Chương 156: Đại trí giả ngu • Người rảnh rỗi tám chuyện bâng quơ

Tiếng động kỳ lạ đó tuyệt đối không phải ảo giác, nó còn vang tiếp một hồi nữa, La Ái Diệu đứng dậy kiểm tra, Thi Sương Cảnh bất an níu hắn lại, bảo hắn chớ manh động.
Bức tượng Mã Đầu Minh Vương hết sức bình thường, vẫn mang tạo hình bắn cung, sáu tay cầm pháp khí, ba đầu hung ác dữ tợn. La Ái Diệu vươn tay lấy tượng Mã Đầu Minh Vương xuống, quay trái phải trên dưới để xác nhận. Hắn vẫn ôm nỗi bất an về sự xuất hiện của Mã Đầu Minh Vương, dù sao tượng Mã Đầu Minh Vương cũng lén chui vào trong tượng Phật của hắn từ lúc nào chẳng hay, thứ này cho hắn ấn tượng như một con búp bê Nga, cứ luôn cảm giác bên trong bức tượng còn có thể bóc ra vật gì khác nữa —— Mà tại sao tượng Mã Đầu Minh Vương lại biến hoá từ tượng Phật Tử? Thật chẳng phải phép gì cả!!
La Ái Diệu lấy ra một bức tượng Phật của mình, hắn không rảnh chọn lựa mà vớ bừa một bức tượng Phật Tử đứng yên với nhiều tay thi pháp, sau đó đặt lên bàn thờ. Bàn thờ để trống quá lâu không phải chuyện tốt, thế thì ai cũng có thể ngồi vào được.
“Không có gì đâu. Cho dù Mã Đầu Minh Vương thực sự đến đây thì tôi cũng luận chiến không thua.” La Ái Diệu tự tin nói.
“Các anh là người trong Phật môn chứ đâu phải giang hồ võ lâm.” Thi Sương Cảnh chửi thề.
Âm tham kỳ lạ ấy hoàn toàn cắt ngang mạch suy nghĩ của hai người, La Ái Diệu bị cuốn vào chuyện này mà mờ cả mắt, còn Thi Sương Cảnh đã từ bỏ tìm hiểu mớ bòng bong này từ lâu. Sĩ tử ôn thi đại học lấy bài tập cô Lý giao hôm qua ra, thầy La trở lại bàn mạt chược, vừa đánh mạt chược vừa tiếp tục suy nghĩ.
Nói gì thì nói, nuôi mèo đúng là thú vị. La Ái Diệu vỗ đùi, Bắp nhận lệnh, thuần thục nhảy phắt lên, La Ái Diệu thủ thỉ dạy mèo con cách chơi mạt chược…… Ba quân cùng hoa văn thì là “Phỗng”, nghe rõ chưa, “Phỗng”! Tao dạy mày nhận diện Điều và Vạn Tử nhé…… Chờ ù thì vẫn hơi khó, nhiệm vụ hôm nay của mày là học cách phỗng bài.
Một tay xào mạt chược, một tay vuốt mèo, nếu bộ này có thể phỗng thì Bắp sẽ cụng đầu vào quân bài, La Ái Diệu sẽ cất giọng lanh lảnh: “Phỗng!”
Một người một mèo chơi đến là say sưa, Thi Sương Cảnh không làm bài nổi nữa, bèn chắp tay sau lưng chạy lại xem La Ái Diệu dạy Bắp chơi mạt chược. Cậu ngỡ ngàng phát hiện Bắp quả thực biết phỗng bài, trình độ mạt chược của nó đã cao hơn cả cậu rồi!
Tiếc là bộ não của một chú mèo con như Bắp chỉ có thể xử lý đến mức này thôi, sau đó dù La Ái Diệu cố dạy cỡ nào thì nó cùng lắm chỉ nhận ra bộ bốn, còn chờ ù hay ù thì khó mà học được.
Thi Sương Cảnh xem thầy La dạy Bắp chơi mạt chược một lúc thì đến giờ nấu cơm, cậu liền lê dép vào bếp sơ chế nguyên liệu, nấu ăn, ăn, ăn xong thì dọn dẹp, rồi xem điện thoại một lúc, mới đó mà đã 8 giờ! Cậu lại bắt đầu học bài. Lát sau, Thi Sương Cảnh cầm điện thoại vào nhà vệ sinh, báo thức thình lình hiển thị 10 giờ! Thời gian trôi đi đâu hết rồi?
Trong những ngày ôn thi, thời gian trôi vô cùng nhanh, thậm chí nhanh đến mức đáng sợ. Thi Sương Cảnh đã kết thúc một lượt ôn tập toán từ lúc nào chẳng hay, đây cũng là lượt ôn tập duy nhất của cậu trước kỳ thi đại học. La Ái Diệu dùng bút đỏ gạch bỏ vài câu cuối trong bài làm của Thi Sương Cảnh, sau đó lật mặt giấy, gạch hai câu trắc nghiệm và hai câu điền vào chỗ trống nữa. Hắn tuyên bố: “Với sức của em thì điểm toán cao nhất là 120. Mấy câu này em cứ xem qua một lượt trước, nếu trong vòng một phút mà có ý tưởng thì hẵng tính toán, còn không có ý tưởng gì thì cứ lướt quá luôn.”
Thi Sương Cảnh nôn nao giơ tay: “La Ái Diệu, em có một vấn đề nghiêm túc muốn hỏi anh.”
“Nói đi.”
“Anh bảo làm không bao có thể giúp em thông minh hơn, đó rốt cuộc là thật hay đùa?”
“……”
“……”
“Tôi…… không biết? Đúng là tôi định trêu đùa em, nhưng sau một thời gian dài tiếp xúc với em, tôi nhận ra em kỳ thực không hề ngốc?” La Ái Diệu toát mồ hôi, hắn cũng không hiểu sao mình lại toát mồ hôi, Thi Sương Cảnh có ăn thịt hắn đâu, “Nếu có đầy đủ thời gian ôn tập, em sẽ có hy vọng thi đậu trường tốt hơn.”
“Em không muốn ôn thi lại đâu. Em chỉ thi một lần này thôi.” Thi Sương Cảnh nghe La Ái Diệu khen ngợi mình thì đắc ý lắm, “Mặc kệ anh có đùa em hay không, dù sao em cũng cảm thấy có chút tác dụng đấy.”
“À…… Ừ. Có tác dụng thì tốt rồi.”
Thi Sương Cảnh bỗng sầm mặt: “Em tin tưởng nhân phẩm của anh, em biết anh sẽ không gây ra sự cố gì mới để cho anh làm loạn như vậy. Em phải ôn thi đại học nên anh phụ trách làm một ít việc nhà nhé. Anh biết chú pháp dọn dẹp mà, sao trước nay chẳng thấy anh sử dụng bao giờ?”
Thì ra trọng điểm đang chờ ở đây. La Ái Diệu quen với sự thẳng thừng của Thi Sương Cảnh rồi, hôm nay tự dưng cậu lại vòng vo, dù La Ái Diệu đọc được suy nghĩ nhưng cũng không ngờ được cú quay ngoặt này. Hắn đáp: “Bởi vì không cần thiết. Để vệ sinh ga giường, tôi sẽ đưa nó trở về thời điểm vừa mới giặt xong…… Tôi có thể làm thế, nhưng nếu điều chỉnh chi tiết kiểu đó nhiều thì sẽ gây tổn hại đến bản thể. Cũng giống như chữa bệnh cho em vậy, chữa một lần hai lần còn được, chứ chữa nhiều thì chỉ lo chữa hỏng luôn cả em.”
“Thế thì hết cách rồi, anh phải tự làm thôi.”
Thi Sương Cảnh dần dần bạo gan hơn, cậu và La Ái Diệu đâu phải quan hệ bao nuôi, cũng đâu phải mối tình thoáng qua. Nếu muốn chung sống bên nhau thì phải bắt đầu từ những việc bình thường nhất, cùng nhau chia sẻ, cùng nhau hoàn thiện.
Thi Sương Cảnh hết sức tốt bụng, cậu để cho La Ái Diệu tự chọn. Không làm việc nhà thì tất nhiên là không được, một vị Phật Tử đội trời đạp đất, pháp thân bảo thạch uy nghi rực rỡ, tuyên bố pháp bất nhị như La Ái Diệu —— Thế mà lại muốn nhàn nhã trong mấy chuyện vặt vãnh đời thường, đúng là mất giá. Cuối cùng hắn vẫn chọn công việc dọn dẹp vệ sinh, lý do là: “Lỡ hôm nào không muốn làm thì có thể dùng chú pháp làm qua loa cho xong.”
(Pháp bất nhị: pháp môn tỏ rõ chân lý tuyệt đối, không phân chia, vượt khỏi mọi sự đối lập tương đối.)
“Vậy em phụ trách đi chợ và nấu ăn, việc vứt rác cũng có thể giao cho em. Bắp cũng lựa cơm gắp mắm đấy, nên em sẽ lo chuyện sinh hoạt hàng ngày của nó, nhưng mỗi hai tuần anh phải cắt móng cho nó một lần.”
“Thi Sương Cảnh, em quên là chúng ta vẫn đang bàn chuyện thi cử hả?” La Ái Diệu lên tiếng, kéo mạch suy nghĩ càng lúc càng xa này trở về.
Thi Sương Cảnh bèn xin lỗi, phải tập trung lực chú ý thôi, La Ái Diệu đang dạy cậu ôn thi mà! Thi tháng lần này xong, cậu sẽ quay lại trường học. La Ái Diệu ở bên cậu suốt nửa tháng qua, một tấc cũng không rời, chính là để giảm bớt nỗi sợ chia xa của cậu. La Ái Diệu đã lên kế hoạch dài hơi, những việc cần điều tra vào ban ngày càng lúc càng nhiều, tuy nhiên hắn vẫn khá bận tâm, sợ khi mình trở về thì Thi Sương Cảnh đã thi đại học xong mất rồi —— Cùng lắm thì đợi thêm hai tháng nữa, La Ái Diệu dự định đợi Thi Sương Cảnh thi đại học xong sẽ dẫn cậu cùng đi điều tra.
Trong lúc đó, hắn gửi gắm hy vọng vào Liễu Văn Bân, nhờ ông thay mình đi tìm kiếm manh mối, chủ yếu là manh mối về Mã gia. Liễu Văn Bân vẫn chưa tìm được tung tích của gia đình Mã Khải Ca, song lại gặp được những người khác thuộc Mã gia. Ông tả lại rằng: “Những người nhà họ Mã đó trông có vẻ rất bình thường, không thấy họ tự dưng lên đồng giống Mã Khải Ca…… Nhưng mỗi khi tôi hỏi họ về Mã Khải Ca thì họ lại giả ngu với tôi. Phật Tử, đám người nhà họ Mã đó đều giàu kếch sù, họ chướng mắt tôi đó mà.”
Nếu chỉ là tín đồ với tín đồ so xem ai giàu hơn thì La Ái Diệu hoàn toàn có thể gọi các gia tộc tín đồ của mình đến làm việc. Nhưng làm to chuyện như thế thì hắn lại phải ra mặt để xử lý vấn đề xã giao. Do đó manh mối về Mã gia tạm thời bị gác lại.
Vậy ở lại khu Lệ Quang thì còn gì để làm nữa đây? La Ái Diệu quá rảnh rỗi, song có rảnh đến mấy hắn cũng không muốn làm Phật sự, mãi mới dựng được phần khung cho bảo điện trong pháp giới, chỉ riêng hình thức cấu tạo cho pháp điện mới cũng khiến hắn nghĩ mất nửa tháng. Nói chung La Ái Diệu cũng nghẹn phát điên rồi, khổ nỗi Thi Sương Cảnh lại là sĩ tử ôn thi, không đi đâu được cả.
*
Đương độ xuân, khu Lệ Quang mở dây chuyền sản xuất mới, dòng tiền chảy về khu công nghiệp, nhờ đó mà xung quanh sầm uất náo nhiệt hơn. Cô nhi viện Lệ Quanh có hai đứa trẻ mới, Lưu Thiến cũng hơi quá tải công việc. Sau khi khỏi bệnh, Thi Sương Cảnh đã trả lại toàn bộ tiền trợ cấp cho cô nhi viện. La Ái Diệu dẫn cậu tới ngân hàng, không biết hắn dùng thuật mê hồn gì mà khiến nhân viên ngân hàng nâng hạng thẻ cho cậu, hàng tháng cậu có thể nhận nhiều tiền chuyển khoản hơn. Hiện Lưu Thiến lên làm viện trưởng cô nhi viện, bà phải tuyển thêm vài nhân viên mới, dù sao bà cũng đã cao tuổi, công việc ở cô nhi viện không thể chỉ dựa vào người già được.
Đến cùng dòng tiền của dây chuyền sản xuất trong khu Lệ Quang còn có quỹ phúc lợi đặc biệt được thành lập sau buổi đấu giá tượng Phật. Tổ chức từ thiện tìm tới tận nơi, Lưu Thiến không dám tự quyết định nên bèn mời La Ái Diệu đến xem giúp, dù sao số tiền này cũng là do La Ái Diệu huy động chứ bà không rõ lắm.
La Ái Diệu tìm một chiếc kính gọng bạc, đeo nó lên rồi mới tới cô nhi viện, sắm vai y như một thầy giáo. Đến giờ nghỉ trưa, Thi Sương Cảnh bảo sẽ tới cô nhi viện gặp La Ái Diệu, hắn đương nhiên đồng ý. Hắn tới cô nhi viện trước, xe của tổ chức từ thiện đã đỗ bên trong rồi, Lưu Thiến đang tiếp đón người của đoàn khảo sát.
La Ái Diệu nhìn thấy một người trông quen quen ở trong đoàn khảo sát đó, hắn cảm thấy gặp gỡ tín đồ ở cô nhi viện thì không hay cho lắm, song còn chưa kịp nghĩ lại thì sau lưng bỗng chịu một lực không lớn không nhỏ. Thi Sương Cảnh choàng hai tay lên vai La Ái Diệu, nhào tới như chú bê con, thiếu điều nhảy chồm cả lên lưng hắn.
“Ôi chao, Thi tiên sinh! Mới tan học đấy à!”
Hứa Yến Chi với khẩu âm Đông Nam Á nở nụ cười lộ hàm răng trắng bóc.
✿Tác giả có lời muốn nói:
Tâm trạng tệ quá nên lao vào viết chuyện đời thường để khuyên nhủ chính mình.