Chương 157: Đại trí giả ngu • Gặp ma – 1

Thi Sương Cảnh lập tức đứng thẳng lại, vẻ hoạt bát vừa rồi dường như chỉ là giả. Cậu không có ấn tượng gì về Hứa Yến Chi, song lại có ấn tượng về nước da và khẩu âm của anh ta. La Ái Diệu âm thầm nhắc nhở Thi Sương Cảnh: Anh ta là tín đồ c*̉a tôi, em từng gặp ở hội đấu giá rồi, chính là cái người nguyên quán ở Phúc Kiến, cố bắt chuyện với chúng ta suốt hồi lâu ấy.
Thi Sương Cảnh nhớ ra rồi. Lần trước gặp Hứa Yến Chi, cậu ăn mặc chững chạc, biểu hiện cũng chững chạc. Cú nhảy vừa rồi hơi phá hỏng thiết lập nhân vật của cậu, cậu còn đang mặc đồng phục học sinh nữa chứ, đúng là khác hẳn cái lần ở hội đấu giá.
Đoàn từ thiện có tổng cộng sáu người, chia làm hai xe, hai người là nhân viên phụ trách công tác xã hội và phúc lợi trẻ em, một người là nhân viên thẩm định tài chính, một người là trưởng đoàn kiêm nhân viên thẩm định quản lý dự án, một người là tài xế, lại dẫn theo một Hứa Yến Chi hoàn toàn lạc quẻ.
La Ái Diệu: Em đi hỏi anh ta xem tại sao lại tới cô nhi viện.
Thi Sương Cảnh nhận được chỉ thị, bèn lấy lại bình tĩnh rồi tiến lên hỏi: “Hứa tiên sinh, anh tới đây làm gì thế? Phật Tử ra chỉ thị cho các anh à?”
“Thì tới chơi với cậu đó. c** nh* hơn tôi nhiều, tôi xem cậu là em trai không được sao?” Hứa Yến Chi xua tay, “Đùa thôi đùa thôi. Đầu tháng trước, cụ nhà tôi nằm mơ suốt mấy đêm liền nên rất lo lắng cho Phật Tử. Năm nay nhiều bậc trưởng bối trong gia tộc phải đến khách sạn F thờ phụng thangka của Phật Tử, tôi tới trước để thay họ chuẩn bị, tiện thể ghé thăm cậu một chút.”
Hứa Yến Chi không nhắc tới “cậu” của Thi Sương Cảnh. Anh ta nhận ra người cậu này, cũng nhớ rõ lời tự giới thiệu của hắn trước đó. Đối với sự hỗ trợ nhiệt tình của người cậu này, Hứa Yến Chi không tiện hỏi. Làm tín đồ của Phật Tử, anh ta luôn cảm thấy lúng túng với nhân vật như Trác Dật Luân, nếu mà đon đả quá thì có vẻ như đang phản bội Phật Tử, vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn.
Lưu Thiến hoang mang ra mặt, sao người của tổ chức từ thiện phi lợi nhuận lại quen biết Tiểu Cảnh? La Ái Diệu lướt qua Thi Sương Cảnh và Hứa Yến Chi đang nói chuyện, đi tới bên cạnh Lưu Thiến, hắn là cứu viện bên ngoài mà Lưu Thiến mời tới. Lưu Thiến hạ giọng hỏi La Ái Diệu: “Tôi tạm thời giấu tượng Quỷ Tử Mẫu Thần đi rồi, bà ấy sẽ không tức giận chứ?”
“Bà có thể di chuyển được bà ấy thì nghĩa là bà ấy không tức giận đâu.”
Thi Sương Cảnh đang cố nghĩ lời để nói tiếp nhưng lại nhác thấy La Ái Diệu và Lưu Thiến dẫn mấy nhân viên trong đoàn đi vào khuôn viên, chẳng quan tâm sự sống chết của cậu nữa. Cậu muốn đuổi theo họ thì bị Hứa Yến Chi ngăn lại: “Thi tiên sinh, cậu hãy nói thật cho tôi biết đi, Phật Tử vẫn ổn chứ?”
“Sao anh lại hỏi thế?”
“Haiz, tôi từng kể cho cậu chưa nhỉ? Lúc thờ phụng tượng Phật Tử, cụ nhà chúng tôi sẽ dùng một chiếc khăn tay cẩn thận chà lau bức tượng, lau ra màu gì thì sẽ là chỉ thị tương ứng với màu đó. Dạo này bà cụ lau kiểu gì cũng toàn ra màu đỏ máu bồ câu, trước kia cùng lắm là màu đỏ san hô thôi…… Bà cụ bất an lắm, trong bản ghi chép về việc thờ phụng được gia tộc truyền lại cũng không hề có tình huống này, tôi đành phải tới hỏi cậu, dù sao cậu cũng là người được Phật Tử lựa chọn mà.”
Thi Sương Cảnh nghĩ bụng, haiz, cậu không tiện báo cho Hứa Yến Chi là Phật Tử bảo rằng mình không thể niết bàn, nguyên nhân đang đứng chình ình trước mặt Hứa Yến Chi đây. Nhưng có liên quan gì tới việc người Hứa gia lau tượng Phật ra màu máu bồ câu không nhỉ?
La Ái Diệu: Không liên quan đâu.
La Ái Diệu: Dạo này tâm trạng tôi bực bội, không muốn xử lý công việc thôi.
Thi Sương Cảnh: Ôi…… Anh không sao chứ?
La Ái Diệu: Tôi thì có thể làm sao được?
Thi Sương Cảnh đánh trống lảng với Hứa Yến Chi, anh ta hỏi gì cậu cũng đáp không biết, khổ nỗi cậu không giỏi nói dối, giọng điệu lúc nói không biết nghe lại giống như biết chút gì đó mà không thể nói ra. Hứa Yến Chi thay đổi chiến lược, anh ta tiếp tục kiên trì, bảo Thi Sương Cảnh cùng đi vào trong, tham gia khảo sát và chấm điểm cùng nhân viên tổ chức.
Đối với câu hỏi của nhân viên tổ chức, Lưu Thiến trả lời một phần lớn, chủ yếu liên quan đến việc chăm sóc trẻ em, tình hình nhập viện của trẻ và lịch sử cô nhi viện; La Ái Diệu phụ trách một phần nhỏ, song phần này rất chuyên môn. Lưu Thiến nhờ hắn đóng vai tình nguyện viên của cô nhi viện có kiến thức chuyên môn phong phú. Hắn dặn Lưu Thiến nhớ kỹ tên giả của mình, hắn là Trác Dật Luân chứ không phải thầy La.
Thi Sương Cảnh lặng lẽ quan sát La Ái Diệu, lúc giao lưu với người khác thì hắn vẫn tươi tỉnh sáng láng, chẳng thể nhận ra trạng thái lười biếng nhàn rỗi của hắn ở nhà. Một mình La Ái Diệu có thể trả lời câu hỏi của bốn người, Lưu Thiến nghe mà cũng ngơ ngác, không biết có phải mình đã mời tới một ông viện trưởng hay không. Cách nói chuyện chuẩn chỉnh của hắn khiến nhân viên tổ chức cũng sốc, trọng tâm buổi khảo sát chỉ có thể chuyển sang vấn đề giấy tờ. Họ nhờ Lưu Thiến dẫn đi tìm hiểu tình hình chi tiêu và thu nhập của cô nhi viện những năm gần đây, đây là chuyện quan trọng nhất —— Dù sao họ cũng mang tiền tới đây mà.
Thi Sương Cảnh: La Ái Diệu, bình thường anh ở nhà bức bối lắm đúng không?
La Ái Diệu: ……
Thi Sương Cảnh: Khu công nghiệp này quá nhỏ, chẳng náo nhiệt gì cả, anh cũng không có bạn bè nào ở đây……
La Ái Diệu: Nửa phần trước thì tôi đồng ý, nhưng nửa phần sau —— Tôi vốn không cần bạn bè, dù ở thành phố thì cũng thế thôi.
Thi Sương Cảnh: ……
La Ái Diệu: ……
Thi Sương Cảnh: Thảo nào lúc em nói “Em muốn làm bạn của anh”, anh lại từ chối em ngay tắp lự. Hình như mọi khi cũng chẳng thấy anh dùng từ “bạn trai” bao giờ.
La Ái Diệu: Nhân duyên của tôi phải được giữ ở mức đơn giản, trực tiếp, rõ ràng. Mối quan hệ “bạn bè” quá mơ hồ, đại diện cho một quan hệ tình cảm mang tính nhu cầu, không thể định nghĩa rõ ràng. Tình cảm của em đối với tôi, và của tôi đối với em đều dễ định nghĩa, không cần phải làm bạn.
Hứa Yến Chi vỗ tay cái bốp, Thi Sương Cảnh lại ngẩn ngơ rồi. Cậu nói xin lỗi, mặt không tỏ rõ biểu cảm gì. Hứa Yến Chi vuốt cằm hỏi: “Chiều nay cậu có phải về trường học không? Giờ không còn sớm nữa, hay là chúng ta tìm chỗ nào ăn trưa đi? Cậu là dân bản địa, cậu dẫn đường nhé?”
Thi Sương Cảnh nhận nhiệm vụ, cậu biết trong khu công nghiệp có quán đồ xào khá ngon, nếu mọi người không ngại thì trưa nay có thể tới đó ăn. Trong số các nhân viên của tổ chức từ thiện, ngoài tài xế ra thì tất cả đều là nữ, họ rất dễ làm thân với Lưu Thiến, dù sao cũng đều là người làm công tác xã hội, việc đi công tác là không thể tránh khỏi, cho nên không quá kén chọn trong khoản ăn uống.
Mọi người ngồi vào quán, Thi Sương Cảnh vừa gọi món xong thì Lưu Thiến nhận được điện thoại của ông Cao. Sau khi nghe ông Cao báo tin, Lưu Thiến tức khắc biến sắc. La Ái Diệu nhạy bén nhận ra bà đang phát run, ngặt nỗi cậu đang bị Hứa Yến Chi bám lấy, La Ái Diệu liền đứng dậy, nói hắn và cô Lưu phải về cô nhi viện, mọi người cứ ăn trước.
La Ái Diệu: Em cứ ở lại đây, không cần đi theo. Tôi vẫn ở trong khu công nghiệp thôi, sẽ không đi xa đâu.
Thi Sương Cảnh tuy bất an song vẫn cố kiềm chế bản thân. Cậu nghe nói tổ chức từ thiện mang theo mấy triệu tệ tới đây để trợ cấp giai đoạn đầu, trên bàn không thể thiếu người của cô nhi viện được.
*
Lưu Thiến trông thấy người đàn ông nọ từ xa. Tâm trạng bà rất đỗi phức tạp, nhưng đã bị tìm tới tận nơi rồi thì bà còn có thể đi đâu được nữa?
Người đàn ông nọ đương độ trung niên, mặc đồ thường ngày giản dị, trông có vẻ cũng khá giả. Ông Cao không cho gã vào cô nhi viện, bởi vì bây giờ bọn trẻ đang nghỉ trưa, cho đàn ông lạ vào trong là rất nguy hiểm, thế là gã ta đành ngồi đợi ở bồn hoa ngoài cổng. Gã cũng nhìn thấy Lưu Thiến, lập tức đứng phắt dậy kêu: “Mẹ!”
La Ái Diệu lặng lẽ đi theo, giữa mùa xuân thế này mà trông hắn toát lên vẻ nghiêm nghị, u ám.
“Sao con tìm được tới đây? Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện đi, đừng ở nơi làm việc của mẹ……”
“Mẹ, Hiểu Lỵ và Ngưu Ngưu cũng tới, con đưa hai mẹ con họ tới thành phố D chơi, tiện thể ghé thăm mẹ một chút.”
“La…… Thầy Trác, thầy cứ về với Tiểu Cảnh và những người khác đi, nó là con trai tôi, không có gì nghiêm trọng đâu. Chồng cũ của tôi không đi cùng là tốt rồi.”
La Ái Diệu đã âm thầm bỏ chiếc chày kim cang mà Thi Sương Cảnh thường dùng vào trong túi áo khoác của mình. Tự dưng hắn muốn kiểm chứng một việc, cho nên bèn nói: “Đừng lo, đằng nào tôi cũng đến rồi, nếu Tiểu Cảnh đi với bà thì nhất định em ấy cũng sẽ đi theo đến cùng. Tôi chỉ qua đây thay em ấy mà thôi.”
Gã đàn ông trung niên liếc nhìn La Ái Diệu, ánh mắt ấy khiến người ta rất khó chịu, song gã đã lập tức che giấu đi, vờ như chẳng nghĩ ngợi gì cả. Lưu Thiến giới thiệu cho La Ái Diệu con trai bà tên Cao Phong, sau đó bà lại giới thiệu cho Cao Phong về La Ái Diệu, vị này chính là thầy Trác, tình nguyện viên của cô nhi viện.
Cao Phong nói vợ và con trai gã đều đang ở trong xe, muốn mời mẹ qua gặp, song gã không hề nhắc nửa chữ về chuyện hồi Tết. Lưu Thiến lau mồ hôi trán, bất đắc dĩ đi gặp con dâu và cháu trai. La Ái Diệu đứng trước cổng cô nhi viện, cách nhà kia chừng 300m, Cao Phong tưởng La Ái Diệu không nghe không thấy được gì nên nhanh chóng vào thẳng vấn đề chính.
“Mẹ, dạo này con đang túng thiếu, hai cửa hàng của con đều lỗ nặng…… Mẹ xem, Ngưu Ngưu còn nhỏ thế kia, cũng đang lúc cần dùng tiền. Mẹ cho con vay một ít để trang trải được không, trong vòng nửa năm con nhất định sẽ trả lại tiền cho mẹ.”
“Con muốn vay bao nhiêu?”
“Mẹ ơi, ờm…… 200.000 được không ạ?”
“Con muốn lấy cả tiền mua quan tài của mẹ đấy à?”
“Con sẽ trả lại mà! Mẹ ơi, mẹ là mẹ ruột của con, mẹ đâu thể trơ mắt nhìn con bị cưỡng chế thi hành án vì thất tín…… Ngưu Ngưu nhà con còn bé xíu……”
La Ái Diệu nghe được cả mớ drama. Lưu Thiến kết hôn sinh con vào năm hai mươi hai tuổi, đến hai mươi ba tuổi, đang phải cho con bú mà bà vẫn đi thi đại học, vừa làm sinh viên vừa làm mẹ, năm nay Cao Phong con trai bà đã tròn bốn mươi sáu tuổi, nhìn kiểu gì cũng thấy chẳng phải con nít nữa. Đêm ba mươi Tết vừa rồi, chồng cũ của Lưu Thiến bạo hành bà, đánh bà gãy cả xương cằm, bà phải chạy về khu Lệ Quang. Vừa tháo tấm cố định xương gãy chưa bao lâu thì đứa con trai thiếu tiền lại tìm đến đòi nợ, Lưu Thiến ảo não vô cùng nhưng lại không thể làm ngơ. Chuyện của gia đình này càng nghe càng phức tạp, hóa ra vợ con mà Cao Phong dẫn theo là đời thứ hai rồi, Lưu Thiến bảo với Cao Phong rằng bà và Ngưu Ngưu đều không quen biết nhau, bởi vì đứa cháu trai bà từng chăm sóc hiện đã lên cấp ba rồi, bà thậm chí còn chẳng biết đầy đủ tên họ của vợ hai gã ta.
Nếu không phải ban nãy La Ái Diệu ngăn Thi Sương Cảnh thì chắc chắn Thi Sương Cảnh sẽ cảm thấy cậu phải bảo vệ bà Lưu, có khi cậu còn muốn tìm Cao Phong để đòi một lời giải thích.
Song có vẻ giai đoạn hiện tại vẫn chưa đến mức xảy ra xung đột kịch liệt gì, chày kim cang trong túi áo vẫn giữ hình dạng tròn trịa, cộm vào mạn sườn La Ái Diệu.
Lưu Thiến cũng chẳng có nhiều tiền đến thế để cho Cao Phong vay, mà dù có thì bà cũng không muốn đưa. Tuy nhiên Lưu Thiến rất lo buổi chiều Cao Phong lại tiếp tục tìm bà, ai biết gã có định chầu chực ở quanh đây hay không. Ngộ nhỡ Cao Phong phát hiện tổ chức từ thiện mang tiền đến cô nhi viện thì việc Lưu Thiến không cho vay sẽ biến thành “lỗi lầm” của bà, rằng bà không có đức làm mẹ, thấy chết mà không cứu, vi phạm luân lý làm người.
La Ái Diệu thay thế vị trí của Thi Sương Cảnh, song hắn chỉ canh chừng từ xa mà thôi. Hắn chỉ cần đảm bảo Cao Phong không bất thình lình bắt cóc Lưu Thiến vào trong xe là được.
Nói đi cũng phải nói lại, hồi mới tới khu Lệ Quang, La Ái Diệu đã cảm thấy vận thế nhân tình ở nơi này chẳng ra làm sao cả. Khu công nghiệp càng phát đạt, quan hệ giữa người với người lại càng rối rắm. Từ chuyện đã xảy ra thì có thể thấy từng có không ít sự kiện đổ máu hoặc hỗn loạn, cả người bản địa lẫn kẻ ngoại lai đều mang dao, khát máu. Hoặc phải nói là thực ra xưa nay những sự kiện hỗn loạn kiểu này chẳng hề ít, chỉ là mọi người không biết mà thôi. Trong những sự kiện hỗn loạn ấy có bao nhiêu vụ liên quan đến La Ái Diệu, bản thân hắn cũng khó lòng biết được, trừ phi lật xem sổ công đức hoặc sổ sinh tử. Mà từ trước tới nay việc thống kê đó chẳng tới phiên hắn.
✿Tác giả có lời muốn nói:
Anh Phật Tử quả nhiên là người hướng ngoại!