Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 160

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 160: Đại trí giả ngu • Hắn đâu có theo song tu

Thi Sương Cảnh đếm không hết số lần mình từng lên đồn hay tìm cảnh sát, liên tục làm phiền người ta như thế, cậu cũng áy náy lắm. Song cả ngày nay cậu vẫn chưa nhận được điện thoại của cảnh sát, cũng chưa thấy cảnh sát tìm tới, không biết rốt cuộc họ đã bắt được Cao Phong chưa. Đến 9 rưỡi tối, lớp tự học buổi tối kết thúc, Thi Sương Cảnh nghĩ dù thế nào cũng phải gặp Lưu Thiến một lần, có điều không biết bà sẽ nghĩ như thế nào. Nhớ tới cuộc gọi cho Lưu Thiến hôm qua, cậu cũng hơi hối hận, ngay trước mặt một người mẹ mà lại nói muốn báo cảnh bắt con của bà.

Thi Sương Cảnh đứng trước cổng cô nhi viện, chần chừ suốt hồi lâu. Giờ này bọn trẻ đã tắm rửa sạch sẽ và chuẩn bị đi ngủ rồi, gió đêm xuân êm dịu tựa lá liễu, vừa như bộ lông vũ cong cong của bầy chim về tổ. Cậu giấu cặp vào bồn hoa cạnh cổng, leo lên cổng sắt rồi quay người nhảy xuống đất. Lưu Thiến đang ở trong phòng ngủ lầu hai, một ngọn đèn vàng cũng đủ soi sáng cả căn phòng. Cậu do dự nhủ thầm hay là nhắn tin cho Lưu Thiến, hy vọng có thể nói chuyện với bà một chút.

Chẳng mấy chốc sau, Lưu Thiến bước ra từ phòng ngủ lầu hai, đối diện với Thi Sương Cảnh trong sân nhỏ. Bà kéo áo ngủ, đi xuống lầu, tay lục tìm chìa khoá, “Qua phòng của bà đi.”

Lần này trở lại căn phòng nhỏ của Lưu Thiến, căn phòng có vẻ hơi chật chội, bà đã mua giá áo có bánh xe và tấm phủ, treo từng bộ đồ mùa đông dày dặn lên. Bà bảo Thi Sương Cảnh ngồi lên giường, rồi bà kéo tủ quần áo ra, hóa ra bà giấu tượng Quỷ Tử Mẫu Thần vào trong tủ quần áo của mình vì sợ đoàn khảo sát của tổ chức từ thiện phát hiện món đồ tôn giáo này.

Bầu không khí trong phòng có phần lạnh lùng và lúng túng, mà chủ yếu là Thi Sương Cảnh lúng túng. Đứng trước đứa con ruột Cao Phong, Thi Sương Cảnh và tất cả những đứa trẻ trong cô nhi viện đều là con trai giả, con gái giả. Cậu cũng không biết phải nói gì, trong lòng bứt rứt quá đỗi.

“Tiểu Cảnh à, ngày mai đoàn khảo sát sẽ sang một chuyến nữa, con có muốn qua không?”

“Vẫn vào buổi trưa ạ? Nếu rảnh con sẽ qua.”

Lưu Thiến xách phích định rót cho Thi Sương Cảnh một cốc nước nóng, bà toan đi vào bếp tìm một chiếc cốc không, song Thi Sương Cảnh đã ngăn bà lại: “Không cần phiền thế đâu bà Lưu, con nói mấy câu rồi đi luôn.”

“Thế à…… Tiểu Cảnh, vậy bà cũng nói mấy câu, chỉ mấy câu thôi. Hôm nay bà đã suy nghĩ cả ngày, cứ mãi đau đáu về mấy câu này.”

Lưu Thiến cũng ngồi xuống mạn giường, sát bên cạnh cậu. Bà đã nuôi nấng cậu trở nên rất cao ráo đẹp trai, có lẽ Lưu Thiến và Thi Sương Cảnh vốn có duyên với nhau, kể từ ngày đón Thi Sương Cảnh lưu lạc ở trạm xe buýt, bọn họ đã có duyên rồi.

“Tiểu Cảnh, bà đã nói chuyện với người trong đoàn khảo sát rồi, bà sẽ làm việc tại cô nhi viện đến năm bảy mươi tuổi. Bảy mươi tuổi, bà cũng nên về hưu thôi. Giờ bà đã sáu mươi tám rồi, còn hai năm nữa.” Lưu Thiến nói.

“Bà định đi đâu ư?”

“Bà chưa biết nữa. Bà không muốn vào viện dưỡng lão, nhân lúc còn có thể đi thì cứ đi thôi, có lẽ bà sẽ thăm thú một vòng các địa điểm trên cả nước.”

Không phải, điều Thi Sương Cảnh muốn hỏi không phải cái này.

“Sau đó thì sao ạ?” Cậu gặng hỏi.

Lưu Thiến nhìn về phía tượng Quỷ Tử Mẫu Thần trong tủ quần áo, Mạc Ngũ Nương chết sớm như vậy, còn Lưu Thiến thì nhờ phúc của xã hội hiện đại mà có thể sống đến khi già nua, xấu xí. Bà hít sâu một hơi, nói: “Không có sau đó, bà sẽ tìm một nơi yên tĩnh và cứ thế sống một mình thôi. Mạc Ngũ Nương nói rằng bà đối xử tốt với bà ấy thì bà ấy cũng đối xử tốt với bà, sẽ giúp bà rời đi thuận lợi. Bà đang chờ đợi thời khắc ấy.”

Đối mặt với sự thất vọng và cố chấp của một cụ già, Thi Sương Cảnh không thể thốt nên lời. Tuổi Lưu Thiến gấp ba lần tuổi cậu, lựa chọn mà bà đưa ra, sao cậu có thể không hiểu?

“Tiểu Cảnh à, con đừng lo lắng. Con hãy thi thật tốt, sống thật tốt, mai sau con sẽ có gia đình của riêng mình, con không nợ gì bà cả. Bà chăm sóc các con, các con cũng đang chăm sóc bà, Con thực sự không cần lo lắng đâu. Quãng thời gian bà ở cô nhi viện rất vui vẻ, nhưng bà sẽ không đợi ở cô nhi viện đến khi chẳng đi đường nổi, bà muốn nhanh chóng rời đi. Bà đã cưới sai người, đã không dạy dỗ con cái cẩn thận, đây đều là số mệnh.”

“Bà ơi, bà còn trở về ngôi nhà đó nữa không?”

“Mạc Ngũ Nương nói bà ấy là thần tiên quản lý mẹ và con tại vùng đất này, bà ấy muốn bà cầu nguyện. Bà phải cầu nguyện gì đây? Bà đâu thể đổi một đứa con khác. Bà đã sinh nó ra, cả đời này bà phải có trách nhiệm. Cảnh sát bắt Cao Phong rồi, con có gặp nó chưa? Tinh thần nó đã trở nên bất bình thường, chịu khai hết tất cả với cảnh sát, nó bảo cảnh sát rằng nó nợ 1.200.000, nhưng hôm qua nó bảo bà là nợ 200.000…… Bà sẽ không trở về ngôi nhà đó nữa, đúng là chán ghét. Bà cảm giác cả đời mình chưa từng yêu ai. Bà không yêu chồng cũ của mình. Trước kia bà có yêu Cao Phong, nhưng giờ thì chẳng dám yêu. Thật quá kinh khủng. Giá như có thể không làm mẹ của nó thì tốt biết mấy, vậy bà cũng chẳng cần trở về ngôi nhà đó nữa. Cho nên bà cầu nguyện với Mạc Ngũ Nương rằng bà muốn không làm mẹ của bất cứ ai. Bà muốn xem như mình chưa từng sinh con.”

Nói đoạn, Lưu Thiến dừng lại hồi lâu, khoảng lặng dài ấy vừa như dây treo, vừa như cuống rốn, mà câu nói tiếp theo của Lưu Thiến đã cắt đứt đoạn cuống rốn ấy, “Bà không biết hiện giờ Cao Phong còn nhớ về bà hay không. Tốt nhất là nó không nhớ, hãy đưa vợ con nó về nhà đi thôi. Nó không có mẹ, bà sẽ xem như mấy chục năm qua mình làm nô lệ cho cô hồn dã quỷ, mới chỉ trốn thoát khỏi câu chuyện ma từ mười mấy năm trước.”

Quyết định này được đưa ra quá nhanh chóng và đột ngột, song chỉ Lưu Thiến mới biết thực ra bà đã chuẩn bị tâm lý từ khi rời nhà vào mười mấy năm trước. Từng ấy năm trôi qua, nỗi đau âm ỉ dài đằng đẵng đã kết thúc bằng cơn đau quặn thắt hôm nay. Bà vừa đau khổ vừa nhẹ nhõm, toàn thân trống rỗng, cả con đường phía trước lẫn đường lui đều mịt mù trắng xoá. Đứa con đã bị cắt đứt quan hệ, chồng cũ cũng bong tróc ra như lớp thịt thối rữa, vậy là cái gia đình chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa ấy cũng sẽ giải tán.

Lưu Thiến là thí sinh lớn tuổi tham gia thi đại học sau khi kỳ thi được khôi phục. Tốt nghiệp xong, bà từng làm qua nhiều xí nghiệp, cuối cùng nhậm chức tại một doanh nghiệp nhà nước, làm từ chức kế toán đến lãnh đạo nhỏ. Sau khi nghỉ hưu, bà kéo theo một chiếc va li nhỏ đến cô nhi viện, tiếp tục tỏa sáng. Cả đời này bà chưa từng có lỗi với ai, bà xem trọng tôn nghiêm còn hơn cả mạng của chính mình.

(Trong thời kỳ cách mạng văn hóa tại Trung Quốc, chế độ thi đại học đã bị hoãn suốt 10 năm liền, việc chiêu sinh đại học dựa vào hình thức tiến cử giới thiệu. Vào năm 1977, kỳ thi đại học được khôi phục, thu hút hơn 5,7 triệu thí sinh tham gia.)

Lưu Thiến nói bà không muốn làm mẹ của bất cứ ai. Thi Sương Cảnh đã có mẹ của riêng mình, cho nên trước nay cậu vẫn gọi Lưu Thiến là bà. Thi Sương Cảnh chỉ nói: “Sau khi ngao du khắp cả nước, bà có thể quay trở về khu Lệ Quang, mọi thứ trong khu công nghiệp đều tiện nghi, mua sắm hay sinh sống đều thuận tiện. Mạc Ngũ Nương ở đây chờ bà, bà ấy cũng sẽ ở bên bà. Tình yêu của Thần Phật dài lâu hơn tình yêu của con người nhiều.”

“Bọn bà chỉ là phụ nữ kết bạn với nhau mà thôi.”

“Con biết. Con có nói gì khác đâu.”

“Tiểu Cảnh à.” Lưu Thiến gọi Thi Sương Cảnh, mắt bà ươn ướt, bà đã già rồi, song ánh mắt vẫn sáng ngời như xưa, “Bà đã hưởng trộm phúc của mẹ con, con là một đứa trẻ ngoan, bà rất hạnh phúc khi được chứng kiến con trưởng thành. Bà nghe nói con cũng muốn học kế toán, con có biết ban đầu bà nghĩ thế nào không? Bà nghĩ sao con lại giống hệt bà hồi trẻ thế chứ? Chẳng chịu tìm hiểu gì, cứ nghe được quản lý tiền là hào hứng đi học ngay…… Đừng trách bà không nhắc nhở con nhé, làm kế toán vất vả lắm đấy.”

Nói xong lời cuối cùng, Lưu Thiến ngừng khóc và nở nụ cười. Tượng Quỷ Tử Mẫu Thần trong tủ quần áo mặc áo len, đeo khăn quàng, chiếc áo len là do Lưu Thiến đan, còn khăng quàng cổ là của Thi Sương Cảnh tặng. Bà lẳng lặng bảo vệ cặp mẹ con không chung huyết thống này, việc này đã vượt quá khả năng của Quỷ Tử Mẫu Thần, cho nên bà chỉ làm một vị khán giả mà thôi. Tình cảm thuần khuất thì không cần phải phù hộ, thuần khiết đến mức này, tình cảm ấy sẽ tự có linh, có thể tự biện hộ, tự bảo vệ, tự yêu thương, tự đứng vững.

*

Rời khỏi cô nhi viện, Thi Sương Cảnh lấy cặp từ trong bồn hoa ra, đeo lên vai. Quyết định của bà Lưu khiến cậu có hơi choáng váng, là một sự thảng thốt về mặt cảm xúc. Uy lực của “buông bỏ” quả là to lớn.

Thi Sương Cảnh bước trên vỉa hè, cả đường xe chạy lẫn lối đi bộ chỉ có mỗi mình cậu. Bóng cây đung đưa, thi thoảng Thi Sương Cảnh lại ngẩng đầu ngắm bầu trời, ngắm đồng ruộng, ngắm núi non, ở trong khu công nghiệp nhỏ bé này, cứ đi mười bước là cảnh tượng lại thay đổi, vừa thành thị lại vừa nông nghiệp. Bỗng, cậu thấy một sinh vật nào đó núp sau bảng hiệu của vườn trái cây ven đường. Cậu tập trung tinh thần, luồn một tay vào cặp lấy chày kim cang ra. Cậu lại lần nữa trông thấy con quỷ khỉ kia, song lại chẳng thấy Cao Phong đâu.

Quỷ khỉ chống tứ chi xuống đất, nhìn chằm chằm Thi Sương Cảnh. Làn da nó nhăn nhúm như vỏ cây, nom già nua, yếu ớt. Nó không giương nanh mà chỉ mím chặt môm, chốc chốc lại gãi ngực. Cậu vô thức dừng bước, chẳng rõ vì sao, bây giờ gặp lại con quỷ khỉ này, cậu không còn cảm thấy nó đáng sợ nữa. Nó lẻ loi chờ ở đây, tựa như kẻ lang bạt bỏ lỡ chuyến xe đêm cuối cùng, mãi mãi không chờ được chuyến xe trở về nhà.

Thi Sương Cảnh không biết con quỷ khỉ này đến từ đâu, có quan hệ gì với Cao Phong. Cậu không dám lại gần nó, nhưng cũng không thể mặc kệ nó đi lang thang trong khu Lệ Quang.

Sau tai cảm nhận được sự lạnh lẽo của châu báu, cậu bất giác xoa tai, hơi ngước lên, pháp thân của La Ái Diệu trong bóng tối đang dán sát phía sau cậu. Gương mặt của pháp thân mơ hồ không rõ, chuỗi trang sức của hắn vô tình chạm vào Thi Sương Cảnh.

Biết La Ái Diệu luôn ở bên, Thi Sương Cảnh cũng bạo dạn hơn, cậu nắm chày kim cang, bước tới gần quỷ khỉ.

Quỷ khỉ không chạy, song khi Thi Sương Cảnh từ từ tới gần, tiếng kêu khe khẽ của nó chuyển thành tiếng gào hu hu như thể đang khóc. Khi khoảng cách chỉ còn tầm một cánh tay, Thi Sương Cảnh mới thấy hình như trước ngực quỷ khỉ có đeo một thứ gì đó. Hơi thở của quỷ khỉ tựa làn gió, không mang cảm giác ô uế của tà linh hay ma quái. Có mấy lần thứ trước ngực quỷ khí trĩu xuống, nó vươn cánh tay dài đỡ lấy, lại ấp thứ đó vào lòng. Sau nhiều phen như thế, cậu rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ.

Đó là một con khỉ con. Chính xác là một con rối khỉ con, dùng cỏ, cành cây, hạt và lá khô tạo thành chú khỉ giả, không biết nó được dán lại bằng cái gì mà rất chắc, song vẫn không thể thiết kế thành động tác bám lên người quỷ khỉ được.

Đến khi Thi Sương Cảnh cách đủ gần, quỷ khỉ bỗng nhiên vươn tay chỉ vào mũi chày kim cang. Cậu không biết nó có ý gì, bèn lấy chày ra theo như chỉ dẫn của nó. Quỷ khỉ chầm chậm đưa khỉ con qua, để mũi chày chạm vào khỉ con, làm dấy lên ngọn lửa. Đầu tiên là khỉ con trong tay quỷ khỉ, rồi đến hai tay của quỷ khỉ…… Nó không hề kêu la mà chỉ lùi lại, ánh lửa rọi khắp người, cảnh ấy mới xót xa làm sao. Thi Sương Cảnh cầm lòng không đặng tiến lên, song quỷ khỉ đã chạy thẳng về phía rừng núi sau vườn trái cây. Khoảnh khắc ấy, ánh lửa đỏ sậm đột nhiên bùng lên sắc cam chói mắt rồi mau chóng biến mất, ẩn vào trong bóng tối dày đặc.

Thi Sương Cảnh th* d*c dưới chân núi, một trận gió ập tới, hai mắt cậu bị đất cát vô hình cọ vào đến ứa lệ. Con đường xa xa chợt xuất hiện một chiếc xe cảnh sát với ánh đèn xanh đỏ chớp nháy, cơn gió lộng cuốn theo tro bụi bay mãi bay mãi, cho đến khi mối duyên này hoàn toàn chấm dứt, chấp niệm của người mẹ tan biến, lần này bà đã thực sự buông bỏ rồi.

“Con quỷ đó…… là bà Lưu ư……” Thi Sương Cảnh lẩm bẩm, sau khi nhịp thở ổn định lại, cậu sải bước trên nền cỏ, quay trở về.

La Ái Diệu xuất hiện cạnh đường lớn, đôi chân dài chạm đất, dừng xe mô tô chờ đợi Thi Sương Cảnh.

Đợi cậu ngồi lên ghế sau rồi, La Ái Diệu bèn bảo: “Trong mắt tôi, tất cả ngã chấp đều là những manh mối đơn giản, có cấu trúc tuần hoàn, nó không dựa vào thị giác. Nhưng dường như trong mắt em, nó lại có hình thái cụ thể, em có thể thông qua hình thái ấy để lý giải chấp của người khác…… Thần kỳ thật.”

“Đó là chuyện xấu sao?” Thi Sương Cảnh hỏi.

“Không phải. Tôi đang khen em rất lợi hại.” La Ái Diệu khởi động mô tô.

Mặc dù không biết tại sao cậu bỗng dưng nhìn thấy “ma”, nhưng trực giác trong lòng La Ái Diệu đã bắt đầu chắp ghép. Nếu Thi Sương Cảnh có thể luyện thành thanh kiếm Văn Thù đó, nếu Thi Sương Cảnh có thể sử dụng chày kim cang của Mã Đầu Minh Vương, vậy thì đây chính là dấu hiệu của bi trí song vận. Mã Đầu Minh Vương cũng có thể là do Quan Thế Âm Bồ Tát hóa thành, tu hành “đại bi”; còn Văn Thù Bồ Tát thì tu hành “đại trí”. (Bi trí song vận là một lý niệm cốt lõi của Phật giáo, tức lòng từ bi và trí tuệ phải luôn song hành, vậy mới có thể cứu độ chúng sinh.)

Điều này mang ý nghĩa gì?

Trong lúc lái xe, trước mắt La Ái Diệu chợt hiện lên hình ảnh tượng Mật tông của chính mình. Dường như có một thân thể thấp thoáng đang quấn quýt với tượng Mật tông.

La Ái Diệu bỗng khựng lại.

Đây là ý gì?

Hắn đâu có theo song tu!

(Song tu hay còn gọi là hoan hỉ thiền, song thân pháp, là một pháp môn tu hành của Mật giáo, thực hiện hành vi g*** h**n thể xác để đạt tới giải thoát.)

✿Tác giả có lời muốn nói:

Anh Phật Tử thực sự không có theo song tu đâu nha.

Bình Luận (0)
Comment