lũng có một dinh thự rộng lớn, thi thoảng người ở đó sẽ tới bổ sung hàng hóa, củi gạo dầu muối. Khoảng mười năm nay mới thấy những người này tới tới lui lui, tuy họ cũng muốn nghe ngóng nhưng lại bị người ta coi thinh, những người vùng ngoài đó không chịu tiết lộ chuyện gì.
Tôn Miểu Miểu dẫn hai đứa con đi đón khách, những chiếc đèn lồng màu đỏ son nom như đang toét miệng cười. Có họ hàng Mã gia đến từ vùng tam giác Trường Giang, dùng tiếng phổ thông giọng Ngô bảo với Tôn Miểu Miểu là chỉ còn một năm nữa thôi, không sao đâu. Từng rương quà thiết thực được vận chuyển tới dinh thự Mã gia; đồ khô thì có trà bánh, trần bì, tổ yến, đông trùng hạ thảo thì không cần vì Mã gia cũng kinh doanh cái này nên khỏi tặng; đồ ướt thì có rượu, thuốc bổ và chậu hoa quý. Tôn Miểu Miểu thích trồng hoa trên nền gạch đá xanh ở dinh thự Mã gia, năm nay bà đang định quây nửa khoảng sân lại làm nhà kính trồng hoa.
Ngoài đồ ăn ra thì phần nhiều là hàng hóa hiện vật, song Tôn Miểu Miểu đã yêu cầu gửi tới biệt thự nhà họ ở thành phố H chứ không gửi tới đây, vì khí hậu không hợp bảo dưỡng đồ da, cũng chẳng có dịp nào để dùng. Tôn Miểu Miểu cũng đã chuẩn bị trước để đáp lễ từng nhà, bà ghi hết địa chỉ từng nhà rồi mua đồ trực tiếp gửi qua, không mất công mang vào tận chốn rừng sâu núi thẳm này.
Sao trong nhà lại có người ngoài? Trác tiên sinh? Thì ra là vị khách mà lão tổ mời tới. Khải Ca đâu? Sao lại bị ốm? Ôi thật chẳng đúng dịp gì cả. Không sao, mọi người đều tới rồi, tiếp cho cậu ấy chút không khí vui tươi ngày Tết. Thiếu thuốc gì không? Anh chị đều mang theo đây. Tết nhất mà ốm đau, đáng thương quá.
Cô con gái Mã Cần Quang cầm theo một chiếc chậu sứ nhỏ, giơ lên bảo, “Bác ơi, khách nói mọi người phải nhỏ máu từ ngón tay vào đây, lão tổ muốn nói chuyện với khách, không có máu là không được.”
Quá trình xin máu của cô bé rất vất vả, vài người lập tức trích máu cho nó ngay, việc có liên quan tới lão tổ thì tốt nhất vẫn nên làm theo; vài người khác thì tỏ ra ngờ vực, từ chối không chịu. Tôn Miểu Miểu bèn bảo Mã Cần Quang mang chấu sứ lui ra, đừng khiến mọi người mất hứng. Mã Cần Quang đâm ra chán nản, mấy lần Mã Cần Nguyệt ngỏ ý giúp đỡ, các trưởng bối từ chối cho máu đều nể mặt thằng bé, điều này khiến Mã Cần Quang buồn bực hết sức.
“Trác tiên sinh, vì sao cháu đi xin máu thì bọn họ không cho, nhưng em trai cháu xin thì họ lại cho?”
Mã Cần Quang vẫn không bước qua cửa, chỉ vịn khung cửa, ló nửa người vào, hỏi Phật Tử.
Phật Tử không ra khỏi cửa, giờ đang là lúc Mã gia ôn chuyện rôm rả, tạm thời hắn chưa có lý do để xuất hiện, chỉ để mở cửa cho mọi người tiện tới gặp hắn. Nghe Mã Cần Quang hỏi vậy, Phật Tử cũng chẳng đáp vòng vo, “Bởi vì họ cho rằng so với cháu thì em trai cháu mới đại diện cho người nhà họ Mã. Bởi vì cháu là con gái.”
Không nghĩ ngờ vị khách lại thẳng thừng như vậy, Mã Cần Quang ấm ức phát khóc, “Sao ngay cả ngài cũng trọng nam khinh nữ……”
Con gái thường hiểu chuyện sớm là do bị hoàn cảnh mài mòn sự nhạy cảm, Phật Tử nói vậy là nó lập tức hiểu ngay. Phật Tử thấy Mã Cần Quang khóc lóc xót xa như thế thì cứ mặc cho nó khóc một hồi, con bé vẫn không rời đi mà chỉ đứng khóc cạnh cửa, khóc ngay đối diện Phật Tử. Đến khi tiếng khóc của Mã Cần Quang nhỏ dần, Phật Tử mới nói: “Máu mà cháu xin và máu mà em trai cháu xin sẽ kết thành hai viên thuốc chiêu liêu khác nhau. Ta sẽ uống viên của cháu.”
“Thật không ạ?” Mã Cần Quang sụt sùi hỏi, “Vì sao? Viên của cháu và viên của em trai cháu khác nhau chỗ nào ư?”
“Bởi vì cháu là người tiếp xúc với ta, việc này cũng được giao cho cháu. Ta không thích kẻ cướp công lao của người khác, cũng không thích kẻ từ bỏ giữa chừng.”
Mã Cần Quang khóc đến nỗi nhân trung đỏ bừng, Phật Tử gọi nó vào phòng rút khăn giấy lau nước mắt, mũi và miệng đi. Sau khi bình tĩnh lại, Mã Cần Quang bèn đi tìm Mã Cần Nguyệt để lấy lại chậu hoa sứ. Quả nhiên lúc nó quay lại, chiếc chậu đã bị vứt lăn lóc vào góc nào chẳng hay, Mã Cần Nguyệt mải chơi với đám trẻ khác của Mã gia nên quên béng chuyện này, hồi đầu chẳng qua là nó thấy việc này thú vị thôi, tại sao giao cho chị mà không giao cho nó. Mã Cần Quang nhặt chậu lên, tiếp tục cần mẫn đi tìm mọi người trong Mã gia để xin máu đầu ngón tay.
Phật Tử chứng kiến tất cả. Hắn đã đợi ở Mã gia ba ngày mùng năm, mùng sáu, mùng bảy, bây giờ hắn lại lần nữa cảm thán gia tộc loài người quả là nhàm chán. Tục, tục không chịu nổi.
Một ông bố tham lam vô độ. Không rõ Mã Khải Ca phạm phải điều gì mà bị lão tổ nhà mình trừng trị, thành ra ốm đau thoi thóp, đóng cửa từ chối tiếp khách. Phật Tử thấy Mã Khải Ca đúng là ngu xuẩn, ông ta muốn thỉnh tượng Phật Tử về ngăn cản lão tổ quái dị nhà mình, thế nhưng còn muốn tay trái một vị thần, tay phải một vị thần, sở hữu cả hai.
Một bà mẹ hư vinh phù phiếm. Mối quan tâm của Tôn Miểu Miểu đối với sự sống chết của chồng chỉ nằm ở giá trị kinh tế của Mã Khải Ca, nhìn cảnh Mã Khải Ca đánh phụ nữ thì có thể tạm hiểu được chuyện này, tuy nhiên Tôn Miểu Miểu cũng hoàn toàn chẳng quan tâm tới hai đứa con. Một quý phu nhân nhà giàu như vậy, cách đối xử với con nít chỉ là vừa la vừa hét, hết mắng rồi đánh, mở điện thoại lên thì khoe khoang, tắt điện thoại đi là trút giận lên người bên cạnh.
Hai đứa con chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đứa con gái có ý nghĩ phản nghịch, mẹ cấm nó học ca múa theo lão tổ nhưng nó vẫn nhất quyết học. Đứa con trai thì say mê Mã gia thiên huyền diệu, hàng đêm không ngủ, muốn nó nghỉ ngơi mà nó không chịu nghỉ, trạng thái của nó trong tủ quần áo không phải là tu luyện mà là dâng cống phẩm.
Gia đình này chẳng hề nhận thức được trạng thái của mình, trẻ con thì còn hiểu được chứ người lớn thì rõ là ngu dại, tưởng mọi chuyện có thể giải quyết bằng cách “dùng tiền thỉnh Phật Tử về”, hoặc ngây thơ cho rằng “ngoan ngoãn chờ hết ba năm là sẽ không sao”.
La Ái Diệu xem mà đau cả đầu. Tâm trí hắn đi theo pháp thân, ôm lấy Thi Sương Cảnh, cho rằng điều đó có thể an ủi mình. Nhưng hắn chờ đến mùng tám, tiếp xúc với loài người ở cường độ cao, bị một lượng lớn âm thanh ồn ào tạp nham xộc vào não, hắn bắt đầu phiền chán cực kỳ. Hắn nhớ lại những buổi cử hành nghi quỹ ngàn năm trước, nói là buổi lễ tôn giáo song thực chất là buổi xã giao. Ở đây chẳng có bất cứ ai theo tín ngưỡng mà toàn là mượn danh tín ngưỡng để cầu trời cầu đất rất vớ vẩn. Bọn họ thậm chí không thể phân biệt được La Ái Diệu với các tăng ni khác, chỉ có Bất Không nhận ra sự khác biệt của hắn. Song Bất Không Tam Tạng cũng không hiểu được niềm tin và sự trì giới của La Ái Diệu, ông cho rằng Phật Tử vô giáo. Bất Không Tam Tạng đã qua đời từ khi La Ái Diệu còn rất trẻ, đó gọi là “viên tịch”. Hai bên đều chẳng có gì tiếc nuối, Bất Không Tam Tạng không cho rằng La Ái Diệu có thể đạt tới viên mãn thực sự, mà La Ái Diệu cũng không cho rằng Bất Không Tam Tạng đắc đạo, bản chất của viên tịch và niết bàn là khác biệt.
Phiền chán cùng cực. La Ái Diệu cũng định rời đi rồi. Chẳng qua hắn muốn xem đêm nay người nhà họ Mã tề tựu đông đủ thì sẽ xảy ra chuyện gì thôi.
La Ái Diệu có sự kiêu ngạo của chính mình. Bị kêu đến kêu đi không phải tác phong của hắn, trừ phi đạt thành mục đích. Dù tạm thời chưa biết mục đích là gì, nhưng hắn nhất định phải thu được thành quả gì đó rồi mới rời đi.
Trong khoảnh khắc đó, La Ái Diệu nghĩ tới một khả năng —— Vì sao hắn không chuyển tín ngưỡng lão tổ của nhà này thành tín ngưỡng Phật Tử, sau đó xử lý hết lũ tín đồ phiền phức, không thành tín này là xong. Tất cả viên mãn, thiên hạ thái bình.
*
Trước đó Trác Dật Luân và Tôn Miểu Miểu đã nhất trí, Trác Dật Luân không tham gia vào bữa tiệc gia đình của Mã gia mà chỉ cần làm bóng ma ở Mã gia thôi, dù sao người nhà họ Mã cũng bận việc riêng.
Thú vị là những người khác của Mã gia lại chẳng hứng thú với Trác Dật Luân, họ chỉ nghe nói hắn là khách Mã Khải Ca mời tới, nghe theo sự sắp xếp của lão tổ. Lão tổ không cho mọi người gặp hắn ư? Vậy thì khỏi gặp nữa. Những người tin vào thứ này thường có sự khắc chế rất nghiêm ngặt.
Tòa dinh thự chết chóc này rốt cuộc cũng trở nên huyên náo, về đêm rồi vẫn ồn ào chẳng dứt, mọi người ăn no rồi lại tụm năm tụm ba tản bộ quanh sân, vành đai quanh dinh thự Mã gia cuối cùng cũng phát huy tác dụng. Mã gia không có gì tư mật, hoặc cũng có thể là bây giờ mọi người chưa muốn ngủ nên chưa bàn tới chuyện tư mật. Các phu nhân thong dong đi dạo, lũ trẻ thì chơi trốn tìm, cánh đàn ông lại rất nghiêm chỉnh, vừa dán mông lên ghế là bắt đầu tám chuyện trời đất.
Khoảng 10 giờ, Mã Cần Quang thở hồng hộc chạy tới, cầm chậu hoa sứ trong tay. Mấy ngày trước lúc mới giao cho nó thì chậu hoa này vẫn là nền trắng hoa xanh, giờ tự dưng bị nhuộm thành màu nâu đậm, sau đó kết ra một quả trám, nom như quả ô liu dài dài, xù xì. Mã Cần Quang hớt hải cầm chậu hoa chạy đi tìm vị khách.
Mã Cần Quang rối rít nói: “Chỉ có một quả thôi! Đây nhất định là quả của cháu!”
Trác tiên sinh gật đầu, “Đúng vậy. Vất vả cho cháu rồi.”
Cô bé sung sướng xoay một vòng, hoàn thành nhiệm vụ đúng là vui quá. Nó không rời đi, có vẻ là muốn xem vị khách ăn quả trám này. Trước sự chờ mong của con bé, Trác tiên sinh hái quả chiêu liêu ấy xuống và cắn một miếng, bên tai bỗng vang vọng tiếng thiên nhạc, đã đạt tới đỉnh cao. Xem ra Phật Tử tính toán không sai, ăn quả chiêu liêu này có tác dụng tương tự như ăn một người nhà họ mã.
Hắn nhìn về phía Mã Cần Quang, bấy giờ nó đã hoàn toàn không còn mang hình hài một cô bé nữa.
Trong mắt Phật của La Ái Diệu Phật, Mã Cần Quang thậm chí chẳng còn hình người. Toàn thân nó tỏa ra ánh sáng yếu ướt, đáng lẽ phải là Phật quang trong suốt, nhưng Mã Cần Quang lại là một đứa trẻ dị dạng nhăn nhúm, tứ chi vặn vẹo, như thể có thứ gì đó rút gân nó ra, và sợi gân ấy lại nối liền với cổ, tay chân và thân thể nó. Vậy là chỉ cần kéo từ chính giữa, con bé sẽ như bông hoa giấy bị vò nát, trông đáng sợ như thể bị rút ra tầng tầng lớp lớp. Sợi gân ấy cứ thế lơ lửng trong không khí, tạo thành một dải sáng trắng.
La Ái Diệu đẩy cửa ra, quan sát những người dạo chơi trong đình, tất cả hệt như những thai Phật dị dạng. Nữ thì có tứ chi rõ ràng, sau lưng kéo ra dải sáng, nam thì như nắm đấm siết chặt, cơ thể giãn ra theo nhịp hô hấp, có thể thấy thấp thoáng con mắt to bự của họ ẩn trong nắm đấm ấy.
Sở dĩ hình dung những kẻ này là “thai Phật “, là bởi vì La Ái Diệu thấy được pháp tướng từ trên người họ. Trên mức độ nào đó, pháp tướng có thể xem là hình ảnh phản chiếu của pháp thân.
Song tất cả những thai Phật này đều dị dạng đến mức không thể tưởng tượng nổi. Rõ ràng nhất chính là Mã gia thiên trùng điệp cao vút, mấy đêm trước chỉ thấy được tòa tháp ánh sáng mơ hồ dưới trăng, mà bây giờ La Ái Diệu đã có thể thấy được hết sức cụ thể. Đây rõ ràng là một pháp thân khổng lồ chưa hoàn chỉnh, các dải sáng màu trắng ấy phân thành ba nhánh giữa, trái, phải rồi hội tụ, tại các vị trí quan trọng còn xoay thành bánh xe.
Đây là pháp thân bán thành phẩm.
Pháp thân của La Ái Diệu hoàn chỉnh đầy đủ cho nên có rất nhiều pháp tướng đẹp đẽ lộng lẫy, có thể hiển hiện tùy nơi tùy lúc. Tướng có thể chuyển thành thân, chẳng hạn lưu ly pháp tướng của La Ái Diệu có thể chuyển thành lưu ly pháp thân, do đó nó có công dụng thực tế. Thân cũng có thể chiếu ra tướng, tuy nhiên tướng khuyết thiếu lại không thể chuyển thành thân, chỉ thân khuyết thiếu mới có thể chiếu ra tướng khuyết thiếu.
Điều này khiến La Ái Diệu có hơi bối rối. Suốt ngàn năm qua, đây là lần chạm mặt “đồng nghiệp” ly kỳ nhất của hắn. Theo lý thuyết thì tất cả Phật, Bồ Tát, Kim Cang, Minh Vương đều là đồng nghiệp của hắn, chẳng qua có phân chia cấp bậc trên dưới mà thôi. Tuy nhiên điều này cũng quá là ly kỳ rồi.
✿Tác giả có lời muốn nói:
Sang quyển 3 sẽ có rất nhiều phục bút được tiết lộ, mà các phục bút về anh Phật Tử đa phần sẽ liên quan đến thiết lập Mật tông.
Tôi kiến nghị là mọi người mà gặp nội dung xem không hiểu thì cứ lướt qua luôn đến đoạn mình hiểu được. Để đảm bảo tính chặt chẽ của câu chuyện nên có vài tình tiết và nội dung tôi nhất định phải viết ra, nhưng tôi cảm thấy mọi người đã chọn đọc truyện là quá tốt rồi, tôi hoàn toàn không để tâm đâu!