Chương 141: Tế mã xuân tàm • Tính tham cũng chẳng vướng bận

Chuyện đến nước này, lúc tỉnh táo Thi Sương Cảnh lại nghĩ rằng mình hẳn phải chịu không ít trách nhiệm. Nếu đằng nào cũng phải chết, vậy thì trong một tháng sau Tết này, Thi Sương Cảnh nên ích kỷ một chút, dù sao cũng giữ được người mình thích ở bên cạnh mình. Thi thoảng cậu còn nghĩ, phải chăng do cậu xem thường cái chết nên cái chết mới ngồi đợi cậu mãi chẳng chịu đi. Tóm lại, vấn đề thái độ bấy lâu nay đã bùng phát. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn chẳng trách móc ai được, thậm chí chẳng trách bố mẹ cậu, gì mà vấn đề gen với di truyền ung thư chứ, cứ rộng lượng một chút đi, coi như được sớm gặp bố mẹ.
Thi Sương Cảnh phát hiện bệnh tình của mình xấu đi trông thấy, mới hôm trước còn có thể được dìu đi vào nhà vệ sinh, sang hôm sau thì phải nằm trên giường và dùng thiết bị hỗ trợ bài tiết. Đến mức này thì nỗi sợ cái chết của cậu đã vượt qua tuyến phòng ngự, chỉ còn lại tâm lý chấp nhận số phận, đếm ngược tới ngày kết thúc. Không muốn tỉnh táo là vì cậu không thể chịu nổi sự đau buồn của những người khác. Chuyển viện cũng được, thay người chăm sóc cũng được, do bệnh não gan phát tác nên Thi Sương Cảnh đã mất đi nhận thức đối với thực tế rồi. Cậu nhìn thấy một số ảo giác…… Hoặc cũng có thể là chuyện từng thực sự xảy ra chăng? Giống như ký ức thuở nhỏ, mẹ nằm trên giường bệnh, bố bảo Thi Sương Cảnh hơn một tuổi leo lên giường, lẳng lặng dựa sát bên người mẹ, tay mẹ gắn kim nhưng vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, hát ru cho cậu nghe.
Dường như cuộc đời này chỉ có đoạn đầu và đoạn cuối là mang màu sắc. Thi Sương Cảnh che một chiếc ô rách, lặng lẽ bước qua bao tháng năm.
Nhắn tin cho La Ái Diệu cũng chẳng có ý nghĩa gì, cứ như đang oán giận hắn vậy. Thực tế cậu đã ngừng nhắn tin cho hắn từ lâu rồi, thứ nhất là vì chẳng có sức lực, thứ hai là vì thị lực nhanh chóng suy giảm, thứ ba là vì cảm thấy cứ như vậy cũng rất tốt, cả hai chia tay trong êm đẹp, nhớ kỹ dáng vẻ tốt đẹp nhất của nhau là được rồi.
Duy chỉ tiếc số dư trong thẻ của cậu thôi, cậu không khỏi cảm thán số mình đúng là xui xẻo, có số kiếm tiềm mà chẳng có số tiêu tiền. Không biết dùng điện thoại ghi lại di chúc thì có hiệu lực pháp luật không nhỉ? Thu Sương Cảnh hy vọng tài sản còn lại của mình đều để lại cho cô nhi viện và Bắp. Nếu có thể để lại hết cho Bắp thì tốt biết mấy, cậu thực sự nuôi nấng Bắp như con trai mình. Cậu nhớ hồi trước từng xem bản tin kể rằng có vị đại gia để lại khối tài sản kếch xù cho mèo, con mèo được sống trong căn nhà to ơi là to, có quản gia tới chăm sóc. Cậu cũng mong sao Bắp được chăm sóc như thế.
Ngoài ra cậu cũng chẳng có gì muốn nói nữa. Nửa năm qua cậu đã rất vui vẻ, ngoài La Ái Diệu ra, cậu còn biết về những sinh vật khác, về gia đình long nữ Tưởng Niệm Lang…… Đúng rồi, không thể cứ im ỉm rời đi như thế được.
Ngày 2 tháng 3, trước khi vào phòng ICU, Thi Sương Cảnh gửi một tin nhắn thoại nói linh ta linh tinh cho Lang Phóng. Cậu bảo rằng mình đổ bệnh sắp chết rồi, rất vui được quen biết gia đình họ, cậu muốn nhắn nhủ với Tiểu Cổ một tiếng, kẻo sau này không được chơi với nhau, sẽ nhớ mọi người lắm…… Cậu nói bô lô ba la một tràng dài, chẳng biết có nói rõ ra không nữa, có khi chuyển giọng nói thành văn bản có một nửa là tiếng địa phương rồi. Gửi xong, Thi Sương Cảnh giao lại điện thoại rồi chẳng mấy chốc cũng chẳng còn tỉnh táo nữa.
Lúc đó gia đình Lang Phóng đã ổn định tại Mỹ rồi, buổi chiều ở Trung quốc là 2 giờ sáng theo giờ miền Đông nước Mỹ. Lang Phóng và Tưởng Lương Lâm vừa ân ái xong, anh lướt điện thoại thì thấy Thi Sương Cảnh nhắn tin cho mình, còn tưởng cậu chia sẻ chuyện thú vị gì đó cho mình cơ. Lang Phóng bấm chuyển giọng nói thành văn bản, nửa giây sau chữ mới hiện ra, anh nhìn chằm chằm một hồi mà đọc không hiểu, đành mở tin nhắn thoại lên nghe. Lang Phóng nghe mà lông mày nhíu chặt, Tưởng Lương Lâm thì hoàn toàn chẳng hiểu gì cả, Lang Phóng gọi lại cho Thi Sương Cảnh song cậu không bắt máy.
Suy nghĩ một thoáng, Lang Phóng bèn lục lọi que nhang thơm trong phòng, Tưởng Lương Lâm hoang mang đi theo. Lang Phóng tìm được nhang thơm rồi lại tìm bật lửa, không thể đốt khói trong phòng, anh bèn khoác áo ngủ đi ra sân, cắm que nhang thơm xuống nền cỏ rồi dùng tàn tro để bói toán, bói ra một quẻ chết, tàn tro cháy rụi tựa như một hình người quỳ dưới đất, là điềm chết bệnh tật đại hung. Thi Sương Cảnh không hề nói đùa.
Lang Phóng giải thích ngắn gọn với Tưởng Lương Lâm rồi trở vào trong nhà tìm Tưởng Niệm Lang. Con bé đang nửa tỉnh nửa mơ, Lang Phóng nói tình hình cho nó xong, con bé hết mệt ngay tắp lự. Tưởng Lương Lâm ở bên cạnh cứ ngập ngừng, mãi mới tìm được cơ hội, hắn liền tiến lên nói rõ quan điểm của mình —— Tại sao La Ái Diệu không cứu? Nếu ngay cả La Ái Diệu cũng không cứu được thì họ trở về có ích gì không?
Mặc kệ gia đình này thảo luận như thế nào sau cánh cửa đóng kín, cuối cùng họ vẫn đạt thành nhất trí, đặt chuyến bay sớm nhất về nước vào ban ngày, còn phải chuyển máy bay về thành phố D, dự kiến sẽ đến nơi sớm nhất vào đêm khuya ngày 2 tháng 3 hoặc rạng sáng ngày 4 tháng 3. Tưởng Lương Lâm không ngờ về sau việc cứu nguy này lại trở thành truyền thống gia tộc nhà mình, đều là do Tiểu Cổ thích giúp người làm vui, hoàn toàn không có cách nào ngăn được.
*
La Ái Diệu đã tới bệnh viện.
Đã qua giờ thăm bệnh, Đồng Lôi mang theo ghế gấp nhỏ, bà và Lưu Thiến ngồi ở lối đi ngoài cửa phòng chăm sóc đặc biệt. Tối muộn rồi nên tuy La Ái Diệu tới nơi nhưng bác sĩ cũng không cho hắn mở cửa. Đã giờ này rồi mà luôn có đông người nhà túc trực bên ngoài phòng ICU, họ sợ lúc bác sĩ đi tìm người nhà lại chẳng thấy ai, càng sợ bỏ lỡ lần cuối được gặp bệnh nhân. Trước đó La Ái Diệu luôn quan sát tất cả từ xa, tín đồ cứ cầu nguyện, còn hắn có thể cứu hoặc không. Nếu chưa từng thực sự trải qua thời khắc này, La Ái Diệu sẽ chẳng ý thức được rằng nguyện vọng là thứ nặng đến thế.
Đồng Lôi đi gọi bác sĩ điều trị, báo rằng người yêu của Thi Sương Cảnh đã đến, nhờ bác sĩ giải thích lại tình hình hiện tại của cậu. Bác sĩ vừa thấy La Ái Diệu là liền nhắc ngay: “Đeo khẩu trang vào.”
Tự dưng bị nhắc nhở, La Ái Diệu mới sức nhận ra tất cả người nhà đều đeo khẩu trang, hắn vội nhận lấy khẩu trang mà Đồng Lôi đưa rồi đeo vào, nghe bác sĩ chia sẻ tình hình của Thi Sương Cảnh. Bác sĩ đã giải thích về quá trình phát bệnh cấp tính của viêm gan tự miễn, hiện Thi Sương Cảnh bị suy gan cấp tính và mắc bệnh não gan dẫn tới hôn mê, chức năng thận cũng bị ảnh hưởng. Đêm nay là thời điểm then chốt, nếu các cơ quan khác của bệnh nhân vẫn chống đỡ được thì có thể cân nhắc xếp lịch xin phẫu thuật ghép gan. Song việc này rất cần thời gian, mà chỉ định phẫu thuật có thể khác một trời một vực, khó mà nói chắc được.
Mọi người quan sát biểu cảm của La Ái Diệu, vốn dĩ đã chẳng nhìn ra biểu cảm gì rồi, giờ đeo khẩu trang lại càng không rõ rốt cuộc hắn nghĩ gì. Bác sĩ giải thích xong xuôi, cô cũng rất muốn cho anh chàng đẹp trai này vào thăm bệnh nhân, dù sao để kéo dài cũng không tốt, hôm nay là thế này nhưng ngày mai sẽ là thế khác, ngặt nỗi quy định là quy định. La Ái Diệu hỏi hắn có thể vào văn phòng bác sĩ để trao đổi riêng được không, bác sĩ bảo nói ở đây là được vì cô là bác sĩ chính của ca đêm. La Ái Diệu bảo mình không thắc mắc gì về phương án điều trị, chỉ là muốn hỏi vài chi tiết, không tiện nói trước mặt người ngoài. Sau đó, La Ái Diệu liền theo cô vào văn phòng bác sĩ.
Mấy phút sau, bác sĩ bước ra từ văn phòng, mở cửa phòng chăm sóc đặc biệt rồi đi vào kiểm tra tình hình bệnh nhân. Nhóm Liễu Văn Bân ở ngoài cửa chẳng thể đoán được hành động và suy nghĩ của La Ái Diệu, bác sĩ điều trị đi ra rồi mà hắn vẫn chưa ra, haiz, rốt cuộc phải làm sao đây, có cứu được không? Nếu không cứu được thì Liễu Văn Bân phải lo liệu việc tang lễ cho Thi Sương Cảnh ư? Liễu Văn Bân giơ tay vuốt ngực, hơn nửa tháng nay tâm trạng cứ như ngồi cáp treo vậy, đúng là tổn thọ.
Bác sĩ kiểm tra xong bèn bước ra, tháo bao tay và mũ, nhấn nút mở thang máy rồi đi xuống lầu. Hai mắt cô nhìn thẳng về phía trước, sáng rực như ánh lửa trong đêm. Cô cứ thế mặc áo blouse đi lại trong sân bệnh viện giữa đêm khuya, tìm đến chỗ mà họ vừa đỗ xe. Giữa đêm hôm khuya khoắt, bãi đỗ xe trống quá nửa, bác sĩ đi giữa vạch trắng và nền đất trống, bóng tối bỗng dưng rút hết mọi màu sắc ngập tràn, hiện ra màu xanh lam tựa giấy mỏng. Bác sĩ dừng bước, pháp thân Phật Tử nhiều đầu nhiều tay, không rõ diện mạo liền hiện hình, bế theo Thi Sương Cảnh mặc đồ bệnh nhân.
Hắn chưa bao giờ hóa ra dạng người cụ thể và dễ sử dụng thế này, dưới mỗi loại ánh sáng khác nhau lại có những diện mạo khác nhau, thoạt nhìn như là thân thể có cả trăm màu sắc, màu của sơn gỗ đỏ thẫm, của kim loại, của bảo thạch, của ngọc, của tro bụi, của hoa cương…… Song điều duy nhất không thay đổi là hắn vẫn luôn bế Thi Sương Cảnh. Bấy giờ La Ái Diệu dẫn những người khác từ trên lầu xuống, Liễu Văn Bân thế chỗ vào ghế tài xế, La Ái Diệu nhận lấy Thi Sương Cảnh từ tay pháp thân, ngồi vào hàng ghế sau. Đèn xe lóe lên, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Mãi đến khi tất cả đã đi hết, bác sĩ điều trị mới sực tỉnh. Cô ngó nghiêng xung quanh, tại sao mình lại ra bãi đỗ xe nhỉ? Từ bao giờ vậy? Mộng du ư?
Bác sĩ nghiễm nhiên quên mất cuộc trò chuyện giữa mình và La Ái Diệu, video ghi hình Thi Sương Cảnh tại cả hai bệnh viện cũng bị xóa bỏ, mọi người sẽ chẳng nhớ rằng có một cậu bé như thế từng tới bệnh viện.
La Ái Diệu chỉ vội chứ không ngốc. Nữ bác sĩ đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, pháp thân thấy nhân thân đã tới nơi, bèn đưa Thi Sương Cảnh vào cảnh giới hư không rồi theo nữ bác sĩ rời khỏi phòng. Nếu pháp thân đi theo sau con người thì sẽ không dễ dàng “lạc đường” nữa —— Trạng thái của La Ái Diệu rất tệ, chỉ một đoạn đường ngắn thôi mà cảm giác lạc lối nơi hoang vắng ấy cứ bám riết mãi, buộc La Ái Diệu phải hết sức cẩn thận.
Rời khỏi phòng hồi sức tích cực với các thiết bị ngoài cơ thể giúp duy trì sự sống, tình trạng của Thi Sương Cảnh đã tệ đến mức nhất định, La Ái Diệu lén dẫn cậu ra, mỗi giây mỗi phút đều phải trả giá rõ ràng. Bọn họ phải trở lại đàn tràng khu Lệ Quang, La Ái Diệu hy vọng thuộc tính đặc biệt của khu Lệ Quang có thể giúp được một chút.
Lần trước hai người cùng ngồi ở ghế sau xe, là quấn quýt, là hôn môi, là yêu nhau. Giờ đây hai người cùng ngồi ở ghế sau xe, là ốm đau, là chết chóc, là xa nhau. La Ái Diệu không muốn so sánh nữa. Nhìn dáng vẻ bệnh tật của Thi Sương Cảnh, hắn chẳng còn nhớ nổi dáng vẻ cậu lúc khỏe mạnh ra sao, từng vết thương tựa như dao chém rìu bổ, rút cạn sự tự phụ và lấp đầy vết thương bằng nỗi sợ hãi. La Ái Diệu gần như không nhận ra bản thân mình lúc như thế này, nhưng người duy nhất hắn vẫn nhận ra chính là Thi Sương Cảnh, dẫu cho gương mặt cậu đã thay đổi nhiều. Thi Sương Cảnh trông có ra sao thì vẫn là Thi Sương Cảnh. Em còn ở đây là tốt rồi. Chỉ cần em ở đây là tốt rồi.