Chương 142: Tế mã xuân tàm • Nếu biết việc bên ngoài vốn không thực có

Xe vừa tiến vào địa phận khu Lệ Quang là Thi Sương Cảnh cũng nửa tỉnh rồi. Khoảnh khắc này hệt như hồi quang phản chiếu, đáng tiếc thị lực của cậu suy giảm nghiêm trọng, bị cản trở chức năng thị giác vì mất ý thức, cậu có thể “nhìn thấy” cảnh vật, nhưng vì não bộ không thể nào xử lý nên cũng không hiểu thứ mình thấy là gì, từ đó dẫn đến tầm nhìn mơ hồ ở tầng ý thức.
Thi Sương Cảnh nằm ngả nửa người ở ghế sau, song cậu hoàn toàn chẳng biết mình dựa vào cái gì, dựa vào người nào. Dường như toàn bộ tri giác đều đang bốc hơi lên không trung. Toàn thân cậu tỏa mùi tanh hôi, thứ mùi khi sắp chết. Vào giai đoạn sau cuối của sinh mệnh, mớ ống nhựa này hòa làm một với da thịt cậu, các cơ quan từ từ chảy ra khỏi cơ thể, mọc ra ở bên ngoài. Túi đựng nước tiểu, gan nhân tạo tuần hoàn ngoài cơ thể, máy lọc máu cho thận…… Giờ cậu đã được đưa ra khỏi giường bệnh trong phòng chăm sóc đặc biệt, những thiết bị ấy cũng bị để lại ở bệnh viện, cơ thể Thi Sương Cảnh trống rỗng, mùi máu thịt thoát ra từ những khoảng rỗng ấy.
Liễu Văn Bân đi đằng trước, La Ái Diệu bế Thi Sương Cảnh lên lầu, Lưu Thiến đi theo sau họ. Kỳ thực người mất ý thức rất nặng, may mà La Ái Diệu không phải con người nên vẫn bế dễ dàng, không khiến mọi người nhận thấy có gì bất thường. Liễu Văn Bân mở cửa rồi đặt chìa khoá lên tủ giày, La Ái Diệu đưa Thi Sương Cảnh về nhà, Liễu Văn Bân lập tức rời đi và cài cửa lại. Lưu Thiến ảo não vô cùng, ngồi ở cầu thang gần cửa.
Phật Tử dặn đừng ai tới quấy rầy họ. Thi Sương Cảnh đã về nhà. Cậu cần nghỉ ngơi.
Bắp đang ngủ trên giường liền nhảy tót xuống, trông thấy La Ái Diệu bế Thi Sương Cảnh về nhà, nó ngơ ngác ngẩng đầu, co chân trước, đứng thẳng lên như bức tượng mèo sứ nho nhỏ. Người lớn và mèo nhỏ nhìn nhau, người lớn áy náy, vẻ mặt chán chường, mèo nhỏ ngửi ngửi là biết ngay. Tiếng mèo kêu vọng ra từ trong phòng, từng tiếng từng tiếng nghe như xé họng, Lưu Thiến ở ngoài cửa chưa từng nghe Bắp kêu như thế bao giờ, giống hệt tiếng mèo hoang vậy. Lưu Thiến siết chặt điện thoại của Thi Sương Cảnh, chẳng rõ cậu đã gỡ khóa điện thoại từ bao giờ, ai cũng xem được điện thoại cậu, chẳng có bí mật gì cả. Thi Sương Cảnh yêu Bắp, Bắp cũng yêu Thi Sương Cảnh. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mèo nhỏ tiễn chủ nhân. Đúng là chẳng có thiên lý.
La Ái Diệu đặt Thi Sương Cảnh lên giường, đáy ly nước ở tủ đầu giường tích một tầng bụi mỏng, ngoài rèm cửa sổ dường như là màn đêm bất tận. La Ái Diệu vỗ vỗ mặt mình, muốn chính mình tỉnh táo lại. Phải lấy lại lý trí. Không thể để vòng xoáy chết chóc cuốn đi tất cả, đáy biển chẳng có gì đâu, không thể tới đó được.
Con người dẫu có thể chuyển thế ngàn lần, nhưng mỗi kiếp chỉ có một bản ngã mà thôi, người La Ái Diệu muốn giữ lại chỉ có Thi Sương Cảnh ở trước mắt.
Hắn lẳng lặng nhìn cậu chăm chú, cõi lòng dậy sóng, từng vòng từng vòng gợn sóng tăm tối, lan tỏa mở rộng —— Bảo điện lại xuất hiện, La Ái Diệu suy đi tính lại, quyết định không dùng đến bánh xe thời gian mà chỉ dùng Mật giáo pháp của mình để cố thử một lần cuối cùng. Bảo điện hoa sen tám mặt toạ lạc trong pháp giới, dùng cho nghi thức, hình dạng của bảo tháp bảy tầng trước đây c*̃ng suy yếu đi, chỉ còn lại ba tầng.
Đây là lần đầu tiên La Ái Diệu giáng cảnh giới Mật pháp của mình xuống thế gian, cảnh giới hư không màu lam mà hắn hay dùng chỉ là một phần của cảnh giới Mật pháp, tựa như quyển sách dựng đứng, mỗi khi lật sách thì cảnh giới cũng biến ảo theo. Bản tôn và phân thân c*̉a La Ái Diệu đổi chỗ ở giao điểm giữa cảnh giới và thế giới hiện thực, sự giao thoa hư thực ấy đủ để ứng phó với hầu hết sự cố, ngay cả sự tồn tại hỗn độn nhất còn từng bị đánh lừa bởi ảo ảnh mà hắn tạo ra.
La Ái Diệu nghĩ, nếu không cứu được Thi Sương Cảnh, hắn sẽ gieo hạt giống cảnh giới này vào trong cơ thể cậu, sự hư thực vô tận có thể đánh lừa tất cả mọi người, cũng có thể đánh lừa cả Thi Sương Cảnh. Cậu sẽ tiếp tục “sống”, nhưng sẽ không còn là con người nữa. Đây là công nghệ cao cấp nhất. La Ái Diệu có lòng tin vào lần này.
Song trước khi đạt đến bước đó, hắn vẫn còn rất nhiều việc chưa làm.
Hắn đặt Thi Sương Cảnh ở chính giữa bảo điện, tạo vô lượng chú, tượng Mật giáo ở trung tâm bảo điện bắt đầu thay đổi thủ ấn. Bên ngoài bảo điện, mây đen dưới trăng hiện ra hư ảnh lay động, các cột trụ trong lưu ly pháp thân không còn phản chiếu chú văn nữa, mà như một cỗ máy khổng lồ sản sinh mật chú. Ánh sáng và chú văn giao thoa va chạm, điên cuồng sinh ra kinh chú mới mà trước nay chưa từng có, những kinh chú mới ấy lại được tiếp nhận bởi hàng ngàn tượng báo thân bên ngoài bảo điện.
Pháp giới trước mắt giống như một vũ trụ thu nhỏ, bầu trời là màn đêm thanh tịnh với mây đen trăng sáng, lấy bảo điện hình sen tám hướng làm trung tâm, lưu ly pháp thân đặt ở phía Bắc, dõi về phía Nam nơi đặt tượng báo thân Phật Tử, từng vòng từng vòng bao quanh bảo điện tựa vầng hào quang.
Mỗi bộ kinh mới là một loại ngộ, mỗi bức tượng đón nhận một loại ngộ, chỉ trong thoáng chốc đã sản sinh hàng ngàn loại ngộ pháp. Lớp vỏ mạ vàng của tượng báo thân rơi rụng đầy đất, hiện ra thân tượng Phật mới. Trong ngàn loại pháp ấy, chỉ cần một loại có thể giữ được người trước mắt là đủ rồi.
La Ái Diệu mặc pháp y cà sa với hoa văn vàng, không thêu hoa sen hay bát bảo mà thay vào đó là những chữ chú văn chứa đựng vô vàn pháp khí, tức chú văn mắt Phật trên chuỗi Phật châu mà hắn tặng cho Thi Sương Cảnh. Đây là lần đầu tiên La Ái Diệu mặc pháp y. Vào thời Đường, hoàng đế ban áo tím cho cao tăng quốc sư, bộ pháp y mà La Ái Diệu đang mặc là của Bất Không truyền cho hắn sau khi ông qua đời, hoa văn vàng được chính tay ông tạo nên, tượng trưng cho sự chú trọng của các pháp môn.
Bên dưới pháp y là lớp áo cũ màu đen, cổ áo đen tuyền đè lên mái tóc đen dài. La Ái Diệu vén mái tóc dài, hắn chẳng còn lòng dạ nào đi buộc tóc, chỉ tập trung triệu ra thật nhiều pháp khí, đi qua đi lại trong và ngoài ngôi điện đỏ vàng tựa như quỷ mị.
Mật tông không tu pháp khởi tử hồi sinh, chỉ có thể tránh được cái chết không đúng kỳ hạn. La Ái Diệu chỉ sợ rằng cái chết của Thi Sương Cảnh là đúng kỳ hạn chứ không phải sai kỳ hạn. Nếu vậy thì dù có phạm vào cấm kỵ, hắn cũng không hối hận. Các bức tượng ngộ pháp, động tác tay biến hóa như vũ điệu của Phật. Mây phía chân trời trôi nhanh hơn, cứ như đang chuẩn bị cho sự báo ứng nào đó, mà lưu ly pháp tướng thân thì vẫn sừng sững bất động.
Nếu trời có sét thì dẫn sét tự qua; nếu trời đổ mưa thì nước dâng tự lặng; nếu trời nổi lửa thì tôi lửa tự tắt; nếu trời mưa đá thì gõ nhịp cột trụ, hóa kiếp mà sống, vững lòng tự lập.
Trong khoảnh khắc, pháp giới yên ổn bắt đầu rung chuyển, lúc thì ở Phật quốc, lúc lại ở địa ngục. La Ái Diệu trở về bảo điện, đưa hai tay đóng cửa, bảo vệ khao khát của mình, bảo vệ sự quyến luyến, bảo vệ trái tim phàm trần, bảo vệ tình yêu chẳng thể bỏ lỡ.
Trước khi đợi pháp mới được chứng, La Ái Diệu bèn xóa toàn bộ giới văn Phật Tử trên người Thi Sương Cảnh, văn tự như cát vàng, tuôn chảy như dòng sông. La Ái Diệu để cậu dựa vào ngực mình, phủ lên người cậu tấm vải đà la ni màu xanh dương, cát vàng tiếp tục chảy lên tấm vải, chỉ thay đổi ở mức độ nhỏ nhất, tiến hành phép chữa trị, chỉ cần có một chút tác dụng nhỏ nhoi thôi cũng tốt rồi.
La Ái Diệu quán tưởng, nghĩ về con đường đời của Thi Sương Cảnh. Cuộc gặp gỡ giữa La Ái Diệu và Thi Sương Cảnh có quá nhiều điều kỳ lạ. Hắn chỉ cố chấp tin rằng Thi Sương Cảnh ắt có lý do để xuất hiện. Chẳng phải sự kiện ở Mã gia đã chứng minh rồi đó sao? Nếu khi ấy cứ mặc cho Thi Sương Cảnh chết đi thì La Ái Diệu đã lập chứng được đạo niết bàn đại thừa. Nhưng nếu Thi Sương Cảnh mà sống thì sao? Lúc ấy, dòng cát vàng dưới đất phân ra một nhánh nhỏ, La Ái Diệu bỗng thấy cát vàng chảy đến một góc điện, tiến về phía một pho tượng cầm kiếm Văn Thù. (Quán tưởng là tập trung tư tưởng để quan sát, phân tích và suy nghiệm một vấn đề.)
Tội tới từ tâm, cũng do tâm sám hối, tâm đã tịnh rồi tội cũng vong, tâm vong tội diệt đều thành không, đó mới chính là thực sám hối.
La Ái Diệu biết có một thanh kiếm Văn Thù gãy tự tìm đến Thi Sương Cảnh, thanh kiếm ấy biểu thị cho trí tuệ, đáng lẽ là điềm lành, tuy nhiên trong đầu hắn cứ nảy ra những suy đoán độc đác, phẫn nộ và lạnh lùng đan xen.
Cái chết của Thi Sương Cảnh mà ta thấy có liên quan gì không? Tại sao Thi Sương Cảnh buộc phải chết? Tại sao chỉ đến mùa xuân này thôi? Tại sao em ấy không có kết cục tốt đẹp? Tại sao ta đã cứu em ấy vô số lần nhưng lần này lại hết cách xoay chuyển? Tại sao cuối cùng lại là kiếm? Ta có gì cần sám hối? Chẳng lẽ ta còn cách biệt với trí tuệ? Thi Sương Cảnh thì có liên quan gì đến trí tuệ? Tại sao nhất định phải là Thi Sương Cảnh? Tại sao không thể để em ấy sống? Tại sao cứ liên tục thử thách ái dục của ta? Ta đã chọn sai hay sao? Chẳng lẽ ngay từ đầu ta đã nghĩ sai? Mật tông là sai, em ấy cũng là sai ư?
Đương lúc chìm trong mớ suy nghĩ điên cuồng hỗn loạn, tóc La Ái Diệu bỗng bị ai đó nhẹ nhàng quấn lấy. Hắn cúi đầu, phát hiện Thi Sương Cảnh đang nhìn mình.
Có lẽ do pháp giới của La Ái Diệu khác với nhân gian, có chứa đựng cả ước nguyện của chính La Ái Diệu, cho nên Thi Sương Cảnh vốn không nhìn thấy nhưng giờ lại có thể nhìn thấy, vốn không nói được nhưng giờ lại có thể nói được. Tất cả đều chuyển biến tốt một cách hư ảo, mỗi khoảnh khắc trong pháp giới đều là vĩnh hằng.
Thi Sương Cảnh chợt hỏi: “Anh là La Ái Diệu ư?”
“Phải.”
“Làm em giật cả mình. Anh về rồi sao? Chữa khỏi cho em rồi sao?”
Không đành lòng nói cho cậu biết chân tướng.
“Đây là đâu?”
“Trong pháp giới, bảo điện của tôi.”
“Vẫn đang chữa trị à?”
“Ừ.”
Thi Sương Cảnh nghe giọng điệu của hắn là hiểu ngay, “Có thể chữa khỏi được không?”
Không thể nói dối.
Thi Sương Cảnh biết hết rồi, “Thôi, em không ép anh. Em còn sống được bao lâu nữa?”
“Mãi mãi.”
“Đầu óc em không lanh lợi lắm đâu, rốt cuộc anh có ý gì?”
“Thi Sương Cảnh, em sẽ mãi mãi ở đây. Tôi không niết bàn nữa, mà sẽ ở lại đây.”
Thi Sương Cảnh nghe không hiểu, đầu óc cậu thực sự không còn lanh lợi, chỉ cần có chút nảy số logic là đều không xử lý được, “Vậy về sau em luôn phải ở đây à? Tức là thế đúng không?”
La Ái Diệu không trả lời vấn đề này mà hỏi rằng: “Em thất vọng lắm sao?”
“Chữa được thì không thất vọng, không chữa được thì thất vọng. Anh bảo là anh lợi hại lắm cơ mà?”
Hỏi vặn xong, Thi Sương Cảnh vẫn không cam lòng, lại hỏi tiếp: “Chẳng phải anh nói anh sẽ luôn ở bên em sao? Tại sao lúc em cần anh thì anh chẳng bao giờ ở cạnh em? Anh nói em luôn tự đâm đầu vào chỗ chết, nhưng anh cũng luôn biến mất còn gì? Anh xem, chúng ta hòa nhau rồi nhỉ?”
Gì mà hòa nhau chứ. Điều Thi Sương Cảnh cầu xin từ La Ái Diệu chẳng qua chỉ là một con mèo và một tương lai hơi hơi tươi sáng mà thôi, ước nguyện ban đầu của cậu chưa từng nhắc đến tính mạng của cậu, tuy nhiên khi đó cậu cũng không biết rằng tính mạng của mình…… La Ái Diệu thậm chí không dám nghĩ, lỡ như chính vì hắn mà Thi Sương Cảnh phải chết thì sao? La Ái Diệu tìm ngọn nguồn d*c v*ng, tìm cách niết bàn Mật tông, tìm gia đình yêu thương ở nơi Thi Sương Cảnh. Dù nhìn nhận kiểu gì cũng thấy chẳng thể hòa nhau được.
La Ái Diệu ôm Thi Sương Cảnh trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về cơ thể cậu, “Tôi nợ em mà, đâu có hòa nhau, em phải khỏe lại rồi đòi hỏi tôi đi. Không phải do em tự đâm đầu vào chỗ chết, mà là tôi liên lụy đến em.”
“Người một nhà với nhau mà sao lại nói đến chuyện liên lụy chứ.”
Tâm tư La Ái Diệu vô cùng hỗn loạn, hắn bỗng dưng cười hỏi: “Em có nhớ em từng nói là em tưởng tôi không có tóc không?”
“Em còn chưa nhắc đến tóc đấy. Sao tóc anh dài thế này?”
“Vốn dĩ là dài thế này mà.”
“Em không thích đâu, dài quá, y như quỷ ấy.”
“Tôi đồng ý.”
“Haiz…… Em chẳng biết phải nói gì. Em cũng không muốn nói chuyện khác. Em mệt quá.”
“Tôi biết.”
“Buồn cười nhỉ? Người sắp chết rồi mà còn than mệt quá……”
Thi Sương Cảnh đang tìm lại ý thức của mình, lời cứ thốt ra mà chẳng suy nghĩ, muốn nói là nói thôi. Bỗng nhiên có giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mặt Thi Sương Cảnh, cậu thậm chí chẳng đủ sức nhấc tay lên, “La Ái Diệu, anh khóc đấy ư? Khóc rơi xuống mặt em rồi. Anh đừng khóc, tạm thời vẫn chưa chết mà. Sắp chết cũng là chưa chết.”
✿Tác giả có lời muốn nói:
Anh Phật Tử à anh cũng có ngày hóa nam quỷ ngàn năm cơ đấy…… Tiểu Cảnh đã đọc nhưng lại trả lời lạc đề!

(Artist: 欢迎好运光林)