Chương 140: Tế mã xuân tàm • Chốn liên hoa nhuốm mà chẳng nhuốm

✿Summary:
“Chốn liên hoa nhuốm mà chẳng nhuốm, tính tham cũng chẳng vướng bận. Nếu biết việc bên ngoài vốn không thực có, dù tạo mọi tội cũng chẳng nhuốm.”
——《Phật Thuyết Nhất Thiết Như Lai Chân Thực Nhiếp Đại Thừa Hiện Chứng Tam Muội Đại Giáo Vương Kinh》
*
Liễu Văn Bân và tài xế Mã gia đều ướt như chuột lột, ngồi ở hàng ghế trước, chẳng dám thở mạnh, La Ái Diệu thì ngồi ở hàng sau không nói lời nào.
Không ai dám hỏi La Ái Diệu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao ngài lại bật vô âm tính, ngài có biết ở nhà xảy ra chuyện rồi không…… Nếu Phật Tử thực sự không biết gì về chuyện lần này thì nhất định Liễu Văn Bân sẽ nhắc nhở; nhưng rõ ràng là hắn có biết chuyện gì đang xảy ra, vậy thì tất cả đều có nguyên do, thêm cả câu “Ta đã từ bỏ niết bàn” nữa, Liễu Văn Bân biết Phật Tử cũng chẳng hề dễ chịu chút nào.
Từ khoảnh khắc bước ra khỏi Mã gia thiên, La Ái Diệu liền cố đưa pháp thân của mình trở về bên cạnh Thi Sương Cảnh, nhưng dù cố tìm kiếm cách mấy thì hắn đều thấy bản thân đang ở trong một cõi hoang vu cô độc. Heo hút vắng bóng người, không có phương hướng và chỉ dẫn, gió lộng lượn quanh cờ chiêu hồn. Dường như hắn đã trở về ngàn năm cô độc trước khi gặp gỡ Thi Sương Cảnh, pháp thân của Thần Phật cũng là dã quỷ. Thi Sương Cảnh không thể nào phát sáng chói lọi, a lại da thức của cậu, linh hồn của cậu, niệm của cậu giờ đây đều mơ hồ ảm đạm, không biết là trốn rúc đi đâu hay là sắp sửa lụi tắt.
Pháp thân trở lại bên cạnh Thi Sương Cảnh cũng vô ích, La Ái Diệu biết cậu đang ở bệnh viện nào, tầng lầu nào, phòng bệnh nào, giường bệnh nào, nhưng đều vô ích. Ngàn vạn con mắt Phật đen sì nhìn Thi Sương Cảnh chịu khổ, giây phút chứng kiến cảnh ấy, bất kể là tham niệm, tà niệm hay thiện niệm, Phật niệm, công đức và nghiệp tích tũy trong ngàn năm qua đều cháy thành tro tàn. La Ái Diệu quyết định không niết bàn theo nghi thức ở đàn tràng Mã gia, hắn đã bị mối nhân duyên móc lấy, khóa lại, dẫu niết bàn cũng sẽ không cam lòng, vậy thì sao có thể cam lòng? Thế mà sao thoát ra rồi vẫn chẳng có cách gì?
Nếu là trước đây, pháp thân của La Ái Diệu sở hữu năng lực vô biên, chữa khỏi cho một con người chỉ là chuyện nhỏ. Hồi trước Thi Sương Cảnh bị người ta đâm chết, hắn chỉ cần dùng tấm vải đà la ni Mật chú phủ lên là có thể gọi cả người dưới địa ngục trở về. Thế mà bây giờ pháp thân của La Ái Diệu lại hoàn toàn không thể tới gần Thi Sương Cảnh, không biết rốt cuộc ai là ảo ảnh của ai, gần trong gang tấc mà chẳng thể chạm tới. Trong phòng bệnh có vợ của Liễu Văn Bân túc trực, Thi Sương Cảnh bị suy gan cấp tính, chiều nay sẽ chuyển sang phòng ICU. Làn da mà La Ái Diệu từng thích m*n tr*n nay cũng bị cắm rất nhiều ống, người mắc bệnh gan vàng vọt, phù nề, trông Thi Sương Cảnh chẳng còn giống cậu nữa. Con người rất mạnh mẽ và cũng rất yếu ớt, mà cái chết quả thực thảm hại biết bao. (ICU: phòng hồi sức tích cực.)
La Ái Diệu không biết phải làm sao. Pháp thân không thể tới gần Thi Sương Cảnh, báo thân Phật thì đang ở nhà, cần có người chuyển đến, cơ mà chắc cũng không có tác dụng gì mấy. Hắn chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào hiệu quả phi phàm khi tam thâm tề tựu, cho nên hắn nhất định phải mau chóng, lập tức trở về nhà.
Tài xế điên cuồng nhấn ga trên thảo nguyên, lên cao tốc rồi mà chẳng dám uống một ngụm nước, chỉ sợ nếu tìm khu phục vụ để đi vệ sinh thì sẽ làm lỡ dở việc quan trọng. Liễu Văn Bân đã đặt vé máy bay 8 rưỡi tối về Thành Đô, nếu không kịp thì vẫn còn chuyến 10 giờ tối, tóm lại sẽ không kéo dài qua đêm nay. Liễu Văn Bân thầm mắng mình đáng chết, tối qua ông không nên ham ngủ, giá mà chiều qua ông mặt dày đi nài nỉ tài xế thì có khi tối qua hoặc sáng nay họ đã có thể bay về rồi cũng nên.
*
Về sự im lặng của Thi Sương Cảnh, bác sĩ giải thích đây có lẽ là biểu hiệu ban đầu của bệnh não gan. Bác sĩ còn nhắc nhở rằng, bệnh nhân suy gan giai đoạn cuối có lẽ sẽ thay đổi tính tình do bệnh não gan, phải kiên nhẫn và bao dung hơn với bệnh nhân.
Kiên nhẫn và bao dung……? Ai kiên nhẫn với ai, ai bao dung với ai? Muốn người khỏe mạnh bao dung với người đau ốm ư? Có buồn cười quá không vậy?
Ban ngày Lưu Thiến sẽ sang nhà Thi Sương Cảnh để thay cát và đổ thức ăn nước uống cho mèo. Cậu nuôi chú mèo này rõ mập mạp, mèo con có biết chủ của mày bị bệnh không? Hiện giờ Thi Sương Cảnh thậm chí còn chẳng thể gọi video, Lưu Thiến nghĩ, lỡ như Thi Sương Cảnh chẳng kịp gặp ai lần cuối thì đáng thương quá đi thôi.
Chiều ngày 3 tháng 3, Lưu Thiến nhận điện thoại của Liễu Văn Bân, ông nói: “Giờ tôi đang đến sân bay Tây Ninh rồi, ôi, tôi để Phật Tử nói chuyện với chị nhé!”
La Ái Diệu nghe máy: “Lưu Thiến, bà về nhà mang bức tượng Phật trong vách tường ra đi, sau đó chúng ta sẽ trực tiếp gặp nhau ở bệnh viện.”
Lưu Thiến tháo băng cố định cằm ra, mắng La Ái Diệu bằng giọng mơ hồ: “Phật Tử, ngài còn biết đường về nhà cơ à! Tiểu Cảnh cứ chờ ngài mãi, ngài có biết không hả! Có phải ngài không chữa được cho Tiểu Cảnh không, thế thì ngài mau mau lên, có khi còn kịp gặp nó lần cuối đấy!”
Lưu Thiến mắng xong mà chẳng hề sợ hãi, bà đặt điện thoại xuống rồi đến nhà Thi Sương Cảnh để lấy tượng Phật. Bà cẩn thận đứng lên ghế, vươn hai tay cầm lấy bức tượng trên bàn thờ. Lúc ôm tượng Phật Tử trong ngực, bà bật khóc song không phải vì chột dạ hay vì sợ Phật Tử trả thù, mà là bà thực sự quá tiếc nuối.
Vợ Liễu Văn Bân thì lại cực kỳ tin vào Phật Tử, khi biết Liễu Văn Bân đang trên đường về, bà liền lẩm bẩm liên hồi “A Di Đà Phật Bồ Tát phù hộ”, Thi Sương Cảnh thoát chết rồi, dòng tiền này không đứt rồi. Lúc trước Liễu Văn Bân đòi đến tỉnh Q tìm người, thực ra sẽ nguy hiểm ở mức độ nhất định, song Đồng Lôi vẫn thoải mái để ông đi, dù sao cũng có ông bác nhà họ Liễu phù hộ mà. Bà bảo Liễu Văn Bân chớ sợ, bà cảm thấy Phật Tử còn trọng tình nghĩa hơn cả con người, Liễu Văn Bân không thể rụt đầu nao núng vào lúc mấu chốt được. Liễu Văn Bân cười mắng bà vợ mình chỉ nói mồm là hay chứ chẳng ra sức gì cả.
Liễu Văn Bân đâu hiểu rằng bà vợ nhà mình giỏi cáng đáng số một. Bác sĩ hỏi Đồng Lôi còn muốn chữa không, muốn chữa thế nào. Đồng Lôi đáp sao lại không chữa, người còn đang sống sờ sờ ra đây, chữa chứ, tất nhiên phải chữa, có bắt bà đi trộm gan để ghép thì cũng phải chữa. Thực ra làm gì có chuyện bắt người ta đi trộm gan được, Đồng Lôi đã lén mang mẫu máu của cả nhà mình đi kiểm tra độ phù hợp rồi. Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, tiếc là hoàn toàn thất bại.
Tiến vào phòng ICU, thế giới liền trở nên tĩnh lặng. Người nhà chỉ có thể vào thăm trong thời gian quy định, thời gian thăm cũng giới hạn. Lưu Thiến mang tượng Phật tới mà chẳng biết để đâu, bèn đặt trong góc phòng ICU, vờ như không có gì rồi canh chừng ở cửa phòng từ xa, sợ y tá vào phòng cầm bức tượng đi mất, may mà đến tận khuya vẫn chẳng ai phát hiện ra.
*
Liễu Văn Bân hết sức hiếu kỳ, Phật Tử đã làm gì trong khoảng thời gian này? Sao lại biến mất tròn một tháng? Mã gia nguy hiểm đến thế ư?
Phật Tử nói cho Liễu Văn Bân phiên bản ngắn gọn nhất, bởi vì phiên bản tường tận nhất chỉ có thể kể cho Thi Sương Cảnh nghe thôi: “Phật giáo được truyền từ phương Tây sang phương Đông, từ xa xưa thường đi qua tuyến đường Hà Tây này. Thầy ta là Bất Không đã lập nên biên giới tại Hà Tây, ban đầu ông đến thành Vũ Uy, được Kha Thư Hàn tiếp đón. Khi Bất Không rút khỏi Hà Tây, do được tác động bởi chư Phật nên ông đã chọn trung tâm thảo nguyên Kỳ Liên làm đàn tràng bí mật, rồi từ đó Bất Không cũng chẳng đoái hoài tới nữa. Mã gia trong thảo nguyên được xây dựng trên đàn tràng bí mật ấy. Khu Lệ Quang cũng có thể coi là địa chỉ của đàn tràng, ở trong đàn tràng ấy, sự lưu chuyển của nhân quả sẽ có điểm dị thường. Ban đầu Mã Khải Ca mời chúng ta đến dinh thự Mã gia, thực ra chính ông ta cũng không hiểu tại sao bản thân lại làm vậy, ông ta kháng cự lại “lão tổ”, nhưng lại bị “lão tổ” khống chế. Ta chờ đợi ở Mã gia, mãi đến khi người nhà họ Mã tề tựu, ta mới biết “lão tổ” của họ mời ta tới là để mở đàn tràng trước kỳ hạn, kiểm tra kết quả tu hành của ta ngàn năm qua, nếu ta thông qua thì sẽ có thể niết bàn.” (Kha Thư Hàn: thũ lĩnh người Hồ của bộ lạc Kha Thư, danh tướng thời Đường.)
“Đối với ta thì luận kinh, luận pháp chẳng có gì rắc rối, trong mắt ta, mấu chốt duy nhất chỉ là ta có thể buông bỏ tất cả nhân quả hay không. Nếu ta chứng được tất cả thanh tịnh, nhân quả sẽ tự tiêu tan, khi ấy ta có thể niết bàn đại thừa thành Phật. Nếu niết bàn đại thừa, Mã Minh Bồ Tát sẽ hiển hiện, dẫn dắt hồn của các thiên nhân trong Mã gia làm hộ pháp cho ta. Mã gia quả thực cũng có kiến giải riêng, họ đời đời kiếp kiếp sinh ra từ đàn tràng này, tuy sở hữu thân thể loài người nhưng hồn đã bị chuyển hóa từ lâu, một nửa thành pháp tướng, mắc kẹt ở nơi chẳng trên chẳng dưới, nếu ta niết bàn thì sẽ cuốn đi nhân quả của toàn bộ người nhà họ Mã, tạo thành trợ lực mở ra đàn tràng niết bàn. Tuy nhiên làm vậy thì họ cũng chết hết cả. Ta từ bỏ rồi, nếu như ta lập tức niết bàn rời đi thì Thi Sương Cảnh sẽ chết, bao nhiêu nỗ lực trước đó đều đổ sông đổ bể, ta cũng không thể chứng được pháp của chính mình —— Ta tu theo Mật giáo bộ mà. Ta tới từ ái dục nhuốm bẩn, cho dù niết bàn thì cũng chẳng đến nơi mà họ tồn tại.”
Ở sân bay người đến người đi, Liễu Văn Bân cầm ly sữa đậu nành KFC, nghe mà bứt rứt vô cùng, “Vậy chẳng phải là bỏ qua cơ hội niết bàn hay sao? Còn có cơ hội niết bàn nữa không ạ?”
“Ngươi vẫn chưa hiểu rồi. Mật tông tuy là một nhánh của đại thừa, nhưng bộ, kinh, pháp của bọn ta đều tách biệt ra. Ta biết rằng Phật, Minh Vương và Bồ Tát thuộc Mật giáo bộ xưa kia đều lựa chọn niết bàn theo đại thừa, tức là rũ bỏ sự dơ bẩn để thăng hoa, vô dục vô cầu. Ta có lẽ là ứng cử viên duy nhất vẫn khăng khăng giữ tâm tính Mật tông. Bọn họ lo lắng ta không thể nào thành Phật nên đã vạch sẵn đường cho ta, cơ mà ta từ chối, kế tiếp chỉ có thể tự liệu mà làm thôi.”
“Ồ ồ, Phật Tử, vậy còn bức tượng nhỏ mà ngài bảo tôi giao lại……?”
Nhắc tới chuyện này là Phật Tử sa sầm mặt. Hắn thì hoảng hốt đến thế, mà ở trong mắt mấy kẻ đầu sỏ thì đây chẳng qua chỉ là trò đùa, một bên trang trọng đối lập với một bên chẳng trang trọng gì cả. Phật Tử càng nghĩ càng nóng máu, “Ta từ chối niết bàn đại thừa, Mã Minh Bồ Tát rời đi rồi, nhưng Mã Đầu Minh Vương * lại không mời mà tới —— Người nhà họ Mã chẳng biết rốt cuộc là “Mã Minh” hay “Mã Đầu Minh Vương”, đàn tràng Mã gia đúng là ai cũng tới được, hai Mã thay phiên đùa giỡn ta.”
Nghĩ theo chiều hướng tốt thì có lẽ La Ái Diệu đã thu được vị hộ pháp thứ ba. Còn nghĩ theo chiều hướng xấu —— thì xấu ơi là xấu, chẳng phải suýt chút nữa đã kéo La Ái Liệu vào bộ khác hay sao? Nếu đây là một cuộc tuyển dụng thì mấy vị Phật Bồ Tát niết bàn đại thừa này ngày nào cũng đi cướp người từ Mật giáo bộ, La Ái Diệu đúng là vẫn quyết chí đến cùng.
Kể cho người ngoài nghe thì người ngoài đều sẽ hiểu thôi. La Ái Diệu chỉ lấn cấn trong lòng, nghĩ tới cảnh phải gặp Thi Sương Cảnh để giải thích, hắn liền cảm thấy căng thẳng lần đầu tiên trong đời. Song sự căng thẳng nhỏ bé ấy đã bị lấn át bởi nỗi lo âu to lớn. Họ thuận lợi bắt kịp chuyến bay 8 giờ tối và hạ cánh vào khoảng 10 giờ, Đồng Lôi sai nhân viên đến đón họ ở sân bay, hệt như một cuộc đua sinh tử.
Không sao đâu, không sau đâu. La Ái Diệu thầm an ủi trong lòng như vậy, an ủi chính mình xong, hắn lại an ủi Thi Sương Cảnh – người mà chẳng biết có nghe được lời an ủi của hắn hay không. Pháp thân của hắn mang dạng người, đeo cơ man ngọc thạch châu báu, gương mặt giấu dưới lớp vải che, tay chống lên đầu giường, cúi người mải nhìn Thi Sương Cảnh, trang sức quý giá rũ xuống giường bệnh tựa hoa rơi. Pháp thân không tìm được tâm thức của Thi Sương Cảnh thì liền ở lại bên cạnh cơ thể cậu, cũng xem như một sự bảo vệ.
Đến nay La Ái Diệu vẫn không biết vì sao Thi Sương Cảnh lại đổ bệnh, vì sao chỉ có một thân thì không thể chữa được bệnh cho Thi Sương Cảnh. Thi Sương Cảnh là một cửa ải trong hành trình niết bàn của hắn ư? Ai cho lấy tình yêu của hắn ra để thử thách chứ? La Ái Diệu trào dâng lòng phản nghịch, Thi Sương Cảnh đâu phải công cụ, rõ ràng là một sinh mệnh sống động đến thế, trước khi đi La Ái Diệu vẫn còn âu yếm bên cậu mà. Tự tiện tước đoạt mà chưa hỏi ý, quả đúng là bỉ ổi.
✿Tác giả có lời muốn nói:
* Mã Đầu Minh Vương: Kim Cang Minh Vương thuộc Liên Hoa bộ của Mật tông. Tương truyền rằng ngài bắt nguồn từ thần Ashvins của đạo Bà La Môn.

(Mã Đầu Minh Vương là một trong các hóa thân của Quán Thế Âm Bồ Tát, mang hình tướng phẫn nộ, diện mạo hung ác, giúp người tu hành diệt trừ ma chướng.)