Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 135

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 135: Tế mã xuân tàm • Quan hệ của bọn anh không phải quan hệ bao nuôi

Hà Hiểu Đống vùng vẫy vung nắm đấm loạn xạ, Thi Sương Cảnh thấy cậu ta không chịu ngoan ngoãn thì đạp thêm một cú đau điếng làm cậu ta va vào chân tường. Thi Sương Cảnh rọi đèn vào mặt Hà Hiểu Đống, Hà Hiểu Đống dựa lưng vào tường, hết lui được nữa. Thi Sương Cảnh khuỵu gối ngồi xuống, nhìm chằm chằm vào mắt Hà Hiểu Đống, lạnh lùng hỏi: “Em tới chỗ này làm gì?”

“Thi Sương Cảnh! Em có thù oán với anh hả?! Anh chĩa đèn ra chỗ khác đi!” Hà Hiểu Đống vừa gào vừa ch** n**c mắt, chiếc kính chẳng biết đã bị đá văng đi đâu, cậu ta chẳng thấy rõ được gì, còn bị ánh sáng mạnh rọi chói mắt, đúng là tối om om.

Thi Sương Cảnh đặt đèn sang chỗ khác, chỉ để cung cấp nguồn sáng. Cậu chuyển thành hai tay xách cổ áo Hà Hiểu Đống, mượn lực ấn cậu ta lên tường, hỏi lại lần nữa: “Em tới chỗ này làm gì?”

Hà Hiểu Đống cứng đầu không chịu nói, Thi Sương Cảnh liền dộng lưng cậu ta vào tường liên hồi, hai chân cậu ta đạp tứ tung, Thi Sương Cảnh né tránh rồi quát: “Em còn mặt mũi mà nổi giận à? Em có biết mọi người sắp điên lên rồi không! Bà Lưu đang bị đau cằm mà còn phải cố gượng đi tìm em khắp nơi, anh thì phải nghỉ học nguyên buổi chiều để đi hứng gió rét! Em có biết hôm nay lạnh cỡ nào không hả?! Em tới chỗ này làm gì? Sao lại leo lên cao thế này?”

“Anh quan tâm em đi chết làm gì chứ?” Hà Hiểu Đống vẫn nhận ra sự quan tâm từ tiếng quát tháo giận dữ của Thi Sương Cảnh, cậu ta bỗng dưng buông xuôi, “Tâm trạng em không vui nên đi lên hóng gió một chút, em thích thế đấy, sao anh phải cuống lên? Anh cũng buồn cười thật, đang sống yên ổn mà tự dưng lại đi quản trời quản đất, còn muốn quản cả chuyện người khác trốn đi hóng gió à? Nhà anh còn có thầy La gì đó cơ mà? Lì xì rồi xe rồi máy tính, muốn gì có nấy, anh quan tâm em làm gì?”

“Em định nhảy xuống đúng không?”

“Đúng! Em tiêu hết tiền rồi sẽ nhảy xuống!” Hà Hiểu Đống kích động móc điện thoại trong túi ra, cậu ta mặc không đủ quần áo, hôm nay nhiệt độ lại cực thấp nên tay cóng đến phút run. Cậu ta mở khóa màn hình, giơ số dư tài khoản cho Thi Sương Cảnh xem, “Em còn chưa tiêu hết tiền thì nhảy làm quái gì! Thấy không, đây là lì xì năm mới của thầy La nhà anh đấy, em còn định để dành mua đồng phục đi giao thức ăn…… Chỉ là không tìm được việc thôi mà, mẹ kiếp, em đi giao thức ăn cùng lắm thì bị xe tông thôi, tội gì em phải đi nhảy lầu cho phí công!”

Thi Sương Cảnh nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi xuống đất, buông lỏng bàn tay đang túm Hà Hiểu Đống ra. Cậu bất đắc dĩ nhìn Hà Hiểu Đống, hoàn toàn cạn lời.

“Em tới đây để mua sỉ thuốc lá điện tử!” Chuyện đã lỡ rồi nên Hà Hiểu Đống cũng buông xuôi luôn, “Bạn bè trong khu công nghiệp bảo em là có người hay bán thuốc lá điện tử nhập khẩu ở đây, trả tiền là lấy hàng ngay. Tuy không phải loại thuốc xịn nhưng có lượng người sử dụng ổn định, sắp đến thời điểm đi học mà, em sẽ bán thuốc lá điện tử cho học sinh để kiếm vài đồng vất vả.”

Thi Sương Cảnh chẳng hiểu biết gì về thuốc lá điện tử, song cậu biết cái việc dấm dúi kiểu này chắc chắn chẳng tốt đẹp gì, thế là cậu lại đá Hà Hiểu Đống phát nữa, “Công sức học hành đổ đi đâu hết rồi? Em không sợ bị bắt bỏ tù chắc?”

“Em còn chưa thấy nửa cái bóng người chứ nói chi là ngồi tù, em chầu chực ở chỗ này hai ngày rồi!”

“Hà Hiểu Đống, em đúng là thiếu đánh mà, hồi học cấp hai em ăn đòn hơi ít nhỉ, không biết nhìn nhận xem hạng người nào nên tránh xa à, không thể đàn đúm với bọn chúng được.” Thi Sương Cảnh chỉ muốn quay ngược về thời cấp hai, cậu sẽ bớt bảo bọc Hà Hiểu Đống một chút. Mỗi lần ra ngoài đánh nhau xong, Thi Sương Cảnh sẽ nói bóng gió rằng mình bảo vệ ai, xem như không phí một trận đánh nhau. Cậu thường báo tên lũ trẻ ở cô nhi viện như thể báo tên món ăn, không ít lần cậu nhắc đến tên Hà Hiểu Đống, lũ con trai lớn trong cô nhi viện còn cười cậu ngu ngốc.

Đúng là nghẹn cục tức trong bụng mà không biết xả đi đâu. Thi Sương Cảnh phiền muộn thở ra, gió thổi tới, từ miệng cậu phả ra toàn khói trắng. Cậu biết khu Lệ Quang không hề an toàn như họ tưởng, giống như cuối năm ngoái cậu đến nhà Dương Linh Linh giao thức ăn rồi suýt bị đâm chết…… “Nhân quả” của Hà Hiểu Đống mà Phật Tử nói đến là gì? Thi Sương Cảnh vốn định nghỉ ngơi thêm, hôm nay cậu bôn ba cả chiều, ban nãy còn leo lên gần bốn mươi tầng lầu rồi leo xuống gần hai mươi tầng lầu, đấm cho Hà Hiểu Đống mấy cú vào mặt, bây giờ đã hơi kiệt sức rồi. Song nhớ đến hồi năm ngoái mình tự dưng bị đâm hai mươi nhát, cậu lại cảm thấy không thể chờ đợi mối nhân quả này.

Cậu chống đất đứng lên, tìm kính của Hà Hiểu Đống rồi trả cho cậu ta, lại thấy chiếc ba lô Hà Hiểu Đống giấu cách đó không xa, cậu cũng cầm về luôn. Đúng lúc ấy, Hà Hiểu Đống bỗng la hét thất thanh làm Thi Sương Cảnh sởn gai ốc.

“Có, có có có có có người……” Hà Hiểu Đống đỡ tường đứng dậy, chỉ về phía gần cửa sổ, “Vừa mới chạy chạy chạy, chạy qua xong……”

Thi Sương Cảnh dứt khoát túm Hà Hiểu Đống lên, “Mặc kệ có người hay không, chúng ta vẫn phải đi xuống đã.”

“Đệt! Anh bạo quá vậy Thi Sương Cảnh, ngay cả ma cũng không sợ hả?”

Thi Sương Cảnh chắn trước người Hà Hiểu Đống, soi đường cho cậu ta, hai người thuận lợi tiến vào cầu thang. Thi Sương Cảnh căn dặn Hà Hiểu Đống đi xuống lầu cẩn thận chứ đừng có lăn xuống, cầu thang không có lan can bảo vệ, té ngã là lớn chuyện đấy.

Hà Hiểu Đống vừa mới bị bóng người dọa sợ nhũn cả chân, lần này cậu ta đã chịu ngoan ngoãn vịn tường đi xuống lầu, song vẫn sợ hãi không nói nên lời, cảm giác lạnh toát tận xương tủy. Thi Sương Cảnh rút kinh nghiệm, khi sắp xuống đến cầu thang lầu hai mươi, cậu dùng cơ thể che ô cửa xi măng hổng, sợ Hà Hiểu Đống lại nhìn lung tung rồi tưởng cái gì là ma quỷ. Lúc đi lên cậu có để ý thấy các tầng lầu đều chất đống vật liệu xây dựng thừa, có vài tấm bạt nylon bay bay nom rất đáng sợ, nếu thực sự có người thì càng kinh dị hơn. Hiện tại ngưỡng sợ hãi của Thi Sương Cảnh đã khá cao, dù sao cũng chung sống bên La Ái Diệu lâu rồi nên cậu sở hữu một loại sức mạnh khó lý giải, tác phong làm việc cũng vững vàng hơn.

Cuối cùng, lúc xuống đến lầu mười ba, Hà Hiểu Đống gặp các cảnh sát mặc đồ đen, cậu ta thở phào nhẹ nhõm, còn sắc mặt của nhóm cảnh sát thì hết sức khó coi. Có tám viên cảnh sát đang tập trung ở lầu mười ba, còn nhiều hơn cả số lượng cảnh sát mà Thi Sương Cảnh thấy lúc mới tới đây.

Viên cảnh sát của khu Lệ Quang đi tới xác nhận tình hình của Hà Hiểu Đống, tặng ngay cho cậu ta một màn giáo huấn, “Còn chưa hết Tết mà cháu đã chạy lung tung như vậy, cháu không thấy có lỗi với anh mình hay sao? Anh cháu không nói một lời mà lập tức cầm đèn pin đi tìm cháu đấy, cháu có biết tòa nhà đổ nát này từng xảy ra chuyện không hả?”

Hà Hiểu Đống trố mắt, “Xảy ra chuyện? Chuyện gì cơ ạ?”

“Thôi, anh trai hãy dẫn thằng bé về đi, sáng mai chờ điện thoại của bọn chú, có thể sẽ gọi em cháu qua để ghi hồ sơ. Đêm nay bọn chú phải tăng ca rồi, đúng là trở tay không kịp…… Haiz.”

Trong lúc nói chuyện, Thi Sương Cảnh mới phát hiện dưới lầu dần dần xuất hiện càng nhiều đèn hiệu cảnh sát màu đỏ xanh, tia sáng khúc xạ nhuộm đêm đen thành màn sương mù. Đợi xuống đến lầu một thì hai đầu gối Hà Hiểu Đống đã run run, Thi Sương Cảnh thấy có cả xe cứu thương, bèn nắm lấy Hà Hiểu Đống, kéo cậu ta đến chỗ cấp cứu, bảo là cảnh sát yêu cầu họ xử lý vết thương, nhờ nhân viên cấp cứu khám cho Hà Hiểu Đống. Nhân viên cấp cứu thấy hình như Hà Hiểu Đống bị đánh, bèn đưa thuốc cho cậu ta khử trùng, Hà Hiểu Đống nhìn Thi Sương Cảnh với ánh mắt kỳ lạ, như thể đang hỏi: Sao anh nhanh trí quá vậy?

Nhân viên cấp cứu khử trùng và bôi thuốc cho Hà Hiểu Đống, Thi Sương Cảnh trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, hỏi nhân viên cấp cứu một cách rất tự nhiên rằng trên này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nhân viên cấp cứu còn trẻ măng, không hề giấu giếm mà tiết lộ luôn là cảnh sát phát hiện hai cái xác trong tòa nhà đổ nát đó. Hà Hiểu Đống sợ chết khiếp, Thi Sương Cảnh gật đầu với cậu ta ý bảo đừng có quýnh quáng lên nữa. Đợi nhân viên cấp cứu xử lý cho Hà Hiểu Đống xong, cả hai lập tức đi ra đại lộ, gọi xe về khu Lệ Quang.

Đúng rồi. Cảm giác quen thuộc này. Thi Sương Cảnh nghĩ, nếu La Ái Diệu nói một cách nghiêm trọng như thế, thậm còn còn nhắc đến gánh chịu nghiệp của người bình thường, vậy thì chỉ có thể là chuyện sinh tử.

Hà Hiểu Đống sợ đến mức hồn bay phách lạc, lúc gần về đến khu Lệ Quang, cậu ta bỗng năn nỉ Thi Sương Cảnh: “Thi Sương Cảnh, cho em ở nhờ nhà anh một đêm được không? Phòng ở cô nhi viện lớn quá, em sợ mình sẽ gặp ác mộng ——”

Hà Hiểu Đống biết thầy La đang đi công tác vắng nhà, Thi Sương Cảnh suy nghĩ một chốc rồi đồng ý với yêu cầu của cậu ta, song cậu vẫn nói: “Em chỉ có thể ngủ nệm hơi thôi.”

Nếu Phật Tử mà biết có người ngủ khác ngủ trên chiếc nệm kia thì nhất định hắn sẽ không vui. Chẳng riêng gì Phật Tử, chính bản thân Thi Sương Cảnh cũng thấy khó chịu.

Hà Hiểu Đống gật đầu như giã tỏi, thực ra cậu ta còn sợ Lưu Thiến mắng nữa. Nếu có thể ở nhờ một đêm, ăn ngủ đầy đủ bổ sung thể lực, vậy ngày mai vẫn chịu được Lưu Thiến đánh đòn.

*

“Ôi chao, meo meo, meo meo lại đây.”

“Nó tên là Bắp.”

“Meo meo, meo meo.”

Thi Sương Cảnh lấy nệm hơi cho Hà Hiểu Đống, đây là đồ cậu được thừa kế từ gia đình Lang Phóng. Hà Hiểu Đống không dụ được Bắp ra, lại chuyển sang tham quan nơi ở của Thi Sương Cảnh: “Vãi, nhà anh có mỗi một phòng ngủ, anh với thầy La ngủ chung một giường thật luôn?”

Dứt lời, Hà Hiểu Đống định đi thử giường nhà Thi Sương Cảnh, chiếc nệm này bắt mắt quá đi, nhìn là biết nằm ngủ siêu êm rồi. Thi Sương Cảnh tức tốc ngăn cậu ta lại, nói thẳng rằng: “Đừng có tự tiện chạm vào đồ đạc trong nhà anh. Anh không có ý gì đâu, nhưng anh phải nhắc nhở em, nếu em mà chạm vào chiếc giường này thì ngày mai ra ngoài em có thể sẽ bị xe tông đấy. Anh không đùa đâu.”

“Không phải chứ, Thi Sương Cảnh, anh bị điên hả? Một chiếc giường thôi mà, anh rủa em đấy à?”

Hiếm khi Thi Sương Cảnh liếc xéo người ta, “Sau khi vào nhà em không thấy bàn thờ Phật trên tường sao?”

“Có thấy, thì là tin Phật thôi mà.”

“Chiếc giường này, căn phòng này đều là của thầy La. Em mà táy máy đồ của thầy La, anh ấy sẽ trả thù em đấy.” Thi Sương Cảnh chỉ có thể nói đến mức này thôi, cậu hy vọng Hà Hiểu Đống đừng quá trì độn trong việc đối nhân xử thế.

Hiển nhiên Hà Hiểu Đống tưởng rằng nếu mình rớ vào chiếc giường này thì sẽ bị La Ái Diệu lái xe tông cho phát. Cậu ta liền bảo, “Keo kiệt thế, thôi bỏ đi, tới nhà người ta không thể quá suồng sã được.”

Hà Hiểu Đống chỉ có một thắc mắc cuối cùng, “Thi Sương Cảnh, hỏi xong câu này em sẽ tắm rửa đi ngủ ——”

“Hỏi đi.”

“Anh được thầy La bao nuôi thật sao?”

Thi Sương Cảnh hạ thấp nhiệt độ điều hòa trong phòng, thản nhiên đáp: “Quan hệ của bọn anh không phải quan hệ bao nuôi. Anh ấy là người yêu của anh.”

“Nhưng anh ta cho anh bao nhiêu là thứ, còn sống chung với anh, như này là bao nuôi còn gì?”

Thi Sương Cảnh hỏi ngược lại: “Em chưa yêu đương bao giờ hả?”

Câu này chọc trúng chỗ đau của Hà Hiểu Đống, cậu ta buồn bực cúi đầu rời phòng. Đúng là cậu ta chưa từng yêu đương bao giờ, thực sự chưa bao giờ. Thi Sương Cảnh đưa khăn tắm và đồ ngủ của mình cho Hà Hiểu Đống, giục cậu ta đi tắm. Hà Hiểu Đống tắm rửa xong đi ra, bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi: “Nể tình anh đi tìm em, em cũng không tính toán tiền thuốc men với anh nữa. Coi như em đáng đời.”

Hà Hiểu Đống thấy Thi Sương Cảnh ngồi trước bàn ăn, bày sách vở trên bàn, cậu ta bước tới định châm chọc Thi Sương Cảnh vài câu, thời buổi này bằng cấp bị giảm giá trị lắm, tội gì phải cố gắng như thế?

Tuy nhiên khi đến gần, cậu ta mới phát hiện Thi Sương Cảnh đặt tay phải lên bụng, cúi đầu cố nén đau. Hà Hiểu Đống hỏi Thi Sương Cảnh bị làm sao, cậu đáp rằng bụng mình hơi đau, song cũng chẳng nói thêm gì. Hà Hiểu Đống muốn giúp cậu lấy thuốc, Thi Sương Cảnh chẳng biết mình nên uống thuốc gì, bèn bảo Hà Hiểu Đống đi tìm thuốc giảm đau cho cậu uống một viên.

“Này, Thi Sương Cảnh, anh không sao thật chứ? Anh như này làm em áy náy lắm.”

“Em lo đi ngủ đi.”

Thi Sương Cảnh chầm chậm bước về phòng. Nếu ngày mai bụng cậu vẫn đau âm ỉ, cậu sẽ phải đến bệnh viện lần nữa.

Kỳ lạ quá.

Bình Luận (0)
Comment