Chương 152: Đại trí giả ngu • Nguồn gốc cái tên

Những lúc mưa tầm tã thế này, Thi Sương Cảnh ngủ rất sâu. Cậu sẽ hé mở tất cả cửa sổ trong phòng, không cần bật điều hòa cả đêm nữa. Chiếc chăn nặng trĩu phủ lên hai người một mèo, Bắp thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng rừ rừ, chính là tiếng mèo ngáy phiên bản đáng yêu.
Toàn bộ cuộc phiêu lưu mùa đông dài đằng đẵng đã đi tới hồi kết. Quỷ Tử Mẫu Thần, vị thần xưa cũ Kỷ Phục Sâm, cùng với sự kiện Mã gia mà Thi Sương Cảnh hoàn toàn không tham dự, những cuộc phiêu lưu này tạo thành ấn tượng của Thi Sương Cảnh về Phật Tử La Ái Diệu, nhưng vì thiếu mất một mắt xích nên cậu không có cảm giác chân thật đối với khốn cảnh mà La Ái Diệu phải đối mặt. La Ái Diệu đổi sang cách khác để mời Thi Sương Cảnh tham gia vào sự kiện Mã gia. Hắn nói: “Nếu em vẫn đủ sức ứng phó thì tôi có thể dùng ba đêm để cho em đích thân trải nghiệm hiện trường đó.”
La Ái Diệu đang ám chỉ giấc mơ. Hắn muốn dùng giấc mơ để đưa Thi Sương Cảnh đến dinh thự kỳ dị giữa thảo nguyên Tây Bắc.
Không đi thì quá uổng! Thi Sương Cảnh nhủ thầm, bản thân cậu hoàn toàn không hề oán giận trong lòng, song cũng có lẽ cảm xúc ngọt ngào của phút giây này đã che lấp mọi cảm xúc tiêu cực. Có cơ hội tháo gỡ khúc mắc, tìm hiểu xem rốt cuộc La Ái Diệu bận việc gì, tội gì mà cậu không đi cơ chứ!
Thế là giấc mơ bắt đầu từ lúc họ gặp Mã Khải Ca ở biên giới tỉnh Q, sau đó đến Tây Ninh, chứng kiến Mã Khải Ca lên đồng. Thi Sương Cảnh biến thành u linh bên cạnh La Ái Diệu, mà bên cạnh u linh Thi Sương Cảnh lại có một u linh La Ái Diệu, còn La Ái Diệu trong sự kiện đó lại giống như một người giả.
Đèn lồng đỏ treo trước cổng dinh thự Mã gia u ám đến mức khiến Thi Sương Cảnh nghẹn lời, may mà cậu không đi, chứ nếu đi thì thể nào cũng trằn trọc cả đêm. Vừa vào đêm là dinh thự Mã gia biến thành Mã gia thiên, người nhà họ Mã sẽ nhắm mắt ngủ thẳng đến sáng, hoặc thức giấc giữa đêm khuya, trốn vào tủ quần áo rồi bị đống tơ trắng bọc kín mít như kén tằm.
La Ái Diệu dùng chút thủ thuật giúp Thi Sương Cảnh thấy được Mã gia thiên mà pháp thân của hắn nhìn thấy, kết cấu thẳng đứng như trụ như tháp, với cảnh hoan ca tấu nhạc rộn ràng. Thi Sương Cảnh rùng mình, bình phẩm rằng: “Em cảm tưởng như họ sẽ múa hát mãi cho đến chết vậy…… Có vẻ họ chẳng hề nghỉ ngơi nhỉ, chẳng lẽ họ không mệt ư?”
Lời bình phẩm này nhắm thẳng vào bản chất nào đó. Đối với thiên nhân, việc múa ca tấu nhạc liên miên, chẳng quan tâm tháng năm hay giờ giấc, đã biến nghệ thuật thành loại hành vi cung phụng mang tính máy móc, rập khuôn. Thiên nhân ca tụng Phật, tiếng ca tụng vang vọng hàng vạn năm, song lại chẳng khác gì ngục tù.
Lần theo những dải sáng, Thi Sương Cảnh tìm ra Mã Cần Nguyệt trốn trong chiếc tủ sơn đen khảm trai, thậm chí cậu có thể cảm nhận được mắt Phật mà Mã Cần Nguyệt kết ấn ra đang nhìn chằm chằm về phía cậu. La Ái Diệu đứng phía sau Thi Sương Cảnh, mang đến cho cậu cảm giác an toàn, đồng thời liên tục nhấn mạnh rằng đây chỉ là chuyện cũ nhắc lại mà thôi.
Đúng lúc ấy, Thi Sương Cảnh vươn tay nắm lấy dải sáng dài, phát hiện mình có thể dùng tay quấn ra một quả cầu trắng như thể đang quấn kẹo bông. Cậu bắt chước thủ ấn của Mã Cần Nguyệt, gập cong bàn tay, rồi cậu quan sát lòng bàn tay mình, cũng nhìn thấy một con mắt Phật y như thế.
La Ái Diệu nói: “Tôi cảm thấy những dải sáng này giống như dải lụa trắng, tức “nhãn mạch” của Mật tông. Nhưng sau đó tôi lại thấy chúng giống mệnh mạch hút lấy sinh mệnh ban đầu của người nhà họ Mã. Trong lúc trẻ con nhà họ Mã chơi đùa suốt ngày đêm, chúng đã rút tính mạng và trí tuệ của mình ra, hiến cho vị “lão tổ” nhìn không thấy, sờ chẳng được.”
Thi Sương Cảnh buông tay, dải sáng tán loạn, để lại cảm giác dinh dính trong lòng bàn tay, như thể vừa cầm một con mắt thật. Cậu nói: “Em thấy những cảm giác này đều rất cụ thể, có dây, có mắt, có âm thanh và vũ điệu, cứ như là thật ấy.”
“Cứ như là thật? Tại sao em lại cảm thấy như vậy?”
Câu hỏi của La Ái Diệu khiến Thi Sương Cảnh bối rối. Cậu đang xem ký ức của La Ái Diệu mà, chẳng lẽ không phải vì ký ức của hắn rất cụ thể sao?
Thực ra không phải vậy, trong cảm quan của La Ái Diệu, những cảnh tượng hắn trải qua không thể hình dung bằng từ “cụ thể”. Đó là một loại cảm quan chỉ thuộc về người trong Phật quốc, không hề liên quan đến lời đánh giá như là “cụ thể” hay “hư vô”, La Ái Diệu cũng không tìm được từ để hình dung, trải nghiệm này vốn dĩ đã vượt ra khỏi phạm trù mà con người có thể cảm nhận được. Nhưng theo như Thi Sương Cảnh miêu tả thì hình như những trải nghiệm này đều thuộc dạng ba chiều hoặc có hình chiếu chính xác ở thế giới ba chiều, ghép nối kín kẽ vào thế giới loài người.
La Ái Diệu chẳng mấy hứng thú với việc sửa sang pháp giới của mình, song lại rất nhiệt tình trong việc nghiên cứu Thi Sương Cảnh.
Thế là, vào buổi sáng sau đêm mộng mị đầu tiên, Thi Sương Cảnh ngáp ngắn ngáp dài đi học bài, còn La Ái Diệu thì ở nhà, lấy bức tượng Mã Đầu Minh Vương ra, cẩn thận ngẫm nghĩ.
La Ái Diệu từ chối niết bàn theo Phật giáo đại thừa, Mã Minh Bồ Tát xuất hiện để dẫn dắt, hắn cũng từ chối luôn cả Mã Minh Bồ Tát. Kiểu niết bàn Mật tông của La Ái Diệu hơi khác với tức thân thành Phật của con người, song xét về tổng thể thì hắn vẫn cần xây dựng một đàn tràng, đàn tràng là khu vực đặc thù, tạm thời mà pháp giới của La Ái Diệu bao phủ ở thế giới hiện thực. Một đàn tràng cần ít nhất bốn vị Thần Phật hộ pháp, trước đó hắn đã tìm được Quỷ Tử Mẫu Thần và long nữ.
(Tức thân thành Phật: dùng chính thân của mình khi đang còn sống để đạt đến cảnh địa thành Phật, hoặc có khả năng thành Phật.)
Vào lúc này tượng Mã Đầu Minh Vương lại xuất hiện mà chẳng hề có tin tức gì. Mã Đầu Minh Vương là Minh Vương hộ pháp quan trọng của Mật tông, xưa nay La Ái Diệu chưa từng giao lưu với ông ta. La Ái Diệu không chắc Mã Đầu Minh Vương có thể trở thành vị hộ pháp thứ ba hay không. Nếu có thể thì đây chắc chắn sẽ là sự trợ giúp lớn lao cho niết bàn Mật tông, bởi tư cách hộ pháp của Quỷ Tử Mẫu Thần và long nữ đều là do La Ái Diệu ban cho, còn Mã Đầu Minh Vương lại là “tiền bối”, bất kể La Ái Diệu có tồn tại hay không thì Mã Đầu Minh Vương cũng đã tồn tại vô số năm rồi.
Lời thề nguyện căn bản của La Ái Diệu vẫn còn dư một phần nhỏ chưa dùng đến. Nếu hắn có thể tìm được vị hộ pháp thứ tư, đồng thời tìm được lời thề nguyện ngắn thích hợp thì vẫn sẽ có hy vọng niết bàn.
Nói thế thì đúng là tràn đầy hy vọng, song La Ái Diệu lo nghĩ nhiều, hắn phải cân nhắc những điểm sau: Thứ nhất, hắn phải xác định Mã Đầu Minh Vương xuất hiện tức là đồng ý làm hộ pháp cho hắn; thứ hai, hắn phải tìm được vị hộ pháp thứ tư; thứ ba, tìm lời thề nguyện ngắn thích hợp; thứ tư, bảo đảm niết bàn Mật tông không giống niết bàn đại thừa là thần hình toàn diệt, hóa thành vô sắc vô tướng; thứ năm, nếu việc niết bàn sẽ khiến Thi Sương Cảnh chịu ảnh hưởng, chẳng hạn như lời thề nguyện căn bản bị lơi lỏng, Thi Sương Cảnh lại gặp tai nạn chết người, vậy thì cũng không thể thực hiện.
La Ái Diệu không chấp nhận việc người ngoài dùng cái chết của Thi Sương Cảnh làm con cờ. Hắn biết Thi Sương Cảnh là điểm yếu của mình, đã có điểm yếu, lỡ bị người ta nắm thóp thì phải làm sao? Ngươi biết ta có điểm yếu mà người còn liên tục dùng điểm yếu đó để chèn ép ta, thực ra về bản chất là ngứa mắt ta nên dùng điểm yếu để thao túng ta. Cảm giác kháng cự trong nội tâm La Ái Diệu đối với việc chỉnh lý Phật hiệu cũng từ đó mà ra, ngày nào hắn còn cảm nhận được sự thị uy, rèn giũa này, hắn sẽ lập tức phản nghịch và hoài nghi phải chăng mục tiêu đặt ra từ lâu là giả tạo, phải chăng cả ngàn năm tu luyện chỉ là một sự sỉ nhục kéo dài.
*
Đêm thứ hai, La Ái Diệu không còn thản nhiên như hôm trước. Trước khi ngủ, hắn để Thi Sương Cảnh chạm vào bức tượng Mã Đầu Minh Vương.
“Anh nói bức tượng này thoát xác ra từ trong tượng Phật của anh ư? Ông ta không có tượng của riêng mình à!” Thi Sương Cảnh bất bình nói. Cậu áng chừng bức tượng nhỏ này, trọng lượng không có vấn đề gì. Cậu lại quan sát tạo hình bức tượng, nó hơi khác tượng Phật Tử an yên tao nhã, Mã Đầu Minh Vương mang dáng vẻ nhe răng trợn mắt, chẳng biết là đang tức giận cái gì.
“Tôi hoài nghi rằng trong mấy ngày tôi ở Mã gia, Mã Minh Bồ Tát và Mã Đầu Minh Vương vẫn luôn thay phiên nhau tương tác với tôi.”
“Sau đó thì sao?”
“Bây giờ ngẫm lại, quả là có phần quái dị. Nơi lưu chuyển nhân quả rộng lớn như khu Lệ Quang là rất hiếm, dinh thự Mã gia có thể xem là một nơi lưu chuyển nhân quả khác, song diện tích không lớn lắm, chỉ đủ xây một tòa nhà. Chẳng lý nào hai vị Bồ Tát và Minh Vương phải chen chúc cùng một chỗ, còn phải thay nhau lừa gạt người nhà họ Mã.”
Thi Sương Cảnh trả lời như lẽ đương nhiên: “Bởi vì khu Lệ Quang đã để dành cho anh rồi nên họ đành chen chúc trong thảo nguyên chứ sao.”
“??” Suy luận kiểu gì thế? Thi Sương Cảnh nói một cách quá đỗi tự nhiên nên trong thoáng chốc La Ái Diệu cũng bị cuốn theo mạch suy nghĩ này, như thể khu Lệ Quang thực sự là để dành sẵn cho Phật Tử La Ái Diệu.
“Khoan, tại sao phải để dành cho tôi? Ai lại để dành cho tôi cơ chứ?” La Ái Diệu cố gắng nhặt lại đầu óc, trước đây toàn là hắn dẫn dắt mạch suy nghĩ của Thi Sương Cảnh đi về phía trước, vừa rồi hắn lại bị đổi vị trí trước sau, người cầm lái trở thành Thi Sương Cảnh.
Thi Sương Cảnh mở to hai mắt, nói một cách hoang đường: “Em chỉ nói bừa vậy thôi, anh làm em căng thẳng quá. Anh xem, anh đã an ổn ẩn mình trong núi sâu tỉnh S suốt ngàn năm, giờ lại có một địa điểm đàn tràng dành riêng cho anh, biết đâu đây là hạ tầng hỗ trợ cho anh làm Phật Tử thì sao?”
“Hạ tầng hỗ trợ……”
Sau khi mày mò tượng Phật mà chẳng cho ra manh mối gì, Thi Sương Cảnh đành ngoan ngoãn trả bức tượng lại. Mạch suy nghĩ ban đầu của La Ái Diệu đã bị cắt ngang, trong đầu hắn cứ văng vẳng bốn chữ “hạ tầng hỗ trợ”. Không ngờ cũng có ngày Phật Tử phải âm thầm cầu khẩn, giá mà hắn may mắn như thế thật thì tốt quá. Cả đời này của La Ái Diệu, ngoài kỹ năng cao siêu ra thì những chuyện khác đều không hề thuận lợi, dần dà cũng tạo thành kiểu tính cách thi thoảng gây khó dễ cho người khác.
“La Ái Diệu này, tại sao tên anh lại là “La Ái Diệu”?”
“Sao tự dưng lại hỏi tôi vấn đề này?”
“Thì em đang nghĩ Thi Bắp nghe hay hơn hay La Bắp nghe hay hơn.”
Đều chẳng hay tí nào, cơ mà nếu phải cố chọn một phương án thì ——
“Thi Bắp.” La Ái Diệu đáp không chút do dự.
“Theo họ em vẫn hợp hơn nhỉ.” Thi Sương Cảnh gật đầu tán thành.
“Tên của tôi không có ý nghĩa, chỉ là một cách gọi thôi, mang ý là “Phật Tử thần thánh, cao quý”.” La Ái Diệu mở điện thoại ra, gõ vài chữ cái rồi chuyển chúng sang chữ tiếng Phạn, ““La” lấy từ La Hầu La – con trai duy nhất của Phật Thích Ca Mâu Ni và Da Du Đà La. “La Hầu” vừa là một từ riêng lẻ, cũng vừa là một loài A Tu La, cho nên tôi đặt một chữ La, xem như đồng thời lấy La Hầu Ha và kiêng kỵ La Hầu.”
Sau đó, hắn lại mở ứng dụng ghi chú và bút vẽ, viết hẳn chữ Phạn ra: “Cái tên “Ái Diệu” được lấy từ một từ tiếng Phạn hết sức đơn giản, viết là आर्य, đọc là ārya, vừa là tính từ vừa là danh từ, cũng thường dùng làm từ đầu tiên của từ ghép. Đó là một từ rất tùy tiện, song lại là tên của tôi.”
La Ái Diệu lộ ra vẻ cô đơn, Thi Sương Cảnh quỳ gối bên cạnh hắn, hai tay nâng mặt hắn lên, cẩn thậm ngắm nghía vẻ mặt bi thương khó tả của hắn. Tư thái thưởng thức ấy khiến La Ái Diệu không tiện giả vờ nữa, hắn nói: “Từ ārya mang đậm nét Phật giáo, vô cùng cao thượng, vô cùng thiêng liêng, là cái tên rất lớn lao.”
“Cũng là một cái tên rất hay. Thời buổi này ai lại dùng chữ “Ái” để đặt tên chứ?”
“Tôi là Phật Tử Mật tông, ly cấu ái nhiễm, ám diệu đồng quang. Tên hay là chuyện bình thường.”
(Ly cấu ái nhiễm: xa lìa phiền não nhớp nhúa, sinh lòng ô nhiễm tham luyến. Ám diệu đồng quang: sao trời cùng toả hào quang.)
✿Tác giả có lời muốn nói:
Quả nhiên, chỉ khi Tiểu Cảnh thêm chú giải cho sự kiện này thì sự kiện này mới trọn vẹn.
Editor: T đang đi du lịch nên edit tạm bằng điện thoại nha, bao giờ về sẽ căn chỉnh và bổ sung chú thích sau nhé