Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 158

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 158: Đại trí giả ngu • Gặp ma – 2

Thi Sương Cảnh và người của đoàn khảo sát vừa ăn uống vừa trò chuyện, địa vị của Thi Sương Cảnh ở cô nhi viện rất kỳ lạ, xét theo tình hình hiện tại thì cậu đã rời cô nhi viện dọn ra ngoài sống rồi, thế nhưng lại là thành viên nòng cốt của cô nhi viện. Có người trong đoàn khảo sát hỏi: “Tiểu Thi, sau này cậu có về cô nhi viện làm việc không?”

Câu hỏi này dường như soi chiếu vào chiếc giếng sâu trong lòng mà Thi Sương chẳng dám nhìn nhất. Cậu cũng đưa ra câu trả lời từ tận đáy lòng: “Chắc là không. Tôi biết mình nên giúp đỡ, nhưng…… nếu cứ ở lại cô nhi viện mãi, tôi sẽ không thể nào nhìn ngắm thế giới rộng lớn hơn.”

“Hiện nay cô nhi viện Lệ Quang chỉ có thể tiếp nhận một số ít trẻ em, nếu cô nhi viện muốn phát triển theo hướng chuyên nghiệp hơn, quy mô lớn hơn thì cần tiến hành điều chỉnh và thăng cấp đối với nhân viên quản lý.” Trưởng đoàn khảo sát cất lời khéo léo, ý của cô là sau khi nhận số tiền này và các khoản tiền trong lương lai, cô nhi viện có thể thay đổi hoàn toàn, không còn là cô nhi viện Lệ Quang trong ký ức của bọn trẻ nữa.

“Tốt cho bọn trẻ thì tuyệt quá rồi.” Thi Sương Cảnh nói.

“Cô Lưu đã cao tuổi, cô nhi viện cần tuyển thêm nhân viên mới.”

“Tôi tin tưởng quyết định của bà Lưu, bà ấy sẽ xử lý ổn thỏa. Tôi chỉ đến xem có giúp được gì không thôi.” Thi Sương Cảnh gắp thức ăn lia lịa, dù ăn hay nói cũng đều vô cùng thành khẩn, “Các vị đều làm về mảng này. Đôi lúc tôi cảm thấy cô nhi viện giống như trường học, học sinh rồi sẽ phải tốt nghiệp, nơi này không phải là nhà của những người như chúng tôi, cho dù chịu khổ thì cũng không thể trở về.”

“Cậu có người bạn nào mà cậu nhớ không? Mọi người còn giữ liên lạc không?”

Thi Sương Cảnh không thể trả lời được. Cậu không chắc mình và những đứa trẻ đã “tốt nghiệp” có coi là bạn hay không. Kết bạn WeChat nhưng chưa từng nói chuyện thì có tính là giữ liên lạc không?

“Tôi không biết nữa, tôi không biết liệu nhắn tin xong thì có phát hiện họ đã xóa tôi hay không, tôi cũng sợ nghe họ bảo rằng họ đang sống không tốt.” Thi Sương Cảnh cất giọng nặng nề.

Trưởng đoàn vỗ vai cậu: “Làm công tác xã hội khó lắm. Ngày nào chúng tôi cũng đối mặt với những vấn đề này, chúng tôi cũng không có đáp án. Nói chung là hy vọng khoản tiền quyên góp này có thể giúp đỡ cô nhi viện các cậu.”

“Đã quyết định quyên tặng cho cô nhi viện chúng tôi rồi sao?”

“Chúng tôi vẫn cần nộp lên một báo cáo thẩm định có tính hệ thống, chỉ có thể nói là hy vọng các cậu sẽ thuận lợi nhận được tiền.”

Thi Sương Cảnh thầm nghĩ, đúng vậy, đây chính là lý do cậu cần phải ra ngoài làm việc: Nếu cậu không ra ngoài kiếm tiền thì sẽ không thể trực tiếp giúp đỡ những người mình muốn giúp. Cách thức sàng lọc vòng vo này…… Đây là trình tự, đây là quy chuẩn của từ thiện. Trong lúc mọi người không biết phải làm sao, Thi Sương Cảnh chỉ có thể hành động theo trực giác và đạo đức đơn thuần của mình, mà cậu vẫn còn rất nhiều điều cần học để hiểu.

Hết giờ nghỉ trưa, Thi Sương Cảnh quay lại lớp học. Cuối tháng này sẽ thi thử lần 3, tháng sau thì thi liên trường, tháng sau nữa là đến thi đại học. Tinh thần Thi Sương Cảnh vừa tập trung vừa chết lặng, cậu cứ tưởng quay lại trường học thì sẽ tăng cơ hội giao lưu giữa mình và bạn học, nhưng thực tế là tất cả bạn học đều rất bận rộn, rất căng thẳng. Hơn 7 giờ sáng cậu tới lớp, 9 rưỡi tối mới tan lớp tối và về nhà, thời gian tiếp xúc với La Ái Diệu rút ngắn đi nhiều, hôm nay nhìn thấy dáng vẻ tươi tỉnh của La Ái Diệu mà cậu ngỡ như đã qua mấy kiếp rồi. Yêu đương và một trận ốm nặng khiến Thi Sương Cảnh trở thành thiếu niên dính người, mà Phật Tử La Ái Diệu ung dung phóng khoáng thì khoanh tay bó gối. Không có so sánh thì không có cảm giác. Khó quá đi. Chuyện này có thể mở lời không đây? Động thái giữa người yêu với nhau, chỉ vài câu qua lại là có thể điều chỉnh được sao?

Thi Sương Cảnh ăn cơm ở ngoài trường, cậu ăn mì cắt, còn Dương Linh Linh thì ở bên cạnh hì hục chép bài của cậu. Dương Linh Linh hỏi cậu cuối tuần này cô Lý còn qua không? Thi Sương Cảnh nhắn tin hỏi cô Lý nếu cuối tuần luyện đề thi đại học thì có cho Dương Linh Linh học cùng được không. Cô Lý cho cậu tự quyết định, thế là cậu đồng ý. Làm việc là phải có đầu có cuối như vậy chứ.

Kể từ lần Thi Sương Cảnh đánh Ngô Thiên Vũ, nó bắt đầu đi học bữa đực bữa cái. Nghe Trương Quốc Cường bảo, nếu những học sinh này không đủ số buổi đi học thì có được chứng nhận tốt nghiệp hay không cũng là cả vấn đề.

Chẳng rõ vì sao, bây giờ Thi Sương Cảnh nhìn thấy hay nghĩ tới những người đó, cảm giác nôn nóng trong lòng cậu đã hoàn toàn biến mất. Cậu không còn cho rằng lời nói của người khác là một loại tín hiệu, thúc giục mình phải hành động nữa. Cậu không biết liệu đây có phải như Phật Tử từng nói hay không, rằng mỗi người đều có nghiệp của riêng mình, chớ nên cuốn vào nghiệp của người khác.

Đáng tiếc, khi tan lớp buổi tối, Thi Sương Cảnh đeo cặp bước ra khỏi trường, bất thình lình bị một người đàn ông trung niên chặn lại. Người đàn ông nọ đỗ xe bên đường, học sinh ùa ra khỏi cổng trường như thủy triều, Thi Sương Cảnh đi theo gã ta sang một bên, bấy giờ mới nghe gã tự giới thiệu rằng gã là Cao Phong, con trai của bà Lưu.

“Trưa nay tôi thấy cậu nói chuyện với mấy nhân viên công tác kia, đồng phục học sinh của cậu rất dễ nhận biết. Cậu là trẻ của cô nhi viện nhỉ, chuẩn bị về cô nhi viện à?”

Ánh mắt Thi Sương Cảnh lạnh lẽo như ánh đao chớp lóe, cậu hỏi ngược lại: “Mắc mớ gì tới ông? Ông muốn tìm bà Lưu hả?”

“Ha ha, tôi đã tìm rồi…… Tôi mời cậu ăn khuya nhé, cậu kể tôi nghe về chuyện của mẹ tôi đi, tôi muốn biết mấy năm qua bà ấy sống ở cô nhi viện như thế nào.”

“Tôi không cần.” Thi Sương Cảnh lách qua, bước nhanh chân, hất Cao Phong ra. Cao Phong toan đuổi theo, Thi Sương Cảnh dần dần trào dâng phẫn nộ với chuyện gia đình và những người thân của bà Lưu, cậu hận bọn họ ngoảnh mặt làm thinh, hận bọn họ mãi không sửa đổi, hận bọn họ không chịu báo ứng.

“Mẹ tôi đối xử với các người còn tốt hơn với tôi! Thế mà cậu tỏ thái độ với tôi à?! Cậu em à, mẹ tôi đâu phải mẹ cậu!” Cao Phong lớn tiếng châm chọc, người hơn bốn mươi tuổi đầu rồi mà còn hoài niệm tình mẫu tử với người mới hai mươi tuổi. Thi Sương Cảnh quay đầu nguýt gã một cái, bà Lưu tốt như thế mà sao lại dính phải người thân kiểu này cơ chứ.

Cao Phong thấy Thi Sương Cảnh ngó lơ mình thì bèn ngồi vào xe rồi lái đi, đèn xe chiếu qua từng gương mặt học sinh bên cạnh, ở khoảng cách gần mà gã lại bật đèn pha. Thi Sương Cảnh bước nhanh trên vỉa hè, ẩn mình vào giữa dòng người. Cao Phong lái xe bám theo suốt quãng đường, mấy lần suýt thì tông vào các học sinh.

Tới một góc phố nọ, Thi Sương Cảnh bỗng bị túm cánh tay ngăn lại. Cậu cáu kỉnh quay đầu, hóa ra là La Ái Diệu.

“Tôi tới đón em tan học.” La Ái Diệu nói.

“Trưa nay bà Lưu về gặp con trai đúng không?” Thi Sương Cảnh nghiến răng nghiến lợi.

“Em xem, bọn họ thực sự chỉ tìm tới em.” La Ái Diệu liên tục suy tư về các loại khả năng tính, “Không thể là vì mặt mũi em hiền lành được, bây giờ trông em đâu có dễ chọc. Em lấy chày kim cang ra xem?”

Cặp của Thi Sương Cảnh nặng muốn chết, hiện tại cậu phải đến trường hàng ngày, tan học là phải đeo cả đống đồ đạc sách vở. Cậu để cặp xuống đất, mò mẫm tìm chày kim cang mãi một lúc mới thấy. Bấy giờ Cao Phong đã đỗ xe bên đường, gã hạ cửa kính xuống, hằn học nhìn chằm chằm Thi Sương Cảnh.

“Em trai, lên xe đi, chúng ta nói chuyện.” Cao Phong nói.

“Nói cái con khỉ, cút.” Thi Sương Cảnh lục lọi đến phát bực, chày kim cang của cậu đâu rồi? A, tìm thấy rồi! Nó bị mấy quyển sạch đè dưới đáy cặp, một tay cậu xốc đống sách lên, một tay lấy chày kim cang ra.

La Ái Diệu: Đeo cặp lên, tiếp tục tiến về phía trước đi, chúng ta đi đến chỗ vắng người.

Thi Sương Cảnh: Vâng.

Thi Sương Cảnh nhét chày kim cang vào cặp, sắp xếp lại đồ đạc bên trong rồi lại đeo cặp lên vai. La Ái Diệu và Thi Sương Cảnh đi sóng vai vào trong con hẻm nhỏ, đây là hẻm dân cư, càng vào sâu càng vắng người, tiếng ồn ào của học sinh không lọt vào đây, mà nhà của Thi Sương Cảnh thì ở trong tòa nhà nằm ngang cuối hẻm. Cao Phong lái xe chạy chầm chậm, thi thoảng lại ló ra ngoài cửa sổ nói mấy câu trách móc cậu.

“Tôi cho cậu một khoản tiền, cậu giúp tôi khuyên nhủ mẹ tôi để bà ấy về nhà được không? Bà ấy già rồi phải làm sao đây? Chẳng lẽ cậu chăm sóc bà ấy chắc?”

“Em trai, cậu cứng đầu thế nhỉ.”

“Các cậu về nhà cùng nhau à? Cậu sống chung với tình nguyện viên của cô nhi viện? Nực cười thật, sao chính phủ lại chi tiền cho các cậu đi thuê nhà chứ? Cô nhi viện không đủ cho các cậu ở hay gì? Đúng là không biết xấu hổ, lấy tiền thuế của bọn tôi để ở nhà sang xịn.”

“Đêm ba mươi Tết mẹ tôi ở cục cảnh sát gọi điện cho cậu đúng không?”

Xe chạy tới cổng bãi đỗ xe của tiểu khu, Thi Sương Cảnh dừng bước thì xe cũng dừng, cậu đập cửa xe sắt, nói: “Đi ra.”

Cao Phong lại bảo: “Không, các cậu có hai người, tôi đợi ở trong xe thôi. Tôi chướng mắt cái loại không cha không mẹ như các cậu, ngay cả cha mẹ người khác mà cũng phải cướp cho bằng được.”

Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu liếc nhìn nhau, La Ái Diệu tiếp tục giả làm thầy Trác, Thi Sương Cảnh giao cặp cho hắn, chày kim cang trong cặp đã biến đổi hình dạng, một đầu nhọn hoắt, một đầu là Mã Đầu Minh Vương trong hình tướng phẫn nộ.

Thi Sương Cảnh: Tiếp theo anh muốn em làm gì?

La Ái Diệu: Em muốn làm sao thì làm, cứ xem như tôi không tồn tại.

Thi Sương Cảnh: Em cũng đâu thể dùng chày kim cang đâm người được.

La Ái Diệu: Tôi không biết. Em cứ tùy ý đi, tôi ở phía sau em chờ lệnh.

Bàn bạc với La Ái Diệu xong, Thi Sương Cảnh đập cửa xe càng mạnh hơn: “Ông muốn nói chuyện với tôi cơ mà? Sợ à? Muốn tôi lên xe cơ mà?”

Bộ dạng Cao Phong nom rõ là ngứa đòn, gã lại cho xe chạy, dự định quay xe đi. Nhưng đúng lúc ấy xe của gã lại tắt máy, khởi động mãi không được, gã cố thử cách mấy thì xe vẫn như chết rồi. Thấy Cao Phong cuống quýt vặn chìa khoá, Thi Sương Cảnh bèn buông tay chờ đợi. Sau đó, dù Cao Phong có làm thế nào cũng không thể cho xe chạy được, mà gã cũng không thể xuống xe vào lúc này, thành ra tự mình khóa cứng cửa xe. Sau khi xe tắt máy, cửa sổ xe không kéo lên được, gã nơm nớp sợ hãi, cơ thể vô thức nhích sang bên ghế phụ.

Thi Sương Cảnh giơ chày kim cang lên, đầu nhọn ba cạnh chĩa thẳng vào Cao Phong. Đúng thế, đây là chuyện cậu muốn làm nhất vào lúc này. Mấy lần trước cậu biến ra chày kim cang mũi nhọn đều là trong hoàn cảnh xung đột, song lần nào cậu cũng sinh lòng trắc ẩn, đó là sự thiếu quyết đoán của cậu ư? Hay đây là nguyên tắc không chủ động làm hại người khác? Thôi kệ đi, đằng nào cũng có La Ái Diệu ở đây mà.

Cậu vịn cửa sổ xe bằng một tay, hơi nghiêng người, lấy chày phổ ba thiên thạch nhọn hoắt ra. Cậu muốn nói gì đó, có thể là lời dạy dỗ, có thể là chế nhạo, có thể là tuyên ngôn miễn tội. Nhưng khi cậu lên tiếng, lời thốt ra lại là một câu chú văn cực ngắn, chỉ có khoảng năm sáu âm tiết, không giống tiếng Phật cũng chẳng giống tiếng người, mà càng giống loại vu chú nào đó.

Câu chú ngắn ngủi kết thúc, Thi Sương Cảnh thấy rõ ở ghế phụ mơ hồ hiện ra một thứ khó lòng miêu tả. Mặt mọc râu tóc, hai tay dài thòng buông thõng, răng trắng mặt đỏ, mắt trắng không tròng, da dẻ nhăn nhúm khô khốc tựa vỏ cây, nếp nhăn xếp thành vòng xoáy. Thứ đáng sợ này sở hữu vóc dáng cao gầy, đầu chạm nóc xe, còn Cao Phong thì trốn rúc trong lòng nó. Nó giương nanh đe dọa, phát ra tiếng xì xì. Thi Sương Cảnh nhìn nó chòng chọc, tâm vững như sắt.

Thi Sương Cảnh: Anh có nhìn thấy không? Cái thứ trên ghế phụ ấy.

La Ái Diệu: Trên ghế phụ có gì à? Tôi chỉ nhìn thấy tâm ma của Cao Phong, đó là mớ dây rối nùi hỗn loạn, quấn lên nhân quả ban đầu của gã.

Thi Sương Cảnh: Là con quỷ nom như khỉ. Anh thật sự không nhìn thấy sao?

La Ái Diệu: Cho tôi mượn mắt của em.

La Ái Diệu khép mắt Phật, mượn một con mắt người của Thi Sương Cảnh, quả nhiên khi dùng thị lực của con người, hắn mới nhìn thấy con quỷ khỉ mà Thi Sương Cảnh mô tả. Ồ? Mới mẻ thật, thì ra mắt của con người cũng có thể thấy được thứ như vậy ư?

Bình Luận (0)
Comment