Chương 150: Đại trí giả ngu • Anh đừng tự dồn ép bản thân quá mức

Thi Sương Cảnh vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, bác sĩ kê thuốc cho cậu, Liễu Văn Bân mang đơn thuốc đi hỏi bác sĩ khoa gan ở bệnh viện Hoa Tây mà ông có quen biết, sau khi xác nhận có thể uống những loại thuốc này, mỗi ngày Thi Sương Cảnh đều phải uống thuốc như cơm bữa. Kể cũng xui xẻo, người gan yếu sẽ dễ thấm mệt, Thi Sương Cảnh quay lại nhịp độ ôn tập trước khi thi thì mới phát hiện mình không thể ngồi lâu được nữa, có lúc đang làm toán mà mặt cậu trắng nhợt cả ra, cô Lý liền cho cậu về phòng ngủ nằm một lát.
Ngày 10 và 11 tháng 3, Thi Sương Cảnh tham gia thi thử lần 2. Các bạn cùng lớp đã lâu không gặp Thi Sương Cảnh, cũng không biết rằng sau Tết cậu vừa đổ bệnh chứ không phải đang vùi đầu học hành ở nhà.
So với Thi Sương Cảnh hừng hực khí thế thì tinh thần La Ái Diệu lại có phần uể oải. Sau khi trở về từ dinh thự Mã gia, hắn hoàn toàn chẳng nghĩ về tiền đồ của mình nữa, ngay cả hành động “không nghĩ” ấy cũng theo lẽ đương nhiên —— Như thể hắn đã quyết định muốn ở bên Thi Sương Cảnh, nếu đã trói buộc bản thể với một người sống thì hắn còn vật lộn làm gì? Có khi chính vì Mã Minh nhận ra La Ái Diệu có dấu hiệu nảy sinh tình ái nên mới cho hắn một cơ hội niết bàn đại thừa, mà hắn lại dứt khoát từ bỏ. Tuy nhiên La Ái Diệu hoàn toàn không hối hận. Hối hận là cảm xúc vô dụng nhất và cũng mềm yếu nhất.
Nếu có thời gian rảnh, La Ái Diệu cần xây dựng lại pháp giới của mình, sửa sang những bức tường đổ nát, phải dựng lại bảo điện, phải kiểm duyệt toàn bộ kinh mới mà hắn ngộ ra trong trạng thái vô tưởng khi cứu Thi Sương Cảnh. Khối lượng công việc nhiều đến phát sợ, ngay cả La Ái Diệu cũng e dè. Hắn bỗng nhận ra có lẽ mình là một kẻ lười biếng, làm gì có ai giống hắn cơ chứ, bế quan một cách hoài phí, ngàn năm sau đi làm mà vẫn lười biếng, chỉ toàn dựa vào thiên phú, may mà thiên phú vẫn đủ dùng.
Thi Sương Cảnh không muốn La Ái Diệu đi thi cùng cậu, cậu muốn đi cùng bạn học thôi. La Ái Diệu chán ơi là chán, chỉ muốn chạy ra ngoài, thực ra hắn thích tương tác với người khác, chứ không thì hắn đã chẳng cần đến tín đồ. Dùng pháp thân quan sát chỗ này rồi lại quan sát chỗ nọ, thi thoảng đưa ra chỉ thị, đề xuất phương hướng cho tín đồ. Giờ thì La Ái Diệu ngộ ra rồi, mấy phen hắn mất liên lạc đều là tại cái “h*m m**n chạy ra ngoài” này, phải thay đổi thôi, không thể gặp chuyện gì cũng đích thân ra mặt được.
Ban ngày La Ái Diệu dạy Thi Sương Cảnh kiến thức toán lý, buổi tối cô Lý rời đi, Thi Sương Cảnh lại làm bài tập, La Ái Diệu đã qua giai đoạn mê xem phim rồi, giờ hắn lại bắt đầu đọc sách, song toàn đọc sách gốc về các môn STEM. (STEM bao gồm Science (Khoa học), Technology (Công nghệ), Engineering (Kỹ thuật) và Mathematics (Toán học).)
Thi Sương Cảnh liếc nhìn: “Anh Phật Tử, em cứ tưởng anh là học sinh khối xã hội cơ, em cảm giác tiếng Anh của anh rất giỏi, thế mà anh còn đọc sách khoa học bằng tiếng Anh nữa.”
“Rất nhiều khái niệm trong giáo lý nhà Phật có liên quan tới toán học, chẳng hạn đơn vị tính thời gian chính là đại số, mà bản thân giáo lý nhà Phật đã liên quan tới vũ trụ học rồi. Tôi học những thứ này thì lạ lắm sao? Xưa nay ngôn ngữ cũng chưa bao giờ là việc khó đối với tôi.”
Thi Sương Cảnh lầm bầm một tiếng rồi tiếp tục vùi đầu học bài. Con người quá thông minh thì gần như yêu quái, cớ sao Phật Tử quá thông minh thì lại là lẽ đương nhiên chứ!
*
Đêm xuân mưa lành, sau cơn mưa nhiệt độ bất chợt tăng cao. Thi Sương Cảnh còn chưa có điểm thi thử lần 2 thì khu Lệ Quang bỗng rộ lên tin tức —— Khu công nghiệp sắp mở dây chuyền sản xuất mới!
Chẳng ai hào hứng bằng lớp thế hệ thứ hai, thứ ba trong khu công nghiệp, công nhân lão làng chỉ mong con em có thể kế thừa sự nghiệp của mình, đáng tiếc quy mô của khu công nghiệp Lệ Quang dần thu hẹp chỉ trong vòng hai mươi năm, phần lớn dây chuyền của công xưởng đều dời vào khuôn viên của khu công nghiệp hàng không vũ trụ, trong khu Lệ Quang chỉ còn vài dây chuyền sản xuất bên lề.
Tin ấy nổ ra, ai nấy đều vui vẻ, song các kỹ thuật viên cao cấp không muốn tiết lộ nhiều, mắt sáng rực lấp lánh là thế nhưng vẫn phải ngậm chặt miệng. Toàn bộ khu công nghiệp hàng không vũ trụ đều chìm trong bầu không khí hân hoan thầm kín, mọi người ngờ ngợ đoán được nguyên nhân, có vẻ máy b** ch**n đ** mới do tổng tập đoàn nghiên cứu phát triển đã có tin tốt, biết đâu là trúng thầu cũng nên.
Hà Hiểu Đống vốn đã chẳng còn hy vọng, định sẽ chọn một xe đồ ăn nhỏ để lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, song thầy của cậu ta là bác Dương bỗng dưng gọi điện bảo cậu ta đi phỏng vấn lần nữa, lần này là cho vị trí công nhân vận hành máy CNC. Cuộc phỏng vấn quá gấp, Hà Hiểu Đống vừa nhận được điện thoại hôm trước thì ngay hôm sau bác Dương đã đón cậu ta đi phỏng vấn.
Xế chiều hôm đó, Hà Hiểu Đống như u hồn bay vào cô nhi viện, Lưu Thiến hớt hải chạy ra đón cậu ta và hỏi tình hình phỏng vấn thế nào. Hà Hiểu Đống gật đầu một cách máy móc, “Đậu rồi, con đậu rồi…… Cô Lưu ơi, cô mau nhéo con đi, nhéo vào đùi con nè, con cần bổ sung giấy chứng nhận của cô nhi viện Lệ Quang để chứng minh con lớn lên trong cô nhi viện, sau đó là có thể ký hợp đồng rồi……”
Lưu Thiến nhéo mạnh bắp đùi Hà Hiểu Đống, cậu ta đau đến mức la oai oái, bấy giờ mới hoàn hồn lại, vội lấy điện thoại ra gửi tin nhắn thoại cho Thi Sương Cảnh: “Thi Sương Cảnh, em đậu vào khu công nghiệp rồi! Em đậu vào khu công nghiệp rồi! Kỳ thực tập sáu tháng! Khu công nghiệp sẽ phân người hướng dẫn em, em có thể thi lên để lấy chứng chỉ!!”
Đến giờ ăn tối Thi Sương Cảnh mới mở WeChat ra, tiếng la hét của Hà Hiểu Đống muốn phá nát cả điện thoại. Cậu đứng bật dậy làm bát đũa trước mặt La Ái Diệu rung lắc, hắn chẳng rõ cậu đang hào hứng vì chuyện gì. Thi Sương Cảnh hiếm khi ra ngoài mà ngày nào cũng ở nhà ôn bài, cho nên không cảm nhận được bầu không khí trong khu công nghiệp. Cậu bèn gọi cho Hà Hiểu Đống, Hà Hiểu Đống ở bên kia đang đi ăn đồ nướng, tám chuyện với học trò khác của bác Dương cũng vừa thông qua phỏng vấn.
Thi Sương Cảnh chúc mừng Hà Hiểu Đống, Hà Hiểu Đống lâng lâng như lên mây, bảo rằng mình khổ tận cam lai rồi, đôi khi chỉ cần chờ đợi thêm một chút là sẽ có hy vọng. Cậu ta nói liến thoắng một tràng dài, còn bảo sẽ mang đồ nướng qua cho Thi Sương Cảnh, nói xong thì lập tức nhớ ra Thi Sương Cảnh mới khỏi bệnh nên không thể ăn đồ vỉa hè, bèn chuyển sang mời cậu đi ăn vào hai ngày nữa. Thi Sương Cảnh cười bảo lùi lịch thêm đi, chờ cậu ta nhận tháng lương đầu tiên rồi hẵng mời.
“Người khác tìm được việc mà em cũng vui đến thế sao?” La Ái Diệu vừa nhàn nhã dùng cơm vừa hỏi.
“Tất nhiên là vui rồi. Hơn nữa khu công nghiệp tuyển nhân công số lượng lớn thì xung quanh cũng náo nhiệt hơn, nhiều cửa hàng sẽ mở lại, chúng ta không cần hở tí là chạy vào thành phố nữa.” Thi Sương Cảnh mừng rơn, ban nãy mạch não làm thêm của cậu lại phát tác, nghĩ rằng sẽ có nhiều cửa hàng lại tuyển nhân viên, nửa giây sau cậu mới sực nhớ ra bây giờ mình không cần đi tìm công việc thời vụ nữa rồi.
“Khu Lệ Quang là nơi tốt, hiệu suất cho ra thành quả sẽ cao hơn nơi khác. Đây chính là phong thuỷ.”
La Ái Diệu nói lời này, một phần cũng có ý nói với chính mình. Hắn không thể ăn không ngồi rồi nữa. Bàn thờ trên tường bỏ trống đã lâu, đến nay vẫn chưa thay tượng Phật mới. Tượng Phật trong tay tín đồ thì không cần thay, tượng cũ vẫn dùng được. La Ái Diệu đang âm thầm thu xếp nhiệm vụ cho mình thì Thi Sương Cảnh liền giục hắn ăn cơm, ăn xong mới rửa bát được, cậu mới là người cần dựa vào phong thủy tốt để đậu đại học đây này!
Hôm ấy vừa có tin tốt của Hà Hiểu Đống, một ngày trôi qua, điểm thi thử lần 2 của Thi Sương Cảnh cũng được công bố, cậu đạt tận 389 điểm!
“Trời ơi, em chỉ thiếu 70 điểm nữa thôi.” Thi Sương Cảnh khó lòng tin nổi, điểm văn rất khá, được hơn 110 điểm, mà bất ngờ là toán cũng được hơn 70 điểm…… Mặc dù cậu phải thừa nhận rằng có hai câu trắc nghiệm là khoanh bừa mà trúng, nhưng ai dám bảo may mắn không phải một phần của thực lực chứ.
Lý Uyển Oanh vui mừng khôn xiết. Trước đây La Ái Diệu bảo cô ký vào hợp đồng đảm bảo điểm số, cô còn nhờ chị bạn làm luật sư kiểm tra giúp điều khoản hợp đồng, sau khi xác nhận dù học sinh không đậu thì cô cũng không cần hoàn trả phần lớn thù lao, cô mới đồng ý làm gia sư cho Thi Sương Cảnh, quyết tâm đưa Thi Sương Cảnh vào đại học. La Ái Diệu trả thù lao hậu hĩnh nên cô cũng cố gắng hết sức để soạn bài, may mà Thi Sương Cảnh không phải kiểu học sinh cấp ba ham chơi, thành tích của cậu kém không phải vì không chịu học, mà là vì bỏ lỡ thời cơ. Đúng là ông trời ban cơn mưa tiền cho Lý Uyển Oanh, đội ơn ông trời.
Thời gian nửa năm nói dài thì không dài mà nói ngắn cũng không ngắn, cho dù độ khó của bài thi lần này ở mức nào thì Thi Sương Cảnh vẫn thực sự đạt được hơn 100 điểm, lại còn trong hoàn cảnh cậu vừa trải qua cơn bạo bệnh. Lý Uyển Oanh kiến nghị La Ái Diệu nên thưởng đậm cho cậu, đồng thời rèn sắt khi còn nóng, tranh thủ hoàn tất toàn bộ nội dung ôn tập trước kỳ thi thử lần 3, vậy là sẽ có hơn một tháng để làm thử đề thi đại học.
10 giờ tối, Thi Sương Cảnh khép quyển vở ghi lỗi sai lại, kết thúc nhiệm vụ sửa bài hôm nay. Đúng vậy, khi tỷ lệ làm đúng tăng lên, cậu không cần làm vở ghi bài đúng nữa, vì cậu đã dần quen với những dấu tích đỏ rồi.
“Anh Phật Tử, cô Lý bảo anh thưởng cho em kìa.”
“Thi Sương Cảnh, từ nay trở đi em đừng gọi tôi là “Phật Tử” nữa.”
“Vậy phải gọi anh là gì? Gọi tên sao?”
“Ừ.”
Thi Sương Cảnh quan sát La Ái Diệu, La Ái Diệu ngồi trên sô pha, cầm máy tính bảng mà mãi chẳng lướt gì cả, hiếm khi mới thấy hắn thất thần như vậy. Anh Phật Tử sao thế nhỉ? Thi Sương Cảnh thu dọn bàn học, vào bếp pha một tách trà nóng mà La Ái Diệu hay uống, bưng tới thay cho tách cũ đã nguội. Cậu ngồi xuống bên cạnh La Ái Diệu, quan sát hắn vài giây từ khoảng cách gần kề hơn nữa.
Dường như có chút manh mối rồi. Thi Sương Cảnh bèn hỏi hắn: “La Ái Diệu, anh đang không vui à?”
“Đâu có. Sao lại không vui chứ?”
“Vậy là anh…… Âu sầu? Lo lắng? Mệt mỏi?”
“……”
Đôi mắt xanh từ từ đảo lại, đối diện với đôi mắt đen tựa giếng sâu, La Ái Diệu đẩy đầu Thi Sương Cảnh ra: “Đi tắm rồi nghỉ sớm đi. Phần thưởng thì để mai hẵng tính.”
“Sao tự dưng anh lại không cho em gọi anh là “Phật Tử”? Em gọi quen rồi, gọi tên anh thấy lạ lắm, mà gọi anh là thầy La cũng kỳ cục, chúng ta còn ngủ chung giường với nhau mà.”
La Ái Diệu muốn đẩy Thi Sương Cảnh ra thì cậu càng sáp lại gần hơn, giống như lúc này đây, Thi Sương Cảnh dùng sức nặng cơ thể để áp lại, dựa hẳn nửa người lên trên La Ái Diệu. La Ái Diệu không đẩy ra được, mà đứng dậy thì cậu sẽ té ngã mất, hắn bất đắc dĩ bảo: “Tôi đang nợ rất nhiều việc chưa làm, em gọi tôi là “Phật Tử” cứ như đang nhắc nhở tôi làm việc vậy.”
“Việc gì thế?”
“Xử lý mớ hỗn độn trong pháp giới.”
“Em có thể giúp gì không?”
“Em tránh ra đi. Học cả ngày rồi mà em không mệt hả?”
“Mệt chứ. Em thấy anh mải suy nghĩ suốt mấy ngày nay, cứ tưởng anh đã nghĩ ra kết quả rồi, không ngờ lại lần lữa kéo dài. La Ái Diệu, em hỏi anh, anh đã nghỉ ngơi tử tế chưa vậy?”
“……”
Thi Sương Cảnh bình tĩnh nói: “Đông qua xuân đến, chúng ta cũng phải có khởi đầu mới. Bất kể phong thủy khu Lệ Quang như thế nào, công việc vẫn phải có bắt đầu thì mới có kết thúc. Anh nói anh không niết bàn, em vẫn hơi lo lắng cho anh. Anh đừng tự dồn ép bản thân quá mức, không thì sẽ có ngày em phải như bây giờ, hỏi xem anh rốt cuộc bị làm sao. Hỏi sớm vẫn hơn hỏi muộn mà.”
La Ái Diệu bị nhóc Thi Sương Cảnh phản nghịch này chèn sang một bên sô pha, cậu càng được nước lấn tới, gần như nằm cả lên người hắn. Xem ra La Ái Diệu không nói thì Thi Sương Cảnh sẽ không đi.
“Có nói hay không?” Thi Sương Cảnh chất vấn.
“Tôi không hiểu rốt cuộc thế nào mới tính là nghỉ ngơi. Tôi ngủ cùng em, đó không phải nghỉ ngơi à? Em muốn tôi nghỉ ngơi kiểu gì mới được?”
“Em chỉ biết lúc anh chưa nghỉ ngơi thì sẽ chẳng muốn làm gì cả.”
“Haiz, vậy xem như tôi tự cho mình ngày nghỉ, gác lại công việc chờ xử lý sau.”
“Nhưng đầu óc anh vẫn luôn suy nghĩ.”
La Ái Diệu xoa đầu Thi Sương Cảnh đến mức ngưa ngứa, xù xù. Thi Sương Cảnh vùi mặt vào ngực La Ái Diệu, thi thoảng lại ngước mắt lên nhìn hắn. Thứ cho La Ái Diệu không thể trả lời, giờ đầu óc hắn cứ luôn nghĩ việc này việc kia, không phải nhân thân thì cũng là pháp thân.
Bỗng, La Ái Diệu cảm giác Thi Sương Cảnh đang s* s**ng hông mình, thậm chí còn lần mò xuôi xuống dưới.
“Lúc l*m t*nh anh còn suy nghĩ nữa không? Em dùng tay hoặc dùng chân giúp anh nhé.”
Dạo gần đây Thi Sương Cảnh cực kỳ ham học, cậu đã tranh thủ xem một ít phim ngắn. Cậu đã trang bị đầy đủ kỹ năng ân ái mà không cần đút vào rồi!
Editor: Chap sau H nhẹ nhó, sẽ cố xong trong hôm nay, mai tui đi du lịch vài ngày nên lại om chap ạ