Quyển 4: Phá chi ngã chấp
Chương 145: Thuật chữa trị của rồng

8 rưỡi sáng, La Ái Diệu mở cửa, đón Lưu Thiến vào nhà.
9 giờ 10 phút sáng, La Ái Diệu chính thức gọi điện cho Lang Phóng. Hắn khó lòng hình dung cảm giác này, tuy chẳng biết nên mở lời ra sao, nhưng dù gì cũng phải tỏ ý cảm ơn, hay là phải chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu nhỉ? Cho dù thế nào, La Ái Diệu vẫn phải ấn nút gọi điện.
“A lô?”
“Chào cậu, tôi là La Ái Diệu.”
“……”
“……”
“Phật Tử, chúng tôi vừa đáp máy bay xuống thành phố D. Sao trước đó không liên lạc được với hai người thế?”
Quả thực chẳng biết nên kể từ đâu. Trước khi gọi điện, La Ái Diệu đã nghe hết đoạn tin nhắn thoại mà Thi Sương Cảnh gửi cho Lang Phóng, cũng xem những tin phản hồi mà gia đình Lang Phóng gửi cho Thi Sương Cảnh, lòng hắn đau đớn khôn kể —— La Ái Diệu nhiều lần nhấn mạnh với chính mình, hãy kiên nhẫn, từ ái, khoan dung, phải cảm ơn tấm lòng của đối phương.
La Ái Diệu nói: “Cảm ơn mọi người. Tôi đã xử lý qua rồi, Tiểu Cảnh đã tránh được tử kiếp, nhưng bây giờ vẫn đang mang bệnh, cần một thời gian mới hồi phục được. Nếu mọi người có thể hỗ trợ thì tốt quá.”
“Ngay cả anh cũng không chữa được thì tôi không biết Tiểu Cổ có thể giúp được gì. Chúng tôi cũng chỉ tới thử thời vận thôi, dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn Tiểu Cảnh như vậy được.”
Thời buổi này hầu như chẳng còn người nghĩa khí như gia đình Lang Phóng. La Ái Diệu sực hiểu vì sao Lang Phóng lại rất được lòng giới huyền học trong nước, đó là bởi Lang Phóng có tinh thần hiệp khách, nghĩa khí thì càng chẳng phải bàn, tính cách cũng rất chính trực, gặp chuyện bất bình là sẵn sàng ra tay tương trợ. Hắn bỗng nhiên tha thứ cho việc Lang Phóng từng ngăn chặn hắn xử lý gia đình đòi hỏi lời chúc phúc.
La Ái Diệu nghe Tưởng Lương Lâm lải nhải ở đầu dây bên kia, bọn họ thuê xe ở sân bay rồi lái xe đến khu Lệ Quang. Lang Phóng hy vọng La Ái Diệu kể rõ đầu đuôi ngọn nguồn qua điện thoại, và hắn cũng đồng ý kể hết. Cuộc gọi này kéo dài chừng một tiếng đồng hồ. Vừa ngắt máy là gia đình Lang Phóng cũng xuất hiện ở trước nhà Thi Sương Cảnh, Lưu Thiến lanh lẹ rót trà đãi khách. Bà có nghe La Ái Diệu nói chuyện điện thoại, biết nhà Lang Phóng cũng tới đây để giúp Tiểu Cảnh. Hôm nay Lưu Thiến rất mau nước mắt, cứ hở tí là sụt sùi lau nước mắt, bà xem Thi Sương Cảnh như con mình, đứa con vừa chuyển nguy thành an nên tâm lý bà cũng chấn động lắm, chưa thể bình tĩnh lại được.
“Phật Tử, hay là để bọn tôi xem qua tình trạng của Tiểu Cảnh trước đi? Cậu ấy tỉnh chưa?” Tưởng Lương Lâm hỏi.
La Ái Diệu lắc đầu: “Đêm qua là thời khắc mấu chốt trong kiếp sinh tử của em ấy, tôi vẫn cố ép em ấy giữ tỉnh táo vì sợ em ấy sẽ bị mang đi trong âm thầm. Sau đêm qua, em ấy rất mệt mỏi, e là phải ngủ một vài ngày.”
Lời còn chưa dứt, mọi người đã thấy Tưởng Niệm Lang rón rén mở cửa phòng Thi Sương Cảnh, ló đầu vào kiểm tra tình trạng của cậu. La Ái Diệu cũng không ngăn con bé, còn bế Bắp lên nhà tự học trên lầu.
Đến lúc về thì hắn thấy Tưởng Niệm Lang đã leo lên giường, quan sát Thi Sương Cảnh đau ốm héo hon. Con bé cầm khăn giấy trong tay, hít mũi khóc sụt sùi.
Lang Phóng nói nhỏ: “Nó vừa mới khóc một trận.”
Khăn giấy vo thành cục bày la liệt dưới sàn nhà cạnh mạn giường.
Tưởng Niệm Lang không thể tin người nằm trên giường lại là anh Tiểu Cảnh. Con bé là rồng, sở hữu năng lực chữa trị, chẳng có khái niệm về cái chết. Tuy lúc nó chào đời, bố mẹ nó cũng cận kề cái chết, cả nhà ba người đều bị cuốn vào trận ác chiến, nhưng đó là chuyện hồi nó còn bé xíu. Dường như Thi Sương Cảnh bị bệnh đã gợi lên hồi ức đau thương của Tưởng Niệm Lang, nó hoàn toàn không thích nhìn cảnh người thân quen bị bệnh tật hành hạ.
Trong những tháng ngày đếm ngược sinh mệnh, Thi Sương Cảnh không muốn nhìn thấy hình tượng của chính mình. Từ nhỏ cậu đã được khen là đẹp trai, dù cậu không thích khoe khoang song lâu nay cũng đã quen với việc mình đẹp trai. Trước khi chết cậu vàng vọt gầy gò, chi dưới phù nề, tựa như một cái xác vẫn còn thở, mùi cơ thể cũng khó ngửi, vì phải dùng đủ loại thiết bị duy trì sự sống mà trên người còn có rất nhiều lỗ. Bây giờ Thi Sương Cảnh chỉ mới thoát được tử kiếp chứ cơ thể vẫn suy yếu lắm, La Ái Diệu vốn định sáng nay sẽ đưa cậu về bệnh viện để tiếp tục điều trị —— Hắn không thể chữa trị trực tiếp được nữa, hắn vẫn chưa quen chú pháp mới của mình nên không dám dùng tùy tiện.
Tưởng Niệm Lang đã thấy, đã nghe, đã khóc. Con bé quay đầu bảo Phật Tử mở bảo điện, nó không thể tỏa ra lượng lớn long khí ở khu dân cư như thế này, nó vẫn chưa khống chế chuẩn xác được.
“Bảo điện của tôi đã sụp đổ rồi, vẫn chưa có tâm trạng xây dựng lại.” La Ái Diệu thản nhiên bảo, “Nếu mọi người không ngại thì trực tiếp tới pháp giới của tôi đi.”
Hai phụ huynh lại lo lắng pháp giới của La Ái Diệu có thể gây ảnh hưởng tới nhóc rồng. May mà La Ái Diệu là một người trưởng thành, hắn có thể khống chế pháp giới của mình, chỉ cần giấu kỹ các pháp thân trí mạng đi là được.
Tưởng Niệm Lang hóa thành rồng, nó có thể tự do kiểm soát kích thước long thân, to thì choán cả bầu trời, nhỏ thì chỉ bằng vòng tay. Long thân của nó mang màu xanh lam, thuộc kiểu rồng phương Đông điển hình, râu tóc bàng bạc rực rỡ, long khí tỏa ra cuộn thành từng luồng gió xoáy trong pháp giới của Phật Tử.
Cả Thi Sương Cảnh lẫn chiếc giường đều được chuyển vào trong pháp giới, La Ái Diệu vén quần áo bệnh nhân của cậu lên, để lộ cơ thể con người bị bệnh tật hành hạ. Sau khi nhận được sự cho phép, Tưởng Niệm Lang bèn nằm cuộn trên bụng Thi Sương Cảnh, co nhỏ bằng cỡ con rắn, chữa trị như vậy sẽ hiệu quả hơn. Đuôi của nhóc rồng uốn lượn rũ xuống, đoạn chóp đuôi thả vào lòng bàn tay Lang Phóng, đuôi điểm nhẹ lúc lên lúc xuống. Nó rất có lòng tin.
La Ái Diệu và bố mẹ nhóc rồng ngồi xếp bằng ở một bên. La Ái Diệu bỗng cất lời: “Hai người chắc hẳn rất hãnh diện vì con bé nhỉ.”
Tưởng Lương Lâm nói: “Anh không có con, anh không hiểu được đâu.”
Lang Phóng: “……”
La Ái Diệu: “Nể mặt nhóc rồng, tôi không chấp nhặt với cậu.”
Tưởng Lương Lâm: “Con tôi là giỏi nhất. Sao chúng tôi có thể không hãnh diện cho được? Anh xem mẹ nó dạy dỗ nó trở nên tốt đẹp thế kia, lương thiện thế kia cơ mà.”
Lang Phóng: “Hai người ồn ào quá, sẽ làm Tiểu Cổ phân tâm đấy.”
La Ái Diệu và Tưởng Lương Lâm bị ép tắt mic. Thực ra Lang Phóng nói không sai, nhóc rồng đang chừa ra một tai để nghe người lớn khen ngợi nó kìa. Tập trung, đúng vậy, phải tập trung!
Nhóc rồng này quả thực lợi hại ra trò. Sau khi La Ái Diệu cử hành nghi thức hộ pháp long vương cho nó, có vẻ nó càng trở nên lợi hại hơn. Chỉ trong thời gian một nén nhang, sắc mặt Thi Sương Cảnh đã tốt lên trông thấy, không còn vẻ vàng vọt do bệnh gan nữa, triệu chứng trướng nước cũng biến mất, vết thương trên người đều khép lại hết.
Lang Phóng kịp thời ngăn Tưởng Niệm Lang lại, anh nói: “Còn lại hãy để Tiểu Cảnh tự tĩnh dưỡng, Tiểu Cổ chữa hết toàn bộ thì cũng không hay cho lắm, e rằng long khí sẽ ứ đọng, càng làm chậm trễ quá trình hồi phục của Tiểu Cảnh.”
Đương lúc họ nói chuyện, Thi Sương Cảnh đang nằm ngửa bỗng mơ màng mở mắt. Trước mắt toàn là màu xanh, dọa cậu giật cả mình. Trên bụng lạnh buốt…… Thi Sương Cảnh vô thức vươn tay mò mẫm, sờ thấy một sinh vật có vảy…… Tiểu Cổ bò dọc lên từ hông cậu, dùng tay rồng chọt nhẹ vào cằm cậu. Cậu cúi đầu, đối diện với nhóc rồng, mắt đối mắt nhau.
Thi Sương Cảnh trố mắt: “Rồng?!”
Một người một rồng cứ thế đối diện nhau, nhóc rồng chầm chậm chớp đôi mắt rồng, làm Thi Sương Cảnh lập tức liên tưởng đến mèo con nhà mình —— Cách mèo bày tỏ sự thân mật với con người chính là chớp mắt nhẹ nhàng.
“Tiểu Cảnh tỉnh rồi.” Giọng Lang Phóng vọng đến, anh dang tay đón lấy Tiểu Cổ. Tưởng Lương Lâm lấy quần áo từ trong túi ra để Tiểu Cổ hóa thành hình người còn có đồ mặc.
Cảnh tượng pháp giới tức khắc trở về căn phòng. Ánh lam trong suốt vô biên vô tận bị thay thế bằng bức tường sơn trắng, Tiểu Cổ được dịch chuyển về phòng tắm, vừa khéo cho nó mặc đồ và rửa ráy.
La Ái Diệu cứ tưởng giờ phút Thi Sương Cảnh tỉnh lại sẽ là khoảnh khắc riêng tư giữa hắn và Thi Sương Cảnh. Song như bây giờ cũng chưa hẳn là xấu, sức khỏe vẫn là quan trọng hơn, đau ốm thì dù bày tỏ cỡ nào cũng chỉ thêm đau lòng mà thôi. Vẻ mặt Thi Sương Cảnh cho thấy cậu vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, La Ái Diệu liền dùng một câu để giải thích rõ ràng: “Gia đình Tiểu Cổ đã quay lại đây để cứu em.”
Thi Sương Cảnh nhìn về phía La Ái Diệu, La Ái Diệu cúi người xuống,Thi Sương Cảnh vươn tay lên, nhéo nhéo mặt hắn.
“Anh thực sự đã trở về rồi.”
Lòng La Ái Diệu vừa vui mừng vừa xót xa, hắn hỏi, “Chẳng lẽ em quên hết chuyện xảy ra tối qua rồi sao?”
Có lẽ do mệt quá nên Thi Sương Cảnh chỉ nhớ vài đoạn ngắn vụn vặt, hiện tại tạm thời chưa nhớ rõ được. La Ái Diệu cũng không để bụng, Thi Sương Cảnh thả tay xuống nhưng La Ái Diệu lại cầm lấy tay cậu, để cậu xoa mặt mình tiếp, “Xác nhận rồi chứ? Tôi đã về rồi.”
“Xác nhận rồi, xác nhận rồi —— Con rồng ban nãy…… là rồng thật ư?!”
Tưởng Lương Lâm dắt Tiểu Cổ từ phòng tắm ra, Tiểu Cổ lại nhào tới giường Thi Sương Cảnh, cũng chọt chọt xoa xoa cậu, chủ yếu là mặt và cánh tay, “Anh Tiểu Cảnh còn đau ở đâu không? Bụng còn đau không?”
Tưởng Lương Lâm và Lang Phóng vây quanh giường, Lưu Thiến ở phòng khách cũng lẳng lặng đi vào phòng, đứng ở cuối giường, quan sát Thi Sương Cảnh hiện giờ với vẻ khó tin. Đúng là quá thần kỳ. Thi Sương Cảnh bây giờ trông vẫn mệt mỏi nhưng tuyệt đối không phải kiểu bệnh tật quấn thân, nằm liệt trên giường bệnh.
Thi Sương Cảnh cười cười trả lời Tiểu Cổ, cười rồi lại khóc, là khóc thật, không chỉ ch** n**c mắt mà còn bật thành tiếng, cậu khẽ ngăn Tiểu Cổ, dùng tay áo lau nước mắt. La Ái Diệu đưa giấy cho cậu mà cũng bị cậu ngăn lại, tiếng khóc rấm rứt chuyển thành khóc nức nở, như thể muốn trút bỏ hết thảy phiền muộn từ lúc đổ bệnh đến nay, muốn để mọi cặn bã cảm xúc theo nước mắt tuôn ra khỏi cơ thể mình. Cậu khóc đến mức chẳng thấy hộp khăn giấy bên tay mình, mãi đến khi chảy cả nước mũi mới cuống quýt đi tìm giấy. Cậu vừa khóc vừa thều thào nói “Cảm ơn”, cảm ơn tất cả mọi người, tư thái khiêm nhường ấy càng khiến người ta đau lòng.
May mà La Ái Diệu đang cầm giấy trong tay, ngay cả hắn cũng phải dùng khăn giấy lau khóe mắt. Tưởng Lương Lâm ngỡ ngàng chứng kiến cảnh La Ái Diệu rơi lệ, tự dưng thấy mình và Lang Phóng bình tĩnh như này lại hơi lệch pha.
Thì ra trong lúc họ không biết, La Ái Diệu đã thực sự đem lòng yêu Thi Sương Cảnh rồi. Tưởng Lương Lâm lấy làm ngạc nhiên vì chuyện này.
Thi Sương Cảnh khóc một trận xong thì được La Ái Diệu dìu vào phòng tắm rửa mặt. Tưởng Lương Lâm đỡ trán ra chiều choáng váng, viện cớ rằng: “Tôi mệt quá, bọn tôi đi tìm chỗ nghỉ ngơi đây, bay xuyên quốc gia rồi còn phải chuyển chuyến bay nội địa sớm nhất, tôi là con người, tôi chịu không nổi……”
Giọng La Ái Diệu vọng ra từ trong phòng tắm, hắn nói: “Mọi người có thể lên trên lầu nghỉ ngơi, chìa khoá ở trên tủ giày ấy.”
Tưởng Lương Lâm từ chối khéo: “Bọn tôi đã đặt khách sạn rồi, đỡ mất công anh phải lên mang mèo về. Anh cứ chăm sóc Tiểu Cảnh đi nhé, đến tối lại gặp.”
Tưởng Lương Lâm đã nói vậy rồi thì La Ái Diệu cũng không níu kéo nữa. Thi Sương Cảnh nằm trên giường nửa tháng nay, cơ bắp toàn thân chẳng chịu nghe điều khiển, chỉ đứng cạnh bồn đánh răng thôi cũng cần có người đỡ. Hai mắt cậu sưng đỏ, lúc rửa mặt dùng khăn chà xát mắt, La Ái Diệu vội ngăn cậu lại. Thi Sương Cảnh bỏ khăn mặt ra, lại mơ màng chớp chớp mấy cái, vẫn khó chịu như cũ. La Ái Diệu bảo cậu nhắm mắt lại, cậu bèn nghe theo, hai nụ hôn phớt nhẹ liền in lên mắt cậu. Chữa trị ở mức độ này thì không thành vấn đề.
“La Ái Diệu, anh chỉ hôn mắt em thôi sao?”
Đã nói đến nước này thì tất nhiên phải hôn môi rồi. Không cạy mở cánh môi, không hôn sâu quấn quýt. Mà là nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nụ hôn xác nhận. Thi Sương Cảnh mở mắt, bỗng nhiên nhìn thấy chính mình trong đôi mắt xanh của La Ái Diệu.