Chương 148: Dù sao tôi cũng không thể niết bàn

Tưởng Niệm Lang trượt xuống khỏi lưng bố mình, Tưởng Lương Lâm day day mi tâm.
“Americano, Espresso, Flat White, gì đều được, mau cho em một ly.” Tưởng Lương Lâm cất giọng thúc giục, không biết là quá mệt mỏi hay là lên cơn nghiện cà phê.
Tuy nhiên La Ái Diệu định dẫn Thi Sương Cảnh đi ăn trưa trước, hiện tại đúng vào giờ cơm trưa. Lang Phóng thấy bên cạnh có quán cà phê, bèn bảo họ chờ một lát để mình đi mua cà phê cho Tưởng Lương Lâm, vừa khéo mọi người muốn cùng tới nhà hàng, Lang Phóng phải cho Tưởng Lương Lâm ăn chút gì lót dạ rồi mới uống được.
Tưởng Niệm Lang ăn mặc hết sức quê mùa, hai ông bố luôn mặc cho con bé những loại quần áo mang tính công năng, La Ái Diệu nói: “Lát nữa dẫn nhóc rồng đi mua một ít quần áo mới đi, thiếu gì đồ trẻ em đẹp chứ.”
Mấy chữ “sổ sinh tử”, “kỳ hạn chết” vẫn đang lẩn quẩn trong đầu Thi Sương Cảnh. Chẳng hiểu sao cậu đâm ra hơi sợ Tưởng Lương Lâm, tuy hai nhà luôn ăn uống và hành động với nhau, nhưng Thi Sương Cảnh và Tưởng Lương Lâm không hề thân quen. Lang Phóng đi mua cà phê rồi, chủ đề câu chuyện bị ngắt quãng, mà có vẻ Tưởng Lương Lâm cũng không muốn nói về chủ đề này ở trước mặt mọi người.
“Tôi có mua mà!” Tưởng Lương Lâm rốt cuộc cũng tìm được người thấu hiểu cho mình, “Nhưng ngày nào Tiểu Cổ cũng nhảy nhót khắp nơi, anh tự hỏi nó xem nó thích mặc cái gì!”
Cái này còn cần hỏi sao? Dùng mắt nhìn là đủ biết rồi. Bây giờ đang vào xuân, Tưởng Niệm Lang không cần mặc áo phao cồng kềnh nữa, song hai lần gặp nó gần đây nhất thì nó toàn mặc áo gió trẻ em, tuy màu sắc và nhãn hiệu có thay đổi đôi chút nhưng kiểu dáng về cơ bản không hề thay đổi.
“Phật Tử muốn mua váy cho cháu sao?” Tưởng Niệm Lang tiến đến bên cạnh Thi Sương Cảnh, bóp bóp cánh tay cậu như thể đang bắt mạch, hoàn toàn chẳng có cảm giác ranh giới gì cả, nó lại nói tiếp, “Cháu muốn mặc loại váy mà dù làm bẩn cũng không bị mắng cơ.”
“Ồ, các cậu đừng có suốt ngày mắng con trẻ, làm bẩn váy thôi chứ có gì đâu.” La Ái Diệu cảm thấy mình rất đúng lý hợp tình.
Tưởng Lương Lâm oan uổng vô cùng: “Thôi đi, ai mắng nó chứ? Là nó làm bẩn váy, bọn tôi giặt cho nó, nói lại bảo cứ thấy váy là nhớ đến lúc váy bị bẩn, cho nên không muốn mặc nữa. Nó chỉ có thể mặc mấy bộ đồ không dễ bẩn thôi.”
Nếu là trước đây, Thi Sương Cảnh sẽ vô thức ôm lấy Tưởng Niệm Lang, con nít mà không ngoan thì cứ ôm là ngoan ngay. Tiếc rằng hôm nay cậu chẳng có sức lực, chỉ đứng một lúc thôi cũng thấm mệt rồi. Cậu nghe La Ái Diệu và Tưởng Lương Lâm trò chuyện về vấn đề nuôi con, liền nghĩ bụng La Ái Diệu đâu có con, sao mà tám chuyện nhập tâm thế? Nhà ai nuôi con mà chẳng theo kiểu nồi nào úp vung nấy, cha mẹ và con cái sống lâu bên nhau, đã sớm tạo thành phong cách riêng rồi. Đừng thấy nhóc con Tưởng Niệm Lang này thông minh mà lầm tưởng, ai biết ở nhà nó có phải tiểu ma đầu của bố mẹ hay không.
Lang Phóng mau chóng trở ra với một ly Flat White, song không cho Tưởng Lương Lâm uống ngay. Năm người đi vào một hàng lẩu bò Triều Sán, dặn họ nêm nếm theo khẩu vị của người bệnh, ăn món gì thanh đạm chút.
Thi Sương Cảnh nghiên cứu thực đơn suốt hồi lâu, La Ái Diệu đã gọi món trước rồi, chẳng qua cậu thấy hứng thú với giá của mấy món ăn này thôi. Cậu không rành về đồ ăn trong trung tâm thương mại, tự nấu ăn lâu rồi nên cậu rất nhạy cảm với giá rau thịt. Lúc trước Tưởng Lương Lâm và La Ái Diệu mời nhau ăn tiệc gia đình, Thi Sương Cảnh không xem thực đơn, cũng chẳng biết giá cả, cho nên không thấy sao. Tuy nhiên ra ngoài gọi món là chuyện khác, cậu chỉ nghiên cứu thực đơn thôi cũng mất tận năm phút liền.
Phục vụ lanh lẹ bưng nước lẩu và mấy đĩa thịt bò lên. Thi Sương Cảnh để thực đơn về chỗ cũ, ngẩng đầu lên, vô tình đối diện với ánh mắt của Tưởng Lương Lâm. Tưởng Lương Lâm híp mắt cười cong cong, hỏi cậu: “Hai ngày qua cậu hồi phục thế nào rồi?”
Sao anh ta cười với mình vậy nhỉ? Thi Sương Cảnh nghiêm túc đáp: “Cũng ổn! Tôi vẫn đang chờ báo cáo xét nghiệm ngày mai!”
“Thật sao? Chúng tôi định ngày kia sẽ sang Mỹ, đủ loại công việc không thể gác lại được. Tiểu Cổ, con kể cho anh Tiểu Cảnh đi, trường tiểu học ở Mỹ có vui không?”
“Con! Không! Thích! Đi! Học!!!”
Không biết Tưởng Lương Lâm chạm phải cái mạch nào của Tưởng Niệm Lang, hay là do Tưởng Niệm Lang có đối tượng làm nũng mới, khóe miệng nó méo xệch, bắt đầu khóc oa oa. Thi Sương Cảnh luống cuống, Lang Phóng thở dài, La Ái Diệu bị đứng hình bởi tiếng trẻ con khóc, chỉ có Tưởng Lương Lâm uống cà phê, oải hết sức.
“Chẳng hiểu sao Tiểu Cổ rất khó thích nghi với môi trường trường học. Nhìn nói thế thôi chứ tiếng Anh của con bé khá lắm, lên tiểu học không thành vấn đề. Tôi và bố nó cũng bó tay hết cách.” Lang Phóng mặt ủ mày chau. Anh biết tại sao ban nãy Tưởng Lương Lâm lại cười nhìn Thi Sương Cảnh. Qua cuộc trò chuyện với La Ái Diệu, Tưởng Lương Lâm phát hiện La Ái Diệu có hứng thú với trẻ con, cho nên mới tỏ ý trêu chọc và nhắc nhở Thi Sương Cảnh —— Phải suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng muốn có con nhé!
Thi Sương Cảnh bối rối an ủi một hồi, phục vụ bưng bánh bí đỏ lên, Tưởng Niệm Lang gắp một miếng, vừa khóc thút thít vừa gặm bánh, Thi Sương Cảnh chỉ sợ nó bị nghẹn nấc.
Khúc dạo dầu của con bé kết thúc, Lang Phóng bèn thơm Tiểu Cổ. Đúng lúc nồi lẩu đã sôi, anh vớt muôi thịt bò đầu tiên cho Tiểu Cổ ăn trước.
Cuộc trò chuyện của người lớn bắt đầu.
Thi Sương Cảnh hỏi: “Sổ sinh tử chính là cái sổ sinh tử mà tôi hiểu đúng không? Cái ở dưới âm tào địa phủ ấy hả?”
Tưởng Lương Lâm ngạc nhiên, hắn nhớ mình đã giải thích đại khái cho Thi Sương Cảnh về chuyện của mình và Lang Phóng, đặc biệt là hồi cậu đang ở nhờ nhà họ.
“Tiểu Cảnh, cậu có thể hiểu là tôi và Lang Phóng đều là người thuộc hệ thống địa phủ, song đó là chuyện từ kiếp trước của chúng tôi. Kiếp trước tôi từng làm Diêm Vương, cũng chẳng có gì to tát đâu, vốn dĩ có mười vị Diêm Vương, tôi chỉ là một trong đó thôi, trước kia sổ sinh tử là do tôi quản lý.” (Tình tiết trong bộ “Xung Hỉ Dị Văn Đàm” cùng tác giả.)
“Vào năm Tiểu Cổ ra đời, chúng tôi đã hoàn toàn vạch rõ giới hạn với hệ thống địa phủ. Tuy hai bên vẫn còn giao lưu với nhau nhưng tôi thích nhân gian hơn, cho nên cũng không liên lạc nữa, trừ phi có chuyện quan trọng. Hiện sổ sinh tử đang nằm trong tay phán quan Thôi Giác, nếu không có việc cần thì tôi sẽ không mượn xem. Nếu biết trước cậu có kiếp nạn như vậy thì tôi đã đi mượn sổ sinh tử từ lâu rồi.” (Thôi Giác là một vị quan thời Tùy Đường, tương truyền ban ngày ông quản lý việc dương gian, tối xét xử các oan hồn dưới Âm Phủ.)
Tưởng Lương Lâm cứ nói một câu lại dừng một chốc để đảm bảo Thi Sương Cảnh vẫn đang nghe. Thi Sương Cảnh nghe hiểu được, cậu nhớ được một vài tin tức chẳng hạn như Diêm Vương và Nghiệt Kính Đài, nhưng chuyện liên quan đến sổ sinh tử thì đúng là Tưởng Lương Lâm mới kể lần đầu.
Giọng Tưởng Lương Lâm không lớn, buổi trưa nhà hàng không quá đông, nếu to giọng kể mấy chuyện này thì nghe trẻ trâu ảo tưởng lắm, “Trên sổ sinh tử ghi rằng kỳ hạn chết của cậu vốn là vào ngày 4 tháng 3, lúc chuyển giao giữa giờ Dần và giờ Sửu, nguyên nhân chết là vì bệnh gan. Hôm qua tôi lập tức đi tìm Thôi Giác, ông ấy cũng rất bực mình, kỳ hạn chết đã đến mà người vẫn chẳng thấy đâu. Ông ấy lật lại sổ sinh tử, phát hiện kỳ hạn chết của cậu đã bị bút vàng xóa bỏ, ngày sinh tháng đẻ cũng bị quấn chặt bởi một vòng thề nguyện của Phật, phán quan và Diêm Vương đều không thể nào di chuyển, chỉ có thể quy vào trường hợp đặc biệt.”
Thi Sương Cảnh quay phắt sang nhìn La Ái Diệu. La Ái Diệu vẫn trưng vẻ mặt thản nhiên, nhìn lại Thi Sương Cảnh, trong ánh mắt hiện lên một chút đắc ý.
“Tôi quả thực không sao rồi hả?” Thi Sương Cảnh xác nhận lại lần nữa.
Tưởng Lương Lâm trịnh trọng gật đầu, “Cậu không sao nữa rồi. Cơ mà tôi hơi tò mò, đây là kiếp đầu tiên của cậu, cậu không có kiếp trước, sao lại dây vào La Ái Diệu nhỉ?”
La Ái Diệu đang nhúng thăn bò, “”Dây vào” tôi là sao chứ?”
“”Kiếp đầu tiên” tức là sao? Giải thích như thế nào?” Thi Sương Cảnh hỏi.
“À, tức là thế này, kiếp đầu tiên sẽ có liên quan tới sự tồn tại bản chất của một con người, có thể hiểu rằng đây là thiết lập tự nhiên. Chẳng hạn kiếp đầu tiên của tôi là rồng, nếu trong ba kiếp mà tôi không tìm được nhân quả chính xác của mình thì sẽ phải tiếp tục luân hồi, mãi đến kiếp thứ ba mươi vẫn đang kiếm tìm manh mối của kiếp thứ nhất.” Tưởng Lương Lâm dừng một thoáng, biến phức tạp thành đơn giản, “Nếu có thể nắm bắt được trọng điểm ở ngay kiếp đầu tiên thì cậu sẽ không phải chịu đựng nỗi khổ luân hồi nữa.”
“Cho nên anh mới bảo là em sẽ trường sinh bất lão ư?” Thi Sương Cảnh lại hỏi La Ái Diệu.
“Nhưng kiếp đầu tiên của cậu đúng là con người mà.” Tưởng Lương Lâm nghĩ mãi không ra.
La Ái Diệu chốt hạ: “Không chỉ các cậu mà ngay cả tôi cũng không hiểu nổi. Thôi thì tới đâu hay tới đó, dù sao tôi cũng không thể niết bàn.”
Đôi đũa của Thi Sương Cảnh luôn dừng nghỉ theo nhịp nói chuyện, giờ thì cậu thực sự ăn không vô nữa, cậu cứ tưởng câu La Ái Diệu nói lúc cậu đang nguy kịch chỉ là để an ủi cậu thôi chứ, “Tại sao anh lại không niết bàn nữa? Không niết bàn thì sẽ ra sao?”
“”Lời thề nguyện căn bản” của tôi xem như đã dùng hết rồi. Nói cách khác, nếu thề nguyện căn bản gồm mười chữ thì đã dùng bảy chữ rồi. Chắc là dùng cho chú ngôn và kinh mới để cứu Thi Sương Cảnh, tôi tạm thời chưa có tâm trạng đi xử lý.”
“Không niết bàn thì chẳng làm sao cả, chỉ duy trì nguyên trạng thôi. Nếu nói vậy thì em có cảm thấy khá hơn một chút không?”
Tất cả mọi người trên bàn đều nhận ra vẻ mặt khó coi của Thi Sương Cảnh. Mọi người còn đang nghĩ cách giúp cậu điều chỉnh tâm trạng, chuyển hướng suy nghĩ, cậu bỗng dưng lại nhúng sợi hủ tiếu trên bàn rồi chia cho mọi người, sau đó tiếp tục ăn.
Ăn xong thịt bò và hủ tiếu trong bát, Thi Sương Cảnh cất lời: “Nếu Phật Tử đã nghĩ thông suốt rồi thì em cũng không ý kiến. Về sau em sẽ không hỏi về chuyện niết bàn của anh nữa. Anh muốn ở bên em, em vui lắm. Chỉ là em hơi băn khoăn, một vị Phật như Phật Tử…… lại thực sự có thể yêu con người. Vậy phim ảnh em xem trước kia là sao? Nước ngập chùa Kim Sơn là sao? Người ta vẫn bảo rằng phải dứt bỏ thất tình lục dục cơ mà?”
(Nước ngập chùa Kim Sơn là tình tiết trong “Bạch Xà Truyện”. Xà tinh Bạch Tố Trinh đem lòng yêu phàm nhân Hứa Tiên nhưng bị hòa thượng Pháp Hải ngăn cản, Pháp Hải lừa nhốt Hứa Tiên vào chùa Kim Sơn hòng chia rẽ họ, Bạch Tố Trinh liền dâng nước làm ngập chùa để cứu chồng.)
La Ái Diệu yên tâm rồi. Hắn lo nhất là Thi Sương Cảnh nghĩ quẩn.
“Tôi là Phật Tử của Mật tông mà, hiện nay Mật giáo Trung Hoa đã thất truyền từ lâu, chưa từng thấy cũng là bình thường thôi.” La Ái Diệu giải thích, “Còn về nước ngập chùa Kim Sơn mà em nhắc tới, tôi cho rằng nếu Phật môn vì vô tình vô dục mà cố chấp đến mức ấy thì thực ra là nhập ma. Đó chẳng phải tính không thực sự. Phim ảnh và tiểu thuyết, thoại bản đều có sự diễn giải và chú thích mà người ta thêm thắt vào, không phản ánh đúng bản chất của sự vật.”
Người trong nhà hàng đông dần, chủ đề câu chuyện trên bàn cũng phải tém lại. Trong lúc Thi Sương Cảnh xử lý các loại thông tin, La Ái Diệu bèn tán gẫu với Tưởng Lương Lâm về những đề tài hết sức phàm tục, tiền bạc, sự nghiệp, đầu tư, phát triển…… La Ái Diệu quả nhiên đã hoàn toàn nhập thế rồi.
Cuối cùng Lang Phóng vẫn giỏi an ủi Thi Sương Cảnh nhất.
“Bây giờ cậu sẽ bối rối trước tình cảm này, đó là hết sức bình thường. Tình yêu không phải thử thách, tình yêu là cuộc sống. Thông suốt được điều này thì cậu sẽ biết vì sao Phật Tử lựa chọn ở lại. Cứ ăn uống cho ngon, dưỡng bệnh cho khỏe, sống cho tốt. Tháng ngày tương lai của hai người còn dài lắm, còn rất nhiều thời gian để cho cậu thích nghi mà.”
Thi Sương Cảnh thắc mắc: “Các anh cũng giống như vậy sao?”
Lang Phóng không ngờ cậu sẽ hỏi ngược lại, Tưởng Lương Lâm đáp thay: “Chúng tôi cũng giống vậy đấy. Chẳng phải bây giờ đang sống rất tốt sao? Từ bỏ vài thứ một cách có chiến lược sẽ giúp chúng tôi đi nhẹ nhàng hơn, dài lâu hơn.”
“Cảm ơn các cậu.”
Câu cảm ơn chân thành này không phải do Thi Sương Cảnh thốt ra, mà là La Ái Diệu. Hắn không ngờ bữa ăn hôm nay lại thành người từng trải an ủi người mới.
“Được rồi, tôi ngả bài nhé. Thực ra tôi muốn mượn sức của người như Phật Tử đây. Ở lại nhân gian không tốt hay sao? Tôi cảm thấy rất tốt ấy chứ.”
Tưởng Lương Lâm lộ ra bộ mặt thật, hắn quả nhiên vẫn giống con người hơn. La Ái Diệu đồng ý gia nhập vào kế hoạch mà Tưởng Lương Lâm vừa trình bày, Thi Sương Cảnh nghe không hiểu, gì mà hồ sơ rồi ghi chép ấy, có vẻ không cần La Ái Diệu phải làm gì nhiều, chỉ cần tiết lộ cho Tưởng Lương Lâm một số thông tin sâu hơn. Thôi thì chuyện này tùy họ vậy.
*
Ăn xong, La Ái Diệu đã bảo là muốn dẫn Tiểu Cổ đi mua váy, Tiểu Cổ bất đắt dĩ “đồng ý” mua vài bộ váy vừa đắt vừa xinh. La Ái Diệu luôn kiên định về gu thẩm mỹ của mình, không chỉ can thiệp vào Thi Sương Cảnh, giờ còn muốn quản lý cả Tiểu Cổ. Còn bố mẹ của Tiểu Cổ, La Ái Diệu cảm thấy đúng là hết cứu, bọn họ quê mùa giống hệt nhau, cả nhà đều mặc áo gió, cho nên gu thẩm mỹ của Tiểu Cổ mới bị ảnh hưởng như thế.
Ăn uống rồi lại dạo phố, Tưởng Lương Lâm chịu không nổi, bèn xin về khách sạn ngủ bù, tối nay hắn còn phải họp. Chỉ còn Lang Phóng và Tưởng Niệm Lang, bốn người tiếp tục đi với nhau, dắt con bé đi dạo nhà sách.
Vừa nhìn thấy sách, Thi Sương Cảnh bỗng như bị sét đánh.
Hôm nay là ngày mấy rồi?! Ngày 5. Ối, thi đại học ! Cách ngày thi đại học chỉ còn ba tháng thôi! Thi thử lần 2, thi thử lần 2 là ngày mấy nhỉ…… Ngày 10 tháng 3!
Thi Sương Cảnh run rẩy mở nhóm chat của lớp ra.