Chương 147: Kỳ hạn chết của cậu quả thực đã qua rồi

Liễu Văn Bân nhận được cuộc gọi từ Phật Tử, ông rất sợ là tin dữ, liên tục nhủ thầm trong lòng: “Tôi đã cố hết sức, Đồng Lôi cũng đã cố hết sức, chúng tôi đều cố hết sức rồi, nhỡ xảy ra chuyện gì, xin đừng trách chúng tôi!”. Nhủ thầm xong, ông mới ấn nút nghe máy.
Thế mà câu nói đầu tiên của Phật Tử đã xóa tan toàn bộ lo lắng của Liễu Văn Bân: “Thi Sương Cảnh đã bình an rồi. Cảm ơn ngươi và Đồng Lôi đã giúp đỡ, ta sẽ ghi nhớ ân tình này.”
“Phật Tử, ngài chớ nói vậy.” Liễu Văn Bân nháy mắt và gật đầu lia lịa với vợ mình, Đồng Lôi thấy vẻ mặt ông như thế thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Liễu Văn Bân tiếp tục nói: “Là do nhà tôi gây họa nên mới hại ngài bị người nhà họ Mã bám riết —— Nếu chúng tôi còn có thể giúp được gì nữa, xin Phật Tử cứ nói ạ.”
“Chuyện vợ con ngươi là do Mã gia dùng thủ đoạn mê hoặc lòng người, không trách bọn họ được. Không phải là họ thì cũng sẽ là người khác thôi, Mã gia nhất định phải bắt ta đến đó một chuyến mới được.” Giọng điệu Phật Tử không nặng nề, song đúng là mệt mỏi, “Giờ ta muốn nhờ ngươi làm giúp ta một việc.”
Liễu Văn Bân nghe xong thì tỏ ra thắc mắc. Ông đặt điện thoại xuống, bảo với Đồng Lôi: “Em làm mấy món ngon lành thanh đạm nhé, lát nữa đến nhà Tiểu Cảnh anh tiện thể đưa qua luôn. Phật Tử không hề chấp nhặt chuyện chúng ta gây họa, mà ngược lại còn cảm ơn chúng ta. Chúng ta phát đạt thật rồi!”
“Em thì chẳng dám phát đạt đâu! Gia đình chúng ta bình an, khỏe mạnh là tốt rồi.” Đồng Lôi thở phào, quay vào trong bếp, hết hầm canh lại nấu thức ăn, đây cũng là lần đưa cơm cuối cùng cho Thi Sương Cảnh rồi. Đồng Lôi muốn kết thúc công việc một cách hoàn mỹ, coi như đặt dấu chấm hết cho khoảng thời gian đầy biến động này.
*
La Ái Diệu xuống lầu, Liễu Văn Bân lấy ra một thùng giấy lớn từ ghế sau, bên trong có thứ mà La Ái Diệu muốn.
“Thưa Phật Tử, vợ tôi có làm chút đồ ăn, ngài cầm giúp ạ…… Nếu Tiểu Cảnh nghỉ ngơi khỏe hơn rồi thì có thể ăn một ít, đỡ mất công phải nấu cơm.” Liễu Văn Bân nói.
Nghe vậy, La Ái Diệu bèn lấy đồ ăn từ phía ghế phụ, Đồng Lôi gói tận sáu hộp đồ ăn và một hộp giữ nhiệt. Hắn xin nhận ý tốt này.
Hai người lên thẳng lầu bốn, Thi Sương Cảnh nghỉ ngơi ở lầu ba. La Ái Diệu vừa mở cửa, Bắp liền kêu meo meo meo meo, chạy ngay ra cửa. Bấy giờ Bắp không né tránh Liễu Văn Bân nữa, nó quấn quanh chân La Ái Diệu mà cọ tới cọ lui. La Ái Diệu dặn Liễu Văn Bân mua một chiếc máy sấy lông cho thú cưng, Liễu Văn Bân lắp máy ở lầu bốn xong xuôi rồi mới rời đi.
Nếu Bắp không đi qua bảo điện của La Ái Diệu thì hắn cũng không định tắm mèo. Một năm Thi Sương Cảnh chỉ tắm mèo tối đa một lần thôi, còn là vào mùa hè, cậu cảm thấy mèo rất giỏi tự vệ sinh, tắm nhiều là không tốt. La Ái Diệu đã muốn tắm cho Bắp từ lâu rồi, dù sao bước ngoặt để hai người quen biết nhau chính là do Bắp bị bệnh, nó nằm viện lâu ngày, khỏi bệnh rồi cũng chẳng dám tắm cho nó. La Ái Diệu mặc kệ sau này Bắp có tắm hay không, nhưng đã từng ở bệnh viện rồi thì nhất định phải tắm một lần!
Hắn vừa nghĩ vu vơ vừa bế Bắp vào phòng tắm. Một chai sữa tắm thú cưng đủ dùng tận ba năm, La Ái Diệu cũng đến chịu Thi Sương Cảnh luôn rồi.
May mà hắn có sự uy h**p một cách tự nhiên đối với sinh linh như mèo, mà Bắp cũng đã quá quen thuộc với hắn. La Ái Diệu cứ tưởng mình sẽ tắm mèo cực kỳ thuận lợi, Bắp sẽ ngoan ngoãn cụp đuôi cho hắn xả nước, song thực tế thì Bắp liên tục leo lên người hắn và k** r*n, cào cấu. Hắn tắm cho Bắp còn chật vật hơn cả tắm cho Thi Sương Cảnh, may mà cơ thể hắn không bị hằn vết mèo cào, chứ không thì thể nào cũng bị Bắp cào rách rồi.
Đấu đá với La Ái Diệu xong, Bắp đứng trong lồng sấy, trừng mắt nhìn hắn. La Ái Diệu không chấp nhặt với con mèo, lại quay về phòng tắm để tắm lần thứ hai trong hôm nay.
Vất vả lắm mới sấy khô cho Bắp, La Ái Diệu bế nó xuống lầu. Vừa mới vào cửa, hắn lại nghe thấy tiếng video. Thi Sương Cảnh không ngủ ư?
“Em vẫn chưa ngủ à?” La Ái Diệu vào phòng, Thi Sương Cảnh tựa lên đầu giường, dùng laptop của hắn để xem phim, đã xem gần nửa bộ phim rồi. La Ái Diệu nhẹ nhàng ném Bắp lên giường, ý là đem trả mèo lại cho Thi Sương Cảnh. Bắp ngơ ngác chẳng hiểu gì, Thi Sương Cảnh vội gập laptop lại, vỗ vỗ chăn gọi Bắp qua.
Cơ mà Bắp là nhóc mèo hư, nó nhìn Thi Sương Cảnh một chốc rồi lại nhìn La Ái Diệu một chốc, cuối cùng chọn nhảy xuống giường chạy ra chỗ chậu cát để đi vệ sinh.
La Ái Diệu lấy laptop đi, hỏi: “Tôi cứ tưởng em ngủ rồi. Em không biết bây giờ em cần nghỉ ngơi sao?”
“Em đang chờ anh về mà. Em không muốn ngủ một mình.”
……Biết thế chẳng tắm mèo nữa. La Ái Diệu vừa nghĩ thế xong thì Thi Sương Cảnh lại nói: “Nhưng em sực nhớ là anh đang bận tắm cho Bắp, em cũng nhớ nó lắm.”
La Ái Diệu lên giường, vừa mới chỉnh gối thì Thi Sương Cảnh bỗng dưng chủ động sáp lại gần, tựa đầu lên ngực hắn, thủ thỉ rằng: “Chỉ khi ngủ cùng anh, em mới không lo tỉnh dậy sẽ phải đối mặt với hiện thực, bằng không em sợ rằng đây chỉ là giấc mơ.”
Sao có thể không sợ cho được? La Ái Diệu cứ hay mất tăm mất tích, tuy bảo là có pháp khí, pháp thân ở bên cạnh Thi Sương Cảnh, nhưng kết quả là tất cả đều vô dụng, chẳng thể sánh bằng cảm giác an toàn mà nhân thân của La Ái Diệu mang lại. La Ái Diệu kéo vai Thi Sương Cảnh qua, vỗ về cậu tựa như đang dỗ cậu ngủ, hắn chỉ nói: “Đây tuyệt đối không phải là mơ. Ngủ đi. Em mà không ngủ thì đầu óc không tỉnh táo được đâu, tôi cũng chẳng thể giải thích cho em về chuyện đã xảy ra. Em phải ngủ thật ngon, sau khi tỉnh dậy mới có thể nghe tôi giải thích vì sao đây không thể nào là mơ.”
Thi Sương Cảnh hít thở đều đều, nhắm mắt chừng hai ba phút là chìm vào giấc ngủ. Điều này chứng tỏ cậu mệt lắm rồi, ban nãy xem phim chỉ là đang gắng gượng chờ La Ái Diệu và Bắp về nhà thôi. Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới. Bắp đi vệ sinh trong chậu cát xong thì lại ăn một ít hạt, chuẩn bị xong xuôi rồi mới leo lên giường lớn, cẩn thận chọn chỗ ngủ xịn nhất, cuối cùng nó chọn chỗ trên gối của Thi Sương Cảnh rồi nằm ngang xuống. La Ái Diệu và Bắp trơ mắt nhìn nhau, thôi, chẳng so đo với nó làm gì.
Trước nay toàn là La Ái Diệu chủ động ôm Thi Sương Cảnh ngủ, quyến luyến nhiệt độ và xúc cảm của cậu, trừ phi Thi Sương Cảnh ngủ say rồi ôm lại La Ái Diệu, song như thế cũng không tính là chủ động. Hôm nay Thi Sương Cảnh lại là người chủ động ôm, La Ái Diệu ôm cậu ngủ cả chiều đến hết tối, hoàn toàn không buông tay, không thể để Thi Sương Cảnh – người đã chủ động, mất đi cảm giác an toàn được.
Buổi sáng thức dậy, La Ái Diệu muốn dẫn Thi Sương Cảnh quay lại bệnh viện kiểm tra. Thi Sương Cảnh nghe đến hai chữ “bệnh viện” là bất giác run rẩy, tâm lý chẳng kiên định cho nổi. Bởi ghi chép về quãng thời gian nằm viện của cậu đều bị La Ái Diệu xóa sạch nên chỉ còn lại xét nghiệm và chẩn đoán trước đó nghi cậu mắc viêm gan tự miễn. Bác sĩ kiểm tra lại từ đầu cho cậu, phải chờ thêm một ngày nữa mới có kết quả. Vừa bước ra khỏi bệnh viện, cậu liền nhìn La Ái Diệu với ánh mắt đầy hoài nghi.
“Sao em nhìn tôi như thế? Không tin tưởng tôi hay sao?” La Ái Diệu bị nhìn chằm chằm đến mức nổi da gà.
“Em khỏi thật rồi ư? Không phải chỉ là kéo dài thời gian đấy chứ?” Thi Sương Cảnh hỏi thẳng.
“Tôi thừa nhận năng lực của tôi có chút vấn đề, nhưng không có vấn đề đến mức ấy đâu —— Tôi giải thích lại lần nữa nhé, Thi Sương Cảnh, em chắc chắn đã được tôi cứu sống rồi, sau đó nhóc rồng lại chữa cho em 80% nữa, 20% còn lại em cần phải hồi phục theo cách tự nhiên, tôi và nhóc rồng đều sợ nước đầy thì tràn.”
Thôi kệ đi. Đằng nào ngày mai cũng có kết quả xét nghiệm rồi. Thi Sương Cảnh gật đầu có lệ, chấp nhận lời giải thích này. La Ái Diệu vừa bực mình vừa buồn cười, Thi Sương Cảnh vừa trải qua cơn bạo bệnh nên buông xuôi luôn rồi, cậu không chỉ mất kiên nhẫn với La Ái Diệu mà còn mất kiên nhẫn với chính mình. Hắn phải khoan hồng độ lượng, thấu hiểu cho Thi Sương Cảnh.
“Gia đình nhóc rồng đang ở khách sạn, có muốn đi tìm họ không?” La Ái Diệu đánh tay lái, lái xe rời khỏi bệnh viện.
“Có cần mang chút quà cảm ơn họ không nhỉ…… Là do em kích động quá, ờm, em cũng chẳng dám nghe tin nhắn thoại mà em gửi lúc ấy nữa.” Thi Sương Cảnh nhắm mắt nghiêng đầu dựa vào ghế phụ, bắt đầu giả chết.
Cậu phải thừa nhận rằng, lúc ấy có bệnh vái tứ phương, trong lòng cậu cũng ấp ủ hy vọng mơ hồ rằng gia đình Tưởng Niệm Lang sẽ tới cứu mình. Nhưng đó là trong tình huống La Ái Diệu bặt vô âm tín thì hợp lý hơn, cậu rất ngại khi phải để người ta tới thay thế như thế. Cậu có là gì đâu mà khiến người khác phải tốn bao công sức để tới đây cứu giúp.
“Coi như nợ mối ân tình này, tôi sẽ nhớ kỹ. Em không cần phải gánh vác, chúng ta đi tìm gia đình nhóc rồng chỉ để chơi thôi, giúp em thả lỏng một chút ấy mà. Tất nhiên, hiện giờ thời tiết vẫn còn lạnh, em không thể ra ngoài trời được.”
Thi Sương Cảnh cực kỳ lúng túng. May mà Tưởng Niệm Lang là đứa bé ghét đi học nhất trần đời, nó chỉ ước gì được gọi về thôi, chơi với ai cũng được hết, chơi với anh Tiểu Cảnh lại càng vui.
Vào mùa xuân, thành phố D có rất nhiều nơi để chơi, song hầu hết là ở ngoài trời nên La Ái Diệu cấm tiệt, vậy chỉ có thể đi trung tâm thương mại thôi. Hoạt động ngoài trời của người thành phố ngoài đi trung tâm thương mại ra thì còn có gì nữa? Đọc sách, xem triển lãm ư?
“Đi trung tâm thương mại cũng được, đi xem triển lãm cũng được. Tôi đang cân nhắc đầu tư cho triển lãm cá nhân của Lang Phóng ở trong nước, tôi nghĩ Tưởng Lương Lâm sẽ khó lòng từ chối.” La Ái Diệu nói nhỏ với Thi Sương Cảnh ở trong xe, nói xong hắn còn rất chi hài lòng với sự ân cần của mình, rốt cuộc hắn cũng học được cách trao đổi với người thân thiết, chứ không phải là nói chuyện với người ngoài rồi mới thông báo cho Thi Sương Cảnh.
Thi Sương Cảnh nói: “Phật Tử, có ai từng bảo anh rằng đôi khi mạch suy nghĩ của anh biến ảo quá làm người ta chẳng theo kịp chưa?”
La Ái Diệu nghẹn họng, song vẫn phải cãi lại: “Làm gì có ai “tốt bụng” nói cho tôi biết chuyện này chứ? Chờ mong tôi thay đổi hay sao?”
“Đến trung tâm thương mại đúng không? Chỗ nào vậy? Em gọi điện cho Lang Phóng.” Thi Sương Cảnh hết sức thực tế.
La Ái Diệu báo tên trung tâm thương mại. Lang Phóng bắt máy, Thi Sương Cảnh nói hai câu đầu rất lộn xộn, đến câu thứ ba mới nói chuyện một cách bình thường được, cậu hẹn gia đình họ đi trung tâm thương mại, muốn gặp mặt cảm ơn Tiểu Cổ. Lang Phóng đồng ý, tuy nhiên Tưởng Lương Lâm phải về trước, tối nay hắn có cuộc họp xuyên quốc gia với phòng thí nghiệm hợp tác tại Anh.
Năm người gặp nhau ở trung tâm thương mại. Từ xa Thi Sương Cảnh đã trông thấy Tiểu Cổ bám lên lưng bố mình, Tưởng Lương Lâm thì có vẻ rệu rã, ra là mới rạng sáng hắn đã phải gọi điện với luật sư bên Mỹ suốt hai tiếng đồng hồ, cho nên không ngủ yên giấc. Lang Phóng cẩn thận quan sát Thi Sương Cảnh, Thi Sương Cảnh đâm ra căng thẳng, vô thức đứng thẳng người, hai tay áp sát quần, không biết Lang Phóng đang quan sát cái gì.
“Tiểu Lâm đã lật sổ sinh tử cho cậu rồi.” Lang Phóng nói như thật, “Kỳ hạn chết của cậu quả thực đã qua rồi. Yên tâm đi.”
Thi Sương Cảnh: “???”
Sao chúng ta quen biết bao lâu nay mà vẫn nghe các anh nhắc đến mấy thiếp lập chưa bao giờ đề cập tới vậy? Trong đầu Thi Sương Cảnh nảy ra vô vàn dấu chấm hỏi, cậu nên hỏi từ đâu đây? Và nên cảm ơn từ đâu đây?
✿Tác giả có lời muốn nói:
Chương chuyển tiếp đây chương chuyển tiếp đây, tôi cảm giác quyển 4 này không có yếu tố kinh dị gì đâu, yếu tố có thể xem là kinh dị…… chắc là việc thi đại học chăng? Nói chung tôi cứ phải cảnh báo trước, Tiểu Cảnh sẽ thực sự phải ôn thi cường độ cao đấy! Độc giả nào xem cảnh thi đại học mà #nhức đầu #buồn bực #chán chường #căm ghét thì nhất định phải bảo trọng nhé!