Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 143

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 143: Tế mã xuân tàm • Dù tạo mọi tội cũng chẳng nhuốm

Thi Sương Cảnh không nhìn được nên các giác quan khác trở nên nhạy bén hơn. Ngón tay vừa chạm là biết thứ mượt mà buông rủ chính là tóc dài, giọt nước rơi lên mặt lập tức biết là nước mắt. Bấy giờ ý thức của cậu đã mơ hồ, lời nói ra và ý thức sai lệch nghiêm trọng, cho nên La Ái Diệu chỉ có thể tin theo lời cậu nói và từ bỏ việc đọc suy nghĩ của cậu.

Thi Sương Cảnh nói: “Giá mà có thể ôm Bắp thì tốt quá.”

Sau đó cậu liền nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết. Âm thanh này khiến Thi Sương Cảnh càng không đành lòng, “Em còn chưa chết mà sao nó kêu thảm quá vậy? Ai bắt nạt nó sao?”

Cậu vừa dứt lời, một sức nặng nho nhỏ bỗng đè lên lớp vải đà la ni màu lam phủ bên chân, nó giẫm lên rồi nhảy phắt qua, chân trước đào đào tấm vải xanh như thể đào đất. Thi Sương Cảnh vô thức vỗ vỗ bên cạnh, nó được chỉ dẫn, bèn chui vào từ khe hở dưới vải, áp sát vào cậu, run rẩy khe khẽ.

Sự xuất hiện của Bắp bỗng chốc giúp Thi Sương Cảnh bình tĩnh lại.

La Ái Diệu dùng chính mình làm giường, dùng chính mình làm ghế, để cho Thi Sương Cảnh dựa vào hắn. Mưa gió sấm chớp liên tục giao thoa bên ngoài bảo điện, trong bảo điện thì vẫn yên bình, chỉ để chờ đợi. La Ái Diệu thậm chí không biết mình đang tranh đoạt với ai, đoạt thời gian, đoạt cơ hội, đoạt sinh mệnh. Có lẽ chính là đêm nay rồi. Giờ thì hắn rốt cuộc cũng biết, trong suy đoán cực đoan nhất, thì ra giới hạn tuổi thọ 10.000 tệ mà hắn cảm nhận được từ nửa năm trước là bằng thời gian nửa năm nhân với thù lao làm thêm 2.000 tệ, bằng với việc Thi Sương Cảnh không quen biết hắn, làm thêm đến mức đổ bệnh, bằng với việc chưa được hưởng ngày tháng tốt đẹp nào, đến trong tiếc nuối, cũng đi trong tiếc nuối. Giả sử trở về lúc chưa quen biết, không biết liệu Bắp có chết bệnh từ nửa năm trước rồi cậu bé này cũng gục ngã vào tờ mờ sáng trước khi mùa xuân đến hay chăng.

Bắp bất an lọ mọ dưới lớp vải xanh, Thi Sương Cảnh hơi co cánh tay, cho Bắp đạp lên bụng mình, cuộn thành một cục ấm áp, dù sao bây giờ cậu cũng chẳng cảm thấy đau đớn nữa. Có lẽ vì là người sắp chết nên toàn thân nhẹ bẫng.

Hai người lặng thinh một hồi, Thi Sương Cảnh bỗng lên tiếng: “La Ái Diệu nè, kể về chuyện quá khứ của anh đi.”

Sao lại hỏi tôi chuyện này? Trước giờ em chẳng hề quan tâm cơ mà? Song La Ái Diệu chỉ nói: “Em muốn nghe chuyện gì?”

“Chung sống bên anh lâu như vậy…… nhưng em vẫn chẳng hiểu gì về anh cả. Được rồi, anh phải kể sao cho em hiểu được ấy……”

“Được thôi. Vậy tôi sẽ bắt đầu kể từ lúc tôi chào đời nhé.”

La Ái Diệu chưa từng nghĩ sẽ có ngày hắn giới thiệu cho người khác về xuất thân của mình, về những năm tháng chẳng đáng nhắc tới ấy. Cho dù có người muốn hỏi thì hắn thấy họ cũng không thực sự muốn “biết”, vậy càng chẳng cần phải giới thiệu. Thi Sương Cảnh thì khác. Nếu Thi Sương Cảnh đã hỏi thì chắc chắn là cậu thật lòng muốn nghe, cậu giỏi nhất là lắng nghe để từ đó tìm ra điều quan tâm.

“Sư phụ tôi, Bất Không – Bất trong bất thị (không phải), Không trong thiên không (bầu trời) – đã đón tôi từ dòng suối đỏ ẩn sâu trong núi lớn. Tôi không có cha, cũng không có mẹ, tôi là thai Phật do trời sinh ra. Từ nhỏ tôi đã quanh quẩn trong đống kinh thư, bởi tôi có thể nhớ được những tháng năm đằng đẵng trước khi sinh ra, thuở ấy tôi đã được thai nghén trên trời suốt hàng vạn vạn năm…… Cho nên trong những năm trước khi sinh ra, tôi cần mau chóng chuyển hóa hồi ức trước kia thành ngôn ngữ của loài người, kinh nghiệm của loài người. Em biết đấy, tôi không phải con người. Những việc liên quan đến con người, tôi cũng phải học lại từ đầu.”

“Thì ra anh cũng phải học sao……”

“Ừ. Tôi học rất giỏi, sư phụ tìm đường nhập thế cho tôi, từ hồi năm tuổi tôi đã theo sư phụ vào Hồng Lô tự rồi. Việc gì tôi cũng làm, truyền pháp, giảng dạy, sửa kinh, cử hành nghi thức “cần thiết” cho người khác…… Nếu tính theo thời gian hiện tại thì hai ba giờ đêm là tôi đã phải dậy làm bài rồi, ừ, tôi cũng phải làm bài đấy…… Cũng hầu như chẳng ăn cơm, trước kia tôi từng ăn hoa quả, cơ mà sau khi sư phụ qua đời, tôi đã điều chỉnh một số quy củ. Năm tôi mười bốn tuổi thì sư phụ qua đời, tôi tiếp tục tu hành tại Hồng Lô tự, chăm sóc các đệ tử ông ấy để lại, kết thúc việc biên dịch kinh thư, bảo đảm chúng được công bố và lưu truyền ra ngoài. Quên chưa nói, trong quá trình dịch kinh, không chỉ đơn thuần là dịch từ tiếng Phạn sang tiếng Hán, cũng không chỉ biến từ ngữ không tồn tại thành từ ngữ có tồn tại, mà công việc của tôi là đảm bảo tất cả nghi thức, quy trình, Mật pháp trong kinh thư đều chính xác. Tôi phải kiểm nghiệm hết toàn bộ. Con người không thể làm được việc mà chỉ Phật mới có thể làm, trong khi Mật tông mà tôi tu hành lại coi trọng nhất là các pháp thực tiễn đó.”

“Thảo nào anh làm được nhiều việc thần kỳ đến thế, còn sở hữu cơ man là pháp khí nữa. Hồi trước em còn thắc mắc sao hòa thượng mà đánh nhau giỏi quá vậy…… Đâu có xuất thân từ chùa Thiếu Lâm…… Bọn anh đều như thế cả sao?”

“Bọn tôi?”

“Phật.”

“Nếu tôi đi theo hướng niết bàn đại thừa thì tôi sẽ hoàn toàn vô hình. Cá nhân tôi cho rằng sự vô hình đó rất khó thành thực tiễn —— Đó là sự vô hình tuyệt đối, dù vẫn gây ảnh hưởng đến thế giới hữu hình thì cách thức cũng không trực tiếp. Em có thể hiểu là, Phật mà giỏi đánh nhau như vậy, e rằng hiện tại chỉ còn mỗi mình tôi thôi.”

Thi Sương Cảnh mỉm cười, “Anh đúng là làm người khác tức quá mà, nếu không phải em thành ra như này rồi thì em thực lòng chẳng dám nói ra đâu —— Anh tự luyến lắm đấy, anh biết không hả?”

“Tôi đương nhiên biết. Chẳng lẽ không nên sao?”

“Anh kể tiếp đi, anh Phật Tử!”

“Phạm vi hoạt động của tôi chỉ ở trong Hồng Lô tự, tôi rất hiếm khi ra khỏi đó. Trước lúc ra đi, sư phụ rất lo tôi sẽ lầm đường lạc lối, tôi là kiểu đệ tử chẳng chịu nghe lời, những gì ông ấy dạy thì tôi không tiếp thu, mà những gì ông ấy không dạy thì tôi lại đâm đầu vào học. Thực lòng tôi chẳng hề thích làm pháp sự cho hoàng thân quốc thích, điều tôi muốn và điều họ muốn là hoàn toàn khác nhau. Tôi có tinh thần trách nhiệm cơ mà cũng chẳng nhiều lắm. Vào năm tôi hai mươi chín tuổi, hoàng đế muốn nghênh đón Phật cốt, song tôi cảm giác ông ta ấp ủ mục đích khác. Mấy tên hoàng đế đó đều biết Bất Không Tam Tạng bí mật thờ phụng một vị Phật Tử, nếu lúc ấy tôi niết bàn thì hoàng đế đã có được Phật cốt tươi mới nhất, sẵn có nhất rồi. Trong một đêm gió táp mưa sa, tôi cưỡi ngựa trắng rời khỏi Hồng Lô tự, mặc cho ngựa đưa mình đến bất cứ đâu, tôi chẳng biết đích đến, và sau đó tôi đã đến nơi này.”

“Nơi này?”

“Phải, tôi náu mình trong tỉnh S. Tự nguyện vào núi, phong ấn nhân thân của tôi, chỉ để pháp thân và tâm thức tự do hành động. Tôi có khoảng mấy trăm năm thường trú tại đại ngục, chủ yếu là để rèn luyện tu hành cách sử dụng những pháp khí này.”

“La Ái Diệu……”

“Ơi?”

“Kể nhiều hơn về anh đi. Lúc ấy anh có vui không? Hay là không vui? Có cô đơn không?”

“Chưa từng trải nghiệm cảm giác bầu bạn thì sẽ chẳng bao giờ cô đơn. Nếu em đi rồi, tôi sẽ cô đơn lắm.”

“Thế thì anh phải cố gắng lên.”

“Tôi sẽ kể nhiều thêm, em cũng chờ thêm nhé. Chờ tôi tìm cách.”

“Được. Em đang nghe đây.”

“Hồi ấy có gì mà vui hay không vui để kể đâu chứ? Cảm giác chỉ có một việc treo trước mắt tôi, ép tôi phải tập trung tinh thần để suy nghĩ, việc đó chính là niết bàn. Đáng tiếc tới tận bây giờ tôi vẫn rất phản nghịch, càng muốn tôi nghĩ cách rời bỏ nhân gian, tôi lại càng hiếu kỳ về con người. Tôi không phải con người, song tôi cũng không biết mình rốt cuộc là gì. Cơ thể con người này của tôi bất lão bất tử, đao thương bất nhập, nhưng cũng chẳng thể lên trời xuống đất như người ta tưởng tượng —— Việc đó chỉ có pháp thân của tôi mới làm được thôi. Nhân thân của tôi nếu bảo hữu dụng thì rất hữu dụng, bảo vô dụng thì kỳ thực cũng rất vô dụng. Cơ mà dùng để lên giường thì hữu dụng lắm đấy.”

Nói đoạn, La Ái Diệu hôn l*n đ*nh đầu Thi Sương Cảnh. Hắn cảm giác bản thân mình khi kể về chuyện quá khứ cũng giống như hoàng hậu Scheherazade trong Ngàn Lẻ Một Đêm vậy, đều đang thương lượng với tử thần.

“Để tôi nghĩ xem nào —— À đúng rồi, tôi còn có thể kể về chuyện của tín đồ nữa. Chùa Kim Các ở Sơn Tây là thánh địa Mật tông, cũng là nơi sư phụ tôi xây dựng sau khi tôi sinh ra, ở đó ông ấy đã đặt ra tiêu chuẩn đúc tượng cho tượng Phật Tử, rồi về sau lại để các đồ đệ của mình mang đi khắp nơi. Tôi đã thu hồi hầu hết rồi, bởi vì tượng Phật Tử ở nơi nào thì tôi sẽ phải quản lý việc ở nơi ấy, tôi không thích làm việc cho người ta. Tuy nhiên cũng do quá buồn chán nên tôi sẽ thông qua vài bức tượng Phật Tử tình cờ rơi vào tay con người để quan sát bọn họ, dần dà tôi có được một số tín đồ, giúp tôi có thể tiến hành giao lưu với con người ở mức độ thấp nhất.”

Thi Sương Cảnh v**t v* Bắp, Bắp thi thoảng lại cọ đầu vào ngực cậu, như thể đang đánh dấu trọng điểm những lời mà La Ái Diệu nói. Cảm giác này thật thần kỳ. Thì ra La Ái Diệu cũng có thể dùng cách này để kể chuyện quá khứ cho cậu. Trước kia Thi Sương Cảnh không hỏi, một phần là vì không dám hỏi.

Lẽ nào em thực sự có thể hỏi về quá khứ của anh sao? Nhân lúc La Ái Diệu đang trào dâng lòng tư bi, Thi Sương Cảnh rốt cuộc cũng có thể hỏi ra rồi, La Ái Diệu sẽ kể chi tiết cho cậu nghe, lại còn không chê cậu ngốc.

Thi Sương Cảnh nghe La Ái Diệu hỏi mình rằng: “Bây giờ em còn đau không?”

“Không đau nữa rồi.”

“Bụng có đau không? Đầu thì sao? Chân thì sao?”

“Cũng không đau…… Em chỉ thấy mệt thôi.”

“Thi Sương Cảnh, vì sao em chẳng hề oán than gì cả?”

Đây là lần đầu tiên có người hỏi Thi Sương Cảnh vấn đề này, hơn nữa còn muốn Thi Sương Cảnh đưa một câu trả lời. Cậu chỉ có thể truyền đạt lại suy nghĩ mơ hồ trong đầu: “Anh đã tới rồi thì em chẳng chấp nhặt nữa. Hồi nhỏ em còn từng ngủ chung với chuột nữa cơ…… Em ngủ dưới bếp, chó nhà cô họ cũng ngủ ở đó, có lần bọn chuột lạnh quá nên chui vào chăn của em. Lúc ấy em yếu ớt lắm, thấy chuột mà như thấy gì đâu không, la hét thất thanh giữa đêm khuya, đánh thức cả con chó, thế là con chó kêu gào cùng em luôn…… Sau đó chú họ đi ra đánh em một trận…… Chuyện kiểu này em cứ chấp nhặt thì chỉ tự chuốc khổ vào người thôi…… Dù sao về sau em cũng chuyển đến cô nhi viện rồi…… Em cảm thấy cô nhi viện rất tốt.”

“Chỉ cần mọi chuyện chuyển biến tốt đẹp thì em sẽ không chấp nhặt, không oán than. Ý em là thế đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Em có thể oán than với tôi.”

“Thôi khỏi. Em không muốn nhắc tới. Không nhắc tới thì sẽ chẳng cần nhớ lại.”

“Trong quãng thời gian ở bên tôi, em có vui vẻ không?”

Thi Sương Cảnh trả lời không chút do dự, “Vui vẻ chứ. Đây là quãng thời gian vui nhất đời em.”

“Tôi đã không chăm sóc tốt cho em.”

“Em hai mươi tuổi rồi, em có thể tự chăm sóc chính mình.”

La Ái Diệu lại càng khó chịu hơn. Hắn chưa từng nghĩ rằng, vào thời khắc phán quyết cuối cùng này, hắn và Thi Sương Cảnh sẽ quan tâm lẫn nhau. Trước đây Thi Sương Cảnh chưa bao giờ hỏi về quá khứ của hắn, cuộc trò chuyện luôn tập trung vào thời điểm và địa điểm lúc đó, chỉ hỏi những vấn đề vu vơ bình thường mà thôi. Cậu sẽ hỏi La Ái Diệu, anh muốn ăn gì, anh ngủ ngon không, hôm nay anh định làm gì. Mà La Ái Diệu cũng chưa bao giờ hỏi Thi Sương Cảnh, em có vui không, có phải tôi nên chăm sóc em không, cho tới nay hắn chỉ hỏi Thi Sương Cảnh về sau có dự định gì không —— Thi Sương Cảnh đi từ sự quan tâm cơ bản đến sự quan tâm sâu sắc, mà La Ái Diệu thì đi từ sự quan tâm lâu dài đến sự quan tâm ngay hiện tại. Như thể mãi đến giây phút này đây, cả hai mới thực sự bước về phía nhau, rồi cuối cùng gặp nhau tại nơi trung điểm.

Quá trình nghiệm chứng ngàn loại pháp mới đã trôi qua một nửa, La Ái Diệu vẫn chưa tìm được cách níu giữ Thi Sương Cảnh ở lại. Bảo điện rung chuyển giữa cuồng phong, La Ái Diệu không hề biết trên đời còn có việc khó khăn nhường này. Thực sự không thể chữa khỏi cho Thi Sương Cảnh sao? Một người tốt như vậy, nếu dùng thêm công nghệ của La Ái Diệu, cưỡng ép giữ cậu lại, biến thành sự tồn tại chẳng phải người chẳng phải quỷ, chẳng phải thần chẳng phải Phật, thì cũng sẽ để lại tiếc nuối mãi mãi cho tương lai của cả hai.

“Anh có muốn xoa Bắp không?”

Một bàn tay gắng gượng nâng lên, kéo lấy ống tay áo của La Ái Diệu.

✿Tác giả có lời muốn nói:

Chèn vào một chương siêu mùi mẫn để phân tích tình cảm nhé…… Viết nhiều hơn dự kiến một chút, chương sau là “Hồi kết của vận rủi”, hy vọng có thể hoàn toàn cứu được Tiểu Cảnh về.

Cơ mà ở chương này Tiểu Cảnh cũng khôi phục một chút sức lực rồi nha.

Bình Luận (0)
Comment