Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 149

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 149: Mình thực sự cần tấm bằng này ư?

Thi Sương Cảnh đã tắt thông báo WeChat từ trước, mà WeChat của cậu cũng thường xuyên hiện bài đăng của tài khoản công chúng nên tin nhắn trong nhóm sẽ bị trôi mất. Hôm nay là thứ Tư, mà thứ Hai vừa rồi thầy chủ nhiệm Trương Quốc Cường có gửi văn bản về kỳ thi thử lần 2 của thành phố D vào nhóm chat, thời gian thi là thứ Hai tuần sau, quy chế vẫn như cũ, toàn bộ học sinh sẽ tập trung tại trường, nhà trường thống nhất điều xe đón học sinh đến địa điểm thi. Lướt xuống dưới nữa, Thi Sương Cảnh thấy Trương Quốc Cường nhắn tin cho cậu vào cuối tuần trước, hỏi cậu bao giờ quay về trường học, có muốn về trường học nữa không, nếu cậu cần đề thi mô phỏng của trường trước kỳ thi thử lần 2 thì có thể trực tiếp đến phòng làm việc của thầy để lấy.

Thi Sương Cảnh lập tức tiu nghỉu, Tiểu Cổ lượn quanh một vòng, không hứng thú với sách trẻ em, cũng chẳng đoái hoài tới sách cho người trưởng thành, con bé để ý thấy vẻ mặt của Thi Sương Cảnh thì bèn hỏi: “Anh Tiểu Cảnh muốn về nhà nghỉ ngơi ạ?”

“Ừm…… Đúng vậy. Anh nên về nhà nghỉ ngơi rồi.”

Chỉ có La Ái Diệu biết nỗi lo âu trong lòng Thi Sương Cảnh. Bọn họ ngồi vào khu cà phê trong nhà sách và gọi đồ uống, đây là tăng cuối rồi, chỉ tán gẫu thêm một lát rồi giải tán thôi.

La Ái Diệu hỏi thẳng: “Thi Sương Cảnh, tôi sực nhận ra mình chưa từng hỏi qua vấn đề này —— Thi đại học có ý nghĩa gì đặc biệt với em sao? Em nhìn Lang Phóng mà xem, cậu ta không thi đại học nhưng vẫn có sự nghiệp riêng, tôi thấy cậu ta còn sống rất vui vẻ nữa kìa.”

Lang Phóng tự dưng trở thành tấm gương sáng, anh có một đứa con gái còn chẳng muốn học tiểu học, đã đủ phiền lòng rồi, giờ La Ái Diệu lại chọc trúng họng súng của anh. Lang Phóng nói: “Sao phải học theo tôi? Tôi không đi học là vì muốn mau chóng kiếm tiền tự lập. Từ mười tám tuổi tôi đã bắt đầu làm dẫn đường vào núi cho đội khảo sát khoa học; hai mươi tuổi đi luyện đấu nửa năm, làm vệ sĩ kiêm vu sư trừ tà cho quan chức; lúc người khác học đại học thì tôi đi đào quan tài treo cho người ta ở trong hang núi, kết cấu thạch nhũ không vững chắc, tôi phải cố đóng đinh lên vách đá, quan tài còn đắt hơn mạng của tôi nữa. Tôi làm những công việc nguy hiểm ấy thì mới gom góp được tiền, Thi Sương Cảnh học theo tôi làm gì?”

(Vào thời cổ đại, một số dân tộc thiểu số ở phía Nam Trung Quốc có một kiểu mai táng là huyền táng, tức treo quan tài lên vách núi, cố định bằng cọc gỗ.)

Thi Sương Cảnh nghe mà sững sờ, Lang Phóng vội giải thích thêm: “Công việc trước kia của tôi cũng cận kề ranh giới pháp luật, cơ mà không tính là trái pháp luật đâu. Việc đào quan tài treo không phải là trộm mộ, mà do trong quan tài treo có đựng đồ thờ cúng được cất giấu suốt hàng trăm năm, gia đình đó bỏ vào trong quan tài từ mấy trăm năm trước, con cháu đời sau không lấy ra được nên mới nhờ người như chúng tôi hỗ trợ.”

“Tôi không học theo nổi đâu. Thi đại học chắc chắn nhẹ nhàng hơn việc của anh.” Thi Sương Cảnh cảm thán.

Lang Phóng công nhận là thế.

“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, Thi Sương Cảnh.” La Ái Diệu nhắc nhở.

“Ý nghĩa đặc biệt à…… Phải phân chia theo giai đoạn. Trước đây em không muốn đi làm trong khu công nghiệp từ sớm, mà tốt xấu gì cũng phải cố đậu cao đẳng, có thể trì hoãn vài năm, nhận được chút trợ cấp, xem như là nghỉ ngơi mấy năm. Em kiếm tiền vất vả quá, thi thoảng nằm trên giường mà còn nghe tiếng tim đập thình thịch.”

Phục vụ mang tới các loại đồ uống khác nhau, Thi Sương Cảnh chỉ gọi một bình trà hoa. Cậu rót đầy một tách nhỏ cho mình, ngửi hương hoa bụp giấm, lại nói tiếp: “Còn bây giờ thì em không biết. Nghe nói hiện nay ngay cả sinh viên cũng rất khó kiếm việc làm, em không biết mình học xong cao đẳng hoặc đại học thì có thể làm gì. Hình như sinh viên, nghiên cứu sinh cũng phải đi bán đồ ăn, em tốt nghiệp cấp ba mới bán đồ ăn thì cũng không thiệt. Em chẳng biết nữa. Em chỉ nhớ bố mẹ em cũng là sinh viên đại học. Em muốn biết cảm giác học đại học là thế nào.”

Vấn đề tới rồi. “Em muốn biết cảm giác học đại học là thế nào”, nếu ở đây mà có một sinh viên đại học thì ắt sẽ giải đáp được vấn đề của Thi Sương Cảnh. Ngặt nỗi La Ái Diệu là người cổ đại, Lang Phóng bỏ học từ lớp 12, Tưởng Niệm Lang thì là học sinh tiểu học.

Thi Sương Cảnh nhấp một hớp trà hoa bụp giấm, “Sao chua thế nhỉ?”

Cậu thấy tên hoa bụp giấm hay hay nên mới gọi loại trà này thôi, hương vị và màu sắc hoàn toàn chẳng liên quan gì tới nhau cả!

La Ái Diệu chống cằm, chìm vào suy tư. Thi Sương Cảnh quay đi tìm phục vụ để xin thêm đường, chua thế này uống không nổi. Chờ cậu về, La Ái Diệu liền ngước lên nhìn cậu: “Nếu em không có lý do chính đáng thì tôi hoàn toàn chẳng cần nghiêm khắc ép em thi cử như vậy. Cách kỳ thi chỉ còn ba tháng nữa thôi.”

Bấy giờ, Lang Phóng sực nghĩ tới gì đó, anh nghiêm túc bảo với Thi Sương Cảnh: “Tiểu Cảnh, lời khuyên duy nhất mà tôi có thể cho cậu chính là cậu phải có công việc. Tôi biết điều kiện của Phật Tử rất tốt, nhưng cậu không thể vì thế mà lơ là. Để có được một công việc đàng hoàng thì vẫn cần học đại học.”

“Tại sao thế? Phật Tử không cho anh tiền ạ?” Tưởng Niệm Lang ngây thơ hỏi.

“Anh ấy có cho.” Thi Sương Cảnh trả lời câu hỏi của Tưởng Niệm Lang, sau đó nói với hai người trưởng thành kia: “Cứ thử xem sao. Cả đời này tôi chưa từng cố gắng vì tương lai của mình. Đằng nào cũng chỉ còn ba tháng, thi đậu thì tôi được hời, mà thi trượt thì cũng không hối tiếc. Cảm ơn Lang tiên sinh, tôi nhất định sẽ tìm việc làm, anh cứ yên tâm. Cảm giác ngày ngày ở nhà đợi Phật Tử tệ lắm, tôi không thích đâu.”

Thi Sương Cảnh biết ơn gia đình Lang Phóng, bất kể là vì tới chữa bệnh cho cậu, vì cho cậu thấy kiểu mẫu của một gia đình đồng tính, hay vì bây giờ thật lòng mong cậu có sự nghiệp độc lập, tất cả những lời khuyên này đều vì muốn tốt cho cậu. Thái độ của La Ái Diệu cũng khiến Thi Sương Cảnh yên lòng, hắn không hề phản bác Lang Phóng, hôm nay nhân cách hiếu chiến kia đã say ngủ rồi, cũng có lẽ là bởi lời Lang Phóng nói vốn dĩ có lý mà.

*

Thi Sương Cảnh mới khỏi bệnh, không đủ sức gắng gượng tới giờ ăn tối, cậu và La Ái Diệu liền tạm biệt hai mẹ con Lang Phóng, ngày mai không hẹn gặp nữa. Ban nãy họ uống trà tán gẫu, Tưởng Niệm Lang đúng là một bà cụ non, từ bé nó đã giao lưu bình đẳng với người lớn nên quen với cuộc trò chuyện của người lớn rồi. Thi Sương Cảnh rất vui khi Tưởng Niệm Lang tả lại cho cậu về nghi thức La Ái Diệu phong nó làm hộ pháp long vương, song cậu không biết rằng chính La Ái Diệu đã lén nhờ con bé thuật lại. Lần ấy Thi Sương Cảnh không có mặt do La Ái Diệu tách cậu ra ngoài, sau cùng việc này đã trở thành một nỗi tiếc nuối. Nhờ Tưởng Niệm Lang hào hứng kể lại cho Thi Sương Cảnh, về sau cậu nghĩ tới chuyện này thì trong lòng sẽ không cảm giác quá xa cách nữa, và từ đó sẽ thấy mình vẫn luôn là một phần của họ.

Tuy Thi Sương Cảnh mệt rồi nhưng La Ái Diệu vẫn dẫn cậu đi mua vài bộ quần áo, chẳng lý nào chỉ mua cho người ngoài mà không mua cho cậu. Thi Sương Cảnh chỉ việc ngồi còn La Ái Diệu sẽ tự lựa đồ, dường như trong đầu hắn có sẵn khuôn mẫu của Thi Sương Cảnh vậy, về sau sự thực chứng minh rằng mỗi bộ đồ hắn mua cho Thi Sương Cảnh đều không phải kiểu cậu hay mặc, nhưng bộ nào cũng cực kỳ hợp với cậu. Nhân viên bán hàng chuẩn bị bánh phô mai và cà phê cho cậu, song cậu không cần. Thứ duy nhất hắn bảo cậu thử lên người chỉ có kính râm mà thôi, cậu đeo mà cứ thấy mất tự nhiên.

“Phật Tử, em nhận ra mình cũng chưa từng hỏi về vấn đề này…… Sao anh thích mua hàng hiệu thế?” Ở trong xe, Thi Sương Cảnh thường xuyên ngoái đầu nhìn đống túi hàng hiệu ở ghế sau.

“Không phải cứ thứ nào đắt thì tôi sẽ mua thứ ấy. Tôi chú trọng những thiết kế có chất liệu tốt, được cắt may cẩn thận, hoặc là âu phục được may đo riêng, mà trùng hợp là những thứ này đều không hề rẻ. Đây là sở thích của tôi, từ xưa đã vậy rồi. Pháp y và cà sa của tôi luôn là loại tinh xảo, cầu kỳ nhất.”

“Thế mà anh còn tới ở với em. Em nhìn đống quần áo của anh mà cũng chẳng biết phải giặt giũ và xử lý kiểu gì.”

“Tôi có nói qua chưa nhỉ, khu Lệ Quang vốn là đặc biệt, không tới nhà em thì còn có thể đi đâu chứ? Tôi thấy một loạt nhà cửa ở đó đều na ná nhau, sống ở đâu cũng thế cả. Còn về quần áo, loại quần áo nào có thể cho vào máy giặt thì tôi đều cho thẳng vào luôn, quần áo không giặt máy được thì tôi sẽ gọi người ta tới nhà mang đồ đi giặt, chẳng qua em không biết thôi.”

Thi Sương Cảnh ngơ ngác, ngày nào cậu cũng ở nhà học bài, đâu ra người tới nhà lấy quần áo vậy. Rõ ràng cậu đã chung sống với La Ái Diệu suốt nửa năm mà thậm chí chẳng biết mấy thói quen sinh hoạt của hắn, cũng có lẽ trước kia cậu hoàn toàn không quan tâm đến tài sản của La Ái Diệu, bây giờ bắt đầu để ý tới cách tiêu tiền của hắn thì mới hỏi ra.

Hai người lại trò chuyện về phong cách yêu thích, hệt như là đang xem mắt trong xe vậy. Thi Sương Cảnh nói cậu thích kiểu trang phục tiện lợi, không thích ăn mặc nổi bật mà cứ đơn giản là được, đổi luân phiên các màu trắng đen xám, không thích mặc toàn thân cùng một màu, so với quần thể thao thì dạo này cậu thích quần túi hộp hơn vì có rất nhiều túi, tóm lại là kiểu trang phục nam phổ biến nhất. La Ái Diệu nói hắn thiên về phong cách cổ điển, có thể nhận ra điều này từ kiểu ô tô và mô tô mà hắn mua, đặc biệt là chiếc mô tô hai chỗ ngồi kia, lý do hắn thích lái mô tô là vì nó khiến hắn nhớ về tháng ngày cưỡi ngựa trong quá khứ; về trang phục, hắn sẽ ăn mặc khá chỉn chu hoặc tự do phóng khoáng, hắn ghét nhất là mặc đồ thể thao, nhìn rất chi là lôi thôi nhếch nhác.

Song thực ra, lúc La Ái Diệu không có đồ mặc, hắn mặc đồ thể thao của Thi Sương Cảnh cũng được; quần áo vừa mua cho Thi Sương Cảnh toàn là gu thẩm mỹ của hắn, cậu mặc theo phong cách nghiêm túc hay thoải mái đều đẹp cả.

Về đến nhà, Thi Sương Cảnh lập tức chìm vào giấc ngủ say. Ban đêm tỉnh lại, cậu lẳng lặng cầm chiếc kính râm mới mua vào phòng tắm, vừa soi gương vừa ngắm nghía bản thân khi đeo kính. Đúng là khác quá. Cậu liên tục nâng kính lên rồi kéo kính xuống, cậu đeo kính râm trông cũng được đấy chứ. Thi Sương Cảnh tự cảm thán rằng mình đẹp trai quá đi mất.

*

Ngày 7 tháng 3, Lý Uyển Oanh gặp lại ông chủ La Ái Diệu sau một thời gian dài. Để đỡ mất công giải thích, hắn đã điều chỉnh ký ức của Lý Uyển Oanh, khiến cô chỉ nhớ rằng Thi Sương Cảnh đang uống thuốc chữa bệnh. Lý Uyển Oanh không ngờ Thi Sương Cảnh vẫn muốn tham gia thi thử lần 2, song cô cũng nói thẳng: “Tôi ước đoán có lẽ điểm số của Tiểu Thi hiện vào khoảng 350 điểm, so với hồi đi học thì đã khá hơn nhiều rồi, nhưng vẫn chưa đủ để đậu đại học. Các nội dung môn toán mà La tiên sinh dạy lúc trước đã giúp ích nhiều cho Tiểu Thi, về sau tôi bổ sung các trọng điểm kiến thức cho em ấy, em ấy lại không hiểu thông suốt được như thế.”

“Tôi biết rồi, toán và lý cứ giao cho tôi, cô phụ trách bốn môn kia đi. Tôi bận đi công tác nên lỡ dở cả tháng trời, vốn định sau Tết sẽ cho thằng bé quay lại trường học, nhưng giờ xem ra vẫn chưa được. Cô Lý, trước trung tuần tháng 4, cô vẫn cứ đến đây mỗi ngày nhé, vẫn dựa theo thời khóa biểu tôi lập trước đó, đến giờ toán và lý thì tôi lại lên lớp.”

Lý Uyển Oanh ngồi đối diện Thi Sương Cảnh, La Ái Diệu ngồi bên phải Thi Sương Cảnh. Cậu bất giác rụt cổ, cảm tưởng như đang bị tra khảo. Mình thực sự cần tấm bằng này ư? Mình thực sự có thể chịu đựng qua ba tháng này ư? Thi Sương Cảnh vô thức che phần gan, đây là cơn đau ảo giác do căng thẳng gây ra. La Ái Diệu liền gạt tay cậu ra, đã bảo không sao là không sao mà, cứ làm người ta phải lo.

“Tiểu Thi, cô nghe nói mục tiêu của em là trường đại học tầm trung, chuyên ngành kế toán. Cô đã giúp em tìm hiểu về các trường trong thành phố D và trong tỉnh, nếu em muốn học chuyên ngành kế toán của đại học tầm trung thì nhất định phải đạt ba bốn trăm điểm.”

Lý Uyển Oanh viết điểm số mục tiêu mỗi môn lên bảng đen, giúp Thi Sương Cảnh gộp lại thành 460 điểm.

“Môn văn của em là khá nhất, hiện có thể ổn định trong khoảng 100 đến 110 điểm, cô tạm tính là em được 110 điểm nhé. Tiếng Anh và toán của em xem như đạt tiêu chuẩn, chín phần mười, vậy ba môn cộng lại là 290 điểm rồi. Tổ hợp tự nhiên 170 điểm, môn sinh phải dựa vào trí nhớ, cô hy vọng em có thể đạt 60 điểm, còn lại lý và hóa mỗi môn khoảng 50 – 60 điểm. Cố gắng một chút là em có thể đậu vào trường tầm trung rồi.”

Thi Sương Cảnh hơi ngả lưng vào ghế, hai tay ôm đầu, phải cố kiểu gì đây? Chắc phải cố bằng cả tính mạng quá. Cậu sực nhớ tới một chuyện: “Cô Lý ơi, em là dân tộc thiểu số, được cộng thêm điểm!”

“Vậy em chọn một môn để giảm 10 điểm nhé, tuy nhiên sau khi đậu vào trường rồi, vẫn phải dùng điểm gốc để chọn chuyên ngành đấy.”

La Ái Diệu mở sách giáo khoa toán ra, hắn vẫn nhớ rõ lần trước dạy đến phần nào. Cảm giác có một giáo viên chân chính chia sẻ trách nhiệm với mình thật là tuyệt quá đi, Thi Sương Cảnh từ sợ La Ái Diệu biến thành sợ Lý Uyển Oanh.

La Ái Diệu kiên nhẫn nói: “Chúng ta bắt đầu thôi nào.”

✿Tác giả có lời muốn nói:

Tra thông tin thì thấy năm nay tỉnh S mới cải cách quy chế thi đại học mới. Trước đó tôi đã viết Tiểu Cảnh chuẩn bị thi tổ hợp tự nhiên nên vẫn tiếp tục dùng thiết lập thi đại học kiểu cũ nhé, ba môn toán văn Anh mỗi môn 150 điểm, tổ hợp tự nhiên tổng cộng 300 điểm.

Tôi không ngờ có ngày mình sẽ phải làm rõ thông tin này trong phần chú thích…… Tiểu Cảnh ơi cố lên, chương sau sẽ tiến vào phần “Đại trí giả ngu”.

Bình Luận (0)
Comment