Chương 137: Tế mã xuân tàm • Nằm viện

“Tiểu Cảnh, con bị bệnh gì thế? Có cầm theo bệnh án không?”
Buổi tối Thi Sương Cảnh đến cô nhi viện ăn cơm, Lưu Thiến sốt ruột chạy lại hỏi. Hôm qua bác sĩ chỉ định bà đi chụp X-quang để kiểm tra tình trạng phục hồi của vết gãy xương trước đó, thực ra cũng chẳng có biện pháp nào tốt hơn, bác sĩ kiến nghị bà điều trị bảo tồn. Lưu Thiến nghĩ nếu gắn tấm titan thì sau này còn phải lấy ra, cho nên nghiêng theo hướng điều trị bảo tồn hơn, bà cảm giác mình đã từng này tuổi rồi, mặt lệch một tí cũng chẳng sao, chứ động đến dao kéo chỉ tổ khó chịu thêm. Chẳng qua hiện giờ bà há miệng bị hạn chế, nói năng cũng hơi mơ hồ.
Giờ phút này Thi Sương Cảnh bỗng nhận ra Lưu Thiến đã già rồi, lòng cậu cứ bần thần mãi.
“Không có gì nghiêm trọng đâu ạ, con bị mệt quá thôi. Bác sĩ kê cho con ít thuốc bổ gan, uống một thời gian rồi đi khám lại.” Thi Sương Cảnh nói dối.
Lưu Thiến gật đầu lải nhải: “Ôi, con đừng căng thẳng quá, lớp 12 đúng là hơi bị áp lực…… Trong cô nhi viện chúng ta chẳng được bao nhiêu đứa chịu ôn thi đàng hoàng, bà cũng không đủ kinh nghiệm. Cô Lý vẫn ổn chứ? Cô ấy có biết tình trạng của con không?”
Thi Sương Cảnh nói rằng tất cả đều ổn, khuyên Lưu Thiến đừng lo lắng. Đúng lúc ấy Hà Hiểu Đống xuất hiện trong bếp, Lưu Thiến bèn gọi cậu ta lại. Hà Hiểu Đống sợ sệt bước chầm chậm tới, Lưu Thiến liền cầm muôi xới cơm lên đánh cậu ta, thằng nhóc này đúng là làm người ta tức không chịu nổi mà! Hà Hiểu Đống la oai oái tránh né, nhìn vào chẳng thể biết mới hai hôm trước cậu ta còn bị Thi Sương Cảnh đập cho một trận.
“Bảo nó nói cho con dự định sau này của nó là gì!” Lưu Thiến tức giận trở vào bếp.
Thi Sương Cảnh nhìn về phía Hà Hiểu Đống, Hà Hiểu Đống giơ ngón cái và ngón trỏ thành hình chữ bát (八), đặt dưới cằm, nói rằng: “Em định làm một xe đồ ăn vặt, ra gần trường học bán khoai tây chiên.”
Thi Sương Cảnh thở phào nhẹ nhõm, cậu còn đang sợ Hà Hiểu Đống nảy ra chủ ý quái quỷ gì cơ.
“Bán hàng ăn vất vả lắm đấy, em có kiên trì được không?” Thi Sương Cảnh tự cảm thấy chính cậu cũng chưa chắc kiên trì được.
“Thi Sương Cảnh, anh đừng coi thường em quá! Anh từng làm trong nhà xưởng của khu công nghiệp Lệ Quang bao giờ chưa? Toàn bảo là nâng cấp công nghệ, cơ giới hóa toàn bộ…… Thời buổi này làm công nhân cũng vất vả thôi mà? Công nhân trẻ chỉ được vận hành máy móc tự động, còn công nhân giỏi thì nghiên cứu vặn ốc bằng tay —— Anh có hiểu không!”
“Đúng là anh không hiểu thật.”
“Nói cho anh cũng phí công. Tự em làm việc cho em, kiếm được tiền ăn là đủ rồi.”
Thi Sương Cảnh suy nghĩ một thoáng, chỉ nói: “Nếu em có thể tự nuôi bản thân thì hãy tìm nhà trong khu công nghiệp đi, anh sẽ cân nhắc đầu tư cửa hàng cho em.”
“Thôi khỏi, em bán hàng cho học sinh, anh thấy có cửa hàng nào đối diện trường học mà không ăn nên làm ra chưa? Em đẩy xe bán đồ ăn vặt là xịn lắm rồi.”
Trong bữa tối, Hà Hiểu Đống vẫn chia sẻ cho Thi Sương Cảnh về kế hoạch kinh doanh của mình. Cậu ta bảo chính nhờ vụ thuốc lá điện tử gợi ý nên mới phát hiện rằng rất dễ kiếm tiền từ học sinh. Nhân lúc học sinh vừa trở lại học, cậu ta định đi khảo sát xem các quầy ăn vặt quanh trường bán những mặt hàng gì, món nào còn thiếu thì bổ sung. Thi Sương Cảnh lắng nghe nhưng tâm trí chẳng đặt ở chỗ Hà Hiểu Đống.
Vừa ăn xong Thi Sương Cảnh đã định về nhà luôn, Hà Hiểu Đống vẫn hứng trí lắm. Trước khi tạm biệt, Thi Sương Cảnh nói: “Em đừng ép bản thân quá. Hiện giờ đi làm kiếm tiền vất vả lắm, mới bắt đầu buôn bán chưa có khởi sắc là chuyện bình thường. Em đừng có đi vay tiền qua mạng đấy, cố quá lại thành quá cố. Bao giờ mua xe bán đồ ăn thì gọi anh, anh đi cùng em.”
Ban nãy cậu đã tra giá của xe bán đồ ăn, hóa ra trang bị nguyên cả xe ba bánh như thế cũng không hề rẻ chút nào, cho nên cậu muốn đi cùng để có gì còn ứng tiền giúp.
“Hả, tốt thế cơ á?”
“Nhưng em phải viết một bản kế hoạch kinh doanh đưa cho anh xem.”
“Thi Sương Cảnh, học vấn của em cao hơn anh à nha, sao anh còn sĩ diện với em?” Hà Hiểu Đống sốt ruột tiễn cậu đi, “Hiểu rồi hiểu rồi, cẩn thận em cầm kế hoạch kinh doanh đi vay tiền thầy La đấy.”
Thi Sương Cảnh nghĩ bụng, khỏi cần tìm thầy La, chính cậu cũng cho vay được.
*
Những ngày tiếp theo, Thi Sương Cảnh đều nghiêm chỉnh uống thuốc theo đúng lời dặn của bác sĩ. Cậu không cho ai xem bệnh án và chẩn đoán bệnh của mình, lúc này cậu vẫn cho rằng bệnh của mình chỉ là tạm thời thôi. Huống hồ, cậu còn có La Ái Diệu mà.
Tuy nhiên suốt mấy ngày liền cậu không thể liên lạc với La Ái Diệu được. Dù có gọi hắn trong lòng hay thắp hương lên bàn thờ nói chuyện với hắn thì đều chẳng nhận được bất cứ lời hồi đáp nào. Thi Sương Cảnh rất khó mở lời về căn bệnh của mình, cậu luôn mong La Ái Diệu sẽ đọc được hay cảm nhận được ý nghĩ của cậu. Ở mức độ nào đó, sự xâm phạm riêng tư trước kia nay lại trở thành sự ngầm hiểu giữa họ.
Thế mà La Ái Diệu lại mất liên lạc. Thi Sương Cảnh bỗng dưng sinh lòng oán giận, La Ái Diệu nói hắn đã cứu Thi Sương Cảnh biết bao nhiêu lần rồi, nhưng cậu đâu có mắc đi mắc lại cùng một vấn đề? Hồi mất liên lạc ở ga tàu, cậu cũng nóng hết cả ruột. Lần này hắn đến dinh thự Mã gia thì cả hai vẫn trò chuyện với nhau, song những cuộc gọi hàng ngày cũng đã mất tăm, La Ái Diệu chỉ nhắn rằng mình rất bận. Dù sao Thi Sương Cảnh cũng mãi mãi chẳng thể bước vào thế giới của hắn, chẳng cần phải giải thích làm gì, đáng lẽ cậu nên tìm đúng vị trí của mình —— Trong đầu Thi Sương Cảnh nảy ra một so sánh không hề thỏa đáng song lại rất thích hợp, đôi lúc cậu cảm tưởng mình như chú chó bị buộc ngoài cửa, chỉ có thể sống mãi trong bóng râm ngắn ngủi dưới mái hiên, không thể vào trong nhà bởi vì cậu vừa ngốc vừa bẩn, cũng không thể rời khỏi nhà vì cậu không thuộc về chính mình.
Sự so sánh độc ác ấy càng làm Thi Sương Cảnh hoảng sợ. Lúc ấy Thi Sương Cảnh đang ép dẹp hộp thuốc của mình, cẩn thận xếp từng vỉ thuốc vào. Cậu ngồi xổm trước chiếc tủ gỗ cũ kỹ, bên trong đựng rất nhiều thuốc. Thuốc tránh thai đựng trong túi nylon trắng có in tên hiệu thuốc, hộp duy nhất đã được mở là thuốc tránh thai khẩn cấp. Rõ ràng La Ái Diệu có thể dùng cách của mình để lấy đồ ra, tại sao hắn còn đi mua bao và thuốc? Đúng là một kẻ mâu thuẫn. Thi Sương Cảnh đóng kín hộp thuốc tránh thai rồi buộc chặt túi lại, nhét vào góc trong cùng của tủ thuốc. Hầu hết những loại thuốc khác đều quá hạn rồi, song cậu vẫn coi như không. Nhìn thấy cơ man thuốc như vậy, lại nhớ tới nhiều lần đau ốm, Thi Sương Cảnh chợt nghĩ, pháp thân của La Ái Diệu vẫn luôn ở bên cậu cơ mà, không thể chữa cho cậu được ư?
Ngón tay La Ái Diệu chạm qua những chỗ bị mề đay là sẽ lập tức hết sưng ngứa, giống như là một kiểu trị liệu. Vì sao vậy —— Mấy hôm trước bọn mình đang cãi nhau sao?
Thi Sương Cảnh ngồi lặng dưới đất, thực lòng cậu chẳng còn nhớ cụ thể hôm đó mình và La Ái Diệu cãi cọ những gì, đúng ra chỉ là mấy lời giận dỗi xem ai trêu chọc ai trước. Vậy thì đâu có tính là cãi nhau chứ. Nhưng nếu La Ái Diệu hẹp hòi ngó lơ cậu thì cậu cũng chẳng thể làm gì.
Nắng ấm đầu xuân rọi khắp phòng khách, cắt cửa sổ chống trộm thành những ô vuông. Thi Sương Cảnh ngồi giữa những ô vuông ấy, cơ thể tuy ấm áp song nội tâm lại quá đỗi cô độc. Cảnh cô độc vốn chẳng hề tệ, mà tệ là vì có sự đối lập và chênh lệch. Trải qua cuộc sống của hai người, rồi lại cắt một người ra khỏi khung ảnh hai người. Một tấc thời gian một tấc vàng, đong đếm từng tấc từng tấc, thật gần. Thời gian thật gần. Thi Sương Cảnh vươn tay là có thể chạm tới.
*
Đến cuối tháng hai, Thi Sương Cảnh không chỉ không hết vàng da mà thậm chí còn tái phát mề đay cực kỳ nghiêm trọng, toàn thân đỏ lừ như sưng phù. Cậu gọi điện cho Liễu Văn Bân nhờ ông chở mình đến bệnh viện. Đến nhà Thi Sương Cảnh, Liễu Văn Bân sợ điếng người, Lý Uyển Oanh đến dạy học cũng bối rối thấy rõ, cô biết Thi Sương Cảnh đang uống thuốc, nhưng sao tự dưng lại bùng phát nặng thế này? Cậu xua tay, nói không nên lời. Liễu Văn Bân nhờ Lý Uyển Oanh phụ một tay, cõng Thi Sương Cảnh xuống dưới lầu, đưa lên xe. Cậu nằm ở ghế sau, khó nhọc dùng cánh tay che đầu, không muốn người khác nhìn vết dị ứng của mình.
Lý Uyển Oanh quyết định ngồi vào xe cùng đưa cậu đi cấp cứu. Liễu Văn Bân cuống đến mức thiếu điều giẫm chân ga tóe lửa, ông đã là ông chú trung niên hơn bốn mươi tuổi rồi mà gặp chuyện này vẫn sứt đầu mẻ trán. Ông nhủ thầm, toang rồi, Phật Tử dặn mình chăm sóc Thi Sương Cảnh mà mình chăm sóc như này ư? Tiêu đời rồi. Nhưng chẳng lẽ Phật Tử không biết Thi Sương Cảnh đổ bệnh? Hai người bọn họ sao vậy?
Liễu Văn Bân do dự không biết có nên chở cậu đến thẳng Hoa Tây hay không, song cậu đã khám mề đay ở bệnh viện nhân dân tỉnh nên Liễu Văn Bân vẫn chọn đưa cậu đến đó. Ông không biết Thi Sương Cảnh từng đến bệnh viện khám lần hai. Lúc họ đưa Thi Sương Cảnh đi cấp cứu, bác sĩ tới hỏi tình hình phát bệnh, Thi Sương Cảnh nói hết toàn bộ, từ chuyện cậu nổi mề đay đến cái lần đi khám triệu chứng vàng da. Bấy giờ Liễu Văn Bân mới hay, thì ra Thi Sương Cảnh biết bản thân mắc bệnh, hơn nữa còn là bệnh nghiêm trọng nhường này.
Bác sĩ cấp cứu lập tức kiểm tra các chỉ số khẩn cấp và truyền dịch tĩnh mạch cho cậu. Thi Sương Cảnh nằm trên giường bệnh, các bác sĩ và y tá bận rộn đi tới đi lui. Liễu Văn Bân chạy đi mất tăm một lát, đến khi trở lại, ông quên khuấy rằng Lý Uyển Oanh vẫn đang ở cạnh giường bệnh nên hỏi thẳng Thi Sương Cảnh: “Tôi không liên lạc được với Phật Tử, cậu cũng không liên lạc được đúng không?”
Thi Sương Cảnh ngước về phía Liễu Văn Bân, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm một hồi rồi mới nghiêng đầu bảo: “Thì ra anh cũng không liên lạc được. Tôi còn tưởng chỉ mình tôi không liên lạc được thôi.”
“Trời ạ, đám người nhà họ Mã rốt cuộc bị gì vậy? Đã một tháng rồi! Thế mà Phật Tử vẫn chưa trở lại?! Đừng bảo Phật Tử bị lũ người nhà họ Mã hãm hại đấy nhé?”
Lý Uyển Oanh nghe mà chẳng hiểu mô tê gì, “Phật Tử? Phật trong Phật Tổ á?”
Thi Sương Cảnh đáp: “Bọn em đang nhắc tới La Ái Diệu.”
“Ôi Tiểu Cảnh ơi, phải làm sao đây, cậu đáng thương quá……” Liễu Văn Bân rầu rĩ nói, “Cậu bị bệnh bao lâu rồi? Đáng lẽ lần trước cậu nên gọi tôi đi cùng! Không được thì nên nằm viện luôn mới phải!”
Lý Uyển Oanh an ủi Thi Sương Cảnh, dặn cậu cố gắng dưỡng bệnh và chăm sóc bản thân, cô hết sức áy náy vì cậu đang bệnh mà vẫn bắt cậu học bài —— Cũng tại Thi Sương Cảnh chịu đựng giỏi quá, cậu bảo với Lý Uyển Oanh là mình bị chút vấn đề về gan nhưng đang uống thuốc rồi, không có gì nghiêm trọng cả. Thực ra dạo gần đây Thi Sương Cảnh vô cùng mệt mỏi, cậu phải dựa vào ý chí để vực bản thân dậy, ngồi vào bàn nghe giảng. Có lúc cậu thậm chí còn dùng việc học để chuyển dời sự chú ý, quên đi cơn đau âm ỉ ở bụng phải.
Chẳng mấy chốc đã có kết quả xét nghiệm, bác sĩ cấp cứu phải gọi bác sĩ khoa tiêu hóa tới hội chẩn, do bệnh viện nhân dân tỉnh không có trung tâm chuyên về bệnh gan. Khoa tiêu hoá tiếp nhận chữa trị cho Thi Sương Cảnh, cả ngày hôm đó đều dành để hoàn thiện các xét nghiệm chuyên khoa. Bệnh mề đay của Thi Sương Cảnh bùng phát rất nặng nên bác sĩ phải dùng thuốc một cách thận trọng, do một số loại thuốc kháng histamin gây ảnh hưởng lớn đến chức năng gan. Tất bật đến tận tối mà Thi Sương Cảnh vẫn chưa nhận được kết quả, chỉ cảm thấy toàn thân chẳng còn sức lực.
Lý Uyển Oanh ở lại đến 8 giờ tối mới đi. Liễu Văn Bân vừa đứng dậy đi lấy nước cho Thi Sương Cảnh, cậu liền nói ngay: “Anh Liễu, đêm nay anh khoan hẵng đi có được không?”
“Ôi tôi không đi đâu, tất nhiên là tôi không đi.” Liễu Văn Bân xót xa vô cùng, vô thức chuyển sang giọng điệu dỗ dành con trai, “Tôi chỉ đi rót cho cậu ít nước thôi mà. Cậu có đói không? Tôi vẫn còn một quả trứng đây.”
Thi Sương Cảnh lắc đầu, nhìn theo bóng Liễu Văn Bân đi lấy nước. Liễu Văn Bân mang nước về, thấy Thi Sương Cảnh vẫn đang nhìn đăm đăm về phía cửa. Cậu nằm giường bệnh giữa, hai bên không dựa vào tường, suốt buổi chiều Liễu Văn Bân đều đi nhờ vả quan hệ để xin giường bệnh ở Hoa Tây, ông muốn chuyển Thi Sương Cảnh đến bệnh viện Hoa Tây.
Hai bên trái phải đều có bệnh nhân, đã đến giờ ngủ, các giường gần cửa và người nhà đi chăm bệnh đều ngủ rồi. Liễu Văn Bân nhờ người kê giường phụ và kéo rèm, cố ngăn cách ra không gian cho Thi Sương Cảnh nghỉ ngơi. Ông vừa tất bật làm việc vừa an ủi Thi Sương Cảnh: “Tiểu Cảnh, cậu cứ yên tâm, anh Liễu của cậu ngày nào cũng đến bệnh viện nên rành lắm. Cậu muốn ăn gì không, ngày mai tôi bảo chị dâu của cậu nấu mang tới cho. Sẽ không sao đâu, cậu là người tốt sẽ được trời thương, chờ Phật Tử trở về là sẽ ổn thôi.”
Vừa nhắc tới Phật Tử, Thi Sương Cảnh liền giơ cánh tay trái không truyền dịch lên, dùng ống tay áo dụi dụi mắt.
“Lỡ anh ấy không trở lại thì sao?” Sự suy sụp lộ ra trong giọng nói của Thi Sương Cảnh. Cậu đã kìm nén cả ngày rồi…… Không chỉ một ngày. Cậu đã kìm nén lâu lắm rồi. Tới tận bây giờ, rốt cuộc cậu không đè nén được nỗi sợ hãi trong lòng nữa, nên buộc phải hỏi ra.
Liễu Văn Bân cũng rơm rớm nước mắt, suy cho cùng ông cũng chỉ là một người trung niên rất cảm tính. Ông cất giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Nếu ngài ấy không trở lại thì tôi sẽ tới Mã gia tìm ngài ấy. Cậu chớ lo lắng, tôi biết cách đến Mã gia, ngồi máy bay từ thành phố D đến Tây Ninh rồi tiếp tục lái xe đến núi Kỳ Liên, tôi nhớ hết tuyến đường. Phật Tử sẽ không bỏ mặc cậu đâu, chắc chắn là do ngài ấy vướng phải việc gì đó thôi. Cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt, nhất định phải chờ Phật Tử trở về, ngài ấy về là sẽ có cách thôi.”
“Cảm ơn anh Liễu.”
Liễu Văn Bân rót nước nóng vào trong chậu, vắt khăn nóng cho Thi Sương Cảnh lau mặt. Thi Sương Cảnh không muốn cho mọi người ở cô nhi viện biết tình trạng của mình, cậu cứng đầu lắm.
✿Tác giả có lời muốn nói:
Anh Phật Tử đang bị “Mã Minh” ngăn cách trong “cuộc thử thách”. Má ơi lâu lắm rồi chưa thấy đôi tình nhân nào xui xẻo như vậy……