Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 146

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 146: Cả đời của ai? Tình đầu của ai?

Thi Sương Cảnh lăn lộn chui ra khỏi khoang tàu chết chóc, dường như cậu đã leo lên được boong tàu, còn đôi mắt xanh của La Ái Diệu thì tượng trưng cho hô hấp và trời xanh không chân thực. Nếu không thực sự đối diện với đôi mắt này, cậu sẽ không ý thức được rằng, hóa ra mình rốt cuộc cũng thoát khỏi cõi chết rồi. Đôi mắt của La Ái Diệu sẽ không nói dối.

Tâm trạng Thi Sương Cảnh vẫn rất đỗi phức tạp, cậu luôn cảm thấy có rất nhiều điều nên nói, song vốn từ ngữ của cậu cũng trống rỗng như dạ dày của cậu vậy.

Mùi hơi nước, mùi kem đánh răng…… Cậu xốc trang phục bệnh nhân của mình lên, bẩn quá, màu của cồn iot và dịch vết thương rỉ ra, màu máu đông. Lưu Thiến đang ở phòng khách, nấu cháo cho Thi Sương Cảnh. Cậu đóng cửa phòng tắm, loạng choạng c** đ* bệnh nhân ra, vừa khéo dùng gương trong phòng tắm để soi cơ thể mình.

Thi Sương Cảnh cẩn thận quan sát một thoáng rồi nói: “Gầy rồi.”

Bệnh não gan khiến ký ức của Thi Sương Cảnh ở bệnh viện trở nên mơ hồ, song cậu vẫn nhớ y tá đặt ống thông mũi – dạ dày cho cậu, cậu vừa nôn khan vừa cố nuốt xuống…… Hít sâu, hít sâu. Còn cả ống thông tiểu nữa. Ký ức bệnh tật này chẳng thể nào bị xóa nhòa, cậu sẽ nhớ suốt cả đời. Cậu cũng coi như người đã trải qua vài kiểu chết rồi, có nhanh gọn dứt khoát, có đau đớn kịch liệt, có dao cùn đâm thọc. Hiện giờ cậu thực sự sợ chuyện “chết chóc” rồi.

“Có vẻ trên người không còn vết thương nữa…… Em có thể tắm được không?” Thi Sương Cảnh năn nỉ La Ái Diệu.

Người sạch sẽ nhất trong nhà này là La Ái Diệu, sao hắn có thể không hiểu suy nghĩ của Thi Sương Cảnh được? Hắn vốn định lau người cho cậu là xong, nhưng cậu nằm trên giường bệnh suốt mấy ngày nay, việc lau người đã trở thành một đoạn ký ức đau thương và mất tôn nghiêm rồi, không nên nhắc lại nữa. La Ái Diệu bèn bảo: “Chờ chút.”

Đồ lót, đồ ngủ, khăn tắm. La Ái Diệu nhờ Lưu Thiến thay chăn ga trong lúc họ đi tắm, Lưu Thiến cũng hết sức thông cảm. Trong nhà không có ghế nhựa cao, mà ghế thấp thì không hợp dùng trong phòng tắm, Thi Sương Cảnh cao như vậy mà phải khom người thì cũng khó chịu.

La Ái Diệu trở lại phòng tắm, bảo: “Tôi giúp em tắm.”

“Không phải chứ, La Ái Diệu…… Bệnh của em vừa mới……”

“Em nghĩ gì thế hả? Chỉ là tắm thôi.”

La Ái Diệu cởi hết chỉ để lại một chiếc áo cộc tay màu đen và q**n l*t, ý là hắn sẽ không làm mấy chuyện thân mật kịch liệt với Thi Sương Cảnh ở trong phòng tắm đâu, dù bị tạt ướt cũng không sao cả. Thi Sương Cảnh do dự một thoáng rồi mới c** q**n bệnh nhân ra —— Bên trong không mặc q**n l*t.

Thi Sương Cảnh không biết thuật chữa trị của nhóc rồng rốt cuộc có thể đến mức nào, chính cậu cũng không dám xem. Chỗ từng bị cắm ống…… Thi Sương Cảnh quay lưng lại, tự sờ thử, cũng không cảm thấy có gì quá khó chịu. Cậu đã mất hết ký ức về vấn đề riêng tư trong lúc nằm viện, đây đều là biện pháp để chữa trị, cũng đâu có cách nào, vấn đề lớn nhất chỉ là lâu lắm rồi chưa vệ sinh sạch sẽ.

“Em cảm thấy mình tự làm được, anh cứ ra ngoài đi.” Thi Sương Cảnh lấy vòi sen xuống, xả nước nóng.

La Ái Diệu không trả lời. Thi Sương Cảnh lấy làm lạ, quay đầu lại thì thấy vẻ mặt La Ái Diệu vừa âu sầu vừa lo lắng, còn xen lẫn một chút xót thương —— Chẳng biết hắn đang xót thương cái gì nữa, đâu phải hắn bị bệnh đâu.

“Anh lại làm sao nữa?” Thi Sương Cảnh hỏi.

La Ái Diệu tiến lên một bước, giành lấy vòi sen trong tay cậu. Nhiệt độ của nước vừa đủ rồi, hắn liền cẩn thận xối nước lên người Thi Sương Cảnh. Giữa màn hơi nước dày đặc, La Ái Diệu cất lời: “Không phải là vấn đề ở em, mà là do tôi đang tự trách mình. Nằm viện rất khó chịu, huống chi em còn phải nằm lâu như vậy —— Tôi đã xác nhận rồi, nhóc rồng đã chữa khỏi cho em khoảng 80%, sắp tới tôi sẽ không làm với em đâu, em cần phải tĩnh dưỡng. Em bám vào tôi đi.”

Thi Sương Cảnh khoác hai tay lên vai La Ái Diệu, người hắn bị tạt nước, sợi tóc dán lên mặt, Thi Sương Cảnh vô thức vén lên cho hắn, ngăn sợi tóc chọc vào mắt.

Dòng nước xông nóng toàn thân, nhiệt độ phòng tắm tăng lên. La Ái Diệu không định tắm cho cậu quá lâu, sau khi xối ấm người cho cậu rồi, hắn bèn ấn sữa tắm vào lòng bàn tay, chà xát ra bọt rồi thoa lên người cậu. Trước ngực, bả vai, cánh tay, sau đó là hông. Thi Sương Cảnh giơ một tay ngăn hắn lại, cất giọng khàn khàn: “Bên dưới để em tự làm.”

La Ái Diệu chẳng nói chẳng rằng, lại ấn thêm hai vốc sữa tắm vào tay, ngồi xổm xuống chà rửa hai chân cho cậu. Hắn không chạm vào n** t* m*t của Thi Sương Cảnh, hắn tôn trọng Thi Sương Cảnh, chẳng qua vì lo cậu mà ngồi xổm xuống sẽ khiến máu dồn lên não không đủ, cho nên muốn giúp cậu tắm rửa hết những chỗ không tiện tắm.

Lúc rửa đến cổ chân, toàn thân La Ái Diệu đã ướt đẫm, Thi Sương Cảnh hết sức áy náy, nếu cậu có đủ sức lực thì đã rửa thay hắn rồi —— Bọn họ như vậy thực sự rất giống tình nhân, à không, là người yêu chứ.

La Ái Diệu bảo Thi Sương Cảnh đặt chân lên đầu gối hắn để bám cho vững, ngay cả chân của cậu cũng được hắn xoa bóp vệ sinh vô cùng kỹ càng. Sau đó hắn bảo Thi Sương Cảnh mở vòi sen xả nước từ dưới lên, cẩn thận chớ để trượt ngã.

Nói vậy có vẻ chẳng khí khái gì cả, song Thi Sương Cảnh lại rất dễ xiêu lòng trước mấy chiêu này. Thì ra La Ái Diệu cũng có lúc chăm sóc người ta, hơn nữa còn chăm sóc một cách tinh tế nhường này, lẽ nào người thông minh chính là thế này sao, ngay cả chăm sóc người ta cũng chu đáo đâu vào đấy?

“Anh ướt hết rồi, cùng tắm luôn đi.” Thi Sương Cảnh gắn vòi sen lên tường, ngón tay La Ái Diệu lại bắt đầu xoa vuốt mái tóc cậu xuôi theo dòng nước, muốn gội đầu cho cậu. Hắn không trả lời câu hỏi của cậu.

Lấy liền ba vốc dầu gội, La Ái Diệu mới thấy đã gội đầu cho cậu sạch sẽ, sảng khoái rồi. Hắn thở phào bảo: “Tôi kỳ lưng cho em, em quay qua đi, còn thấy có chỗ nào chưa rửa sạch thì em tự rửa nhé.”

“Vâng.”

Đúng là Thi Sương Cảnh cảm giác hơi thiếu oxi. La Ái Diệu tắm cho cậu đã nhanh lắm rồi, cũng vì muốn tranh thủ thời gian, tuy nhiên lúc sau cậu vẫn choáng váng đứng không vững, La Ái Diệu lo lắng không sai tẹo nào.

Thi Sương Cảnh rửa n** t* m*t, bàn tay La Ái Diệu v**t v* qua lại trên lưng cậu. Nếu là trước kia, kiểu v**t v* này có thể khiến cậu nảy sinh d*c v*ng, nhưng cậu mới khỏi bệnh còn mệt mỏi, thậm chí không chắc liệu giai đoạn sau bệnh có bị lở loét do nằm lâu hay không, cậu chỉ muốn gột rửa sạch lớp da cũ này đi.

Cuối cùng cũng xài hết chai sữa tắm nam giá 39.9 tệ ba chai freeship, chai sữa tắm dẹp lép nằm gọn trong bồn rửa tay, Thi Sương Cảnh sẽ không để lãng phí, mặc dù cuộc sống khá hơn rồi nhưng đồ đã mua là phải dùng cho hết. La Ái Diệu đến nhà của Thi Sương Cảnh, thích ứng với tất cả của Thi Sương Cảnh, nếu cậu dùng sữa tắm giá rẻ thì hắn cũng dùng hàng giống như cậu. Cái cũ chưa đi thì cái mới chưa đến.

La Ái Diệu thầm nghĩ vẩn vơ, cách hắn tồn tại trong nhà của Thi Sương Cảnh vừa là xâm nhập mạnh mẽ, lại vừa là thay thế dần dần. Về sau Thi Sương Cảnh có thể cùng La Ái Diệu xài loại sữa tắm 1000 tệ một chai thôi. Hầu hết những thứ cũ khác cũng sẽ bị thay thế như vậy.

La Ái Diệu tắm rửa sạch sẽ cho Thi Sương Cảnh rồi thay đồ ngủ cho cậu, giúp cậu cài từng chiếc cúc áo. Nhìn cảnh ấy, cậu bèn buông lời bông đùa để xoa dịu bầu không khí: “Anh giống bố em ghê.”

“Vai vế của chúng ta đã đủ loạn rồi,” La Ái Diệu tức giận, “Tôi làm cậu em, làm anh họ em, làm thầy em, còn làm người yêu em nữa —— Không được gọi tôi là bố.”

Thi Sương Cảnh phì cười, “Anh lớn hơn em bao nhiêu tuổi ấy nhỉ?”

“Một ngàn hai trăm bốn mươi bảy tuổi.”

“???” Thi Sương Cảnh ngớ ra. La Ái Diệu tính thật luôn hả?

“Đó mới là tính số tuổi sau khi tôi “sinh ra” thôi.” La Ái Diệu vỗ vỗ mông cậu, giục cậu rời khỏi phòng tắm, “Em đi sấy tóc đi, tôi chỉnh lý một chút rồi ra.”

Thi Sương Cảnh nhận ra hắn không mang theo quần áo để thay, cũng chẳng biết hắn định “chỉnh lý” cái gì. Dù sao sau khi về phòng, việc đầu tiên cậu làm vẫn là lấy quần áo của La Ái Diệu và đưa qua cho hắn.

Trong bếp đang nấu cháo sôi sùng sục, tỏa hương thơm nồng nàn. Thấy Thi Sương Cảnh đã có thể xuống giường rồi còn đi tắm nữa, Lưu Thiến cảm giác sự vất vả nửa tháng qua giống như một cơn ác mộng, may mà cơn ác mộng cũng có hồi kết. Thi Sương Cảnh ôm chặt Lưu Thiến, dùng chút sức lực còn lại để cho bà biết rằng cậu đã trở về thật rồi.

“Bà Lưu, bà cứ về trước đi ạ, Phật Tử nói bà đã không nghỉ ngơi suốt cả đêm rồi……”

“Haiz, để bà chăm con thêm chút nữa…… Bà đã nấu cháo cho con rồi đấy, bà cho nhiều thịt heo bằm lắm. Tiếc là bà không có thời gian đi mua thức ăn, đành dùng thịt bằm đông lạnh của con.”

Thi Sương Cảnh chợt cảm thán: “Bà đón con về từ bến xe buýt, bữa ăn đầu tiên của con ở cô nhi viện chính là cháo rau mà bà nấu.”

Không nhắc thì thôi, nhắc đến lại làm Lưu Thiến xúc động khôn nguôi. Thi Sương Cảnh cuống quýt dỗ bà, dặn bà về cô nhi viện nghỉ ngơi cho khỏe, cậu đã không sao rồi, trong nhà còn có Phật Tử, cậu có thể tự ăn cháo, thực sự không sao đâu.

*

Phù. Vẫn cảm thấy chẳng chân thật gì cả.

Thi Sương Cảnh không dám ngủ.

“Sao em vẫn chưa nằm nghỉ đi?” La Ái Diệu lau tóc, bước ra từ phòng tắm.

Thi Sương Cảnh đã múc hai bát cháo, chờ nguội để ăn. Cậu một bát, La Ái Diệu cũng một bát.

“Bắp đang ở trên lầu à? Anh bế Bắp xuống được không?” Thi Sương Cảnh mở to đôi mắt tha thiết, hỏi La Ái Diệu.

“Nó đã ghé qua bảo điện của tôi, đợi tắm xong sẽ trả lại cho em.”

“Bắp không bị sao chứ?”

“Thi Sương Cảnh, em hết lo cho cụ già lại lo cho mèo, sao không tự hỏi về chính bản thân em?”

La Ái Diệu ngồi xuống đối diện Thi Sương Cảnh, cậu bèn chỉ lên bàn thờ trên tường: “Tượng Phật của anh đâu?”

“Cái cũ mất rồi, phải thay cái mới.”

Thi Sương Cảnh thu tay về, đặt hai tay xuống dưới bàn, bất an móc ngón cái vào nhau. Cậu hỏi: “La Ái Diệu, em cũng không thể được xác định được, anh thực sự thích em, muốn sống bên em cả đời ư?”

La Ái Diệu bỗng nhiên ngồi thẳng người, hắn quả thực chẳng biết mình tìm đâu ra được một câu bé thẳng thừng thế này. Thi Sương Cảnh thẳng như ruột ngựa, dẫu La Ái Diệu đã là tay già đời ngàn tuổi rồi mà giờ vẫn trở tay không kịp. Hai người mặc đồ ngủ, trước mặt bày bát cháo rau, vừa kết thúc kiếp nạn sinh tử, thế mà vấn đề của Thi Sương Cảnh lại là —— La Ái Diệu có muốn sống bên Thi Sương Cảnh cả đời không.

“Cả đời của ai? Của em hay của tôi?” La Ái Diệu ra vẻ sành sõi.

“Của em.” Thi Sương Cảnh đáp như lẽ đương nhiên.

La Ái Diệu lướt qua bàn ăn, dùng cái muôi sắt trên bàn gõ vào đầu Thi Sương Cảnh, “Là của tôi!”

“Em không thể chết —— Trường sinh bất lão, thọ cùng trời cao. Ngày nào tôi chưa chết, em vẫn sẽ ở bên tôi!!” La Ái Diệu thản nhiên ngồi xuống, “Tôi không hề đùa giỡn, đời này của em ngang bằng đời này của tôi, tình hình là vậy đấy, em muốn chia tay cũng chẳng được đâu.”

“Hả?”

La Ái Diệu đối rất bất mãn với cái câu “Hả” của Thi Sương Cảnh, hắn nhíu mày chờ đợi cậu thốt ra lời gì tử tế.

“Anh Phật Tử, anh yêu em như thế, em chẳng quen gì cả. Ăn cháo trước đã.” Thi Sương Cảnh dùng việc ăn uống để trốn tránh.

Giờ thì đến lượt La Ái Diệu buồn bực. Thi Sương Cảnh bị sao vậy? La Ái Diệu vô thức đọc suy nghĩ của cậu, lập tức biết được suy nghĩ hiện tại trong đầu cậu.

“Mới lần đầu yêu đương mà đã bàn chuyện cả đời thì có mạo hiểm quá không? Đây có thể coi là mối tình đầu nhỉ? Rốt cuộc yêu là gì chứ!”

Thi Sương Cảnh trông có vẻ bình tĩnh thế thôi chứ trong lòng loạn hết cả lên rồi, trọng điểm của cậu đã hoàn toàn lệch hướng, so với “Cả đời”, trọng điểm lại là mối tình đầu. Cung phản xạ của cậu đi suốt nửa năm, kết quả lại vỗ đùi reo lên —— “Mối tình đầu”!

La Ái Diệu nguôi giận, ung dung hỏi: “Tình đầu của ai? Của em hay của tôi?”

Thi Sương Cảnh ngước mắt lên, đáp chẳng chút do dự: “Của anh.”

Bàn tay cầm muôi của La Ái Diệu khựng lại. Thi Sương Cảnh bị sao vậy chứ!

✿Tác giả có lời muốn nói:

Fetish của tôi: Công tắm rửa cho thụ

Cũng là fetish của tôi: Công thụ trò chuyện cute

(Artist: Shanlin_山林)

Bình Luận (0)
Comment