Chương 144: Tế mã xuân tàm • Hồi kết của vận rủi

Bắp rất ngoan, nhưng tạm thời chưa xoa Bắp được. La Ái Diệu mang Bắp tới là để trấn an Thi Sương Cảnh, mà Bắp thì không trấn an được La Ái Diệu. Chỉ có việc Thi Sương Cảnh sống sót mới có thể trấn an La Ái Diệu.
Thi Sương Cảnh hiện đang trong trạng thái chết dần chết mòn. Lúc La Ái Diệu đến phòng chăm sóc đặc biệt, cậu phải dựa vào thiết bị để kéo dài thời gian. Trở lại khu Lệ Quang, tam thân tập hợp để thi triển chú pháp cho Thi Sương Cảnh, giờ chính là giai đoạn hồi quang phản chiếu. La Ái Diệu từng cho rằng, tất cả tiền bối Phật môn trên trời, trong ý thức trước kia và trong hồi ức, trí tuệ của họ cộng lại ắt phải nhiều hơn trí tuệ của một mình hắn, thậm chí là hơn rất rất nhiều. La Ái Diệu từng cho rằng, hắn kế thừa được phần lớn trong đó thì coi như đã hoàn thành sứ mệnh rồi. Song bây giờ xem ra, hắn nhất định phải sinh ra pháp mới, ngộ ra ý và thức của chính mình. Lười biếng suốt ngàn năm nay, giờ bỗng dưng phải bù lại cho đủ, cái giá phải trả đã vượt quá khả năng đong đếm của hắn rồi.
La Ái Diệu dựa vào việc trò chuyện với Thi Sương Cảnh để xác nhận rằng cậu vẫn đang sống, cũng dựa vào cuộc trò chuyện này để đảm bảo rằng mình không chìm vào cơn điên cuồng ma dại của pháp.
Ma, mặc dù chữ này bị Phật môn cường điệu ngàn vạn lần, nhưng trong tầm nhìn của La Ái Diệu, ma lại chưa từng thực sự tồn tại. Nếu xem ma là sinh linh độc lập thì ma sẽ chẳng cho mình là ma, ma chỉ là chướng ngại trong tầm nhìn của người khác mà thôi. Tùy tiện quy người ta thành ma là một kiểu tuyệt đối hóa bản thân hết sức trẻ con. Còn nếu dùng ma để hình dung một loại chướng ngại từ chính mình mà ra, thì với người tu pháp Mật tông như La Ái Diệu, mê chướng chính là sự dẫn dắt đến khai ngộ, mà khai ngộ lại là câu trả lời dành cho mê chướng, đó là một dạng nhân quả viên mãn. Qua logic như thế, trong tầm nhìn của La Ái Diệu hoàn toàn không có ma, bất kể là ma nhân hay là tâm ma.
Song có một loại ma, hay đúng hơn là một loại hỗn độn, mà La Ái Diệu xem là tín hiệu nguy hiểm. Và hắn chưa bao giờ ngần ngại thừa nhận rằng, suốt ngàn năm qua hắn chính là hiện thân của sự hỗn độn ấy. Bản chất của hắn là một trạng thái trung gian, vừa có thể làm mà cũng vừa có thể không làm. Hỗn độn nghĩa là có thể hiện diện trong bất kỳ kiếp nào, tự tại trong bất kỳ kiếp nào, nhưng cũng đánh mất ánh sáng chính trong sự tự tại ấy. Bóng tối chẳng phân chia mức độ, ánh sáng mới phân được mức độ, mà ánh sáng thì có sự giãn nở.
Hỗn độn của La Ái Diệu là kiểu hỗn độn ở dưới đáy vũ trụ, cuối cùng bản ngã của hắn sẽ tan biến trong sự hỗn độn ấy, đạt đến sự vô hình, vô vi đối lập hoàn toàn với niết bàn. Nếu rơi thẳng xuống vực đáy đó, có khi lại gặt hái thành quả chăng. Tuy nhiên La Ái Diệu vẫn luôn cho rằng bản ngã rất quan trọng. Hắn phải giữ cân bằng giữa hai lực kéo trên và dưới, trong sự cám dỗ của thiên phú. Đây là điều hắn chỉ mới suy nghĩ cẩn thận sau khi gặp Thi Sương Cảnh. Đôi khi chỉ cần một mỏ neo nhỏ bé như vậy là đủ rồi.
Tiếng vang ầm ầm bỗng truyền tới từ đất trời, bầu trời trong pháp giới của La Ái Diệu bị xé toạc một lỗ to. Pháp giới tượng trưng cho sự thanh tịnh và trang nghiêm của nội tâm La Ái Diệu, giờ lại như bị khói lửa chiến tranh cuốn qua, mà còn càng như La Ái Diệu tự khai chiến với chính mình. Vạn pháp duy thức, ngoài thức không cảnh. Giữa vô vàn trụ chú trong suốt, lưu ly pháp thân rung chuyển sụp đổ ào ào xuống đất, óng ánh tựa biển, phủ đầy vực sâu dưới bảo điện. Những trụ chú mới sinh ra rồi lại mau chóng rơi rụng, mãi đến khi vực thẳm tựa như một vùng biển lặng, cố định lại pháp giới đang chấn động dữ dội.
Những luồng chú pháp chảy trôi và mất hiệu lực cuốn đi lớp vỏ thếp vàng của từng bức tượng Phật báo thân, Phật đã chìm nổi trong bể khổ, mà vũ điệu của Phật vẫn như trước, vẫn biến ảo một cách bi thương. Bảo điện nghiêng trái đổ phải, móng cột trụ cũng không đứng vững được nữa.
Thi Sương Cảnh cảm nhận được chấn động, La Ái Diệu nhẹ nhàng vỗ về cậu, hệt như đang dỗ cậu ngủ, “Đừng sợ, không có gì đâu.”
“La Ái Diệu, em quên nói cho anh……”
“Sao vậy?”
“Em quên mất Phật Tử chú rồi. Giá mà nhớ được sớm hơn, anh có thể về sớm một chút được không?”
“Không sao, quên thì quên thôi. Đâu phải chú ngữ gì ghê gớm, cũng chẳng có tác dụng gì cả, niệm chú chỉ là để cho tôi “nghe thấy” và mời tôi đến mà thôi.”
“Đó là anh dạy em mà. Em muốn học lại lần nữa. Niệm kinh có thể giúp em có cảm giác giải thoát không?”
“Nếu niệm kinh của tôi thì tôi sẽ không thể em giải thoát đâu. Em phải ở bên cạnh tôi mới được.”
“Thế thì em phải học thôi. Em muốn ở bên cạnh anh.”
Cảm giác không có kinh để niệm đúng là tệ. La Ái Diệu nhớ lại Phật Tử chú mà hắn từng dạy cho Thi Sương Cảnh, đó là chú pháp trúc trắc nhất, song Thi Sương Cảnh lại niệm rất tốt. Hắn nghĩ tới cảnh tượng lúc ấy mình dạy Thi Sương Cảnh, họ nhìn vào mắt nhau, hắn đọc một câu thì cậu cũng đọc theo một câu, cảm giác thật giống như đang thề ước.
Tiếc rằng La Ái Diệu dạy bảo uổng công rồi, đối với Thi Sương Cảnh, La Ái Diệu chính là kẻ thất tín, dù cố mời cỡ nào hắn cũng chẳng đến. Nếu đã giống lời thề, vậy chi bằng cứ lập lời thề đi.
La Ái Diệu nói: “Câu mà tôi chuẩn bị dạy sẽ dài hơn câu lúc trước nhiều đấy.”
“Em sẽ cố gắng học mà.”
La Ái Diệu nở nụ cười, trong đầu nảy ra ý nghĩ hỗn loạn. Cớ sao chúng ta lại biến thành quan hệ thầy trò nhỉ? Quan hệ của chúng ta đúng là phức tạp quá.
Bắt đầu từ câu ban đầu, Mật chú đà la ni trúc trắc gọi mời Phật Tử đến, sau đó thì sao? La Ái Diệu bắt đầu trì tụng, cứ mỗi câu lại dừng một chốc, sau đó Thi Sương Cảnh sẽ dùng đọc theo bằng giọng trong trẻo kia. Lại là cảm giác vén màn sương mù này, trong trẻo, rõ ràng, vang dội. Ta đã thất bại gần ngàn loại pháp mà vẫn chưa tìm được đúng loại, vậy cũng không sao ư?
La Ái Diệu chỉ mang lòng nguyện cầu đơn thuần nhất, nếu Phật Bồ Tát lập nên vô vàn đại nguyện là vì chúng sinh thì La Ái Diệu chỉ lập một tiểu nguyện ích kỷ nhất, song tiểu nguyện này là sự tôn trọng triệt để dành cho sinh mệnh trước mắt, chúng sinh cũng được cấu thành từ một sinh mệnh như thế, con dường dẫn tới cái lớn ắt không thể thiếu cái nhỏ.
Trong tiếng niệm tụng của Thi Sương Cảnh ẩn chứa sự kiên định và dài lâu, cảm giác ấy —— Thì ra La Ái Diệu cũng đã quên, cũng giống như Thi Sương Cảnh quên Phật Tử chú vậy, La Ái Diệu cũng đã quên rằng khi hắn dạy Thi Sương Cảnh niệm tụng Phật Tử chú, có biết bao điều đặc biệt đối với Thi Sương Cảnh, có biết bao điều mà chính hắn cũng không thể hiểu rõ…… Chẳng biết rốt cuộc là ai đang dạy ai. Dường như La Ái Diệu nhác thấy kiếm Văn Thù trong góc bảo điện, lấp lánh biết bao, sáng tỏ biết bao.
Loại chú ngữ này vốn chẳng có tác dụng gì, mưa gió ngoài bảo điện vẫn không ngừng, Thi Sương Cảnh vẫn đang chết. Song chú ngữ này tựa như quạ gắp sỏi, đáy vũ trụ lộ ra nền móng, mực nước hỗn độn từ từ dâng lên, và sự dâng lên ấy là để đưa La Ái Diệu trở về trạng thái cân bằng. (Quạ gắp sỏi: theo truyện ngụ ngôn Con quạ và bình nước, kể về con quạ khát nước nhưng mãi chẳng tìm thấy nguồn nước, chỉ có một chiếc bình đựng rất ít nước mà miệng bình lại nhỏ. Quạ nhanh trí nghĩ ra cách gắp sỏi vào bình để nước dâng cao, dễ dàng uống được nước.)
Niệm vừa lóe lên, La Ái Diệu ngẩng đầu, loại pháp không thể phân biệt trong hỗn độn lại âm thầm xuất hiện vào khoảnh khắc trong suốt nhất. Một lượng lớn thông tin tràn ngược vào não hắn, mưa gió trong pháp giới tịnh độ bỗng chốc tan biến, pháp ấy đủ để thay đổi, xoay chuyển mọi chuyện.
La Ái Diệu che chở cho Thi Sương Cảnh, bảo điện tám mặt bắt đầu tan rã, sụp đổ từ đỉnh vòm, hóa thành cát bụi. Ánh sáng từ những mảnh vụn của trụ chú dưới nền chiếu thẳng lên. Cảnh địa ngục và Phật quốc đều rút đi như thủy triều, ánh lam tràn ngập toàn bộ không gian. Pháp cũ như khói cát, pháp mới như ráng lam chiều khi mặt trời và mặt trăng giao thoa, chỉ lấy đúng một vệt sáng rực rỡ ấy khi giao thoa mà thôi. Hắn đã tìm thấy rồi.
Hắn bế Thi Sương Cảnh lên, lưu ly bảo thạch pháp thân ấy đã có từ xa xưa, hắn có thể cho rằng khoảng rỗng bên trong pháp thân đó chính là dành cho thời khắc trung âm hồi chuyển này. La Ái Diệu dẫn Thi Sương Cảnh bước vào chính mình, mà bản thân hắn lúc này đã hoàn toàn không còn làm tổn thương cậu nữa. Hết thảy đều rõ ràng sáng tỏ, mọi sự phản chiếu đều là hành pháp trang nghiêm. (Trung âm là giai đoạn từ sau khi con người chết đi đến trước khi vãng sinh luân hồi, kéo dài 49 ngày.)
Tượng Phật báo thân lĩnh ngộ ra pháp duy nhất ấy được đặt trong lưu ly pháp thân ở khoảng rỗng, hắn đã nắm bắt được pháp trong thoáng chốc đó và khắc ghi thật kỹ. Trên lăng trụ vừa mới hình thành, có một pháp thân Mật giáo ngàn tay, như có như không, vừa như thực tướng vừa như ảnh phản chiếu, đang kết ấn của pháp mới, rọi chiếu ra vô tận, hội tụ sức mạnh.
La Ái Diệu đặt Thi Sương Cảnh lên hai cánh tay dang ngang của pháp thân Mật giáo, tất cả đã chuẩn bị xong. Từ khi hiện thế đến nay, đây là lần đầu tiên La ái Diệu ngồi già điệt trên Phật tọa. Giữa màn sáng xanh trong vắt, dường như có pháp khí đang tự phát ra Phật âm, chuông Phạn ngân vang, bát Phật dội âm, chuông Kim Cang vang vọng. Nếu có trí tuệ vô biên, tất cả đều là sự giải thoát khỏi khổ đau, tai ương, phiền não. Tôi là hữu tình, thế gian có pháp của hữu tình, tôi sẽ làm cho em thấy. (Già điệt là kiểu ngồi đan chân xếp bằng của nhà Phật.)
*
Những gì trước kia không cho Thi Sương Cảnh thấy, giờ đều cho cậu thấy hết toàn bộ. Chẳng cần né tránh gì nữa. Pháp này tạo ra vì em, chẳng lẽ lại làm tổn thương em. La Ái Diệu nghĩ như thế nào thì Thi Sương Cảnh nhìn thấy như thế ấy. Não bộ bắt đầu xử lý ánh sáng, xử lý hình ảnh, xử lý bóng tối, xử lý đường nét thực thể hữu hình, xử lý biên giới của tầm mắt……
Thực lòng Thi Sương Cảnh vẫn chẳng hiểu đây là đâu? Rực rỡ, lóa mắt, từ bi…… Cậu được ôm bởi tay và tay, trước mắt là vẻ đẹp trang nghiêm…… Hình như là gương mặt của La Ái Diệu, nhưng trong giây lát lại hóa thành gương mặt chẳng thể nhận ra. Ngàn cánh tay kết ấn giống như các sinh linh, có hươu, chim, chó, ngựa……
Thi Sương Cảnh quay đầu nhìn về phía mặt đất, chẳng cảm nhận được người ngồi trên Phật tọa là ai. Pháp y nền tím với hoa văn vàng, mái tóc đen dài mượt mà, gương mặt La Ái Diệu vừa lương thiện vừa hữu tình, miệng vẫn niệm tụng chẳng dám dừng, hai mắt vẫn nhìn chăm chú chẳng dám dời.
Thi Sương Cảnh rưng rưng nước mắt. Tuy cậu nghe chẳng hiểu gì, song lời thề này không khác nào thề nguyện căn bản, là sự phó thác tận gốc rễ, pháp lực vô lượng, đủ để an ủi Thi Sương Cảnh, khiến cậu tin rằng cái chết đã hoàn toàn rời xa. (Thề nguyện căn bản (Samaya) là lời thề căn bản, cốt lõi mà chư Phật Bồ Tát lập nên để tu hành, chẳng hạn như Địa Tạng Vương Bồ Tát lập lời thề không độ hết chúng sinh dưới địa ngục thì sẽ không thành Phật.)
Lời thề đã trọn, La Ái Diệu đứng dậy, bước đến trước pháp thân Mật giáo của chính mình, cúi người bế Thi Sương Cảnh lên, để cậu trở về trong vòng tay mình, để nước mắt cậu chảy theo mái tóc dài thấm vào vạt áo, còn hắn cũng hít ngửi hõm cổ cậu, tử khí đã hết, đêm cũng đã qua.
*
La Ái Diệu mở cửa nhà, Lưu Thiến dựa người bên cạnh cửa vẫn đang vô cùng tỉnh táo. Trời lạnh thế này mà bà ở đây suốt cả đêm, không thấy lạnh là vì có Quỷ Tử Mẫu Thần cũng ở bên bà, cho nên La Ái Diệu mở cửa ra lại nhìn thấy hai gương mặt.
“Phật Tử…… ?” Lưu Thiến cất giọng run run, bà rất sợ tin dữ.
La Ái Diệu hơi nghiêng người, “Vào đi.”
Hai chân Lưu Thiến đã tê cứng, bà vịn vách tường, chầm chậm bước vào trong nhà. La Ái Diệu đưa tay dìu bà, dẫn bà vào phòng ngủ.
Lưu Thiến cẩn thận chạm vào làn da Thi Sương Cảnh, vẫn ấm áp. Bấy giờ bà mới dám ngồi xuống mạn giường, thử kiểm tra hơi thở của cậu —— Vẫn còn thở! Thở rất ổn định!
La Ái Diệu ra hiệu chớ lên tiếng, rồi nói bằng khẩu hình: Em ấy không sao nữa rồi.
Lưu Thiến xem không hiểu, song Quỷ Tử Mẫu Thần đã đọc ra bên tai bà. Lưu Thiến kích động suýt đánh đổ cả cốc nước ở tủ đầu giường. Bà liên tục chắp tay vái lạy Phật Tử rồi dần lấy lại bình tĩnh, đi lấy khăn để lau mặt cho Thi Sương Cảnh. Trông cậu vẫn héo hon quá, nhưng biết đâu chỉ cần lau một chút là ổn?
La Ái Diệu đóng cửa lại, ôm Bắp trong tay. Bắp hoàn toàn chẳng biết đêm qua mình đã đi đâu, chỉ tỉnh tỉnh mê mê ở bên Thi Sương Cảnh suốt một đêm. Có vẻ Thi Sương Cảnh đã được cứu rồi, La Ái Diệu định tắm cho Bắp rồi để nó cùng cậu dưỡng bệnh.
Lưu Thiến vắt xong khăn mặt, thấy cửa phòng đóng kín, bà liền bảo với La Ái Diệu: “Tôi đang cầm điện thoại của Tiểu Cảnh. Không lâu trước đó có người gọi điện cho thằng bé, hình như tên là Tiểu Đội Trưởng Ngọc Lương thì phải.”
La Ái Diệu nhận lấy điện thoại của Thi Sương Cảnh. Đâu chỉ là có người gọi cho cậu, đúng hơn phải là gọi muốn nổ máy cậu luôn rồi. Lang Phóng, Tưởng Niệm Lang, Tưởng Lương Lâm…… Sao lại là họ? La Ái Diệu bận đến mức đơ cả não nên tạm thời chưa phản ứng kịp, mãi đến khi hẳn mở khung chat của Lang Phóng và Thi Sương Cảnh ra.
Ai nói Thi Sương Cảnh ngốc? Cậu thực sự cũng lánh trí đấy chứ, còn biết tìm đến rồng nhờ giúp đỡ, nhóc rồng Tưởng Niệm Lang có năng lực chữa trị tức thì, đúng là có thể đánh cược một phen. Lặp đi lặp lại như vậy, lại thành cứu viện theo kiểu bão hòa rồi.
✿Tác giả có lời muốn nói:
Viết xong quyển này, tuyến của anh Phật Tử cũng đã gần xong rồi. Kỳ thực tuyến của Tiểu Cảnh và Phật Tử liên kết chặt chẽ với nhau, phải tùy theo thời gian và tiến độ sự kiện mới có thể hoàn thiện lẫn nhau. Quyển tiếp theo về cơ bản là Tiểu Cảnh thi đại học, tình tiết bí ẩn sẽ chuyển sang phần của Tiểu Cảnh, còn tuyến của anh Phật Tử là phụ.
Tôi thực sự rất muốn giải thích một chút, nội dung Phật giáo mà tôi lồng ghép vào trong truyện đều trải qua suy nghĩ kỹ càng, tôi đã loại bỏ toàn bộ thông tin rườm rà, còn lại đều là những phần gắn chặt với nhân vật chính và câu chuyện. Tôi không bắt mọi người phải cố tiếp thu, thực ra có nhiều tình tiết bạn chỉ cần xem qua 70% là biết đang nói gì rồi, không cần lý giải kinh Phật và điển cố làm gì, đọc cho có cảm giác thôi là được.
Những nội dung tương đối phức tạp ấy sẽ dành cho các độc giả đọc đi đọc lại hai ba lần hoặc cảm thấy hứng thú với nội dung liên quan, hoặc là các độc giả giống như tôi, thích phân tích từng chân tơ kẽ tóc. Mọi người cứ đọc theo thói quen của mình là được, tôi rất khuyến khích việc đọc không nổi thì lướt qua…… Chỉ cần đọc vui vẻ là được.
Đối với Phật Tử, thời khắc này còn quan trọng hơn nhiều thời khắc “niết bàn” thực sự của hắn trong quyển 4, cho nên tôi phải viết rõ nghi thức này. Đây là thời khắc ngộ pháp quan trọng của Phật Tử. Phần niết bàn ở quyển 4 sẽ viết vô cùng đơn giản, viết về cảnh tượng nghi thức thôi là đủ……
Chúc mừng Tiểu Cảnh, vận rủi kết thúc rồi, từ sau chương này, cậu sẽ thực sự không cần chịu khổ nữa! Toàn bộ phục bút liên quan đến tính mạng của Tiểu Cảnh đã over! Xin hãy tận hưởng cuộc sống của mình nhé!