Chương 159: Đại trí giả ngu • Gặp ma – 3

Một con quỷ khỉ dày đặc âm khí như vậy, mà khi Thi Sương Cảnh đối diện với nó, lòng cậu lại như chìm vào đại dương, hoàn toàn chẳng e sợ. Hoặc nói đúng hơn là cậu vốn có trái tim siêu mạnh mẽ, gặp tà quái chẳng bấn loạn, sau khi trải qua một lần chết, dường như cậu càng không cảm thấy sợ hãi. Những trải nghiệm sợ hãi ấy vốn nuốt chửng người phàm như thể kim đâm, dao chém, núi lở, nhưng giờ chúng đều biến thành mưa phùn, gió nhẹ, đêm trăng. Thi Sương Cảnh vô thức thích ứng với tất cả, tâm kiên định, kiên định ắt sẽ sinh trí tuệ.
Thấy Thi Sương Cảnh móc vật nhọn ra, Cao Phong không dám rời xa cửa sổ xe, sợ Thi Sương Cảnh sẽ với tay vào mở cửa. Song gã cũng không dám ở quá gần, sợ chày kim cang sẽ găm thẳng vào nửa thân trên của mình, dù đâm vào đầu hay vào ngực thì đều sẽ chết ngay lập tức.
“Cậu em à, cậu l* m*ng quá đấy, mới nói mấy câu đã rút dao ra rồi…… Tôi nói thật mà, tôi muốn đón mẹ tôi về hưởng phúc, các cậu đâu phải máu mủ ruột thịt của bà ấy, cứ bám lấy bà ấy cũng có được gì đâu. Cậu giúp tôi khuyên bà ấy đi, tôi trả cậu 3.000 tệ, đằng nào bà ấy đi rồi vẫn có người khác tới thay thôi. Tôi biết trước đây tôi từng phạm sai lầm, nhưng tôi sẽ không để mẹ mình chết ở bên ngoài……”
“Chính ông có tin được lời mình nói không hả? Nghĩ một đằng nói một nẻo.” Thi Sương Cảnh lạnh lùng đáp, “Ông muốn khuyên bà Lưu về nhà, bọn tôi có ngăn ông đâu, mắc gì tìm tôi? Tại sao tôi phải đi khuyên nhủ giúp ông? Có liên quan gì tới tôi đâu? Đêm hôm lái xe chặn đường tôi, ai không biết còn tưởng ông muốn tông tôi hay trói tôi lên xe ấy chứ.”
Cao Phong hơi biến sắc, Thi Sương Cảnh buột miệng nói thế thôi mà lại trúng tim đen của gã —— Nếu em trai này ngoan ngoãn lên xe, Cao Phong sẽ tùy cơ ứng biến. Cậu em này thức thời thì gã sẽ trả thù lao; còn nếu cậu em không thức thời, vậy thì xin lỗi nhé, cuộc sống của gã đang khó khăn, đây không phải việc có lấy được 200.000 hay không. Thực tế Cao Phong nợ tới 1.200.000, lại còn nợ tiền của một ngân hàng ngầm. Mấy hôm trước, ở nhà cũ, gã tìm được bảo hiểm tai nạn cá nhân mà Lưu Thiến mua từ hơn hai mươi năm trước…… Chuyện kế tiếp khỏi cần nói cũng rõ. Muốn trách thì trách bà già rồi còn không nghe lời, cứ chạy ra bên ngoài. (Ngân hàng ngầm: chỉ các tổ chức hoạt động tài chính bất hợp pháp, chẳng hạn cho vay nặng lãi, giao dịch ngoại hối xuyên biên giới,…)
Thi Sương Cảnh quá xui xẻo, xui đến mức liên tục gặp sát nhân đòi mạng hoặc sát nhâm tiềm tàng. Lẽ nào bên cạnh những kẻ đó cũng có một con quỷ khỉ như vậy sao? Cậu không biết mình đã đọc chú ngữ gì, cũng không biết tại sao mình có thể thấy mà La Ái Diệu lại không thấy được. Cậu lật tay, luồn vào trong cửa sổ, Cao Phong khiếp vía cố bẻ tay trái của cậu ra, nhưng vật sắc bén kia cách cổ họng gã càng lúc càng gần. Cao Phong thay đổi chiến lược, dùng cả tay lẫn chân bò ra ghế sau, song giờ phút này những bàn tay vô hình lại mở cửa xe từ bên trong. La Ái Diệu che giấu danh tính để âm thầm ra tay.
Quỷ khỉ và Cao Phong cùng đợi trong xe, Cao Phong bỗng dưng rút ra một con dao từ dưới ghế sau. Khó lòng tưởng tượng nổi, vợ con gã ngồi ở ghế sau mà chẳng hay biết dưới chiếc ghế da mềm này lại giấu một hung khí. Chẳng biết tại sao sát khí của gã đàn ông này lại nặng đến vậy.
Con hẻm nhỏ lặng ngắt như bãi tha ma. Đèn vẫn sáng mà chẳng thấy một bóng người, ngay cả tiếng ti vi và tiếng trò chuyện loáng thoáng cũng không có. Thi Sương Cảnh lùi về sau mấy bước, Cao Phong xuống xe, chĩa dao vào cậu, “Giở trò gì đấy…… Mày tưởng ông đây không có hàng à?”
Thi Sương Cảnh lùi về sau không phải vì con dao trong tay gã, mà là vì quỷ khỉ. Theo động tác của Cao Phong, con quỷ khỉ kia dường như cũng thực hiện một loạt động tác đối xứng qua mặt gương, nó xuống xe, cánh tay dài thòng chỉ về phía Thi Sương Cảnh, xem ra đúng là con quỷ khỉ này tới cùng Cao Phong. Mí mắt trái của Thi Sương Cảnh bất giác giật giật.
Thi Sương Cảnh: Anh có thấy không? Kế tiếp phải làm sao đây?
La Ái Diệu: Tôi đang suy nghĩ…… Thứ này cũng không khó xử lý…… Trước kia em từng nhìn thấy thứ này chưa?
Thi Sương Cảnh: Lần đầu tiên em thấy đấy!
La Ái Diệu: Tôi bảo mà, hoá ra chày kim cang xuất hiện trong tay em không phải để em đi đâm con người. Lúc trước tôi nghĩ sai rồi, cứ tưởng cái chày này đang ép em thành ma. Giờ xem ra, nó đang có yêu ma đối đầu.
Thi Sương Cảnh: Em nhất định phải ra tay sao?
La Ái Diệu đang mải suy nghĩ thì Cao Phong đã giơ dao lùi ra khỏi hẻm, bỏ luôn cả xe lại. Thi Sương Cảnh thấy quỷ khỉ chống tứ chi xuống đất, đuổi theo sau gã, vì cả hai cách nhau quá gần nên khi nhìn từ đằng sau sẽ tạo ra cảnh tượng quỷ dị người và ma hòa lẫn vào nhau. Thi Sương Cảnh không nói gì, cậu đi một vòng đóng cửa xe cho Cao Phong, đúng là đồ thùng rỗng kêu to…… Thi Sương Cảnh lập tức gọi điện cho Lưu Thiến.
“Trong tay Cao Phong có dao.” Thi Sương Cảnh lược bớt phần nguyên nhân hậu quả, lời ít mà ý nhiều, “Con phải báo cảnh sát bắt gã ta.”
Lưu Thiến chưa ngủ mà đang kể chuyện cho mấy đứa trẻ mới tới. Nghe cậu nói vậy, bà cũng đâm sợ. Chẳng hiểu sao bà nghĩ ngay tới mấy tờ hợp đồng bảo hiểm tai nạn cá nhân. Hồi trẻ bà vẫn còn yêu thương con trai, bà suy tính lỡ mình bị chồng cũ đánh chết thì vẫn còn chút gì đó có thể để lại cho con. Lưu Thiến không còn gì để nói, bà để mặc cho Thi Sương Cảnh báo cảnh sát.
Quỷ Tử Mẫu Thần áp sát phía sau Lưu Thiến, nỉ non rằng: “Bà hãy cầu nguyện với tôi đi, tôi chính là tiểu thần tiên quản lý mẹ và con tại mảnh đất này.”
Ba giờ sáng, cảnh sát tìm được Cao Phong trong một vườn trái cây ở ven khu Lệ Quang. Thi Sương Cảnh báo cảnh sát là có một chiếc xe bám theo cậu từ lúc tan học, cảnh sát kiểm tra camera, đoạn video vào khoảng thời gian ngắn ngủi lặng ngắt trong con hẻm đã biến mất, song camera vẫn ghi rõ cảnh xe của Cao Phong rọi đèn chạy theo vào, sau đó là cảnh Cao Phong cầm dao lao ra ngoài đường lớn.
*
“Thi Sương Cảnh, em qua đây, tôi xem thử mắt em nào.”
La Ái Diệu chỉnh đèn ngủ đến mức sáng nhất, hôm nay Thi Sương Cảnh lại lại lại một lần nữa cầm chày kim cang nhưng không sử dụng nó, Thi Sương Cảnh cảm thấy chuyện này lố dễ sợ, cứ như trêu đùa cậu vậy. Chóp mũi La Ái Diệu chạm vào chóp mũi cậu, phải nhìn gần đến thế ư? Chóp mũi tách nhau ra, bấy giờ La Ái Diệu mới bắt đầu nhìn vào mắt cậu.
“Sao em thấy được mà tôi lại không thấy nhỉ……”
“Anh có thể “mượn” mắt của em mà, vậy là siêu lắm rồi.”
“Con ma đêm nay rất bất bình thường, giống như tinh quái trong rừng núi vậy, nhưng có vẻ không phải nó đang nhập vào Cao Phong, động tác của cả hai hoàn toàn đồng bộ, tôi chuyển về mắt Phật nhưng chỉ thấy được một đoạn nhân quả.” La Ái Diệu cẩn thận vạch mí mắt Thi Sương Cảnh ra, kiểm tra toàn bộ từ lòng trắng đến con ngươi, khẳng định không có bất cứ ai yểm bùa chú kỳ quái gì lên người cậu. Ngày nào hắn cũng ở bên Thi Sương Cảnh, cậu có “sạch sẽ” hay không, hắn là kẻ biết rõ nhất.
Thi Sương Cảnh phát rồ: “Bình thường em không muốn nhìn thấy thứ như vậy đâu!”
“Em còn nhớ rõ đoạn chú ngữ ngắn mà em đã niệm chứ?”
“Em đã niệm chú ư?” Thi Sương Cảnh vẫn không nhớ.
May mà La Ái Diệu có mặt ở đó, hắn cẩn thận hồi tưởng lại và liên tục dẫn dắt, bấy giờ mới phục hồi được câu chú ngữ ngắn mà Thi Sương Cảnh đã niệm. Hắn chỉ có thể xác định đây chắc chắn không phải Phật chú —— Thi Sương Cảnh dường như có thiên phú bẩm sinh về chú văn. Hồi trước học Phật Tử chú, cậu vừa học là biết ngay. Vào thời khắc sống còn, cậu còn dẫn dắt La Ái Diệu, cứ như trong cơ thể cậu có sẵn một trình tự chú pháp vậy.
La Ái Diệu ghi lại đoạn chú ngắn này, hắn rành nhất là tìm kiếm manh mối mà.
*
Đêm ấy, Thi Sương Cảnh đột nhiên mở mắt, ngọn lửa bùng lên, đốm lửa tung bay khắp trời tựa như những con ruồi cống. Tay trái, tay phải đều lạnh băng, cả hai tay cậu bị giữ chặt bởi hai bàn tay buốt giá khác. Cậu giơ tay lên, một trước, một sau, bước chân lảo đảo chực ngã, nhưng rồi bước chân dần trở nên vững vàng, bước về trước, rồi lại bước về sau. Đây là điệu múa ư? Động tác chơi vơi là vì vóc dáng của Thi Sương Cảnh rất nhỏ, trong mơ ánh mắt cậu hoàn toàn bị thu hút bởi ngọn lửa khổng lồ ở chính giữa, không rảnh và cũng không thể nhìn ngắm xung quanh. Lớn hơn rồi, cao lên rồi, tiếng chuông vang vọng, động tác dần thu lại, cho đến khi hoàn toàn lặng im. Niệm chú, cánh tay và bả vai thi thoảng lại cọ vào nhau, thân khoác vải đen vải trắng, còn có mũ trùm đầu màu đen, là một chiếc mũ pháp. Sâu trong ánh lửa, cậu nhìn thấy phía bên kia ngọn lửa là đám đông nhốn nháo.
Đây là lần đầu tiên Thi Sương Cảnh mơ giấc mơ như thế.
Rất nóng, càng lúc càng nóng, ngọn lửa nóng rực, cháy hết rồi lại bùng lên ngọn lửa mới càng to hơn. Lửa cháy tới trước mắt Thi Sương Cảnh, phía sau có một lực đẩy như muốn xô cậu vào đống lửa. Tuy nhiên bàn tay trái và tay phải dẫn dắt cậu vẫn hết sức vững vàng, không để cậu bị quỷ hồn xô vào trong lửa.
Chân bỗng dưng bị chặn, Thi Sương Cảnh không đứng vững, ngã vào trong đống lửa. Cậu hãi hùng ngỡ rằng mình sẽ hồn phi phách tán, nhưng lửa xung quanh bỗng lụi tàn, bóng tối dày đặc dập tắt ánh lửa. Một lực đẩy tác động như đang đi qua đường sinh sản dài đằng đẵng, tiếng niệm chú càng lúc càng lớn, càng lúc càng huyền ảo.
Ánh sáng hiện ra, Thi Sương Cảnh đứng giữa khoảng đất trống trên ngọn núi tuyết rơi, dưới đất là một chiếc ô vàng rách nát, chim ưng sải cánh bay lướt qua từ phía chân trời. Cậu ngoảnh đầu, trông thấy một nhóm người dân tộc thiểu số khoác áo choàng màu trắng, băng qua triền núi. Người đàn ông đi cuối hàng nhìn Thi Sương Cảnh suốt hồi lâu. Đó là Thi Lâu Đình.

(Áo choàng (phệ chiên) là một phần trong trang phục truyền thống của người dân tộc Di, mặc trong những dịp trang trọng.)
Thi Sương Cảnh chiêm bao giữa đêm khuya. La Ái Diệu lẻn vào giấc mơ của cậu, hắn không quấy rầy Thi Sương Cảnh mà chỉ quan sát hết thảy.
Đồng hồ báo thức reo vang, đầu Thi Sương Cảnh ong ong, suốt đêm không ngủ yên, ký ức về giấc mơ vẫn vô cùng rõ ràng. Cậu tắt báo thức, nằm ngửa nhìn trần nhà, từ từ hoàn hồn lại. Trong chăn chợt có một bàn tay vươn qua, nắm lấy cổ tay cậu. La Ái Diệu cũng tỉnh rồi.
“Phật Tử à, hình như bố em cũng làm chuyện mê tín dị đoan.”
“Bọn họ chỉ thực hành tín ngưỡng thôi.”
“Có khi nào em thừa kế gì đó từ bố em không?”
“Có lẽ vậy.”
“Em thừa kế gì thế?”
“Không biết nữa. Đây là kiếp đầu tiên của em, tất cả đều là ẩn số.”
Thi Sương Cảnh lại ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi ra vấn đề mà cậu cứ đau đáu trong mơ: “Trong mơ có rất nhiều người…… Liệu có phải bọn họ đều là người có thiên phú không…… Anh bảo đây là kiếp đầu tiên của em, vậy nếu đếm ngược về kiếp trước, kiếp trước nữa của rất nhiều con người, phải chăng kiếp đầu tiên của họ đều là sự tồn tại phi thường nào đó……”
“Đúng vậy. Nếu chỉ nói đến thiên phú “kiểu này” thì rất nhiều người đều có.”
“”Kiểu này” là kiểu nào?”
“Kiểu thiên phú liên quan đến thần thánh, ma quỷ, phù thủy, bói toán, tâm linh, hoặc là thiên phú từ kiếp trước mang tới.”
“Thế bọn họ có còn là con người không?”
“Tất nhiên là có.”
“Em cũng là con người chứ?”
“Phải.”
Thi Sương Cảnh ngồi dậy, đêm qua ngủ mà đồ ngủ bị ai cởi lúc nào chẳng hay, sáng sớm mùa xuân vẫn còn hơi lạnh. Cậu hỏi: “Rất nhiều người sở hữu thiên phú, liệu có một ngày tất cả mọi người đều có thể sử dụng thiên phú ấy không?”
“Chắc là phải chờ đợi lâu thật lâu nữa.”
“Làm sao anh biết?”
“Thế tục có sinh trụ dị diệt, xét theo thước đo thời không của tôi thì hiện tại có lẽ vẫn đang ở giai đoạn “sinh”. Thế tục xoay vần đổi thay, mà Phật thì mãi tồn tại. Tôi vẫn luôn canh giữ. Chí ít theo cách tính từ khi tôi sinh ra, hiện nay loài người vẫn đang trong giai đoạn “sinh”.” (Sinh trụ dị diệt là bốn tướng trong Phật giáo dùng để diễn tả quy luật biến hóa của vạn vật trên thế giới. Từ khi cha mẹ sinh ra (sinh), rồi trưởng thành (trụ), bắt đầu già nua bệnh tật (dị) và cuối cùng phải chết (diệt).)
Thi Sương Cảnh lại nằm xuống, lưu luyến ổ chăn ấm áp: “Em còn tưởng em có thể làm về huyền học giống anh Phóng chứ.”
“Em cứ từ từ lựa, từ từ chọn, thời gian còn dài lắm, muốn làm gì thì làm nấy thôi.”
Đây là những lời từ tận đáy lòng La Ái Diệu. Loài người rất khó khai phá chuyển thế hoặc năng lực tâm linh của bản thân, phần nhiều nguyên nhân là do tuổi thọ hạn chế. Nếu loài người cũng được trường sinh thì sẽ có rất nhiều con đường để lựa, để chọn. Một phần thề nguyện căn bản của La Ái Diệu đã trói buộc với Thi Sương Cảnh, từ nay cả hai sẽ cùng sống cùng chết. Nhỡ Thi Sương Cảnh thấy chán thì sao? May mà họ đã kết thành một đôi, có thể bầu bạn bên nhau.
✿Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn này có dẫn tới một ý nghĩa chính trong thế giới quan của series Chung Sơn: Phần lớn con người đều có năng lực chạm đến “Một thế giới khác”.
Thân phận của Tiểu Cảnh thực ra không có gì đặc biệt cả, chỉ đặc biệt một xíu xiu ở phương diện con người thôi. Ai cũng có thể có sự đặc biệt ấy, truy ngược về mấy chục đời trước đều là kỳ nhân dị sĩ…… Tiểu Cảnh cũng không nhất thiết phải làm những việc này, cứ để thằng nhỏ đi quản lý tiền đi (không đúng).