Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 138

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 138: Tế mã xuân tàm • Hờ hững

Mày phải mạnh mẽ lên. Thi Sương Cảnh tự nhủ với chính mình. Đây là bệnh của mày, tức là việc của riêng mày. Mày phải mạnh mẽ lên, nếu mạnh mẽ là một năng lực phải rèn luyện qua thời gian, thì trước kia đã làm được, bây giờ vẫn làm được, chẳng lý nào để nó vuột khỏi tay mình. Mày phải mạnh mẽ lên. Hiện tại đã rất ổn rồi, bên cạnh có người lớn và bạn bè, cũng tạm thời không cần lo lắng về tiền chữa bệnh. Mày phải mạnh mẽ lên.

Đầu óc Thi Sương Cảnh thì tỉnh táo song cậu lại lộ ra sự mệt mỏi từ tận sâu trong tâm hồn. Cậu không đặt đầu lên gối là ngủ ngay như trước đây nữa. Cậu đã được chiếc giường lớn ở nhà chiều hư rồi, chăn màn trong viện bị giặt giũ và khử trừng đến mức thô ráp, gối thì vừa cứng vừa mềm, giường nệm cũng vừa cứng vừa mềm. Thi Sương Cảnh không chợp mắp nổi, Liễu Văn Bân đang ngủ trên giường phụ, cậu thức giấc lúc 2 giờ sáng, bèn mở điện thoại lên, chỉ mong thấy được tin nhắn của La Ái Diệu, tiếc là không có. Cậu thức đến tận 5 giờ, khó khăn lắm mới ngủ được, chưa đến 8 giờ bác sĩ lại vào kiểm tra phòng, thu xếp phương án xét nghiệm và trị liệu hôm nay.

Vì tay gắn kim truyền nên dù đi vệ sinh hay ăn cơm thì cậu đều khó lòng lơ đi cảm giác có dị vật trong tay, cậu không dám tùy tiện cử động, truyền quá nhanh sẽ khiến cánh tay lạnh buốt, trở mình khi ngủ cũng không được đè lên kim. Liễu Văn Bân thuê một chiếc xe lăn để đẩy Thi Sương Cảnh đi làm xét nghiệm, cậu ngại lắm, nhưng bỗng dưng cậu phát hiện ra, vì sao quá trình đứng lên, bước đi, ngồi xuống, đứng lên lại khó nhọc đến thế? Thi Sương Cảnh có cảm giác như bị xé toạc, một bàn tay khổng lồ vô hình kéo linh hồn khỏe mạnh của cậu ra khỏi cơ thể, máu chảy đầm đìa, chỉ còn cái xác biết đi, linh hồn trú trong cơ thể cũng đang héo mòn chảy máu.

Ngày thứ ba nhập viện, Lưu Thiến dẫn Hà Hiểu Đống đến thăm Thi Sương Cảnh. Liễu Văn Bân vẫn báo cho cô nhi viện biết tin cậu đổ bệnh, lý do là vì ông không chịu nổi cảnh cậu thui thủi một mình. Bệnh nhân giường bên cạnh có người nhà và sở thích, điện thoại liên tục vang tiếng video, chiến tranh, chính trị, đàm phán, việc nhà việc cửa, hàng xóm láng giềng, mẹ chồng nàng dâu, trai xinh gái đẹp, minh tinh, thần tượng, diễn viên…… Thi Sương Cảnh thì chẳng thích gì cả. Liễu Văn Bân thấy thi thoảng cậu cũng mở điện thoại, dùng WeChat tán gẫu với người khác một chút, gõ chữ mệt rồi thì lại buông điện thoại, nằm xuống, có vẻ muốn chợp mắt, nhưng ông để ý là chỉ sau 15 – 20 phút cậu lại tỉnh, chẳng biết rốt cuộc có ngủ hay không. Chẳng còn cách nào, Liễu Văn Bân đành dẫn người quen của Thi Sương Cảnh tới đây.

“Thi Sương Cảnh, không sao đâu, để em thay anh Liễu cho.” Hà Hiểu Đống vỗ ngực.

“Thôi thôi, nhóc con chẳng khiến người ta yên tâm chút nào, tôi còn chưa tính sổ chuyện cậu khiến anh Cảnh của cậu phải chạy đi tìm cậu đâu đấy.” Liễu Văn Bân đẩy Hà Hiểu Đống ra, bảo cậu ta chớ cản trở.

“Nếu tôi không đến thì cô Lưu sẽ đòi đến.” Hà Hiểu Đống nói.

Lưu Thiến hầm canh mang sang, lặng lẽ đặt cặp lồng inox xuống. Thi Sương Cảnh chắc chắn rằng trông bà đã già đi rồi. Mặt Lưu Thiến đang phải quấn băng màu da để cố định xương cằm nên bà không tiện nói chuyện, cũng không biết nói gì cho phải. Lúc Thi Sương Cảnh ăn cơm, bà đưa túi chườm nóng cho cậu để ủ ấm bàn tay đang truyền dịch.

Khi chưa biết rốt cuộc Thi Sương Cảnh bị làm sao, bà rơi lệ, bà đau lòng. Giờ thì chẩn đoán đã có, điều trị cũng đang tiến hành, vậy Lưu Thiến còn có thể cầu nguyện với ai nữa? Những đứa trẻ qua đời vì bệnh tật trong cô nhi viện đều do bà tiễn đi, song đến nay bà vẫn không thể quen với nỗi đau khi bọn trẻ bị ông trời mang đi. Nhưng bà có thể làm gì được đây? Nếu cầu nguyện với Quỷ Tử Mẫu Thần mà có tác dụng thì Thi Sương Cảnh đã xuất viện rồi. Lưu Thiến có thể cảm nhận được sự hoang đường mà Thi Sương Cảnh đang liên tục trải qua. Thần Phật có mặt, Thần Phật không ứng, số mệnh dường như không thể thay đổi, chuyện của con người đều bị nhốt trong cánh cửa thế giới loài người.

“Tôi nghiêm túc mà. Tôi không chơi game đâu, Thi Sương Cảnh bảo tôi làm gì là tôi làm nấy.” Hà Hiểu Đống vẫn kiên trì.

Liễu Văn Bân không muốn nói trước mặt Thi Sương Cảnh nên bèn kéo Hà Hiểu Đống ra hành lang.

“Cậu vẫn là một đứa nhóc thôi, cậu có biết tiếp bác sĩ và y tá không? Có biết lúc nhấn chuông mà y tá không tới thì phải làm sao không? Lúc bác sĩ giải thích bệnh tình và phương án điều trị với cậu, cậu nghe có hiểu không? Thi Sương Cảnh không thích nói chuyện, vậy cậu có quan sát được tình trạng của cậu ấy không?” Tuy đang hỏi vặn nhưng Liễu Văn Bân không dùng giọng điệu chế nhạo.

Bị ông răn dạy, Hà Hiểu Đống im re. Liễu Văn Bân nói: “Hai người tới vào ban ngày là được. Buổi tối thì tôi và vợ sẽ thay phiên nhau qua đây chăm sóc Tiểu Cảnh, hai người đừng tranh giành việc này với tôi.”

“Anh Liễu, vợ chồng anh nể mặt thầy La nên mới tới……”

“Có lẽ vậy. Ai biết được. Bác sĩ nói bệnh tình của Tiểu Cảnh không khả quan, phát bệnh quá nhanh. Phải để loại người mặt dày như tôi túc trực bên giường bệnh thì mới hữu dụng. Cậu thấy bác sĩ trong phòng bệnh có ai bước đi chậm rãi không? Mọi người đều bận tối mặt tối mũi, nếu có vấn đề thì phải cần đến người như tôi đi mời bác sĩ một lần, hai lần, ba lần.”

Trở lại phòng bệnh, Hà Hiểu Đống không nhắc tới chuyện chăm bệnh buổi tối nữa. Có vẻ Liễu Văn Bân không định thuê hộ lý, hiện tại Thi Sương Cảnh vẫn tự lo được, chưa đến mức ấy. Lưu Thiến liên tục nhìn về phía Thi Sương Cảnh, so với Lưu Thiến – người đang đau ốm không thể nói chuyện, thì Thi Sương Cảnh mới là im lặng đến mức đáng sợ. Cậu không oán than, không an ủi, không giao lưu, trông thì có vẻ giống như sự im lặng tức giận, nhưng để ý kỹ mới thấy đó là sự hờ hững tột cùng. Chưa một ai từng thấy mặt này của Thi Sương Cảnh.

Ngày 26 tháng 2, chi dưới của Thi Sương Cảnh bắt đầu sưng phù.

Ngày 27 tháng 2, chứng vàng da của Thi Sương Cảnh nặng thêm, mề đay tái phát nhiều lần, đêm không thể chợp mắt.

Ngày 28 tháng 2, Thi Sương Cảnh làm sinh thiết gan, bác sĩ muốn làm lần cuối trước khi bệnh tình của cậu chuyển biến xấu, song kết quả cũng không tốt.

Ngày 1 tháng 3, bác sĩ nhắc tới “gan nhân tạo”.

Ngày 2 tháng 3, Liễu Văn Bân nói ông sẽ đi tìm La Ái Diệu.

Quá nhanh. Tất cả đều quá nhanh, cứ như chỉ trong một ngày. Buổi sáng Liễu Văn Bân tới phòng bệnh bảo rằng ông sẽ đi tìm La Ái Diệu, buổi trưa ông liền ngồi máy bay đến Tây Ninh. Vợ ông là Đồng Lôi phụ trách chăm sóc Thi Sương Cảnh, bà vốn là người rất đanh đá, song khi biết Phật Tử đến Mã gia để đổi lại việc bà và con trai có thể về nhà, thì dù thế nào bà cũng phải tới đây. Bà gửi con trai về nhà ngoại, nhờ bố mẹ mình trông con giúp. Đồng Lôi có thuê một hộ lý song bà vẫn túc trực bên cạnh Thi Sương Cảnh để chăm sóc cậu. Bà nhìn cậu bé này vàng vọt nằm trên giường bệnh, bệnh gan khiến cậu tiều tụy thấy rõ, vừa vàng vừa sạm, chẳng ai lập tức chú ý tới vẻ điển trai của cậu nữa, căn bệnh như lớp vải sa che phủ hết người cậu.

Lưu Thiến tiếp nhận mèo của Thi Sương Cảnh, bà hứa mỗi ngày sẽ đến nhà cậu để chăm sóc mèo con, còn quay video và chụp ảnh gửi cho cậu xem. Thỉnh thoảng Thi Sương Cảnh sẽ gọi tên Bắp trong video, so với con người, dường như cậu sẵn lòng nói chuyện với mèo hơn.

Buổi chiều Đồng Lôi đi bàn bạc phương án chữa trị với bác sĩ, họ đã tìm được giường bệnh của Hoa Tây, dự định tối nay sẽ chở Thi Sương Cảnh đến Hoa Tây bằng xe cứu thương. Lúc về, Đồng Lôi thấy điện thoại của Thi Sương Cảnh vẫn sáng, còn cậu thì dựa vào đầu giường kê cao ngủ mất rồi. Đồng Lôi xin thề là bà không cố ý xem điện thoại của Thi Sương Cảnh đâu, màn hình đang dừng ở giao diện một nhóm chat, bà mau chóng lướt xem thử.

Đây có vẻ là một nhóm karaoke, mấy ngày nay trò chuyện rất rôm rả. Ngoài hiện thực Thi Sương Cảnh im re chứ trong nhóm chat thì lại chịu nói nhiều. Cậu khen con trai của trưởng nhóm đẹp trai, tương lai có triển vọng; cô gái trong nhóm than rằng sang năm nhà máy đóng cửa nên chẳng biết đi đâu, cậu liền gửi lì xì 200 tệ cho cô, cô gái muốn đến thành phố D chơi với Thi Sương Cảnh, cậu bảo chờ đến mùa xuân đi, bây giờ vẫn đang là mùa đông; bà mẹ bỉm sữa trong nhóm đang đi làm thêm, cậu không giúp được gì nhiều, chỉ có thể đăng lại bài hát cover của mẹ bỉm lên trang chủ của mình, còn nói trong nhóm rằng giọng cô rất giống Lâm Ức Liên, mẹ bỉm vui lắm.

Đồng Lôi muốn xem cuộc đối thoại giữa Thi Sương Cảnh và Phật Tử, ngặt nỗi bà không tìm được khung chat của hai người trên trang chính. Thứ bà không nên xem thì bà không thể xem được. Đồng Lôi chuyển về giao diện nhóm chat rồi trả điện thoại về chỗ cũ, trong lòng rất bức bối, bà biết bác sĩ ở Hoa Tây đã xem báo cáo xét nghiệm của Thi Sương Cảnh, họ bảo tình hình chẳng mấy khả quan, có lẽ chỉ còn vài ngày nữa thôi. Liễu Văn Bân vẫn chưa từ bỏ, còn trách mình không có đủ quan hệ, nếu chuyển viện cho Thi Sương Cảnh sớm thì đã tốt rồi.

Tất cả những người đến thăm Thi Sương Cảnh đều thắc mắc cùng một vấn đề: Rốt cuộc Thi Sương Cảnh đang nghĩ gì? Cậu không chịu nói gì thì làm sao người khác biết cậu cảm thấy thế nào? Đổ bệnh đã đáng thương lắm rồi, sao cứ chẳng nói chẳng rằng?

*

Bay từ thành phố D đến Tây Ninh chỉ mất nửa tiếng, buổi chiều Liễu Văn Bân hạ cánh xuống Tây Ninh, ông lập tức thuê xe đến huyện Kỳ Liên trước, đồng thời cũng gấp rút liên hệ với tài xế Mã gia. Thực ra những lời ông an ủi Thi Sương Cảnh trước đó có một nửa là nói dối —— Ông chỉ biết vị trí đại khái của Mã gia thôi, ông không đi cùng xe đến dinh thự Mã gia ở Kỳ Liên, họ đã tách nhau ra ở Tây Ninh vì Phật Tử muốn ông thay hắn chăm sóc Thi Sương Cảnh. Liễu Văn Bân ở Tây Ninh sốt ruột chờ đợi hồi âm từ tài xế, thậm chí có lúc ông cảm giác mình toang thật rồi, bởi vì tài xế không phản hồi tin nhắn của ông.

May mà đến tối ông vẫn nhận được hồi âm. Lúc trước Mã Khải Ca phái hai tài xế đi đón Phật Tử và Liễu Văn Bân, một người trong đó có trả lời về Mã Khải Ca, anh ta nói hiện tại dinh thự Mã gia vẫn đang cử hành tiệc gia tộc, nhưng vị tài xế này đang không ở đó vì dù sao anh ta cũng không phải người nhà họ Mã.

Liễu Văn Bân nói rằng ông đang rất gấp, ông phải đến dinh thự Mã gia tìm Trác tiên sinh. Tài xế lại ngó lơ Liễu Văn Bân suốt đêm. Sáng hôm sau, Liễu Văn Bân sắp xếp lại câu từ, giải thích tình huống một cách nửa thật nửa giả, đại ý là người yêu của Trác tiên sinh đang lâm bệnh nặng, nếu Trác tiên sinh không kịp gặp người yêu mình lần cuối thì ông chẳng dám nghĩ hắn sẽ làm ra chuyện gì. Lần này thì tài xế đã chịu trả lời, anh ta không ngờ rằng đến giờ Trác tiên sinh vẫn chưa về…… Rốt cuộc hắn đang làm gì ở Mã gia?

Liễu Văn Bân bảo: “Tôi trả anh 500.000, anh đưa tôi tới dinh thự Mã gia, cứ chở tôi đến gần đó là được, coi như tôi tự tìm tới.”

Tài xế bảo là không được, Mã gia tà quái lắm, anh ta sợ gặp báo ứng. Liễu Văn Bân liền gọi điện mắng: “Báo ứng hả?! Anh có biết thế nào là báo ứng không! Tôi không hiểu rốt cuộc Mã gia các người là lão tổ Bồ Tát gì, nhưng tất cả các người có thể sẽ hứng chịu báo ứng của Phật Tử! Anh có biết Phật Tử không!! Chính là chủ nhân của bức tượng Phật Tử mà ông chủ của anh vất vả thỉnh về đấy. Tôi không hơi đâu giải thích nhiều với anh, 500.000, anh có nhận hay không?”

Có tiền thì có thể sai khiến cả ma quỷ. Ngày 3 tháng 3, tài xế tới Tây Ninh đón Liễu Văn Bân rồi lái xe tiến về thảo nguyên Kỳ Liên.

✿Tác giả có lời muốn nói:

Được rồi, chương sau là sang góc nhìn của anh Phật Tử, gấp đến độ gần đây tôi…… viết truyện đến mức tai nạn lao động luôn rồi, haiz.

Bình Luận (0)
Comment