Chương 154: Đại trí giả ngu • Không cha không mẹ không tố chất

“La Ái Diệu, em được tận 60 điểm kiểm tra môn sinh đó nha.”
Trong lúc bỏ nhân sâm vào trong nồi canh, Thi Sương Cảnh nói với La Ái Diệu đang làm việc trước bàn ăn.
“Phật…… La Ái Diệu, em được tận 60 điểm kiểm tra môn sinh đó nha!”
Trong lúc vùi đầu làm bài hình học không gian, Thi Sương Cảnh bỗng nhiên quay đầu nói với La Ái Diệu đang ngồi trên sô pha xem thời sự.
“La Ái Diệu, em được tận……”
“60 điểm kiểm tra môn sinh. Tôi nghe thấy mà. Nhưng môn lý của em chỉ được có 40 điểm thôi, em có thể cố thêm 20 điểm môn sinh nữa để bù cho môn lý.”
“……”
Thi Sương Cảnh múc canh, cho thêm lát nhân sâm, canh gà táo đỏ có màu sắc bắt mắt, gà ác đã được ninh nhừ, xé một cái là rút hết xương ra. Liễu Văn Bân không chỉ tặng hai con gà ác thả vườn mà còn biếu thêm hộp thuốc bắc, dạo này đang hạ nhiệt độ, ông nói ăn thêm nhân sâm cho bồi bổ, thoát mồ hôi, chứ để sang mùa hè thì không ăn được đồ tính nóng như này.
Cuộc sống hàng ngày của sĩ tử thi đại học chỉ nhàm chán như vậy thôi, mở mắt là học, nhắm mắt là ngủ. Thi Sương Cảnh đã khá lắm rồi vì còn có thể thuê gia sư. Trường THPT Lệ Quang có khoảng một nửa học sinh học ngoại trú, nửa còn lại là nội trú, thời gian tan lớp tự học buổi tối của họ thậm chí còn muộn hơn học sinh ngoại trú. Hơn mười năm trước trường THPT Lệ Quang quản lý rất nghiêm ngặt, bắt buộc toàn bộ học sinh phải sống trong trường, về sau xảy ra sự cố, nhà trường không kham nổi trách nhiệm nên đã bỏ quy định này.
Đến nay Trương Quốc Cường vẫn cho rằng trường THPT Lệ Quang không phát triển được là vì không bắt buộc học nội trú, không tận dụng từng giây từng phút, học sinh ngoại trú khiến bầu không khí trở nên lơi lỏng. Phụ huynh và Trương Quốc Cường cãi nhau trong buổi họp phụ huynh, họ nói tôi đưa con vào đây không phải để các người dồn ép con tôi đến mức tâm thần, Trương Quốc Cường đốp lại rằng vì có bà mẹ như chị nên con chị mới chẳng đậu nổi cao đẳng. Sau đó làm sao những mâu thuẫn này biến mất được thì chỉ có trời mới biết. Kỳ thực cho tới nay những mâu thuẫn này chưa từng biến mất, chẳng qua là tất cả mọi người đều đã mệt rồi.
“Phật Tử, hết lượt ôn tập này, em muốn quay về trường đi học.” Thi Sương Cảnh nói.
Cậu và La Ái Diệu uống canh gà cho bữa khuya, Bắp nôn nóng đến độ chạy vòng vòng, nó thèm ăn thịt gà lắm rồi. Khổ nỗi Thi Sương Cảnh sợ mèo con không chịu được chất bổ của thuốc bắc nên không cho nó ăn món này, đành mở hộp đồ ăn vặt cho nó xem như bồi thường.
La Ái Diệu uống canh chứ không ăn thịt, hắn trả lời: “Tôi vốn cũng định như vậy. Dù sao em vẫn nên đi học cùng với bạn đồng trang lứa.”
“Sau 9 giờ em mới xong lớp tối, em có thể mang bài tập về hỏi anh được không?”
“Tất nhiên là được.”
“Vậy cô Lý sẽ chuyển sang dạy vào cuối tuần ư? Hiện nay trường cho nghỉ chiều thứ Bảy, tối chủ nhật mới phải đến lớp tự học buổi tối.”
“Ừ, cô ấy có thể đến dạy vào sáng chủ nhật.”
Đúng là cảm giác thi đại học vô cùng chân thực. Thi Sương Cảnh rốt cuộc ý thức được rằng mình có thể ôn tập tại nhà là việc khó cỡ nào. Gia sư một kèm một sẽ quay quanh học sinh, nhưng trở lại lớp học thì cậu sẽ phải tự tìm phương hướng ôn tập cho mình.
*
Kỳ thi thử lần 2 kết thúc chưa bao lâu thì trường THPT Lệ Quang lại thi tháng, Thi Sương Cảnh xuất hiện tại sân trường sau một thời gian dài vắng bóng. Các học sinh trên hành lang tranh thủ xem lại bài làm sai và học thuộc công thức, Thi Sương Cảnh cũng tìm một góc mở laptop ra, nước tới chân mới nhảy.
Đúng lúc này, có vài đứa con trai đẩy bạn cùng lớp ra, đồng loạt vây quanh Thi Sương Cảnh, chặn cậu ở cuối hành lang. Đáng tiếc Thi Sương Cảnh cao tận 1m8, còn đi giày thể thao nên vóc dáng khỏi phải bàn, cậu nom như ngón giữa trong đám bọn nó, nổi bật đến mức hơi buồn cười. Trong số mấy đứa con trai này, có hai đứa là bạn cùng lớp của Thi Sương Cảnh, bốn năm đứa còn lại thì cậu không nhận ra.
“Thi Sương Cảnh, thi xong thì chờ bọn tao cạnh hàng quà vặt, bọn tao có việc tìm mày.”
Tao tin mày mới là lạ. Thi Sương Cảnh cất laptop vào cặp rồi đeo cặp lên lưng: “Có việc gì thì nói luôn bây giờ đi. Tao không có tiền đâu.”
Đứa con trai phì cười, nó và mấy thằng cùng lớp nhăn cái mặt xấu quắc lại, giở giọng quái gở: “Phải nói ở đây thật à? Ôi chao, Thi Sương Cảnh giỏi quá đi, Thi Sương Cảnh đi m*t chim. Là do mày muốn bọn tao nói ở đây đấy nhé, chứ vốn dĩ bọn tao định giữ thể diện cho mày.”
Thi Sương Cảnh trợn trắng mắt, suýt thì cậu quên mất vụ này. Cậu sống chung với La Ái Diệu trong khu công nghiệp, giờ tin này mới truyền ra đã coi là chậm rồi. Cậu chẳng thèm so đo với bọn nó, chỉ còn mười lăm phút nữa là bắt đầu thi, đã có nhiều học sinh để cặp lên chiếc bàn ngoài hành lang, chuẩn bị vào phòng.
“Làm trò gì cơ? Muốn làm không?”
“Không rảnh.”
“Thôi xong, nó bơ bọn mình rồi. Mày có giỏi thì học ở nhà tiếp đi, tới trường làm gì?”
Thi Sương Cảnh chỉ mải suy nghĩ về công thức thường dùng trong câu đầu tiên của đề đạo hàm, môn chuẩn bị thi là toán. Cậu rất mong có đột phá trong môn toán, đây là môn mà La Ái Diệu đích thân chỉ dạy, cậu muốn ngày ngày nhắc đi nhắc lại điểm số đạt tiêu chuẩn của mình trước mặt La Ái Diệu, cho hắn phiền chết luôn.
Mấy thằng kia vẫn lì lợm, Thi Sương Cảnh không trả lời thì bọn nó cứ chặn đường cậu, mãi đến khi giám thị chạy ra đuổi đi, Thi Sương Cảnh mới có thể đặt cặp của mình lên đống cặp sách, cầm theo túi bút vào phòng thi.
120 phút thi kết thúc, mọi người nối đuôi nhau bước ra khỏi phòng, ngày thi tháng khá là nhẹ nhàng, học sinh có thể thoải mái về nhà ăn tối rồi mới quay lại học lớp tối. Thi Sương Cảnh đi ở cuối hàng, cậu đang nhủ thầm tối nay phải ăn gà rán mới được, thế nhưng ra khỏi cửa lại phát hiện cặp của mình đã biến mất.
Đỉnh đầu cậu lạnh toát, laptop và vở chữa bài của cậu còn để trong cặp, cùng với chiếc chày kim cang cậu luôn mang theo như một sự an ủi tinh thần. Cậu cuống quýt đi tìm cặp, đảo mắt qua từng học sinh đeo cặp như đeo mai rùa, muốn xem có ai đeo nhầm mai rùa hay không —— Sao lại mất cặp được chứ! Tìm từ trên lầu xuống dưới lầu, lại tìm từ dưới lầu lên trên lầu, Thi Sương Cảnh hoang mang chẳng biết phải làm sao.
Hết cách, cậu đành đến phòng bảo vệ xin cho xem lại camera giám sát. Bảo vệ nghe nói học sinh bị mất cặp thì bèn tìm video ở tầng lầu có lớp của Thi Sương Cảnh, vừa khéo cuối hành lang có lắp camera. Thi Sương Cảnh báo ra thời gian cụ thể, chỉ cần xem lại video trong hai tiếng thi là được.
Thanh thời gian khá dài, bảo vệ kéo về trước, thấy cảnh Thi Sương Cảnh bị mấy thằng con trai bao vây. Cậu còn chưa nói gì thì bảo vệ đã than thở: “Lại là mấy thằng này, bị bọn nó nhắm vào đúng là xui như giẫm phải cứt.”
Bảo vệ tua nhanh video, quả nhiên, hai mươi phút trước khi hết giờ thi, một thằng lớp bên đã nộp bài sớm rồi khom người chạy ra ngoài lớp của Thi Sương Cảnh, thậm thụt tìm kiếm một hồi, sau đó lấy trộm cặp của cậu. Nó chính là một trong số những học sinh ban nãy chặn đường cậu.
Bảo vệ nói mấy thằng đó chuyên làm trò này, đã mời phụ huynh tới bao nhiêu lần rồi vẫn chẳng có tác dụng, phụ huynh không kiểm soát được, giáo viên cũng bó tay. Lần nào bọn nó làm trò này cũng hoàn toàn là vì thù ghét, bọn nó không lấy tiền, cũng không đánh người, thành ra nhà trường học chẳng có cách nào, ngay cả ghi một lỗi nhỏ cũng không được.
Thi Sương Cảnh nén giận, cảm ơn bảo vệ, sau khi ra khỏi cổng trường, cậu hướng thẳng tới chỗ hàng bán quà vặt. Bên cạnh hàng quà vặt có một con hẻm nhỏ, cửa hàng này vốn vắng khách, dân cư hai bên hẻm cũng không đông.
Chẳng mấy chốc cậu đã thấy đám con trai đang lục lọi cặp của mình, chúng dốc ngược cặp ra, lắc lắc làm sách vở đồ đạc rơi hết xuống đất. Trông thấy Thi Sương Cảnh, bọn nó còn cười to nói: “Bọn tao đang tìm thứ này, mày không mang theo à?”
Đám con trai làm động tác đeo bao cao su.
“Rốt cuộc bọn mày muốn làm gì?” Thi Sương Cảnh vén tóc mai trên trán, bực mình hỏi.
“Không làm gì cả, chẳng qua buồn chán thôi ấy mà. Mày thực sự sống chung làm bậy với đàn ông à? Đói khát thế mà không biết đường nhờ bạn học như bọn tao mở hàng cho. Với cả thứ dưới đất là gì đây, mê tín đến mức ấy hả?”
“Mày tên gì…… Mà thôi, cái này không quan trọng.” Thi Sương Cảnh tới gần, thằng kia thấy thế thì giẫm lên laptop của cậu, cậu lạnh nhạt hỏi, “Bọn mày là học sinh tới từ huyện khác à?”
“Mắc, mớ, đéo, gì, đến, mày.”
“Tao mà đánh bọn mày thì thể nào bọn mày cũng vu vạ tao. Giờ tao đưa tiền cho bọn mày thì chúng mày sẽ còn có lần sau. Tao mà đi tìm giáo viên hay cảnh sát thì bọn mày sẽ nhân cơ hội phá cặp và sách vở của tao.” Thi Sương Cảnh cất giọng vô cảm, “Bọn mày lấy tao ra làm trò vui, nhưng bọn mày cũng biết tao không phải đứa thú vị. Nếu hôm nay bọn mày vẫn chưa nghĩ ra định làm gì với tao thì có thể quay lại vào ngày mai.”
Dứt lời, Thi Sương Cảnh cúi người lục tìm bình nước của mình và nhặt từng món đồ rơi tán loạn lên. Một bàn chân giẫm lên laptop của cậu, cậu ngẩng đầu xác nhận là ai rồi đá một phát vào hông đối phương, khiến đối phương đập xương cụt xuống đất, đau không đứng dậy nổi.
Thi Sương Cảnh chẳng nói chẳng rằng, cất bước đi tới trước mặt nó, xốc áo nó lên, dùng lực tay cực khoẻ liên tục lắc lắc nó. Đứa con trai vừa mới bị đạp cho đơ cả người, giờ lại bị lắc lư như thế thì đầu váng mắt hoa, nó kêu la oai oái, chửi bới liến thoắng. Đây là bạn cùng lớp của Thi Sương Cảnh, thường trấn lột cậu sau khi tan lớp tối, tiếc rằng xưa nay cậu chẳng bao giờ có tiền.
Thi Sương Cảnh xách nó rồi xoay người một cái, xách người trong tay như cái bao cát, liên tục dộng lưng nó vào lũ con trai khác, khiến chúng nó đổ xiêu đổ vẹo, có hai đứa còn ngã nhào. Cậu nói: “Ngô Thiên Vũ, mấy thằng khác kiếm chuyện với tao là do bọn nó chưa từng sống ở khu Lệ Quang, tao không chấp nhặt với bọn nó. Mày biết chuyện của tao, tao cũng biết chuyện của mày. Những thằng khác có cha có mẹ nên tao không thể đánh, nhưng cha mẹ mày mặc kệ mày, đi nơi khác làm ăn cả chục năm không về —— Thế mà mày lại đàn đúm với chúng nó, tội gì phải thế hả? Đừng trách tao chọn quả hồng mềm mà bóp, tao không cha không mẹ không tố chất mà.”
Nghe Thi Sương Cảnh nói vậy, đứa bạn học tên Ngô Thiên Vũ tái cả mặt, cất giọng xin tha: “Đệt, Thi Sương Cảnh, mày bị điên hả…… Đâu có liên quan gì tới tao…… Thế mà chỉ đánh mình tao! Buông tay ra! Tao nôn đến nơi rồi! Tao bị chấn động não mất! Mày phải bồi thường tiền thuốc men cho tao!”
Thi Sương Cảnh bất thình lình buông tay, Ngô Thiên Vũ ngã lên người đồng bọn. Nhân lúc chúng nó đang ngơ ngác, cậu mau chóng thu dọn xong cặp sách. Đám con trai khác không biết có nên đánh lại hay không, Thi Sương Cảnh lại đạp cho Ngô Thiên Vũ đang nằm dưới đất một phát nữa, cậu nói: “Mày muốn trách thì hãy trách bọn ngu này có cha mẹ yêu thương, mày đi theo bọn nó có ích gì? Tao quả thực không hiểu nổi, thằng lưu manh nhi đồng như mày lại đi kiếm chuyện với đứa mồ côi như tao, rốt cuộc mày nghĩ gì thế?”
Thi Sương Cảnh thực lòng cho rằng như thế.
Hồi cấp hai cậu thường xuyên ra ngoài đánh nhau với lũ trẻ ở cô nhi viện nên cũng thừa kế kho dữ liệu về đám con trai trong khu Lệ Quang: Đứa nào không thể xung đột trực tiếp mà chỉ có thể trốn tránh; đứa nào không ai che chở nhưng lì đòn thì phải mượn sức hoặc là đánh cho phục thì thôi; đứa nào không có người chống lưng mà vẫn thích đú đởn thì nhất định phải đuổi ra khỏi sân chơi này. Đây cũng là triết lý đánh nhau của Thi Sương Cảnh.
Vừa rồi cậu đã nhác thấy chày kim cang dưới đất biến thành chày phổ ba ba cạnh nhọn hoắt. Cậu ổn định lại nhịp hô hấp, mau chóng trở về nhà.
“La Ái Diệu! Mau ra đây! Nhìn xem đây có phải đầu của Mã Đầu Minh Vương không!”
Thi Sương Cảnh lấy chày phổ ba ra, cầm nó như cầm món đồ nóng phỏng tay, chỉ sợ La Ái Diệu bỏ lỡ thời cơ. Cậu không hiểu sao lúc chiến đấu kịch liệt với quỷ đói thì chiếc chày kim cang này cùn đến mức chỉ đủ đập quả óc chó, mà đến khi gặp màn va chạm nhỏ nhặt thì lại hóa thành binh khí sắc bén.
Editor: Tưởng lưu manh như nào hoá ra yếu nghề vậy