Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 151

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 151: Đại trí giả ngu • Dùng miệng dùng tay dùng chân (H)

La Ái Diệu n*ng m*ng Thi Sương Cảnh lên, thuận thế đứng dậy, “Bình thường em còn phải học bài ở chỗ này, em không xấu hổ, nhưng tôi thì vẫn cần thể diện chứ.”

Thi Sương Cảnh bỏ lại một câu “Anh chờ đó” rồi lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuống lầu. La Ái Diệu tranh thủ uống một hớp trà nóng mà Thi Sương Cảnh vừa bưng tới. La Ái Diệu được dỗ dành bởi những chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống bên Thi Sương Cảnh, từ trước tới nay vẫn luôn như vậy.

Cửa phòng đóng cái rầm, Thi Sương Cảnh gấp gáp quàng lấy cổ La Ái Diệu như thể sợ hắn chạy trốn, rồi gắng sức kéo hắn vào phòng ngủ. La Ái Diệu còn chẳng kịp cởi giày, hắn bị sốc trước sự nôn nóng của Thi Sương Cảnh, không hiểu tại sao Thi Sương Cảnh lại xem sự lười biếng rất đỗi bình thường của hắn là một chuyện khẩn thiết.

“Thi Sương Cảnh, tôi mà không phải Phật Tử thì tôi còn tưởng em chết rồi bị kẻ khác thế chỗ đấy.” La Ái Diệu líu lưỡi, Thi Sương Cảnh không chỉ cởi giày giúp hắn mà còn leo lên c** q**n áo cho hắn.

“Anh không niết bàn mà ở lại bên cạnh em, em phải đối xử với anh tốt gấp bội mới được.”

Thi Sương Cảnh vẫn chưa trịnh trọng cảm tạ ơn cứu mạng của La Ái Diệu, bởi đó là một phần trong quyết định lớn mà hắn đã đưa ra, quyết định ấy chính là “từ bỏ khả năng niết bàn”, cho nên cậu cũng hỏi thẳng về chuyện liên quan đến niết bàn. Cảm ơn tới lui mãi cũng chẳng xong, trân quý hiện tại mới là quan trọng hơn, con người phải hướng về phía trước. Thi Sương Cảnh chỉ chịu trách nhiệm về niềm vui hiện tại của La Ái Diệu thôi.

Nếu cậu đã nói vậy thì La Ái Diệu cũng không khách sáo nữa: “Vén áo lên nào.”

Thi Sương Cảnh vén hai lớp áo lên, để lộ ra cặp vú. Sau khi sinh bệnh, cậu có bị sụt cân một chút, song mấy ngày nay đã bồi bổ tăng lại được vài cân rồi. Hơn nữa phần ngực của cậu vốn dĩ đầy đặn, chẳng biết cậu luyện cơ ngực từ bao giờ hay là bẩm sinh đã có cơ ngực như vậy rồi. Đầu vú thụt mềm nhũn khiến người ta cực kỳ chú ý, La Ái Diệu dùng hai tay nhéo chặt đầu vú, vân vê một cách xấu xa. Phần ngực bị tấn công, Thi Sương Cảnh đương nhiên sẽ thấy đau, cậu vô thức quỳ gối bò hai bước, tiến lại càng gần La Ái Diệu.

“Hửm? Sao lại bóp em như thế? Không vừa mắt à?”

“Vừa mắt chứ, tôi thích lắm.” Một tay La Ái Diệu chuyển sang v**t v* ngực cậu, “Nặng trĩu, cảm giác chứa được nhiều phết đấy.”

“Chứa cái gì?”

“Sữa.”

“……”

“Nói tiếp đi, Thi Sương Cảnh, đêm nay em muốn khiến tôi vui vẻ cơ mà, ngay cả mấy lời bình thường không hay nói mà cũng dám nói.”

Thi Sương Cảnh cưỡi trên háng La Ái Diệu, hai tay chống lên vai hắn, tuy cậu mặc cho hắn chơi đùa ngực mình, song vẫn phải hỏi rõ ràng: “La Ái Diệu, anh không định làm em mang thai thật đấy chứ? Trông anh có vẻ ghét con nít, nhưng thực ra lại rất để tâm.”

“Hiện tại thì không, về sau thì chưa biết.”

“Nè!” Thi Sương Cảnh vỗ vỗ mặt La Ái Diệu, khiến hắn tỉnh táo một chút, “Em phải nói rõ nha, đừng có làm bậy trong lúc em còn đi học! Bất kể là cấp ba hay đại học!”

“Em cứ đậu đại học đi đã rồi hẵng tính.” Nói rồi, La Ái Diệu trượt tay xuống, nhẹ nhàng vỗ lên bụng dưới của Thi Sương Cảnh, động tác này khéo léo biểu đạt ý tứ của hắn: Nếu thi trượt thì tôi không dám nói chắc có khiến em mang thai hay không.

Làn da lõa lồ của Thi Sương Cảnh bỗng nhiên sởn gai ốc, vừa nghĩ tới khả năng mang thai là lập tức phản ứng như thế. Cậu không gánh vác nổi trách nhiệm nặng nề ấy đâu, cậu còn chưa trải qua bao nhiêu ngày tháng tốt đẹp, không thể gấp gáp bước vào cuộc sống gia đình rắc rối được.

“Em chắc chắn sẽ thi đậu, anh dẹp suy nghĩ ấy đi.” Thi Sương Cảnh nói.

La Ái Diệu dửng dưng gật đầu, dùng ánh mắt bảo với cậu rằng: Em muốn dùng tay hoặc dùng chân cơ mà? Em có thể bắt đầu rồi đấy.

Thi Sương Cảnh tháo thắt lưng của hắn ra, một tay cởi cúc quần, kéo khóa xuống, mò lấy thứ kia. Cách lớp q**n l*t, cậu s* s**ng vóc dáng của La Ái Diệu, d**ng v*t tuy lớn nhưng tỉ lệ mỡ và lượng cơ bắp của hắn đều thấp hơn Thi Sương Cảnh, cho nên mới trưng diện cho mình bằng những trang phục như người mẫu nam. Cậu không khỏi tưởng tượng dáng vẻ hắn mặc pháp y và cà sa, ắt hẳn La Ái Diệu hoàn toàn dựa vào khung xương để giữ bộ đồ rộng thùng thình kia khỏi bị gió thổi bay, chứ dựa vào thịt thì chẳng có hy vọng gì.

Bàn tay với khớp xương rõ ràng cứ lướt qua lướt lại bên ngoài lớp q**n l*t đen, mãi chẳng vói vào trong. Thi Sương Cảnh dần dần cảm nhận được La Ái Diệu c**ng c*ng lên cách lớp q**n l*t, song nhiệt độ thì không rõ ràng, nhiệt độ cơ thể của La Ái Diệu không cao bằng cậu. Sờ tới sờ lui, cậu cảm thấy cũng đủ rồi, bèn cúi người nằm sấp xuống bên cạnh La Ái Diệu, chỉ chừa cho hắn thấy nửa cái ót. Vạch q**n l*t ra, d**ng v*t gần như đập vào sườn mặt cậu, cậu nắm chặt d**ng v*t hắn bằng một tay, thè lười cẩn thận l**m láp phần q** đ**.

Tay mơ l**m q** đ**, dân chuyên cũng l**m q** đ**, cơ mà cảm giác hoàn toàn khác nhau. Thi Sương Cảnh nhớ lại mấy bộ phim ngắn mà mình xem, tay cần phải bóp nhẹ cho lỗ tiểu hơi mở ra. Mũi cậu thở vào q** đ** mẫn cảm, đầu lưỡi dày rộng l**m quanh lỗ tiểu. Có thể thấy cậu cũng đã dày công học hỏi kỹ năng này, khổ nỗi cái tên La Ái Diệu này là Tỳ Hưu chỉ có vào chứ không có ra, cậu l**m lấy l**m để mà chẳng hề lấn cấn chút nào, d**ng v*t của La Ái Diệu mang đến cảm giác thanh đạm, xúc cảm là thật, sạch sẽ đến mức như là giả.

Xét về khẩu giao thì sự chủ động tích cực của Thi Sương Cảnh kém xa La Ái Diệu, mà cũng gần đây Thi Sương Cảnh mới biết hoá ra dù dùng tay hay dùng miệng thì đều là dạo đầu. Nói cách khác, Thi Sương Cảnh gần như không có ý thức làm dạo đầu, La Ái Diệu thì quen làm học sinh giỏi rồi, một người phụ trách làm dạo đầu cho cả hai người. Đúng là vất vả quá đi! Thi Sương Cảnh kiểm điểm sâu sắc, miệng nhả ra nuốt vào d**ng v*t của La Ái Diệu, dùng cổ họng để bao lấy, cố gắng nuốt vào đến khi buồn nôn mới nhả ra, d**ng v*t phủ trong nước bọt bóng nhẫy.

Thi Sương Cảnh vừa khẩu giao vừa nhìn về phía La Ái Diệu, La Ái Diệu ngồi dựa vào đầu giường, thong dong bình thản, hắn luồn một tay vào dưới lưng áo Thi Sương Cảnh, khẽ khàng dùng ngón tay v**t v* cơ lưng của cậu. Thi Sương Cảnh nhớ kỹ vẻ hưởng thụ của hắn lúc này, lòng trào dâng ngọn lửa ấm áp, rất có cảm giác thành công, hóa ra khiến đối phương thỏa mãn trên giường lại là việc vui vẻ đến thế.

“Hộc…… Chẳng mấy khi thấy em cố gắng như vậy.” La Ái Diệu đọc được suy nghĩ, bèn buông lời khích lệ theo phong cách của mình, “Tôi đâu dám âu sầu nữa, bằng không thì thật có lỗi với sự ham học và tốt bụng của em. Lưỡi của em mềm quá, tôi thích lắm.”

La Ái Diệu nhớ lại chiếc lưỡi của Thi Sương Cảnh mà hắn luôn đùa bỡn. Hắn dùng ngón tay của mình, đầu lưỡi quấn lấy nó. Chiếc lưỡi dày dặn, không hề sần sùi, có lúc La Ái Diệu sẽ xấu xa dùng hai ngón tay kẹp lấy nó, khiến Thi Sương Cảnh chỉ có thể đánh vào đùi hắn để trút giận.

Chỉ l**m cho La Ái Diệu thôi chưa đủ, Thi Sương Cảnh biết rõ hiệu suất xuất tinh của La Ái Diệu không đủ. l**m một hồi, miệng bắt đầu tê nhức, đầu óc chếnh choáng, cậu rút khăn giấy lau mặt rồi tháo thắt lưng, c** q**n ra. Lúc l**m cho La Ái Diệu, hạ thể của cậu cũng phối hợp chảy ra dịch nhầy ẩm ướt. d**ng v*t bầy nhầy và hạ thể bầy nhầy, Thi Sương Cảnh chuyển sang dùng cửa mình cọ xát với hắn.

“Ưm…… Phật, La Ái Diệu, hôm nay có làm đến bước đó không?” Thi Sương Cảnh hỏi.

“Em muốn làm đến bước đó không?”

“Mấy hôm trước anh có bảo là thời gian này không nên làm mà. Không nên “làm” tức là không đút vào hả?”

“Xem như thế. Tôi vẫn chưa nghĩ thông suốt chuyện này, nếu đút vào thì chắc chắn sẽ làm không ngừng nghỉ.” La Ái Diệu có thể tự kiềm chế, song nếu đã phải tự kiềm chế thì chẳng thà ngay từ đầu đừng đút vào, ngộ nhỡ Thi Sương Cảnh cũng đê mê thì sẽ thành một đêm điên loan đảo phượng, hôm sau Thi Sương Cảnh lại đổ bệnh thì đúng là mất nhiều hơn được.

“Vậy thì chà xát thôi.”

Thi Sương Cảnh dùng sức nặng cơ thể đè lên d**ng v*t của La Ái Diệu, môi dưới mở rộng, đẩy hông lên xuống, không chỉ k*ch th*ch d**ng v*t của La Ái Diệu mà cũng k*ch th*ch *m v*t của chính cậu. Thi Sương Cảnh rất thích kiểu t*nh d*c bên lề như thế này, đôi khi màn dạo đầu còn sung sướng hơn cả màn chính. Loại kh*** c*m bí ẩn, cận kề ranh giới, như có như không này khiến người ta phát nghiện, tưởng như vượt quá giới hạn, vừa như chẳng có gì xảy ra, cho nên có thể yên tâm thoải mái.

Vài lần d**ng v*t của La Ái Diệu suýt thuận đường trượt vào trong khe nhỏ, nhưng lại nhanh chóng bị động tác của Thi Sương Cảnh đẩy ra ngoài, lặp đi lặp lại mấy bận, lỗ tiểu của hắn cũng bắt đầu rỉ nước, chứng tỏ chiêu trò trẻ con này cũng khiến hắn cảm nhận được kh*** c*m. La Ái Diệu đỡ lấy d**ng v*t của mình để Thi Sương Cảnh có thể tập trung đưa đẩy hông.

La Ái Diệu thích bắp đùi săn chắc, cặp mông đầy đặn và rãnh tam giác nổi gân xanh ở hạ bộ Thi Sương Cảnh. Đây là một cơ thể vừa gợi cảm vừa thành thật, chơi đùa mãi chẳng hỏng, ngã bệnh mà vẫn có thể hồi phục như cũ, Thi Sương Cảnh chẳng để tâm giữ gìn, song La Ái Diệu lại muốn thay cậu giữ gìn. Đây cũng là một thứ tình cảm có tên là quý trọng.

Mấy lần Thi Sương Cảnh cảm tưởng mình sắp sửa l*n đ*nh, cậu thở hổn hển dừng lại, đợi cho bình tĩnh rồi lại bắt đầu đưa đẩy hông. Cậu nói: “La Ái Diệu, anh dùng tư thế này thì em không thể dùng chân được……”

“Vậy để tôi.”

La Ái Diệu không định làm quá lâu, xong trước 11 giờ là tốt nhất, vậy thì Thi Sương Cảnh có thể nghỉ ngơi, La Ái Diệu cũng có thể dựa vào dư vị tình ái để ngẫm xem tiếp theo mình nên làm gì, tình ái thực sự có thể giúp làm mới não bộ. Thế là hắn đẩy ngã Thi Sương Cảnh, xốc tay khiến cậu trở mình, nằm sấp trên giường.

Hai tay hắn kẹp đùi Thi Sương Cảnh lại, d**ng v*t đút vào, Thi Sương Cảnh cảm nhận được rõ ràng d**ng v*t trơn trượt nóng bỏng cứ thế tiến vào, khác với c*m v** trong lỗ, mọi cảm giác đều cực kỳ rõ rệt, chẳng hề mơ hồ chút nào. Cậu siết chặt đùi, phần đùi săn chắc quện lấy d**ng v*t của La Ái Diệu, sau đó La Ái Diệu mới từ từ di chuyển trước sau.

Quá trình ân ái bằng chân thi thoảng cũng cọ vào cửa mình và *m v*t của Thi Sương Cảnh, mỗi lúc như thế, toàn thân cậu lại căng cứng. La Ái Diệu dần dần áp người xuống, ôm lấy Thi Sương Cảnh từ phía sau, d**ng v*t vừa được l**m láp ướt nhẹp, nước bọt còn hiệu quả hơn cả gel bôi trơn, nướt bọt từ trong miệng hòa lẫn với chất lỏng từ trong *m đ**. Thi Sương Cảnh bị chà xát càng lúc càng khó chịu, mấy phen suýt thì gượng dậy, muốn La Ái Diệu tạm dừng nhịp cọ xát, đáng tiếc cậu chưa một lần thành công, còn bị đè nặng hơn, cọ đến mức mắt rơm rớm nước.

Càng nguy hiểm hơn là La Ái Diệu còn vòng qua hông cậu, vươn tay k*ch th*ch d**ng v*t và *m v*t của cậu từ phía sau. So với nói là hắn hưởng thụ sự chủ động của Thi Sương Cảnh, đúng ra phải nói là hắn hưởng thụ hậu quả do sự chủ động của Thi Sương Cảnh gây ra. Thi Sương Cảnh chịu không nổi mấy tầng chà xát luân phiên, cậu gục đầu căng cứng cơ thể, chẳng mấy chốc đã đạt c*c kh***, dịch chảy ra càng bôi trơn d**ng v*t của La Ái Diệu, chà xát mất phương hướng, nhiều lần vô tình chọc vào chỗ mẫn cảm của *m đ**. Thi Sương Cảnh quả thực đã suýt nữa buông xuôi, để cho La Ái Diệu đút thẳng vào luôn.

11 giờ kém 5, La Ái Diệu rốt cuộc cũng b*n r* g*** h** ch*n Thi Sương Cảnh. h* th*n hai người bầy nhầy ướt nhẹp, *m đ** của Thi Sương Cảnh hé mở, lỗ cứ khép rồi lại hé, không đút vào mà còn quằn quại hơn cả đút vào. Lúc tắm Thi Sương Cảnh hầu như không chạm vào chỗ đó, bị k*ch th*ch quá mức, sướng thì sướng đấy, nhưng sướng theo kiểu này lại chẳng tận hứng gì cả, cũng không biết có bị cọ phát sưng lên không. Thi Sương Cảnh nhớ lại cảnh tượng vừa rồi hai người chỉ làm màn dạo đầu chứ không vào luôn màn chính, cậu cảm tưởng mình và La Ái Diệu giống như bạn đồng trang lứa cùng nhau làm những trò manh động non trẻ, khó trách con nai nhỏ trong lòng lại sống dậy, cứ như mùa xuân đã đến rồi vậy.

Đầu La Ái Diệu quay cuồng trong bão tố mà lại để Thi Sương Cảnh phải lo lắng, đúng là chẳng phải phép cho lắm. An ủi kiểu này tuy cũng tốt, nhưng làm nhiều lần thì sẽ càng lộ ra sự vô năng của hắn. Thi Sương Cảnh chỉ hy vọng La Ái Diệu vui vẻ, mà một phần lý do khiến hắn không vui lại bắt nguồn từ phản ứng căng thẳng trước trải nghiệm cận kề cái chết của Thi Sương Cảnh, phần còn lại mới là vấn đề tiền đồ của chính hắn.

Hồi tưởng lại quãng thời gian La Ái Diệu vừa mới tiếp xúc với Thi Sương Cảnh, ý chí hiên ngang, bày mưu tính kế, vui vẻ, cực kỳ vui vẻ. La Ái Diệu nhất định phải nhớ kỹ bản thân mình khi ấy.

Bình Luận (0)
Comment