Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 134

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 134: Tế mã xuân tàm • Bây giờ con chỉ muốn đánh người một trận

Hôm nay là 12 tháng giêng, thời tiết xấu. Lúc mới tới, Lý Uyển Oanh kể rằng khu chợ bên cạnh đã đổ tuyết lất phất, tiết trời trở lạnh, ngày mai vẫn tiếp tục hạ nhiệt độ. Thi Sương Cảnh ra khỏi cửa hứng gió lạnh, trong đầu cứ nghĩ tới những lời của Lý Uyển Oanh, cậu lại càng lo lắng cho Hà Hiểu Đống hơn.

Trong mắt Thi Sương Cảnh, Hà Hiểu Đống là đứa em trai còn nhỏ hơn cả cậu, cậu chăm sóc Hà Hiểu Đống là việc nên làm, tuy rằng cậu từng cảm thấy lựa chọn của Hà Hiểu Đống trưởng thành hơn mình rất nhiều.

Điểm thi cấp ba của Hà Hiểu Đống không bằng Thi Sương Cảnh nên cậu ta chọn học trường nghề hệ 5 năm liên thông, ngành cơ điện tử. Từ lâu cậu ta đã xác định mình sẽ vào làm nhà máy, nhưng cậu ta muốn làm nhân viên kỹ thuật cao cấp. Hà Hiểu Đống lựa chọn khu công nghiệp Lệ Quang thì càng dễ hiểu, hồi cậu ta học cấp 2, bằng cấp vẫn chưa tràn lan như bây giờ, đâu đâu cũng có thanh niên tốt nghiệp trường nghề rồi quay về khu Lệ Quang làm việc. Không ngờ mới mấy năm trôi qua, khu công nghiệp Lệ Quang bây giờ tuyển nhân viên kỹ thuật sơ cấp thôi cũng ưu tiên “nhân tài” có bằng đại học rồi.

Thi Sương Cảnh rất sợ Hà Hiểu Đống nghĩ quẩn. Ở cô nhi viện thỉ thoảng sẽ đứa trẻ như vậy, một khi rời đi là tiến thẳng vào ngõ cụt. Nghiêm trọng nhất là hồi Thi Sương Cảnh học lớp 8, một đứa trẻ vừa rời cô nhi viện không lâu đã đốt than tự vẫn, tin được báo về cô nhi viện, yêu cầu Lưu Thiến tới nhận diện thi thể. Nghe nói cảnh sát kiểm tra điện thoại của đứa trẻ đó, phát hiện số dư tài khoản của cậu bé trước khi chết chỉ còn vài đồng tiền. Vì chỉ có bằng cấp hai nên dù cậu bé muốn vay tiền online cũng không thể vượt quá 5 chữ số, thậm chí còn chưa tới thời điểm những công ty cho vay đó tới giục nợ, khoảng cách xã hội quá lớn đã khiến cậu bé tuyệt vọng đến chết. Thời buổi này đi bốc gạch ở công trường cũng phải để ý sắc mặt đồng nghiệp, không có đồng hương và anh em thì chỉ là lính lẻ, bị bắt nạt là đáng đời. Cậu bé viết lời trăn trối vào bản ghi chú, nói rằng sống đến gần 20 tuổi mới phát hiện mình còn chẳng xứng đi bốc gạch.

Khí trời âm u như miếng giẻ rách, trước tiên Thi Sương Cảnh đến cô nhi viện gặp Lưu Thiến, bọn họ tìm kỹ một lượt ở cô nhi viện, Hà Hiểu Đống không trốn trong mấy chỗ như nhà kho hay gì cả. Chẳng ai liên lạc được với cậu ta, cuộc gọi tới đều nhận phản hồi “Đã tắt máy”, nhắn tin Wechat cũng không hề trả lời, Thi Sương Cảnh còn kiểm tra cả bồn nước lớn ở cô nhi viện. Cậu và Lưu Thiến ngầm hiểu ý, Lưu Thiến báo cảnh sát, Thi Sương Cảnh lái xe đạp công cộng mở rộng phạm vi tìm kiếm.

Khu Lệ Quang hiện nay rất tiêu điều, không có các chỗ giải trí như quán net hay quán karaoke, việc đầu tiên Thi Sương Cảnh làm là đạp xe đến nhà xưởng của khu công nghiệp Lệ Quang, hỏi thăm tình hình từ bảo vệ.

Ông bảo vệ ngăn không cho Thi Sương Cảnh vào, ông chỉ vào máy quẹt thẻ, bây giờ đều dùng công nghệ cao rồi. Thi Sương Cảnh dám chắc ông bảo vệ sẽ biết Hà Hiểu Đống, cậu bảo: “Em trai cháu không có thẻ ra vào, nhưng lúc trước em cháu có theo học nghề với thợ lâu năm trong nhà xưởng, chí ít cũng học hơn một tháng, chắc chắn ông có biết người này, thằng bé luôn ra vào cùng bác thợ đó.”

“Vậy cháu nói xem là bác thợ nào.”

Thi Sương Cảnh thực sự không biết, cậu im lặng hít sâu mấy hồi rồi đạp xe đi. 20 phút sau, cậu cầm theo một thùng sữa tới, hỏi lại lần nữa, ông bảo vệ mới nói: “Cháu bảo em cháu bao lớn? Xấp xỉ cháu hả? Khu công nghiệp này không còn nhiều nhân viên trẻ nữa, người trẻ tuổi đều được đào tạo ở khu khác cơ. Còn thợ cũ hướng dẫn học trò thì đúng là có, đám Lão Vương, Lão Dương đều dạy học, nhưng ông không biết cháu đang nhắc đến học trò nào.”

“Cao chừng này, đeo kính gọng đen, người gầy gầy, mặt chữ điền.” Thi Sương Cảnh khua tay múa chân, ông cụ nhận ra cậu đang lo lắng, rồi lại nhìn thùng sữa mình vừa nhận, cuối cùng liền quay về bốt bảo vệ, cầm ra một quyển sổ đăng ký.

Bảo vệ đeo kính lão vào, nói: “Để ông xem nào, chắc là ông cũng có chút ấn tượng với thằng bé này, họ Hà à…… Ừm, ở đây, nửa tháng trước nó từng đăng ký một lần, ghi tên Lão Dương, vậy thì nó hẳn là học trò của Lão Dương. Hôm qua khu công nghiệp tổ chức phỏng vấn, buổi sáng đã phỏng vấn xong rồi. Ông chỉ phụ trách giữ cửa thôi, trong khu công nghiệp còn có một đội bảo an toàn thanh niên, ngày nào họ cũng phải đi tuần tra quanh khu vì trang thiết bị ở đây đắt lắm. Chắc chắn em trai cháu không ở trong khu nhà xưởng này.”

“Cháu hiểu rồi ạ. Cháu có thể xin cách thức liên lạc với bác Dương không?”

“Như thế không hay lắm đâu.”

Thi Sương Cảnh sầm mặt, “Nhà cháu đã báo cảnh sát rồi, nếu tìm được em cháu trước khi cảnh sát xuất phát thì cảnh sát cũng sẽ không tra hỏi ông đâu……”

Bảo vệ bực bội thở dài, lấy điện thoại ra, đó là màn hình điện thoại của người cao tuổi, chữ hiện to đùng. Ông cụ tìm số điện thoại của bác Dương rồi mau chóng đưa cho Thi Sương Cảnh sao chép lại, chép xong thì đuổi cậu đi. Đúng là xúi quẩy, mới đầu năm mới mà.

Có được điện thoại của bác Dương rồi, Thi Sương Cảnh lập tức gọi điện và biết tin bác Dương đang đánh bóng bàn trong phòng sinh hoạt của câu lạc bộ người cao tuổi, cậu lại một mình đạp xe đến phòng sinh hoạt. Trên đường đi cậu vẫn thấy bụng phải đau âm ỉ, song không có gì đáng ngại, cậu lẳng lặng kéo cao áo, ngăn gió lạnh xộc thẳng vào miệng mũi.

Gặp được bác Dương, Thi Sương Cảnh liền nói rõ mục đích của mình. Bác Dương cũng không biết đứa học trò này đi đâu, bác nói: “Haiz, bác cũng bó tay. Bây giờ kinh tế đang suy thoái, khu công nghiệp tuyển thì ít mà người đăng ký lại nhiều. Hiểu Đống không hề ngốc, nhưng cháu hiểu chứ, năm nay còn có cả sinh viên trường điểm tham gia phỏng vấn. Bác thực sự không biết Hiểu Đống đi đâu. Bác chỉ bảo đào tạo nó mà không thu một đồng nào là vì thấy thằng bé đáng thương, không có quan hệ, cho nên mới giúp đỡ. Nhưng ông già này cũng đâu phải quan hệ gì, làm mấy chục năm rồi vẫn chỉ là công nhân thôi.”

Rất cảm động, song vô ích. Thi Sương Cảnh không có thời gian kể lể dông dài, mãi mới tìm được chiếc xe điện công cộng ở gần phòng sinh hoạt, không cần tốn sức đạp xe nữa. Cậu lái xe điện đi nửa vòng khu Lệ Quang, cố tìm kiếm những chỗ vắng vẻ, thậm chí còn quay về công viên nhỏ mà hồi trước từng báo cảnh sát bắt Trang Hiểu, lần mò từng phòng học bỏ hoang. Thấy sắc trời tối dần, Thi Sương Cảnh đâm ra chán nản, cậu xoa xoa tay trong gió lạnh, sau đó chắp tay thầm hỏi trong lòng.

Thi Sương Cảnh: Anh Phật Tử, anh có thể giúp em tìm người được không?

Thi Sương Cảnh: Anh còn từng tặng lì xì cho thằng bé mà.

Thi Sương Cảnh: Nể mặt em, có thể giúp em một lần được không? Em lo nó làm chuyện dại dột lắm.

Chờ giây lát, Thi Sương Cảnh lấy khăn giấy trong túi ra để lau mũi, cậu lau hơi mạnh tay, đến mức ù cả tai. Bấy giờ La Ái Diệu mới nói: Tôi không thích em can thiệp vào những mối duyên trần này.

Thi Sương Cảnh nổi nóng: Ý anh là sao?

La Ái Diệu: Cậu ta có nhân quả của riêng mình, em không nên can thiệp vào. Tôi và em có quan hệ sâu sắc, em phải học cách tránh xa những nhân quả này.

Thi Sương Cảnh: Có phải Hà Hiểu Đống gặp bất trắc thật không? Anh không giúp thì thôi, sao còn bảo em đừng quan tâm chứ?

La Ái Diệu: Em đã chọn tôi, tôi cũng chọn em, chúng ta sẽ cùng gánh nghiệp. Tôi không gánh chịu nghiệp của người bình thường như này.

Thi Sương Cảnh: Em chính là người bình thường mà.

Thi Sương Cảnh: Thôi, anh không giúp thì em còn nói nhảm với anh làm gì?

Thi Sương Cảnh cực kỳ tức giận, cảm giác bị từ chối đúng là tồi tệ. Thế này là sự lạm quyền ỷ vào quan hệ đặc biệt ư? Hay là sự bảo vệ đạo đức chính đáng? Cậu không nghĩ nhiều tới mức ấy. Cậu khó chịu, cậu lái xe, cậu tìm kiếm. Thi Sương Cảnh càng nghĩ càng giận, thậm chí bắt đầu oán trách Hà Hiểu Đống —— Tại sao lại nghĩ quẩn thế hả? Rốt cuộc em đang ở đâu? Rốt cuộc nhân quả của em là gì?

Trời đã tối hẳn, Thi Sương Cảnh lật tung cả khu Lệ Quang lên rồi, chỗ có người hay không người đều đi qua hết. Thậm chí cậu còn nghĩ phải chăng Hà Hiểu Đống đang ở nhờ nhà người bạn nào đó? Hoặc là cậu ta đến thành phố D? Dù sao thành phố D cũng ngay gần đây. Nếu đến thành phố D thì không dễ tìm rồi.

Giờ lại đến phiên Lưu Thiến an ủi Thi Sương Cảnh, bà gọi cậu về cô nhi viện ăn cơm trước đã. Lưu Thiến nói cảnh sát đã lập án rồi, bọn họ sẽ tra xem tín hiệu điện thoại của Hà Hiểu Đống online cuối cùng ở đâu, sẽ có kết quả nhanh thôi, cứ ăn cơm đã, sức khỏe quan trọng hơn.

Lưu Thiến bị nứt xương cằm, Thi Sương Cảnh thì đang ốm, mọi người đều phải cố xốc dậy tinh thần để tìm người. Lúc ngồi trong nhà ăn, bầu không khí đen tối của sự phẫn nộ từ từ tràn ra, nhưng dưới cơn phẫn nộ ấy lại là sự thương cảm vô tận. Lưu Thiến bỗng dưng bảo với Thi Sương Cảnh: “Sau này con không được như thế nhé. Cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, con cũng không được bỏ đi mất tăm mất tích, nghe chưa?”

“Con sẽ không như thế đâu.” Thi Sương Cảnh nói, “Bây giờ con chỉ muốn đánh người một trận.”

9 rưỡi tối, cảnh sát quả nhiên gọi điện tới, báo rằng đã tra được tín hiệu điện thoại của Hà Hiểu Đống xuất hiện ở ngoại ô thành phố D, họ sẽ phái xe tới đó kiểm tra, nếu người nhà sốt ruột thì họ cũng chia sẻ địa chỉ luôn, để mọi người cùng hỗ trợ tìm kiếm.

Lưu Thiến muốn đi cùng song có rất nhiều đứa trẻ cần bà chăm sóc, Thi Sương Cảnh quyết định sẽ đi, cậu bảo Lưu Thiến cứ ở lại cô nhi viện chờ tin tức. Thi Sương Cảnh đặt xe công nghệ đến địa chỉ mà cảnh sát chia sẻ, tới nơi mới biết đó là một công trường bỏ hoang xây tựa vào sườn núi. Các cảnh sát soi đèn pin vào tòa nhà đổ nát, muốn xem có ai trốn trong đó hay không, ngặt nỗi tòa nhà này cao quá, lại bị bỏ hoang sau khi đã cất nóc, xây hơn ba mươi tầng lầu nhưng đèn pin chỉ soi được đến lầu năm, sáu là cùng.

Thi Sương Cảnh biết nhóm cảnh sát đang do dự điều gì.

“Cho cháu một chiếc đèn pin, cháu lên đó tìm.” Thi Sương Cảnh chìa tay ra với cảnh sát. Viên cảnh sát ngẩn người, cậu liền lớn tiếng thúc giục: “Đưa cho cháu đi!”

Lấy được đèn pin rồi, Thi Sương Cảnh lập tức chạy vào tòa nhà đổ nát, đi đến chỗ cầu thang, leo từng tầng để tìm kiếm. Bấy giờ mấy viên cảnh sát mới sực nhận ra mình đâu thể giao hết việc cho gia đình người mất tích được? Dù gì tiền lương cũng trích từ thuế của nhân dân mà ra. Có viên cảnh sát trẻ hô lên dưới lầu: “Này cháu ơi, hay là cháu cứ lên tầng thượng trước đi, bọn chú sẽ kiểm tra từ dưới lên, như thế hiệu suất sẽ cao hơn.”

“Vâng ạ!” Thi Sương Cảnh hô lên trả lời.

Cầu thang không có lan can, cũng không đánh số tầng, bê tông xám xịt bốc mùi ẩm thấp lạnh lẽo, đây là phần xót lại của khung kiến trúc tro bụi đá vữa. Trước khi leo lên lầu mười thì còn ổn, tuy nhiên càng về sau Thi Sương Cảnh càng phải nghỉ nhiều, lâu lắm rồi cậu không leo cầu thang cao như vậy. Đầu óc cậu trống rỗng, phải gạt bỏ hết mọi cảm xúc, chỉ tập trung đếm số tầng, cứ luân phiên nghỉ ngơi và leo cầu thang như thế, cuối cùng cậu cũng leo đến lầu ba mươi bảy.

Ra khỏi khu vực cầu thang, gió lùa qua ô cửa trống trong tòa nhà, giữa cửa và phòng là những tầng phẳng thông nhau, rộng lớn, trống trải, hư vô, nhìn vào chẳng biết là màn đêm tối hay bức tường đen, cũng chẳng phân biệt được bóng tối và không trung. Thi Sương Cảnh cẩn thận bước ra, sàn xi măng còn chưa được cán phẳng, cậu gọi tên Hà Hiểu Đống, tiếng gọi văng vẳng giữa bờ tường và cột trụ, duy chỉ không truyền được tới người cần nghe.

Thi Sương Cảnh nhanh chóng kiểm tra xong tầng thượng, sau đó lại đi xuống dưới.

Ba mươi tám, ba mươi bảy, ba mươi sáu…… Hai mươi chín, hai mươi tám…… Hai mươi hai, hai mươi mốt.

Lúc xuống đến lầu hai mươi mốt, Thi Sương Cảnh chợt nhác thấy bóng người, tim cậu nảy thịch một cái, giật cả mình. Song Thi Sương Cảnh luôn dùng sự phẫn nộ để đáp lại nỗi sợ hãi, cậu đợi cho nhịp tim ổn định một chút rồi chạy ngay vào lầu hai mươi mốt, soi đèn pin không sót bất cứ ngóc ngách nào. Bỗng, Thi Sương Cảnh tự tắt đèn pin đi.

Đôi mắt mất vài giây để thích nghi với bóng tối, mới nãy ranh giới giữa đêm tối và tường đen còn mập mờ dưới ánh đèn pin, giờ đây trong bóng tối thuần túy lại hiện rõ khác biệt về sắc độ. Thi Sương Cảnh cẩn thận đi tới, tránh khỏi cửa sổ hoặc khoảng giữa cầu thang.

Vừa đi vừa ổn định nhịp thở, vừa đi vừa thả chậm bước chân. Trong chớp mắt, Thi Sương Cảnh giáng cho kẻ nấp trong bóng tối một cú đấm thật mạnh, nện trúng vào sườn mặt cậu ta, làm kính của cậu ta rớt xuống đất. Thi Sương Cảnh lập tức xách áo người nọ, một tay bật công tắc đèn pin, ánh sáng mạnh rọi thẳng vào mặt người này, khiến cậu ta không thể mở mắt nổi, nước mắt ứa ra.

Cậu tìm được Hà Hiểu Đống rồi.

Bình Luận (0)
Comment