Chương 153: Đại trí giả ngu • Lo sợ chia xa

Đêm thứ hai, Thi Sương Cảnh tiến vào giấc mơ, La Ái Diệu nhờ cậu giúp một việc: “Giúp tôi để ý manh mối về Mã Đầu Minh Vương nhé.”
Thi Sương Cảnh không biết cụ thể là manh mối như thế nào, chỉ có thể cố gắng chú ý, phát huy trực giác của mình.
Trong mơ, mỗi lần nhìn La Ái Diệu giả làm “Trác Dật Luân”, Thi Sương Cảnh lại cảm giác La Ái Diệu quá là thích diễn kịch. Hắn tự xưng là cậu của Thi Sương Cảnh, thường xuyên mang Thi Sương Cảnh và Phật Tử ra để hù dọa Mã Khải Ca, mỗi khi chứng kiến cảnh ấy, cậu liền véo nhẹ La Ái Diệu một cái, hắn không hề để bụng, lại còn tỏ ra dương dương tự đắc. Ở trong mơ rất dễ phân biệt La Ái Diệu và Trác Dật Luân, La Ái Diệu có mắt xanh, Trác Dật Luân có mắt đen, hơn nữa người trong mơ sẽ không can thiệp được vào giấc mơ.
Lúc chứng kiến đứa con trai nhà họ Mã nói “Giết bố, mời khách”, Thi Sương Cảnh nhìn về phía Mã Khải Ca đang nôn mửa. Hai mắt Mã Khải Ca trợn trừng, hơi lồi ra ngoài, mặt như cái mâm đỏ, nôn đến mức chếnh choáng, nổi cả gân xanh. La Ái Diệu tạm ngưng cảnh tượng này, cất bước đi quanh Trác Dật Luân và hai đứa trẻ mà hắn dẫn dắt.
Hành động lần này cẩn thận như thể đang tra án.
Thi Sương Cảnh ngờ ngợ cảm giác có gì đó sai sai, nhưng sự kỳ lạ ấy lại khó lòng mô tả bằng lời, tìm tới tìm lui vẫn chẳng tìm được chứng cứ. Để bảo đảm mình có thể phân biệt Mã Đầu Minh Vương và Mã Minh Bồ Tát một cách chính xác, cậu bèn hỏi lại La Ái Diệu lần nữa.
“Tôi từng không chắc Mã Minh Bồ Tát có thuộc Phật quốc hay không, nhưng giờ thì tôi xác nhận là có. Mã Minh Bồ Tát cưỡi ngựa trắng là Bồ Tát thiện tướng. Em không am hiểu về Phật giáo nên không biết đấy thôi, thời kỳ hoạt động của Mã Minh Bồ Tát còn sớm hơn cả Long Thụ Bồ Tát, ông ta gây dựng thanh danh từ việc luận pháp, tụng kinh. Nếu em thấy một vị Bồ Tát văn nhã thì đó hẳn là Mã Minh Bồ Tát. Mã Đầu Minh Vương thì ngược lại, mang Minh Vương tướng trợn mắt đáng sợ, ông ta chuyên hàng yêu phục ma nên ánh mắt sắc bén, pháp khí trong tay có chày, trượng hoặc dây thừng. Minh Vương là giáo lệnh luân thân của Phật, Phật tức giận thì sẽ hoá thành Minh Vương. Cho nên một vị mặt mũi hiền từ, một vị hùng hổ dữ tợn, khí chất cả hai khác biệt rất lớn.”
(Giáo lệnh luân thân: là hoá thân của Phật mang tướng mạo phẫn nộ dữ tợn, hiển hiện khi giáo hóa những chúng sinh ương ngạnh khó cứu độ.)
Thì ra hoàn toàn dựa vào cảm giác. Thi Sương Cảnh nhớ kỹ rồi. Minh Vương trợn mắt, Thi Sương Cảnh cố nhớ lại bức tượng Mã Đầu Minh Vương, cậu cứ luôn có cảm giác quen thuộc khó tả.
“Đứa con trai nói phải giết bố để mời anh ăn, nếu anh mà ăn thì sẽ thế nào? Đây có phải điều kiện để Mã Đầu Minh Vương hiển hiện không?” Thi Sương Cảnh chỉ muốn lấy sổ ra ghi hết ý tưởng lại, chờ ra khỏi giấc mơ lại hỏi La Ái Diệu. Đáng tiếc làm gì có quyển sổ nào, nghĩ ra là phải hỏi ngay lập tức.
“Ăn thịt uống máu sao? Quả đúng là có thể. Nhưng dù sao cũng là Mật tông Phật môn, chúng tôi sẽ không vô duyên vô cớ tặng người làm thức ăn đâu. Thôi được, tôi cũng thừa nhận rằng mình không muốn ăn Mã Khải Ca, trông ông ta chẳng ngon tí nào.”
Sau đó Thi Sương Cảnh thấy La Ái Diệu tặng chiêu liêu cho cô bé, bảo nó đi thu thập máu của người nhà họ Mã, rồi hắn dùng quả chiêu liêu kết ra để đạt được mục đích giao lưu với Mã Minh Bồ Tát.
Trong mấy ngày trước khi người nhà họ Mã kéo đến, La Ái Diệu đã điều tra một lượt nhưng không phát hiện chỉ thị hay dấu vết rõ ràng. Màn ca múa ở Mã gia thiên khiến Thu Sương Cảnh phát phiền, tiếng đàn ca mới nghe thì là Phật âm hân hoan, nghe lâu lại giống loại nhạc nền kinh dị nào đó, giai điệu càng du dương thì khi kết hợp với hoàn cảnh kỳ quái lại càng ghê rợn.
Thi Sương Cảnh lẩm bẩm: “Từ sau câu nói “Giết bố” kia, Mã Khải Ca vẫn luôn đau ốm sao? Ông ta chưa từng ra ngoài à?”
“Đúng là chưa từng. Lúc người nhà họ Mã đến dinh thự thì chỉ thấy Tôn Miểu Miểu và hai đứa bé ra tiếp khách.”
“Ồ, La Ái Diệu, anh gấp rút rời dinh thự Mã để về cứu em…… Vậy còn người nhà họ Mã thì sao? Gia đình Mã Khải Ca hiện tại thế nào rồi?”
Lần này thì thực sự không thể nói Thi Sương Cảnh ngốc được. Cậu giỏi suy luận về sự kiện dựa trên mối quan hệ của con người, còn La Ái Diệu lại quá lý tính, chú trọng vào chứng cứ và kinh nghiệm vào ngay lúc đó, ngay tại đó. La Ái Diệu từ thảo nguyên về thành phố D chỉ trong một ngày, gấp gáp đi cứu Thi Sương Cảnh, sau khi cứu được thì tinh thần và động lực đều suy sụp vô cùng, cho nên cũng không buồn hỏi về tình hình của người nhà họ Mã. Hắn chỉ suy luận mà lại quên mất thực tiễn.
Giấc mơ đêm thứ hai khiến Thi Sương Cảnh quá mệt mỏi, cậu cố mở to hai mắt, không bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nhặt nào, nhưng dinh thự Mã gia thực sự rất khó che giấu một sự tồn tại như Minh Vương, cho dù có thì cũng giấu rất kỹ. Đúng là không hiểu nổi. Hơn nữa Mã Đầu Minh Vương còn hiển hiện nộ tướng, ông ta đang tức giận cái gì? Hàng yêu phục ma, Thi Sương Cảnh chưa từng nghe La Ái Diệu kể chuyện có liên quan đến “ma”.
Đến sáng, Thi Sương Cảnh học bài, La Ái Diệu bèn dò hỏi: “Nếu bây giờ tôi ra ngoài tìm Liễu Văn Bân thì em có thấy khó chịu không?”
“Có một chút.”
Hình như Thi Sương Cảnh bị mắc chứng lo sợ chia xa, và rõ là cậu có tiêu chuẩn kép. Cậu cần phải biết La Ái Diệu đang ở nhà. Hôm thi thử lần 2 xong, cậu đi liên hoan với bạn cùng lớp, bấy giờ không còn lo sợ chia xa nữa vì cậu biết chắc La Ái Diệu đang ở nhà chờ mình. Nếu tình huống đảo ngược lại là Thi Sương Cảnh ở nhà chờ La Ái Diệu, cậu sẽ bất giác đổ mồ hôi lạnh, mặc dù La Ái Diệu chỉ lái xe đến trạm giao hàng để lấy hàng mà thôi.
“Em muốn ăn gì, tôi bảo Liễu Văn Bân mang tới.”
“Đừng suốt ngày dày vò anh Liễu nữa.”
“Em gọi ông ta là “Anh”, thế chẳng phải vai vế của tôi cũng thấp xuống một bậc sao?”
“Yên tâm, ở trong lòng ông ấy, anh mãi mãi là ông Phật của ông ấy.”
Lý Uyển Oanh đang thái dưa lê trong bếp, nghe hai người nói chuyện mà cô buồn cười hết sức. Cô điều chỉnh lại biểu cảm, phải chuyên nghiệp lên nào. Lý Uyển Oanh bưng dưa lê đã thái ra, hỏi La Ái Diệu có muốn ăn hay không, La Ái Diệu lắc đầu trở về phòng. Lý Uyển Oanh cho Thi Sương Cảnh giải lao mười phút, ăn dưa lê cho khoan khoái đầu óc.
La Ái Diệu về nhà gọi điện cho Liễu Văn Bân, Liễu Văn Bân mở loa ngoài, nghe Phật Tử nói hết đầu đuôi sự việc, ông liền vỗ đùi: “Trùng hợp quá! Phật Tử, tôi đang phải đi đón một vị khách, cô ấy đặt cửa hàng tang lễ nhà tôi làm hai chiếc quan tài và hai bữa cỗ đám mã, chi tiền tận sáu chữ số. Cô ấy muốn đi dạo quanh khu Lệ Quang, tôi tới gặp ngài, tiện thể đưa cô ấy đến khu Lệ Quang luôn.”
Vị khách mà Liễu Văn Bân gặp là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, làm phóng viên điều tra, quê ở một thôn nhỏ gần khu thắng cảnh phía Nam tỉnh S. Vị khách này tên là Chu Tân Mi. Mẹ của Chu Tân Mi lâm bệnh nặng nên cô chuẩn bị sẵn từ trước, việc này không có gì đáng trách, cơ mà cô còn đặt cả quan tài cho bố, Liễu Văn Bân cảm thấy mỹ nữ lạnh lùng này đúng là chẳng hề kiêng kỵ gì cả.
“Đến khu Lệ Quang rồi. Cô Chu chú ý an toàn nhé, nếu có vấn đề gì thì gọi điện cho tôi, buổi chiều tôi vẫn ở khu Lệ Quang này.”
“Ông chủ Liễu, tôi nghe nói cuối năm ngoái có rất nhiều cụ già trong khu công nghiệp qua đời, việc này là thật ư?”
Liễu Văn Bân lập tức đề cao cảnh giác, ngoài mặt thì vẫn cười ha hả: “Cái này thì phải xem tin tức với hỏi cảnh sát, chứ hỏi tôi làm gì?”
“Cũng vì không có tin gì mới nên tôi mới lấy làm lạ. Tôi nghe đồng nghiệp nhắc tới chuyện này, cô ấy là thế hệ thứ ba ở khu Lệ Quang, sau khi xin nghỉ về chịu tang cô ấy có kể cho tôi, tôi thấy khủng khiếp quá, mà cô ấy lại bình thản như không.”
“Cô Chu này, có một số việc có thể điều tra, song có một số việc thì không thể tìm hiểu quá sâu. Những người ra ngoài xã hội làm việc như chúng ta ta đều hiểu đạo lý ấy, đừng làm khó tôi quá. Thời gian giao quan tài và đám cỗ trong thôn đều theo như hợp đồng, có việc gì thì cô cứ gọi cho vợ tôi nhé.”
Tiễn Chu Tân Mi đi rồi, Liễu Văn Bân nhủ thầm bà nội này ở đâu ra vậy, chẳng lẽ tới đây phá đám Phật Tử? May mà sau đó ông không hề nghe Phật Tử hay Thi Sương Cảnh nhắc đến người này, xem ra cô chỉ đến khu Lệ Quang sưu tầm dân ca thôi.
Liễu Văn Bân lấy hai con gà thả vườn đã giết sẵn từ trong cốp xe ta, ghé nhà thì không có chuyện đi tay không được. Thi Sương Cảnh vội nhét hai con gà vào tủ lạnh, bảo rằng cậu đang bận học nên không tiếp đãi Liễu Văn Bân được. La Ái Diệu và Liễu Văn Bân liền lên lầu ba nói chuyện.
“Phật Tử, ngài hỏi đúng người rồi ạ. Lúc trước tài xế Mã gia đưa chúng ta đến sân bay Tây Ninh, chúng ta không rảnh trò chuyện nhiều, hôm sau ngài và Tiểu Cảnh báo bình an, tài xế Mã gia cũng báo tin rằng mọi người đã tự rời đi hết rồi…… Ngài có nhớ không, lúc chúng ta rời khỏi dinh thự Mã gia, bãi đỗ xe đều kín chỗ, có đủ các loại biển số xe từ Nam chí Bắc, chỗ nào cũng có. Hôm sau tài xế dẫn người cùng đến dinh thự Mã gia, anh ta sợ gặp phải sự cố kỳ quái, còn phân vân không biết có nên báo cảnh sát hay không. Thế mà khi đến nơi, anh ta lại phát hiện xe đỗ ngoài cổng đã rời đi hết, chẳng còn lại một chiếc nào.”
“Gia đình Mã Khải Ca thì sao?”
“Không rõ lắm ạ. Tài xế dẫn người trèo tường vào trong dinh thự nhưng đã vườn không nhà trống. Phật Tử, ngài muốn quay lại Mã gia ư?”
“Không cần, Mã gia quá ma quái, ngay cả ta cũng bị trúng chiêu. Tiểu Cảnh vừa mới khỏi bệnh, ta không muốn đi.”
Liễu Văn Bân cố nhớ lại xem còn việc gì chưa báo cáo với Phật Tử. À, còn việc này nữa. Liễu Văn Bân báo địa chỉ mộ của bố Thi Sương Cảnh cho La Ái Diệu, hỏi lại ý kiến hắn xem có cần tìm một chốn phong thuỷ bảo địa cho bố của Thi Sương Cảnh hay không, biết đâu mộ tổ lại bốc khói xanh, phù hộ Thi Sương Cảnh thi đại học thuận lợi? (Người TQ quan niệm mộ tổ bốc khói xanh là điềm lành, có số làm quan.)
La Ái Diệu chỉ thấy buồn cười, chạy tới trước mặt hắn nói chuyện “phù hộ” thì khác nào múa rìu qua mắt thợ.
*
Thi Sương Cảnh làm đề sinh học, vẽ sơ đồ phả hệ và tính xác suất di truyền. Bút đen dần dần hết mực, cậu bèn nhặt cặp từ dưới đất đặt lên đầu gối, lục lọi tìm ngòi bút. Trong lúc mò mẫm, cậu bỗng chạm vào thanh sắt lạnh lẽo cất trong cặp đã lâu.
Cậu lấy chày kim cang ra, hồi ức hiện lên trong đầu. Cậu dùng chày kim cang chống lại bầy con quỷ đói của Quỷ Tử Mẫu Thần, lúc theo dõi Trang Hiểu cũng mang chày kim cang ra để phòng thân…… Gượm đã, thảo nào Thi Sương Cảnh cảm thấy hình tướng trợn mắt của Mã Đầu Minh Vương có vẻ quen quen, đặc biệt là khi nhìn vào tượng Phật. Hiện giờ chày kim cang trong tay cậu đã chuyển sang hình bảo tháp hai đầu, trơn nhẵn đối xứng, trông giống pháp khí dùng trong nghi thức hơn. Không phải phiên bản này rồi. Thi Sương Cảnh giấu chày kim cang vào áo hoodie, giả vờ đi vệ sinh rồi cầm theo chiếc chày vào phòng tắm.
Cậu nhớ rõ chiếc chày kim cang này còn có một hình thái khác, một đầu là Nộ Mục Kim Cang, đầu kia là mũi nhọn ba cạnh với sức sát thương rất mạnh. Thi Sương Cảnh quên mất hồi trước mình thao tác như thế nào mới làm chày kim cang thay đổi hình thái rồi, là cầu xin nó sao? Cầu xin! Mặc dù bây giờ không gặp nguy hiểm, nhưng cậu muốn kiểm chứng trí nhớ của mình. Cậu nâng chày kim cang bằng hai tay, lẳng lặng chờ nó biến hoá.
Sau ba phút, Thi Sương Cảnh đành từ bỏ, hết giờ đi vệ sinh rồi.
Cậu quay lại bàn học, Lý Uyển Oanh ngẩng đầu lên, giơ ngón cái với cậu: “Em làm đề vẽ sơ đồ phả hệ này tốt lắm, em xem thử bài xác suất di truyền này đi, chúng ta làm trắc nghiệm môn sinh nhé?”
Hiện tại Lý Uyển Oanh đã có ý thức rèn luyện thời hạn kiểm tra, tập cho Thi Sương Cảnh quen với thời gian thi đại học, chẳng hạn đề sinh học với tổng điểm tối đa là 90 sẽ cần phải làm xong trong vòng nửa tiếng. Thi Sương Cảnh không phải chịu áp lực từ các bạn học cùng lớp nên tâm trạng ôn tập khá thoải mái, tăng thêm kiểm tra vào lúc này có thể giúp cậu lên dây cót tinh thần.
Nửa tiếng sau, Lý Uyển Oanh thu bài và chấm điểm.
“Tốt lắm, Thi Sương Cảnh, em làm được 60 điểm sinh học, đây là đề thi đại học thật đấy.”
✿Tác giả có lời muốn nói:
Chu Tân Mi lên sàn! Đều là người tỉnh S, xem như là một chút easter egg thôi, không có nhiều đất diễn hơn đâu.
Tình tiết chày kim cang phổ ba xuất hiện trong phần “Người sống sót của ngày xưa cũ • Vẫn mãi non dại, vẫn mãi bồng bột” ở quyển 2.