Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 133

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 133: Tế mã xuân tàm • Đây chính là kết cục của tham lam

Mắt Phật khép lại, Mã Cần Quang trở về hình hài một cô bé hoàn toàn bình thường. Mắt Phật mở ra, pháp tướng của Mã Cần Quang lại thành hình tượng quái thai lơ lửng trên không, khiến người ta vô thức lùi về sau.

Những pháp tướng quái dị ấy k*ch th*ch La Ái Diệu, làm hắn nôn nao ghê tởm. Tuy đã khép mắt Phật nhưng hắn cũng chẳng muốn giao lưu trò chuyện với bất cứ người nhà họ Mã nào nữa. Những “người” này đều là sự tồn tại nửa vời, chắc chắn không phải tín đồ thuần túy, quả nhiên họ có chút liên hệ tới Phật môn, song cách liên hệ này quá dị hợm, La Ái Diệu cảm thấy chướng mắt.

Pháp thân bán thành phẩm này là của ai? Mã Minh Bồ Tát ư? Quái dị như thế sao?

Nếu pháp thân của La Ái Diệu mà biến thành như vậy, nếu La Ái Diệu muốn chế tạo ra những pháp tướng quái thai của con cháu giống như vậy, hắn thà rằng tất cả chấm dứt ở đời của mình còn hơn.

Nhìn vào pháp thân, pháp tướng và tượng Phật báo thân của La Ái Diệu là biết, hắn chú trọng hình tượng bản thân đến mức thái quá. Ngay cả trong tấm thangka da dê trên trần khách sạn ở thành phố D, hình tượng của Phật Tử cũng đẹp đẽ động lòng người. Giờ tự dưng nhìn thấy pháp thân bán thành phẩm như vậy, La Ái Diệu muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bởi đây có thể là cơ hội cuối cùng để giao lưu với người trong Phật quốc.

La Ái Diệu là Phật Tử, trước khi đầu thai ra nhân thân thì thức của hắn đã tồn tại rồi. Ở trong thức, hắn nhìn thấy muôn ngàn Phật quang, cũng biết hết mọi pháp mà mình nên biết, nghe kinh luận pháp cùng các vị Phật. Nói cách khác, pháp thân của La Ái Diệu xuất hiện trước nhân thân, còn nhân thân thì xuất phát từ cơ duyên tất yếu nên mới bất đắc dĩ chuyển sinh. La Ái Diệu không có cha mẹ mà là do trời sinh ra, không thể lý giải bằng góc độ chủ nghĩa duy vật hiện nay. Hắn vừa hiện thế, Bất Không Tam Tạng liền đón hắn đi, dẫn hắn theo bên cạnh để bồi dưỡng.

Cho nên La Ái Diệu kiêu ngạo là bình thường. Hắn là Phật Tử, là sự tồn tại cực kỳ đặc biệt trong danh sách chúng Phật của Phật Nhiên Đăng, có nhân duyên hết sức mỏng manh với nhân thế, lại phải thừa kế pháp của bộ chúng Mật giáo. Hắn cần dùng cả đời để điều hòa mâu thuẫn bẩm sinh ấy, và điều này cũng dẫn tới tình trạng là hắn không thể thuận lợi niết bàn.

La Ái Diệu tiến vào trong đình, pháp thân chạm vào những dải sáng như tơ tằm đó. Một cảm giác hết sức quen thuộc bỗng trỗi dậy. Qua những pháp thân bán thành phẩm này, dường như La Ái Diệu tìm về cảm giác thấm nhuần trước khi chào đời. Lòng hắn không yên ổn, song vô số giác quan đều được điều động, dần dần hòa vào cảnh tượng này. Hắn không thể tả rõ đây là điềm lành hay điềm gở. Bức tượng nhỏ của hắn đặt trong phòng, đã bị bao phủ bởi một lớp tơ sợi dày đặc.

Mục đích ăn chiêu liêu là để giao lưu, thế là La Ái Diệu hỏi thẳng: Ông là ai, vì sao lại muốn ta tới đây?

Trong kết cấu khung trời thẳng đứng ấy, thiên nhạc tụ tập đông đúc, tựa như thiên nhân kỹ nhạc trong bích họa phi thiên đang thỏa sức ca múa, song những thiên nhân này đều mang dáng vẻ bị rút gân rất vặn vẹo, quái dị. Các pháp tướng của người Mã gia vui vẻ đung đưa trong Mã gia thiên, tứ chi trôi nổi trơn tuột, nom như gió cuốn nh** h**, thổi tung làm những nhụy dài ấy càng lòe loẹt hơn.

(Kỹ nhạc thiên: là các vị thần (thiên nhân) âm nhạc ca múa trong Phật giáo, thường được mô tả qua tranh bích họa với hình tượng phi thiên tức bay lượn, ca múa giữa trời.)

Mấy lần La Ái Diệu cứ ngơ ngẩn, trước khi nhân thân ra đời, từng có vô số lần hắn cảm nhận được núi báu Tu Di, mà giờ đây không gian giãn ra vô hạn, như thể được dựng lên từ trên xuống dưới, kéo dài mở rộng, thành vô lượng thiên với đủ loại hình thái. (Núi Tu Di là một ngọn núi thiêng trong Phật giáo, được xem là trung tâm của vũ trụ, là trục mà mặt trăng, mặt trời và các vì sao quay xung quanh.)

Pháp thân khổng lồ trên không trung không trả lời, chỉ nhất quyết muốn La Ái Diệu ở lại.

La Ái Diệu hết sức cẩn thận, hắn thu cánh tay về, không chạm vào những dải sáng ấy nữa và ngắt sự liên kết. Trước khi hắn khép mắt Phật, một giọng nói vừa như Phật vừa như Ma bỗng vọng lại.

“Nếu chưa dứt trần tâm, ngươi sẽ không thể thành Phật. Nhưng nếu muốn thành Phật thì không thể hủy kỳ hạn niết bàn.”

La Ái Diệu tiếp lời một cách rất đỗi tự nhiên: “Ông tới để giúp ta thành Phật sao? Là Mã Minh hay là Bồ Tát nào khác?”

“Nếu ta đáp là phải thì ngươi có đi theo ta không?”

La Ái Diệu nói: “Ta chưa dứt trần tâm, cũng chẳng đi theo kẻ khác. Ta đã định tự lập đàn tràng, tìm hộ pháp giúp ta niết bàn.”

“Ta chỉ hướng dẫn chứ không làm hộ pháp.”

La Ái Diệu nói: “Vậy thì thôi.”

Hắn vừa dứt lời, pháp thân bán thành phẩm cao ngút trời bỗng tan thành mê cảnh tựa sương khói. Người nhà họ Mã bắt đầu nhảy múa. Mắt trái của La Ái Diệu mở Mắt Phật, mắt phải mở mắt người, Mã gia mới nãy còn ồn ã tiếng người mà giờ tự dưng lặng thinh, Mã Cần Quang bước ra từ trong nhà, nhảy vũ điệu quái dị, lượn quanh hành lang thông nhau ở dinh thự Mã gia. Nam giới tạo thành hình mạn đà la trong đình, với nhóm ba người, bốn người hoặc năm người. Nữ giới đi một vòng trong sân đình, múa điệu thiên ma ngàn tay, nghiêng đầu, quay tròn, rồi lại múa điệu tán tụng, chính là bài tụng Phật sắp niết bàn do Mã Minh Bồ Tát biên soạn.

(Mạn đà la là họa tiết hình tròn tượng trưng cho nơi cư ngụ của thánh hiền và công đức. Vẽ mạn đà la được xem là phương pháp cung phụng vũ trụ nhanh chóng, đơn giản và trọn vẹn nhất.)

Cảnh thiên cung kỹ nhạc này từng in dấu trong thức hải của La Ái Diệu. Bây giờ cảnh ấy tái hiện, La Ái Diệu lại chẳng hề có chút cảm giác nhớ nhà nào.

Thậm chí hắn còn đưa ra một kết luận mang tính trực giác: Đây chính là kết cục của tham lam.

Mặc dù không biết rốt cuộc Mã Minh Bồ Tát gặp chuyện gì, nhưng giờ xem ra không phải là chuyện tốt rồi. Mà mê cảnh này đã vây hãm La Ái Diệu, chướng ngại đã dựng nên.

*

Từ khi Thi Sương Cảnh l*m t*nh với pháp thân của La Ái Diệu, hắn lại càng quen với việc trực tiếp trò chuyện với cậu ở trong lòng, ngay cả WeChat cũng lười sử dụng. Tuy nhiên giọng pháp thân của La Ái Diệu trầm thấp và mờ mịt hơn, khác với lúc nhân thân của hắn ở bên cạnh. Giống như hồi làm nghi thức Quỷ Tử Mẫu Thần, kỳ thực nhân thân của La Ái Diệu rất gần kề, cho nên giọng nói len lỏi vào đáy lòng Thi Sương Cảnh gần như không khác gì giọng của chính hắn.

Bỗng nhiên nghe giọng pháp thân của La Ái Diệu, Thi Sương Cảnh liền dừng bút.

La Ái Diệu: Đều tại em khăng khăng đòi tôi tới chốn thảo nguyên hẻo lánh này. Gặp phải thứ quái quỷ rồi.

Một đống dấu chấm hỏi hiện ra trên đầu Thi Sương Cảnh, chẳng hiểu sao tự dưng lại hỏi vậy. Nhưng tiếp đó hình như pháp thân của La Ái Diệu chỉ thực hiện tác dụng truyền âm, chẳng hề sống động gì cả, nghe có vẻ hắn sắp phải bận rộn lắm, mà chẳng biết là bận việc gì. Không thể gọi video WeChat nữa vì hắn đã đến nơi không thể gọi video. Thi Sương Cảnh phải tự chăm sóc mình, tùy cơ ứng biến.

Thi Sương Cảnh cũng chẳng thể nói rõ là mình có hối hận hay không, nếu cậu không khuyên Phật Tử đi giúp tài xế Liễu thì vợ con tài xế Liễu phải làm sao đây? Lẽ nào trơ mắt nhìn tài xế Liễu tan cửa nát nhà ư? Song cậu biết Phật Tử luôn như vậy, ra khỏi nhà là chẳng trở về, cứ bị vướng vào việc này việc kia. Thi Sương Cảnh nhớ La Ái Diệu, lại phải giấu kín nỗi nhớ ấy, La Ái Diệu nói đúng, thực ra vẫn tại Thi Sương Cảnh khăng khăng khuyên hắn đi. Giá mà lúc trước cậu dùng tình cảm thúc giục hắn trở về thì tốt rồi.

Đã bảo sẽ làm gia sư mà La Ái Diệu lại đi mất dạng. Thi Sương Cảnh suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn mang đồ dùng xuống căn nhà dưới lầu mà mình từng ở. Từ khi cha con Trang Hiểu rời đi, căn nhà đã bỏ trống nửa tháng nay, chắc là xử lý ổn thỏa rồi. La Ái Diệu nói không sai, khu vực chức năng cần phải ngăn cách ra, Thi Sương Cảnh không thể vừa làm bài vừa chơi với mèo nữa, như thế thì sẽ mải chơi quên học.

Lý Uyển Oanh – gia sư của Thi Sương Cảnh vô cùng tận tuy, đã hứa sau mùng bảy Tết sẽ làm việc là ngay mùng tám cô đã tới nhà cậu đúng giờ, ôm theo tài liệu và bài thi.

“Từ ngày mùng 10 đến 12 tháng 3 sẽ diễn ra kỳ thi thử lần 2, giờ đang là tháng 2, chúng ta vẫn còn thời gian.” Lý Uyển Oanh cập nhật thời gian đếm ngược đến kỳ thi đại học trên tấm bảng trắng ở nhà tự học, “La tiên sinh đi công tác nên cô sẽ tạm thay anh ấy phụ trách phần ôn tập sách giáo khoa toán, tuy nhiên chúng ta vẫn sẽ tập trung củng cố kiến thức. Nội dung sách giáo khoa mà La tiên sinh dạy em trước đó đã bao hàm các phần kiến thức khoảng 100 điểm, nếu em có thể đạt được số điểm căn bản này thì điểm thi sẽ không quá tệ đâu.”

Thi Sương Cảnh gật đầu lia lịa, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.

9 giờ mỗi sáng Lý Uyển Oanh sẽ đến nhà tự học và rời đi vào 5 giờ chiều, buổi tối dành thời gian cho Thi Sương Cảnh làm bài tập. Theo như tiến độ mà Lý Uyển Oanh đặt ra, nếu suốt tháng 2 La tiên sinh vẫn không trở về thì cô dự định sẽ ôn xong môn sinh và môn hóa của mình lượt đầu tiên, tiến độ môn lý và toán cũng được kha khá rồi, đầu tháng 3 cô sẽ hướng dẫn Thi Sương Cảnh làm đề cương và chỉ cậu cách thi. Ôn đề ấy mà, tức là phải vừa làm vừa học, điểm cũng sẽ từ từ tăng dần, không thể coi đề thi như quái vật được.

Dạo này trời vừa tối là bà Lưu sẽ gọi Thi Sương Cảnh đến cô nhi viện ăn cơm, đằng nào Phật Tử cũng chưa về, Thi Sương Cảnh không cần tự nấu ăn ở nhà nữa, buổi tối cứ ăn ở cô nhi viện. Nếu muốn ăn ngon, cậu còn có thể gói một phần mang về để hôm sau làm bữa trưa. Thi Sương Cảnh là sĩ tử thi đại học, được chăm sóc ân cần là đúng mà.

Là đúng mà…… nhỉ?

Chiều ngày 12 tháng giêng, Thi Sương Cảnh đang vắt óc làm bài ví dụ môn lý thì bỗng nhận được tin nhắn của Lưu Thiến, hỏi cậu có gặp Hà Hiểu Đống không. Thi Sương Cảnh có cảm giác bất an hệt như nghịch điện thoại trong giờ học vậy, cậu để điện thoại dưới bàn, trả lời rằng cả ngày hôm nay mình đều ở nhà học bài, sao mà gặp Hà Hiểu Đống được.

Lưu Thiến nói, Hà Hiểu Đống không qua đợt phỏng vấn thứ hai, sau cuộc phỏng vấn chẳng thấy cậu ta đâu cả, Lưu Thiến đi mua thức ăn tình cờ nghe người quen trong khu công nghiệp nói thì mới biết. Buổi phỏng vấn là vào sáng hôm qua, nói cách khác Hà Hiểu Đống đã mất tích hơn 24 tiếng. Cậu nghĩ thầm “Không xong rồi”, đành mạo muội giơ tay, giải thích ngắn gọn với Lý Uyển Oanh rằng cậu cần đi tìm người, e rằng bạn cũ của cậu ở cô nhi viện gặp chuyện rồi.

Lý Uyển Oanh không ý kiến gì, chỉ dặn cậu chú ý an toàn, chớ nên đi đến nơi gần nước, lỡ gặp chuyện là phải kịp thời báo cảnh sát ngay. Cô đã viết hết đề hôm nay vào chỗ trống, bài tập cũng ghi lên bảng trắng rồi, bao giờ về cậu nhớ làm bài tập.

Thi Sương Cảnh xuống lầu thay đồ mặc ra ngoài, lúc cậu ngồi xuống buộc dây giày, Bắp lại gần ngửi ngửi rồi giơ chân gạt áo khoác của cậu. Hôm nay cậu mặc áo phao, sợ móng của Bắp cào rách, cậu đành nghiêng người ôm Bắp vào lòng, xoa xoa cái đầu nhỏ mấy chục lần rồi hôn lên đầu nó, cuối cùng đặt nó vào chỗ trống trên tủ giày.

Bỗng, Thi Sương Cảnh cảm giác bụng phải nhói đau, cơn đau vô cùng ngắn ngủi, cậu bám lấy tủ giày, khó khăn lắm mới giữ vững được cơ thể. Khoảnh khắc ấy cậu thậm chí chẳng kiểm soát được hô hấp, cậu không dám hít vào, sợ sẽ càng đau hơn, cũng không dám thở ra, sợ sẽ nghẹn đến chết. Cậu cứng đờ tại chỗ, tay phải đặt lên bụng phải, thử hô hấp mấy hơi thật nhẹ, cơn đau nhói ấy thoáng qua rồi biến mất, chỉ còn cảm giác đau âm ỉ. Thi Sương Cảnh nghĩ do mình đứng dậy nhanh quá nên đau xóc thôi, cậu không để tâm lắm, cứ thế nhịn đau đi ra ngoài.

✿Tác giả có lời muốn nói:

Kế tiếp về cơ bản là góc nhìn của Tiểu Cảnh và đan xen cảnh ngộ của anh Phật Tử ở Mã gia thiên. Dù sao bộ truyện này cũng theo góc nhìn của Tiểu Cảnh là chính, đối với chuyện mà Tiểu Cảnh không biết, độc giả cũng chỉ có thể không biết giống như cậu vậy.

Editor: Tuần này t bận quá nên ra chap muộn nhé.

Bình Luận (0)
Comment