Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 136

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 136: Tế mã xuân tàm • Yên ắng quạnh quẽ

May mà Thi Sương Cảnh để Hà Hiểu Đống đến nhà mình.

7 giờ sáng hôm sau, cảnh sát gõ cửa cốc cốc, Hà Hiểu Đống ngủ trên nệm hơi ở phòng khách, bị dọa giật cả mình. Trong cơn mơ màng, Thi Sương tưởng mình vẫn đang nằm chiêm bao, Hà Hiểu Đống đẩy cửa chạy vào gọi cậu, cậu mới ngẩn ngơ ngồi dậy, xuống giường đi mở cửa.

Cảnh sát muốn dẫn Hà Hiểu Đống đi ghi chép hồ sơ. Hà Hiểu Đống luống cuống núp đằng sau Thi Sương Cảnh. Vị cảnh sát già dẫn đầu vừa thấy Thi Sương Cảnh liền hỏi: “Sao lại là cháu? Nhà cháu không thể yên ổn một chút hay sao?”

Đúng vậy. Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, Thi Sương Cảnh đã liên hệ với cục cảnh sát ít nhất ba lần. Lần thứ nhất là liên hệ gián tiếp, viện trưởng Bạch đến cục cảnh sát tố cáo Lưu Thiến hoạt động tà giáo, Đàm Hồng Tín tới nhà tra hỏi Thi Sương Cảnh và còn định đưa cậu đi. Lần thứ hai là bố Kỳ Kỳ đột nhập vào nhà Thi Sương Cảnh, cậu đi viết biên bản và xem đoạn video. Lần thứ ba là Trang Hiểu tới nhà Thi Sương Cảnh để thăm dò, cậu bám theo Trang Hiểu đến công viên nhỏ, sau đó báo cảnh sát.

Thi Sương Cảnh giục Hà Hiểu Đống mau thay quần áo rồi đi phối hợp điều tra. Vốn dĩ cậu cũng muốn đi cùng song cảnh sát từ chối. Cậu liền đổi cách nói khác, hỏi rằng hôm qua Hà Hiểu Đống hứng gió lạnh nguyên ngày trong tòa nhà đổ nát, lát nữa cậu có thể mang đồ ăn nóng cho Hà Hiểu Đống được không? Cảnh sát liền đồng ý, dù sao trong khu công nghiệp bây giờ vẫn chưa có hàng quán nào mở cửa, trẻ con có cơm ăn thì khỏi cần ăn mì gói.

Hà Hiểu Đống gây ra lỗi lầm nên không dám to mồm, đành tiu nghỉu đi theo cảnh sát. Thi Sương Cảnh chống lên bàn ăn, cố hoàn hồn lại. Đêm qua sau khi uống thuốc giảm đau, bụng cậu không còn đau nữa, tuy nhiên hôm nay vẫn mệt mỏi rã rời, chắc là do hôm qua tiêu hao quá nhiều thể lực. Cậu nhắn tin cho Lý Uyển Oanh bảo nếu cô Lý đến rồi thì cứ vào nhà tự học, cậu cất chìa khóa trong khe hở sau câu đối, rất xin lỗi vì chưa làm bài tập, nhà cậu xảy ra chút chuyện.

Phía bên kia nhanh chóng gửi tin phản hồi, Lý Uyển Oanh hỏi Thi Sương Cảnh có khỏe không, cậuh đương nhiên nói mình vẫn khỏe. Hôm nay Lý Uyển Oanh rộng lượng từ bi, chuẩn bị hướng dẫn Thi Sương Cảnh làm một số đề ngữ văn, xem như giúp cậu điều chỉnh một chút. Thi Sương Cảnh vô cùng cảm ơn cô.

Cậu làm cho Hà Hiểu Đống một phần cơm rang trứng lạp xưởng rồi cho vào hộp, mang đến cục cảnh sát. Lúc cậu đến thì cảnh sát đã ghi chép xong một lượt, Hà Hiểu Đống kể hết toàn bộ, không hề giấu giếm chút nào.

Trong cục có cảnh sát biết là Thi Sương Cảnh quen Đàm Hồng Tín, cho nên lúc hỏi thăm tình hình từ Thi Sương Cảnh, cảnh sát cũng thuật lại tất cả cho cậu, dù sao cũng không tiện đắc tội với thành viên đội cảnh sát hình sự thành phố D.

Hôm qua cục cảnh sát nhận được tin báo của Lưu Thiến, biết rằng Hà Hiểu Đống mất tích, may mà thông tin về Hà Hiểu Đống đều rất rõ ràng, ngoại hình, số điện thoại, thời gian mất tích, cần gì cũng có. Thực ra gần đây cục cảnh sát còn tiếp nhận hai vụ mất tích nữa, người mất tích đều là thanh niên trong khu công nghiệp, tuổi lớn hơn Hà Hiểu Đống một chút song cũng chẳng già dặn gì cho cam, mới chừng hai mươi mà thôi. Cục cảnh sát điều tra về Hà Hiểu Đống khá dễ dàng vì thời gian mất tích của cậu ta là ngắn nhất, hai người kia đã mất tích khoảng một tuần rồi, tiến độ điều tra vẫn đang trì trệ. Bọn họ tra được tọa độ nơi tín hiệu điện thoại của Hà Hiểu Đống biến mất, Hà Hiểu Đống nói là điện thoại của mình hết pin, do đó tọa độ cuối cùng và vị trí của Hà Hiểu Đống về cơ bản là trùng khớp.

Hà Hiểu Đống thú nhận mình được người ta giới thiệu đi mua thuốc lá điện tử, điều này khớp với kết quả mà các cảnh sát đã mất cả đêm để điều tra. Đêm qua Thi Sương Cảnh và nhóm cảnh sát chia nhau tìm người, Thi Sương Cảnh tìm từ trên xuống, cảnh sát tra từ dưới lên. Tốc độ tra xét của cảnh sát không hề chậm trễ, lúc lên đến lầu mười ba, họ bỗng phát hiện hai chiếc túi bạt to đùng bốc mùi hôi thối ở gần chỗ cửa sổ. Vì tòa nhà đổ nát đó thông gió tốt nên chỉ khi ở trong cầu thang mới ngửi loáng thoáng thấy mùi hôi, lẫn với cả mùi bùn đất công trình trong tòa nhà nên không dễ phân biệt được, phải đến cạnh cửa sổ mới xác định được đó là mùi sinh vật thối rữa.

Cảnh sát phát hiện vài chiếc hộp giấy trống trơn ở một gian phòng không cửa sổ khác trên lầu mười ba, ngoài hộp giấy có dán đơn chuyển phát nhanh, ghi nội dung là đồ dùng sinh hoạt, tuy nhiên trọng lượng hộp và tên vật phẩm lại quá khác biệt, cuộn giấy không thể nào nặng đến mức ấy. Cảnh sát phỏng đoán đây có lẽ là hộp đựng thuốc lá điện tử, căn phòng này có thể là một nhà kho bí mật, song bây giờ chỉ còn mớ vỏ giấy này mà thôi.

Sau khi Thi Sương Cảnh và Hà Hiểu Đống rời đi, cục cảnh sát xung quanh phái thêm nhiều cảnh sát tới, chăng dây cảnh báo xung quanh tòa nhà. Cảnh sát chia nhau đi kiểm tra, mãi đến sau nửa đêm, một viên cảnh sát bất thình lình bị kẻ lạ cầm dao tấn công ở lầu mười tám, may mà cảnh sát ở lầu mười chín nghe thấy tiếng động nên kịp thời xuống hỗ trợ, hai người hợp lực khống chế kẻ tấn công rồi giải gã ta về cục cảnh sát. Quá trình điều tra vẫn đang tiến hành, cảnh sát tạm thời chưa cạy miệng được kẻ tấn công nọ.

Hà Hiểu Đống suýt thì sợ chết ngất, không dám nghĩ nếu tối qua Thi Sương Cảnh không đi tìm cậu ta thì sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Cậu ta ngờ rằng đêm qua thứ bọn họ nhìn thấy ở lầu hai mươi mốt không phải bóng ma, mà có lẽ là hung thủ nghe tiếng động nên mò tới, không rõ là định làm gì —— Gã ta cầm theo dao! May mà sau khi điện thoại hết pin, Hà Hiểu Đống vẫn ngồi yên trong tòa nhà, gần như không phát ra âm thanh gì.

Nên hình dung thế nào mới phải đây? Thi Sương Cảnh chẳng hề lấy làm lạ.

Lưu Thiến tới cục cảnh sát đón họ, Thi Sương Cảnh về nhà trước để thu dọn đồ đạc Hà Hiểu Đống để lại hôm qua, cậu còn phải học bù nữa.

Trên đường từ cục cảnh sát về nhà, Thi Sương Cảnh không biết nên nói gì với La Ái Diệu. Cậu suy đi nghĩ lại, ấy vậy mà đáp án lại là cậu không hối hận vì đã can thiệp vào nhân quả của Hà Hiểu Đống.

Bấy giờ, giọng nói của La Ái Diệu bỗng dưng chen vào: Nếu em không bỏ được cái tật bao đồng này đi thì tôi khó mà tiếp tục ở bên em đấy.

Thi Sương Cảnh cụp mi, bình tĩnh trả lời: Sao anh vẫn chưa về nhà?

La Ái Diệu: Tôi đang luận pháp với Mã Minh. Rất đỗi huyền diệu, tôi khó lòng giải thích với em được.

Thi Sương Cảnh: Được rồi. Nhưng em vẫn không cảm thấy mình làm sai. Hà Hiểu Đống là bạn của em.

La Ái Diệu: Có đúng không?

Thi Sương Cảnh: ……

La Ái Diệu: Em gánh thay cậu ta lần này, có đáng không?

Thi Sương Cảnh: Em đâu còn cách nào khác. Em không biết vì sao những chuyện này cứ tìm tới em.

La Ái Diệu: Tôi không hiểu “Tìm tới em” tức là sao.

Thi Sương Cảnh: Tức là cứ đổ ập xuống ngay trước mặt em, muốn em dùng lương tâm để đưa ra lựa chọn.

La Ái Diệu: Em có thể đưa ra lựa chọn, vì sao lại không chọn? Tôi cũng chẳng thấy em thực sự đưa ra lựa chọn, em chỉ đang hành động theo quán tính mà thôi.

Thi Sương Cảnh: Anh hỏi nhiều thế nhỉ, chỉ là vấn đề gánh chung nghiệp hay không chứ gì. Tại sao anh phải gánh chung nghiệp với em?

La Ái Diệu: ……

La Ái Diệu im lặng hồi lâu. Thi Sương Cảnh thả chậm bước chân, không muốn về nhà ngẩn ngơ trước mặt người khác rồi trò chuyện với người trong lòng. Cậu ung dung tản bộ quanh tiểu khu, mãi đến khi La Ái Diệu lần nữa cất lời.

La Ái Diệu: Em có biết tôi đã cứu em bao nhiêu lần rồi không?

Thi Sương Cảnh cúi đầu nín thinh. Cậu biết. Rất nhiều rất nhiều lần rồi.

Thi Sương Cảnh: Cơ mà, trước khi anh tới, hình như chưa từng xảy ra nhiều chuyện thế này.

La Ái Diệu: ……

Thi Sương Cảnh: Là do anh trêu chọc em trước.

La Ái Diệu: Nực cười.

La Ái Diệu: Thì ra đều do lỗi của tôi, lú lẫn rồi.

Thi Sương Cảnh: ……

Thi Sương Cảnh: Em không có ý gì khác đâu, ý của em là……

Thi Sương Cảnh: ……Ngay từ đầu em chính là người như vậy mà.

La Ái Diệu: Thôi, tôi đang luận pháp đến hồi say sưa, em cứ tự lo liệu, chờ tôi trở về.

Thi Sương Cảnh: Cố lên.

La Ái Diệu không trả lời nữa.

Thi Sương Cảnh tản bộ đến trước cánh cổng sắt của tiểu khu, nhìn dòng xe đi qua đi lại. Cậu quay người, bây giờ cậu rất muốn về nhà, song trong lòng cậu bất chợt trào dâng nỗi khó chịu tột cùng. Cậu không biết cớ sao mình lại khó chịu, cũng không biết sự khó chịu này có ý nghĩa gì.

Cậu không biết, nhưng La Ái Diệu thì biết.

La Ái Diệu ý thức được rằng, giữa hắn và Thi Sương Cảnh đang tiến hành sự tranh đấu không thể nhìn thấy, không thể chạm tới, họ đang cố gắng thay đổi đối phương. Thi Sương Cảnh ỷ vào tình yêu mà làm càn, khiến La Ái Diệu khuấy đục nước hết lần này tới lần khác, điều này làm La Ái Diệu vô cùng tức giận. La Ái Diệu dùng tình yêu để khống chế người ta, muốn Thi Sương Cảnh kìm nén sự dũng cảm vô dụng ấy, chẳng khác nào muốn thay đổi cả bản chất của Thi Sương Cảnh, song Thi Sương Cảnh lại chẳng chịu nghe theo.

Có một khoảng khắc, La Ái Diệu tự vấn lòng mình: Nếu Thi Sương Cảnh vẫn chứng nào tật nấy, hắn còn có thể yêu Thi Sương Cảnh chăng? Nếu Thi Sương Cảnh thay đổi, vậy hắn có còn để tâm đến cậu nữa không? Rốt cuộc hắn bị thu hút bởi điều gì ở Thi Sương Cảnh? Chẳng lẽ đúng là hắn chủ động trêu chọc Thi Sương Cảnh trước?

Mỗi khi nghĩ tới vấn đề ai trêu chọc ai trước, La Ái Diệu lại cảm thấy một nỗi buồn bực vô cớ trào dâng trong lòng. Theo hắn thấy, chắc chắn là do Thi Sương Cảnh cầu nguyện trước nên hắn mới biết đến cậu. Cơ mà, việc tiếp nhận nguyện vọng của Thi Sương Cảnh là độc lập, cứ như là vận mệnh thực sự có thực thể của riêng nó, buộc La Ái Diệu phải thừa nhận sự tồn tại của nó. Cảm giác bị kẻ khác sắp đặt quả là tồi tệ, càng khiến tất cả năng lực của La Ái Diệu giống như một trò cười.

Hiện giờ La Ái Diệu thực sự không rảnh. Thời gian ở Mã gia thiên trôi qua chậm rì, hắn thấy mới có một tiếng mà bên ngoài đã qua chừng mấy ngày. Cũng đúng thật là hắn đang luận pháp với Mã Minh. Trong tiếng ca múa, toàn bộ kinh văn Mật pháp mà La Ái Diệu tích lũy đều bị điều động, ôn lại từ đầu tất cả tri thức hắn từng tiếp nhận. Một cục diện cạnh tranh nào đó đang hình thành, và còn nằm ngoài tầm kiểm soát của La Ái Diệu.

*

Rõ ràng chỉ cãi lại La Ái Diệu vài câu, thế mà suốt mấy ngày kế tiếp Thi Sương Cảnh cứ bồn chồn không yên.

Cảm giác bất an này không chỉ tồn tại trong mối quan hệ, mà còn thể hiện trên cơ thể cậu.

Vào hôm Tết Nguyên Tiêu, Lý Uyển Oanh bắt đầu làm việc theo thường lệ, nhưng vừa đến nhà Thi Sương Cảnh, cô liền nhìn chằm chằm vào mắt cậu.

“Sao tròng mắt em hơi vàng thế?” Lý Uyển Oanh hỏi rất nghiêm túc, “Hay là em đến bệnh viện khám xem?”

Được Lý Uyển Oanh nhắc nhở, Thi Sương Cảnh cũng mới nhận ra, không biết từ bao giờ mà mắt cậu hơi ngả vàng, cơ thể cũng mỏi mệt. Cậu còn tưởng là mình hứng gió nên cảm lạnh. Vừa khéo ngày mai Lưu Thiến phải đi viện chữa xương cằm, cậu cũng dự định kiểm tra lại lần nữa.

Tại quầy hướng dẫn của bệnh viện, y tá vừa nhìn mắt Thi Sương Cảnh là liền kéo cậu vào phòng khám gan. Trông thấy chữ “Gan”, Thi Sương Cảnh tự dưng cứng đờ người giữa đại sảnh, không thể nhúc nhích nổi. Lưu Thiến nhận ra sự bất an của cậu nên muốn đi kiểm tra cùng cậu, tuy nhiên cậu rất cứng đầu, cậu đưa Lưu Thiên đến khoa răng hàm mặt trước rồi tự đến phòng khám gan, dù sao họ vẫn có thể liên lạc qua điện thoại mà.

Thi Sương Cảnh nhớ tới Thi Lâu Đình. Ngày trước Thi Lâu Đình qua đời vì xơ gan, cũng liên quan đến chữ “Gan”.

Bác sĩ lập tức chỉ định Thi Sương Cảnh xét nghiệm toàn bộ chức năng gan và dấu hiệu viêm gan siêu vi, còn hỏi về tiền sử bệnh của cậu. Trong đầu cậu chỉ nghĩ đến bố mình, không kịp phản ứng khi nghe ba chữ “tiền sử bệnh”, miệng đã tự giác kể cho bác sĩ rằng bố mình mất vì xơ gan. Bác sĩ lẩm bẩm mấy câu nghe không rõ, thúc giục cậu mau đi làm xét nghiệm. May mà Thi Sương Cảnh không bị sốt, chiều mai nhận kết quả xét nghiệp rồi quay lại tái khám là được.

Lại qua một ngày nữa, Thi Sương Cảnh nhận kết quả rồi đến tái khám, chính cậu cũng thấy trên phiếu xét nghiệm xuất hiện mấy mũi tên, lúc lên lúc xuống, khiến người ta hết sức căng thẳng. Bác sĩ đưa cậu đi chụp CT ổ bụng, kiểm tra trạng thái gan.

CT cho thấy gan của Thi Sương Cảnh bị sưng nhẹ, có khả năng tồn tại tổn thương gan nào đó. May mà trước đó Thi Sương Cảnh cũng khám mề đay ở bệnh viện này, bác sĩ tra lại hồ sơ rồi kết hợp kết quả hai lần kiểm tra, thận trọng đưa ra chẩn đoán rằng hiện vẫn chưa xác định được bệnh cụ thể, nhưng có thể là viêm gan tự miễn.

Do triệu chứng của Thi Sương Cảnh vẫn trong tầm kiểm soát nên không có dấu hiệu suy kiệt rõ ràng, chức năng đông máu cũng còn ổn, bác sĩ kê cho Thi Sương Cảnh glucocorticoid và thuốc ức chế miễn dịch, cộng thêm một số thuốc bổ gan, dặn cậu về nhà uống trong một tuần, nếu triệu chứng vàng da vẫn chưa giảm thì nhất định phải đến viện ngay.

Lúc ra khỏi phòng khám, hai tay Thi Sương Cảnh vô thức run rẩy.

Đây là lần đầu tiên trong đời cậu phải đối mặt với hàng loạt chẩn đoán liên tiếp, khơi gợi ra những hồi ức chết chóc đen tối. Cậu ngơ ngác nhận ra, hóa ra mình vẫn là một kẻ cô đơn. Bệnh tật là chuyện bí mật, cô độc. Giờ phút này Thi Sương Cảnh cảm tưởng như mình đang chịu trừng phạt, toàn thân cậu lạnh toát, song lý trí vẫn an ủi cậu. Những từ “Mức độ nhẹ”, “Chưa từng thấy”, “Quan sát” thử ôm lấy cậu, mà thực tế thì chẳng có bất cứ ai hay bất cứ thứ gì ôm lấy cậu cả. Lòng cậu lúc này rất đỗi yên ắng và quạnh quẽ.

Bình Luận (0)
Comment