Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 155

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 155: Đại trí giả ngu • Chày kim cang, kiếm và Văn Thù

Hôm nay La Ái Diệu bỗng dưng tìm được một cái máy chơi mạt chược trong phòng chứa đồ ở căn nhà lầu ba, vẫn còn sử dụng được, hắn liền vệ sinh cái máy, trong máy có hai bộ mạt chược, có thể bắt đầu chơi luôn. La Ái Diệu chơi mạt chược một mình, Bắp đứng trên đùi hắn, chân trước chống lên máy, như thể đang cùng ông bố Phật Tử của nó học cách chơi mạt chược. Thi Sương Cảnh chạy xồng xộc vào, tay cầm chày phổ ba thiên thạch nhọn hoắt, hét lên “Mã Đầu Minh Vương”, “Mã Đầu Minh Vương”. La Ái Diệu ghé sát vào, cau mày quan sát hồi lâu, hắn vừa giơ tay nhận lấy chày phổ ba thì nó lại biến về chày kim cang hai đầu tròn cùn.

Thi Sương Cảnh nín thở chờ đợi đáp án của La Ái Diệu. La Ái Diệu nói: “Em ngồi lại đây, chúng ta nói chuyện về chày kim cang.”

Hai người ngồi vào bàn ăn, La Ái Diệu rút một tờ giấy nháp trống trơn, vẽ một đường thẳng dài, bắt đầu đánh dấu từ đầu bên trái, định đếm những sự kiện lớn nhỏ từ khi hai người gặp nhau đến nay.

Thi Sương Cảnh thanh minh trước: “Em chỉ từng dùng chày kim cang để đập quỷ đói của Quỷ Tử Mẫu Thần chứ chưa từng dùng chiếc chày kim cang nhọn này bao giờ.”

“Em không có chuyện gì khác muốn nói sao? Chẳng hạn như chuyện vừa mới xảy ra?”

“Cái đó thì có gì mà nói, còn chưa đánh nhau mà.”

“……Thật không?”

Thi Sương Cảnh sốt ruột: “Việc nhỏ xíu xiu thôi, La Ái Diệu, anh tập trung một chút được không? Chúng ta đang nói về Mã Đầu Minh Vương cơ mà?”

Không thì em hớt hải chạy về đưa chày kim cang cho anh lại thành trò cười à? Ai thấy lại tưởng em đánh nhau thua phải bỏ chạy trối chết. Thi Sương Cảnh muốn nói như vậy đấy.

Không ngờ còn bị Thi Sương Cảnh giáo huấn. La Ái Diệu dùng bút chỉ vào mốc thời gian bên trái, nói: “Đây là ngày tôi nhận được lời cầu nguyện của em, em đến chùa Đại Từ cầu Phật, chẳng rõ vì sao tôi lại nhận được “đơn hàng” này. Khi đó tôi không có điện thoại nên bèn xâm nhập hệ thống điện tử để giao lưu với em giống như một linh hồn.”

“Dùng mẩu giấy doạ em sợ, lúc đó anh nghĩ gì thế hả?” Đã hơn nửa năm trôi qua, khi Thi Sương Cảnh hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, cảm giác hoang đường vẫn vượt xa cảm giác sợ hãi. Gì mà khách hàng cao cấp, giá cả tốt dịch vụ tốt, lại còn tự xưng là Phật Tử, đúng là kỳ quặc hết sức.

“Thấy mặt em nghiêm túc quá, chẳng hề cười tí nào, cho nên mới dùng một vật hiện đại hoang đường để trêu chọc em chút thôi.”

Thân là Phật Tử mà lại thích đi trêu chọc con người thì có được không vậy? Thi Sương Cảnh nhẫn nhịn.

Sau đó La Ái Diệu liệt kê ra ngày thứ mấy sau khi quen biết Thi Sương Cảnh thì hắn dùng nhân thân để đến khu Lệ Quang. Đây là lần đầu tiên Thi Sương Cảnh hiểu rõ tuyến thời gian hành động của La Ái Diệu trong sự kiện Quỷ Tử Mẫu Thần, La Ái Diệu tự than thở: “Đáng tiếc về sau tôi trở nên thật thà ngu ngơ, ai cũng dùng tôi như công cụ đi công tác……”

Thi Sương Cảnh bất đắc dĩ nhìn chằm chằm La Ái Diệu, ý là anh đừng nói nhảm nữa.

Hết cách, La Ái Diệu đành chuyền sang giọng điệu hắn thường dùng lúc dạy học: “Chúng ta hãy xem lại toàn bộ sự kiện Quỷ Tử Mẫu Thần. Tôi cho rằng kỳ lạ nhất là cái lần em đến nhà cô bạn cùng lớp rồi bất ngờ bị đâm. Chuyện tới nước này, tôi cũng chẳng có gì phải giấu giếm nữa. Em còn nhớ Lang Phóng nói kỳ hạn chết của em là vào đầu tháng không? Ban đầu tôi cho em 1.000 tệ thực ra là mua đứt cuộc đời em từ tháng 11 đến tháng 3 này, cho nên tôi mới giục em mau tiêu hết tiền đi. Em không tiêu hết, tôi cũng không thể lấy đi tính mạng em, thế mà em lại suýt chết vào đêm hôm ấy. Tôi có cảm giác như bị người ta nẫng tay trên vậy.”

“Sau đó anh liền tới sống cùng em!” Thi Sương Cảnh ngờ ngợ hiểu ra, “Anh khó chịu vì bị nẫng tay trên nên mới chạy tới xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đúng không?”

“Ừ. Tôi thừa nhận. Chỉ dựa vào một hai sự trùng hợp thì không đủ để khiến tôi ở lại bên cạnh em. Càng về sau, những “sự trùng hợp” tôi gặp lại càng nhiều, nhiều đến mức tôi buộc phải viết nháp ra để sắp xếp lại cho rõ.”

“Sau đó thì sao?”

La Ái Diệu áng chừng chày kim cang trong tay, nghiêm túc nói: “Em còn nhớ không, cái lần tôi dẫn em đến hồ Thăng Tiên để tìm chuông Phạn dưới nước, tôi có bảo em rằng không phải tôi đưa chày kim cang cho em, mà là nó tự tìm tới em. Nhưng tôi không biết chày kim cang bình thường trong tay em lại hóa thành chày kim cang nộ tướng, đây là lần đầu tiên tôi biết. Em không nhìn lầm đâu, phần đầu của chày kim cang đúng là Mã Đầu Minh Vương.”

La Ái Diệu lật tay, chày kim cang lại lần nữa biến hóa thành chày phổ ba, mà Mã Đầu Minh Vương nộ tướng cũng hiện ra ba cái đầu.

Bấy giờ Thi Sương Cảnh mới cuống quýt sờ cổ mình, chạm vào chuỗi bảo châu Phật Tử —— Cậu nhớ lúc nằm viện mình đã bị ép tháo pháp châu ra, thậm chí không nhớ đã giao cho ai, song chuỗi pháp châu này vẫn quay về trên cổ cậu. Cậu đeo quen rồi nên bình thường đi tắm hay thay đồ cũng quên mất sự tồn tại của nó.

“Chày hàng ma, tâm Kim Cang, là để phá ma chứng pháp, như sét như sương.” La Ái Diệu khựng lại, chĩa đầu nhọn của chày kim cang vào chính mình, “Nhưng nếu không phải các hộ pháp như Kim Cang, Minh Vương mà sử dụng chày kim cang để làm hại con người thì sẽ phản chứng thành ma, dục niệm khó tiêu, hại người hại mình.”

Nói cách khác, pháp khí này không thể dùng để làm hại con người. Nếu lúc trước Thi Sương Cảnh dùng chày kim cang để tấn công Trang Hiểu, hoặc vừa rồi cậu dùng chày kim cang để tấn công bạn học, cậu sẽ bị nó hại ngược lại. Còn cái lần đối đầu với quỷ đói được tính là tự vệ.

Thi Sương Cảnh nghĩ mà sợ: “Tức là sao? Gài bẫy phạm tội hả?”

“Chưa chắc. Theo trực giác của tôi —— Nó hơi giống một sự thử thách nào đó.” La Ái Diệu dù sao cũng là thầy giáo, cũng làm Phật Tử suốt bao năm, hắn nhập tâm vào thân phận của mình để suy xét vấn đề này, “Nếu tôi là người ban tặng pháp khí này, ắt hẳn tôi sẽ kèm theo thử thách, không vượt qua thì thu lại. Pháp bảo loại này sẽ không dễ dàng dùng để “hộ vệ”, huống hồ……”

“Huống hồ……?”

La Ái Diệu lắp bắp hồi lâu, hắn đưa tay vân vê pháp châu trên cổ Thi Sương Cảnh, khẽ đọc chú văn, triệu hồi ra một pháp bảo khác.

Đó là một thanh kiếm Phật đã hoàn toàn thành hình, được đặt trên gối Thi Sương Cảnh. Phần chuôi kiếm tròn trịa, chính giữa là một viên bảo châu màu vàng nhạt, trên dưới bảo châu là cánh sen nở rộ, cấu tạo đoạn cuối chuôi kiếm rất giống chày kim cang, có ba rãnh viền vàng gồ lên, ở giữa còn ẩn giấu một trục trung tâm chắc chắn. Cả thanh kiếm dần mở rộng từ phần chuôi, mũi kiếm được khắc một vòng hoa văn lửa dữ tợn. Thanh kiếm này nặng trịch, tự dưng xuất hiện trên đầu gối Thi Sương Cảnh làm cậu giật cả mình.

“Đây là pháp kiếm Văn Thù. Khi mới đến tay em, nó chỉ là một thanh kiếm gãy. Nhưng vào lúc em bệnh sắp mất, thanh kiếm này đã thành hình.”

Thi Sương Cảnh sởn gai ốc. Những dấu hiệu này rốt cuộc đại biểu cho cái gì? Văn Thù ư? Cậu biết một trong những địa điểm nổi tiếng nhất thành phố chính là Văn Thù viện. Hôm nay cậu còn nghe bạn học bảo là trước khi thi đại học, mọi người nên lập nhóm đi vái lạy Văn Thù Bồ Tát.

Đã thế nickname của Thi Sương Cảnh còn là “Nhất Kiếm Sương Hàn” —— Lẽ nào cậu thực sự sẽ có một thanh kiếm? Thi Sương Cảnh bối rối vò đầu bứt tóc.

Đã có các loại manh mối rồi thì chi bằng hôm nay tung ra hết. La Ái Diệu nói thêm: “Nếu nói chày kim cang là pháp khí thì trong mười hai vị Dược Sư tướng có Phạt Chiết La là sử dụng chày kim cang, mà Phạt Chiết La lại là một trong những ứng thân của Văn Thù Sư Lợi.”

Thi Sương Cảnh đã tê cả da đầu.

La Ái Diệu lại cúi đầu, vẫn chưa nói hết: “Sư phụ tôi – Bất Không Tam Tạng hết lòng truyền bá tín ngưỡng Văn Thù, ông ấy đặt gần như toàn bộ kinh điển Mật tông mà mình sưu tập cả đời vào trong chùa Kim Các trên núi Ngũ Đài, mà núi Ngũ Đài chính là đàn tràng của Văn Thù Bồ Tát.”

Lượng thông tin quá lớn khiến Thi Sương Cảnh bị quá tải. Không chỉ cậu mà ngay cả chính La Ái Diệu cũng khó lòng tiêu hóa nổi. Từ khi nhìn thấy kiếm Văn Thù gãy là hắn đã có dự cảm mơ hồ, bây giờ càng phải bày hết tất cả liên tưởng lên trên bàn.

Thi Sương Cảnh chỉ vào chính mình: “Đừng bảo em là Văn Thù Bồ Tát nhé?”

“Không phải đâu. Văn Thù Bồ Tát là Tam Thế Phật đảo giá từ hàng, không thịnh hành chuyển thế làm người.”

(Đảo giá từ hàng: khi Bồ Tát vốn đã đủ điều kiện thành Phật nhưng vì lòng từ bi mà chấp nhận tồn tại với cương vị Bồ Tát, trở về thế gian để cứu khổ cứu nạn.)

“Làm em sợ muốn chết……”

“Vả lại đây em kiếp đầu tiên của em, chuyển thế ở đâu ra chứ? Cho dù là đảo giá từ hàng……”

“”Đảo giá từ hàng” là gì?”

“Tức là đã thành Phật rồi, nhưng vẫn tự nguyện quay về từ thế giới cực lạc, cùng chúng sinh chịu khổ, phổ độ chúng sinh. Một vài Bồ Tát thuộc trường hợp như vậy, Văn Thù Bồ Tát là điển hình nhất.”

Thi Sương Cảnh hoảng quá, lại bắt đầu tìm mèo trong vô thức. Cậu trả pháp kiếm Văn Thù trên đầu gối cho La Ái Diệu, tìm được Bắp ở trước cửa sổ, bèn giơ một tay ôm Bắp vào lòng rồi ngồi về bàn ăn.

Thi Sương Cảnh hỏi: “Em thực sự không phải là Văn Thù Bồ Tát đảo giá từ hàng đâu nhỉ?”

La Ái Diệu cũng hoảng hốt: “Nhưng tôi vẫn dám chắc rằng em không có Phật duyên, còn cảm thấy em không thể nào tu luyện. Nếu đúng là Văn Thù Bồ Tát đảo giá từ hàng thì tư chất sẽ không như vậy.”

“……”

“Đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì đâu.”

“Vậy làm sao đây? Tự dưng em cảm giác có gánh nặng trên vai quá.”

La Ái Diệu dở khóc dở cười, hắn cũng không biết giảng giải từ đâu. Nếu hàng loạt sự kiện này là những mảnh ghép hình, vậy thì Thi Sương Cảnh chính là tấm nền của trò ghép hình đó —— Bất cứ mảnh ghép nào đặt vào cũng vừa vặn. Thi Sương Cảnh quả là một nhân vật rất đỗi thần kỳ.

Hai người nhìn nhau, La Ái Diệu cúi đầu viết kín hai tờ giấy nháp, đánh dấu tất cả sự kiện lớn nhỏ, cả quan trọng lẫn vụn vặt, kể từ khi họ ở bên nhau,.Thi Sương Cảnh nằm ngả ra sô pha, tâm trạng rất phức tạp: Nửa năm qua cậu gặp gỡ nhiều phi nhân loại như vậy, cậu luôn là người bình thường duy nhất, luôn lạc lõng trong đó; nhưng giờ lại bảo cậu rằng có lẽ cậu cũng không hề bình thường, rốt cuộc cậu nên chấp nhận hay không chấp nhận? Hoặc là, cậu có sự lựa chọn chăng?

Cuối cùng, La Ái Diệu bỗng ngẩng đầu lên, hỏi: “Lang Phóng từng nói em và cậu ta đều là “mệnh thiên tuyệt”, chính là phiên bản nâng cấp của mệnh đồng tử – cha mẹ mất hết, tính mạng không dài, có thiên phú huyền học nhỉ? Nhưng em và cậu ta hoàn toàn khác nhau. Bọn họ đều là chuyển thế của thần Chung Sơn, nói cách khác, “mệnh thiên tuyệt” mà Lang Phóng nhắc đến không thể xuất hiện ở người hữu tình ngay từ kiếp đầu tiên như em.”

“Mã Đầu Minh Vương…… Mã Đầu Minh Vương, hành vi và thói quen của ông ta…… Lẫn trong sự hiển hiện của Mã Minh Bồ Tát, lẫn trong chày kim cang của Văn Thù Bồ Tát……” La Ái Diệu tiếp tục động não.

Bỗng, bàn thờ trong nhà vang lên tiếng gõ kim thạch lạnh lẽo, cạch, cạch, cạch. La Ái Diệu và Thi Sương Cảnh cùng sững lại, hai người nhìn nhau. Họ nhớ rõ ràng bàn thờ trống trơn, mà tượng Mã Đầu Minh Vương đã bị La Ái Diệu thu lại rồi, Thi Sương Cảnh cũng đâu thể đặt bức tượng khác lên bàn thờ.

Vậy rốt cuộc ai có thể giải thích tại sao bây giờ tượng Mã Đầu Minh Vương lại xuất hiện trên bàn thờ của La Ái Diệu được không?

Tác giả có lời muốn nói:

Các kiến thức liên quan đến chày kim cang, kiếm Văn Thù, Văn Thù Bồ Tát, Bất Không Tam Tạng, núi Ngũ Đài, đàn tràng Văn Thù…… trong chương này đều có thể kiểm chứng trên internet.

Bình Luận (0)
Comment