Chương 139: Tế mã xuân tàm • Ta đã từ bỏ niết bàn, không thể lại từ bỏ em ấy nữa

Buổi sáng hôm xuất phát, Liễu Văn Bân phát hiện sắc trời tươi đẹp bỗng thay đổi kỳ lạ. Mây đen xám xịt giăng kín trên thảo nguyên, mặt trời mọc đằng Đông lặn đằng Tây đáng lẽ phải cung cấp nguồn sáng ổn định, tạo nên lớp nền trắng sáng đằng sau màn mây, thế nhưng hôm nay lại khác. Mây như bị chà nhám, phía sau mây đen là màu vàng khói, mặt trời lấp lóe ánh đỏ sau tầng mây dập dờn, áng mây âm u lộ ra sắc tím, chẳng biết bầu trời màu tím cà đang tích tụ mưa gió hay là tai họa nào đó chẳng thể nói ra. Liễu Văn Bân ngồi ở ghế cạnh tài xế, tuy chẳng có tâm trạng trò chuyện với tài xế nhưng ông vẫn phải tán gẫu, tin tức chính là tất cả.
Bọn họ chạy từ nội thành ra cao tốc, lại chạy từ cao tốc vào trong huyện. Tài xế mở chai nước, bảo rằng mình đã làm việc cho Mã gia mấy năm nay nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy bầu trời như vậy, đúng là quá rùng rợn. Anh ta đi thẳng một mạch tới đây mà cứ lo trời đổ mưa rào, nếu lát nữa tiến vào thảo nguyên mà mưa to thì rắc rối lắm. Đáng lẽ lúc đó Liễu Văn Bân phải bịt miệng tài xế lại, không cho anh ta nói nữa. Họ ăn tạm chút gì đó ở huyện, cũng chuẩn bị ít đồ bổ sung trong xe rồi lại tiếp tục đi đến dinh thự Mã gia nằm sâu trong thảo nguyên.
Đúng là khéo thay, đang lái xe thì trời quả nhiên mưa tầm tã hệt như biển động, nước mưa trút xuống ào ào, tài xế vẫn cố tiến về phía trước, vừa lái vừa nói: “Không thể dừng được, dừng là sẽ kẹt trong vũng nước ngay.”
Liễu Văn Bân căng thẳng thiếu điều nôn ói, xe càng lúc càng xóc nảy, tài xế đột ngột phanh gấp, thì ra xe suýt đâm phải đàn trâu chạy loạn trong cơn mưa. Tài xế không dám bấm còi, song đàn trâu này cứ đi mãi, khiến họ sinh ra ảo giác rằng trước và sau xe đều có đàn trâu đi ngang qua. Nước mưa dội lên mui xe, như muốn đâm thủng cả xe.
Liễu Văn Bân hạ quyết tâm, vớ lấy chiếc ba lô ở ghế sau, kéo khóa lấy ra một bức tượng Phật mạ vàng. Tài xế nhìn Liễu Văn Bân như nhìn thấy ma, Liễu Văn Bân liên tục dùng tay áo chà lau tượng Phật như muốn lau tróc cả lớp vỏ tượng. Chà lau xong, sau đó thì sao? Chính ông cũng rất mù mờ, vừa rồi ông thầm cầu nguyện trong lòng, dù là cơn mưa hay đàn trâu thì cũng hãy mau đi qua đi, tuy nhiên lúc này Phật Tử chắc chắn sẽ không trả lời.
Khoảnh khắc tia chớp phía chân trời đánh xuống, ánh sáng trắng như phản xạ ra vô hạn trong màn mưa nghiêng. Hai người mở mắt ra thì đàn trâu đã biến mất, có thể nhìn thấy con đường phía trước. Liễu Văn Bân giục tài xế mau lái xe, tài xế vất vả đánh tay lái, chẳng dễ gì tìm ra đường đến dinh thự Mã gia trong mưa, may mà trận mưa xối xả không phá hủy những dấu hiệu bí mật mà họ đã để lại dọc đường.
Cuối cùng sau hai tiếng đồng hồ, cả hai đã tới được dinh thự Mã gia. Nhìn cổng lầu của dinh thự Mã gia, Liễu Văn Bân chất chứa biết bao nỗi niềm trong lòng mà chẳng biết nói từ đâu. Nơi này y chang một tòa nhà hoang, cổng đóng kín, đèn lồng đỏ treo ngoài cổng bị mưa tạt rơi, nát bấy dưới đất, sư tử đá thì nom rất chi là yếu ớt, rõ ràng là vật trang trí cứng rắn mà trông như thể chạm vào là vỡ ngay.
Liễu Văn Bân tiến lên gõ cửa, không ai trả lời, ông liền xô cửa, chẳng ăn thua. Tài xế không tiện giúp đỡ, song anh ta cũng không định lái xe đi ngay. Quá quái dị. Quá khủng khiếp. Giữa ban ngày ban mặt mà sao tâm lý lại sợ hãi thế này? Tài xế nghĩ nếu Liễu Văn Bân mà không về được thì 500.000 coi như đổ sông đổ bể, đành phải ở lại chờ ông. Liễu Văn Bân quay đầu hét lên với tài xế ngồi trong xe, bảo anh ta đến giúp đỡ, bấy giờ tài xế mới đội mưa đi tới một cách không tự nguyện.
Bọn họ gõ cửa liên tục suốt hồi lâu, lâu đến mức làm người ta hoài nghi phải chăng đi lộn chỗ rồi. Liễu Văn Bân quyết định không đợi thêm nữa, ông phải trèo vào thôi. Tường bao quanh dinh thự cao khoảng 3m, Liễu Văn Bân sờ tường rồi thử đạp lên, ông nhớ lại kinh nghiệm trèo tường thời thanh niên, dùng cả tay cả chân mà trèo. Lúc sau tài xế định cho ông mượn lực, ông bất cẩn giẫm hụt, tài xế bèn đưa vai ra đỡ, giúp ông mau chóng cưỡi được lên tường. May mà người nhà họ Mã không rải miểng chai lên tường để phòng trộm giống như trong thành phố.
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, Liễu Văn Bân kinh hãi tột độ, mọi từ ngữ đều chết lặng.
Ông nhìn thấy nền đất trong dinh thự phủ một lớp tơ trắng dày mịn, vừa như vải bông vừa như tơ tằm, mà càng giống sợi nấm mọc chi chít trên đậu phụ mốc mà quê ông hay làm. Giữa mớ tơ bông, dường như có thứ gì đó hình người đang nằm lọt thỏm bên trong, nom càng kinh dị hơn. Liễu Văn Bân sợ đánh thức thứ bí ẩn ở trong gian nhà này, liền rướn cổ toan nhảy khỏi tường, trở ra ngoài dinh thự. Song lúc này ông lại giật mình, ông tới đây là để tìm Phật Tử, thay Thi Sương Cảnh hỏi Phật Tử một câu, ngài rốt cuộc đang làm gì vậy?
“Ném ba lô của tôi lên đây cho tôi!”
Tài xế căng thẳng quá nên lỡ tay ném ba lô vào trong dinh thự, thế là Liễu Văn Bân buộc phải nhảy xuống. Ông nhủ bụng, nhỡ may không thoát ra được rồi chết trong dinh thự ma quái này thì chính là to tên tài xế này hãm hại!
Liễu Văn Bân giẫm lên lớp tơ tằm trắng, cảm giác đúng như ông nhìn thấy, mềm mại và vô hại, cũng không có mùi gì lạ. Ông nhặt ba lô lên, lấy tượng Phật Tử ra, vừa chà sát vừa thầm hô tên Phật Tử. Từng gian phòng mở rộng cửa, tơ tằm phủ kín cả trong lẫn ngoài phòng, Liễu Văn Bân chỉ dám đi trên hành lang, chứ khoảng sân khủng khiếp quá, tơ tằm trũng xuống như hồ nước trắng, bước chân vào thì chẳng biết sẽ đạp trúng cái gì. Liễu Văn Bân đi vào gian phòng trong cùng ở ngoại viện, trên bàn có một thứ bị bọc kín bởi lớp lông xù, y chang con nhộng. Ông bỗng cảm giác bức tượng trong tay đang nóng lên, muốn thôi thúc ông tới gần con nhộng trên bàn.
Liễu Văn Bân chạm ngón tay vào, tơ tằm màu trắng mềm nhũn, ông liền đâm sâu vào rồi cẩn thận s* s**ng, phát hiện thứ bị quấn chặt trên bàn chính là một bức tượng Phật Tử. Ông cuống quýt gỡ tơ tằm ra, bỏ bức tượng nhỏ vào trong ba lô, song một mùi khói bỗng dưng xộc tới, ngay sau đó khói đặc bốc lên. Ông nhìn thấy tất cả những bóng người không rõ sống chết ở trong khoảng sân này đang bắt đầu bốc cháy, điên cuồng vặn vẹo, nhún nhảy, di chuyển. Liễu Văn Bân sợ đến mức đầu óc trỗng rỗng, ông toan lao ra ngoài nhưng lại bị bóng người ngoài phòng dọa sợ vỡ mật.
Có vẻ bóng người đó phát hiện ra Liễu Văn Bân nên xông vào trong phòng. Liễu Văn Bân lập tức đóng cửa rồi dịch bàn qua để chặn cửa. Cái chỗ quái quỷ như này mà ông cũng dám vào ư? Thì ra mấy tiểu thuyết mạng xúi quẩy không phải đều bốc phét?! Liễu Văn Bân thề sẽ không bao giờ đánh giá thấp văn học ba xu về trộm mộ thần quái, ân oán gia tộc nữa.
*
Thời gian ở Mã gia thiên trôi qua với tốc độ cực kỳ chậm, càng khiến thời gian ở thế giới hiện thực giống như tiền tệ siêu phát, mà tiền lạm phát rồi thì sẽ không còn giá trị. Thời gian ở thế giới loài người là do các sinh vật nhỏ bé tích lũy sinh mệnh nhỏ bé và ngắn ngủi, còn thế giới của Phật là một vị Phật trải qua hàng ngàn hàng vạn năm. Rốt cuộc thế giới của ai mới là siêu phát, lạm phát? (Siêu phát là khi ngân hàng trung ương in quá nhiều tiền khiến tiền mất giá trị.)
Nói xong một câu với Thi Sương Cảnh dường như chỉ là dừng lại trong một niệm.
Ở trong Mã gia thiên, La Ái Diệu bị rất nhiều pháp tướng vây quanh, họ tấu nhạc, họ nhảy múa, họ bắt đầu hát điệu ca tụng, âm thanh của Phật quốc đã lâu chưa nghe nay lại đột nhiên vang vọng. Thiên, tức là một dạng trường lực, muốn nhanh chóng kéo La Ái Diệu về thế giới mà hắn thuộc về, thế giới nơi lễ nhạc thông thiên, tháng năm vô tận, nơi cư ngụ của các thiên nhân, Kim Cang, hộ pháp trên dưới núi Tu Di. Ở nơi ấy, họ ca ngợi sự từ bi sáng suốt và từ ái phổ độ của Phật, cũng là nơi họ tu hành, song tu hành chính là để đạt tới vô hình.
La Ái Diệu đến từ thế giới vô hình đó, ngay cả thế giới hữu hình nơi núi Tu Di tọa lạc cũng thuộc về cấp thấp, còn thế giới loài người lại càng thấp hơn nữa. Giống như đối với loài người thì dưới nhân gian còn có địa ngục, dưới địa ngục còn có mười tám tầng, loài người không dám tưởng tượng dưới mười tám tầng địa ngục còn có cái gì. La Ái Diệu nhớ mình đến từ Phi Tưởng Phi Phi Tưởng thiên, từng trải qua một cuộc thoái lui thê thảm, song hắn chẳng hề có cảm giác gì. Hắn cũng từng ở địa ngục, trong tư tưởng của hắn, địa ngục không hề thấp kém hơn nhân gian, mà Phật giới cũng chẳng hề cao cấp hơn nhân gian. (Phi Tưởng Phi Phi Tưởng thiên là tầng trời thứ 4 trong Vô Sắc Giới, cũng là tầng cao nhất trong các cõi giới.)
“Bị bó buộc trong Dục Giới, Phật tử vô giáo” – đây là lời phán quyết mà Bất Không Tam Tạng dành cho La Ái Diệu. Vậy thì sao chứ? “Có giáo” chính là quay về nơi xuất xứ của hắn ư? Cho tới giờ vị Phật Tử Mật tông vốn luôn ưu tiên việc thực hành pháp lại tin chắc rằng con đường quay đầu này mới thực sự là hư vọng.
Trong đáy lòng có vô số giọng nói đang tranh biện kinh pháp với La Ái Diệu. Trước hết chính là hai bộ Kim Cang, Thai Tạng. La Ái Diệu sinh ra để thừa kế Mật tông, cho nên từ nhỏ hắn đã phải trải qua các cuộc thử thách. Sau đó là tất cả Đại Tiểu Thừa và các phái Mật giáo đã phát triển trong ngàn năm qua. Xưa kia La Ái Diệu vào núi không phải để nghỉ ngơi, mà là để nhìn thấu hết thảy pháp biến hóa.
Kiểm tra kinh tạng xong thì lại đến tranh biện về pháp. Dần dà La Ái Diệu chẳng cảm nhận được bất cứ động tĩnh nào của thiên và người nữa. Chẳng còn Mã gia thiên hay nhân gian giới, trong thoáng chốc hắn đặt mình trong đỉnh mây của Phật quang vạn trượng, nhắm mắt đón nhận các câu hỏi của chúng Phật. Cho dù hắn có từng học hay từng nghĩ tới hay không, hắn đều phải trả lời ngay lập tức. Bỗng, La Ái Diệu nảy ra một liên tưởng hết sức buồn cười, quá trình này hệt như đi phỏng vấn ấy nhỉ. Chẳng có khác biệt gì lớn cả, dù là vô hình hay hữu hình, dù là người hay Phật. Tuy nhiên những vị Phật này đều chỉ đứng ngoài bàng quan.
Mã Minh Bồ Tát – kẻ xây nên Mã gia thiên này chỉ lên tiếng vào thời khắc mấu chốt. Có vẻ ông ta đang quản lý thời gian và tiến trình, vấn đề hỏi ra đều liên quan chặt chẽ với nửa năm nhập thế ngắn ngủi của La Ái Diệu. Cứ như thể Mã Minh cũng là tai mắt của tầng trời Phi Tưởng Phi Phi Tưởng vô hình vậy.
“Tướng không của các pháp chẳng sinh chẳng diệt, chẳng nhơ chẳng sạch, chẳng thêm chẳng bớt. Ngươi phải luận về “Không”.”
La Ái Diệu nói: “Ta không tu các pháp chẳng nhơ chẳng sạch ấy. Tình ái đã nhuốm thân ta, ta chứng thực tướng.” (Thực tướng: tướng chân thực của các pháp.)
“Thực tướng là nhìn ra tính không, mà tình ái lại nhuốm phải tam độc ——”
La Ái Diệu nói: “Tam độc vốn tính thanh tịnh, chẳng phải hai chẳng phải khác.”
“Ngươi đợi duyên khởi rồi lại đợi duyên diệt, hãy nhìn nhận sinh diệt là lẽ thường, thì có thể tự chứng được tính không.”
La Ái Diệu nói: “Pháp hữu vi thấy vô vi, ta đã có tình yêu, dùng hữu vi để chứng vô vi, dùng vô vi để chứng bất diệt. Sinh diệt vô thường, nhân quả nối tiếp. Ta xem nhân quả là pháp nối dài vô tận, đắm chìm trong thực tướng, cuối cùng điều chứng được chẳng qua là một thoáng “minh” của ta.” (“Minh” là sáng suốt, tỏ tường, trái với “vô minh” là u mê, ngu muội. Vô minh được xem là gốc rễ của mọi điều bất thiện và khổ ải trên thế gian.)
“Nhất niệm có minh, nhưng nhất niệm cũng vô minh. Chấp của ta vẫn chưa trừ bỏ, không thể niết bàn.”
La Ái Diệu nói: “Ta vẫn đang trong nhân quả.”
Vô số Phật âm cố gắng thuyết phục La Ái Diệu, luận về một và hai, luận về hữu vi và vô vi, luận về thanh tịnh và dơ bẩn, luận về tính không và thực tướng…… Nhìn chung, câu trả lời của La Ái Diệu chỉ là sáu chữ “Ta còn đang trong nhân quả”.
Các pháp tướng càng vui mừng, phiêu diêu, tựa như từng đóa hoa sen lơ lửng trên Mã gia thiên. Vì cuộc luận pháp sôi nổi, cũng vì Mã Minh cố ý sắp đặt, cho nên tam thân của La Ái Diệu dần dần tập hợp tại Mã gia thiên, gồm pháp thân, báo thân và ứng thân của hắn. Tập trung tinh thần tuyệt đối, tự ngẫm sáng suốt tuyệt đối.
Cuối cùng, một giọng nói cất lên.
“Nhân duyên gần viên mãn, tu hành đại thành, giáo hóa Phật Tử, chư thiên chúng hộ pháp, có thể đạt niết bàn.”
La Ái Diệu ngẩn ra. “Nhân duyên gần viên mãn” tức là sao? Dưới sự truy vấn đau đớn thấu tận tiềm thức ấy, La Ái Diệu mở rộng mắt Phật, ngàn con mắt Phật dõi về phía phát ra âm thanh, ngàn cánh tay Phật xé toạc tầng mây rực sáng. Hứng chịu đòn phản kích dữ dội, Phật quang nơi thiên quốc tắt phụt, ngỡ đang ở trong căn phòng tăm tối. Âm thanh hộ pháp trang nghiêm cung kính, như thể đây là một đàn tràng được xây nên từ trước, không cần La Ái Diệu tự mình bố trí. Ngay từ khoảnh khắc hắn đến, niết Bàn đã có thể bắt đầu.
Điều kiện tiên quyết là “Cắt đứt nhân duyên, thân này thanh tịnh”.
La Ái Diệu không luận pháp nữa, không luận kinh nữa, muôn vàn Mật chú đi xuôi rồi đi ngược, phá hủy hết tất cả. Cho dù là giả tạo hay chân thực, cho dù là niết bàn hay dối trá, thì đây đều không phải là pháp mà La Ái Diệu lựa chọn.
Nhưng một nguồn lực trói chặt lấy hắn như thể đang cố giam giữ. La Ái Diệu không chịu khuất phục, Mật chú đà la ni mới liên tục sinh ra, vượt qua cả kinh điển xưa cũ. Ứng thân hình người của hắn vốn dĩ ngồi trên tòa sen, nay đã chuyển thành nửa quỳ, chuẩn bị đứng dậy.
Pháp nhãn khám phá tam giới, bỗng nhiên đổ lệ như sương lành.
Thiên nhân hát lên hồi giác ngộ, cứ thế niệm nối tiếp niệm.
*
Cửa phòng bị phá vỡ, Liễu Văn Bân trốn trong mạn giường bạt bộ khắc hoa, không dám ló đầu ra, mãi đến khi nghe thấy tiếng La Ái Diệu vang lên một cách nôn nóng và đau khổ, “Lăn ra đây! Liễu Văn Bân, ta phải về nhà!”
Liễu Văn Bân ngỡ mình nghe lầm. Khói đặc tràn vào, má ơi, bộ đang cháy thật hả?! La Ái Diệu xách Liễu Văn Bân lên, kéo thấp mũ trùm của ông xuống.
“Chớ nhìn vào trong sân.” Hắn lạnh lùng nói.
Pháp thân Mật tông đỏ như máu quét sạch mọi chướng ngại trong dinh thự Mã gia, người nhà họ Mã bị hiến tế thành pháp tướng bán thành phẩm đều trở về phòng của mình. Cảnh tượng biến chuyển quái dị trong sân không thể nhìn nổi, con người nhìn vào sẽ chết ngay. Liễu Văn Bân cun cút đi theo La Ái Diệu như phạm nhân, cảm giác chẳng hề chân thực chút nào.
Ra đến cổng lớn dinh thự, La Ái Diệu bảo: “Đưa tượng Phật Tử của ta cho ta.”
Liễu Văn Bân lập tức dâng bức tượng lớn lên, La Ái Diệu liền quát lên bảo là bức nhỏ cơ, Liễu Văn Bân lại cuống quýt mò mẫm trong ba lô, trả tượng lại cho hắn. La Ái Diệu đấm mạnh vào tượng Phật, lớp vỏ đồng mạ vàng rơi ào ào xuống đất, lộ ra bức tượng mới bên trong đã được thay thế hoàn toàn.
Đó là một bức tượng Mã Đầu Minh Vương nho nhỏ. Biến mẹ Mã Minh đi.
La Ái Diệu bắt Liễu Văn Bân đưa hắn trở về với tốc độ nhanh nhất, về bên cạnh Thi Sương Cảnh.
“Ta đã từ bỏ niết bàn, không thể lại từ bỏ em ấy nữa.”
✿Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau anh Phật Tử sẽ đích thân xử lý chuyện xảy ra ở Mã gia, chớ gấp nha!
Editor: Tiểu Cảnh giúp tài xế Liễu không uổng công mà, hoan hô chú chở chồng ẻm về nhà liền đi.