Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 161

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 161: Đại trí giả ngu • Đóa sen

Thi Sương Cảnh lấy làm lạ, bèn ló người ra ngoài, xem có phải trên đường xuất hiện người đi bộ hay động vật lang thang không. Nhưng chẳng có gì cả. La Ái Diệu nhanh chóng khởi động mô tô, Thi Sương Cảnh vòng hai tay qua hông hắn, quãng đường về nhà rất ngắn, chưa ngồi ấm mông đã phải xuống xe rồi.

Nhận thấy cậu có vẻ hụt hẫng, La Ái Diệu liền hỏi: “Muốn ra ngoài hóng gió không? Em làm xong bài tập chưa?”

“Chưa xong, nhưng không sao, em có thể dậy sớm để làm.”

La Ái Diệu cất cặp của Thi Sương Cảnh vào gian nhà đỗ mô tô rồi khóa kín cửa, hai người lại lên xe, đội mũ bảo hiểm.

“Em muốn vào thành phố hay ra ngọn núi bên ngoài?” Giọng La Ái Diệu bị ngăn trong mũ bảo hiểm.

“Vào thành phố đi. Bạn cùng lớp của em bảo có một quán vịt quay nhúng cay ngon lắm, chúng ta đi mua đồ ăn khuya đi.”

“Ừ, em có thể vừa ăn vịt quay vừa làm bài tập.”

“Đừng nhắc nhở em nữa! Dạo này em làm bài dãy số giỏi lắm rồi nha! Em đang học hành nghiêm túc đó!”

Nụ cười của La Ái Diệu bị át bởi tiếng động cơ. Chiếc yên xe bằng da rất đỗi êm ái, như thể ngay từ đầu chủ nhân chiếc xe đã chọn nó để chở hai người vậy. Thi Sương Cảnh ôm chặt hông La Ái Diệu, áp mặt lên chiếc áo jacket của hắn, ngửi mùi hương như có như không trên người hắn.

Chạy ra khỏi khu Lệ Quang khoảng hai mươi phút, chẳng mấy chốc là trông thấy quang cảnh thành phố. Thi Sương Cảnh không khỏi cảm thán, rõ ràng chỉ cách một quãng đường xe ngắn ngủi thôi, mà sao bên này là thành phố tuyến một rộng lớn hiện đại, còn khu Lệ Quang thì chỉ là một khu công nghiệp. La Ái Diệu lái ô tô hay mô tô đều rất vững vàng, điều này cũng hợp với khí chất của hắn, trông có vẻ phong lưu, nhưng thực ra vừa hay lo nghĩ lại vừa cổ hủ.

La Ái Diệu đi đường chưa bao giờ cần xem bản đồ, hai người đến quán vịt quay nhúng cay, Thi Sương Cảnh cẩn thận đối chiếu địa chỉ, xác nhận đúng là quán này. Cả hai ăn một bữa nóng hổi ngay tại quán, nếu thích sẽ gói một phần mang về.

Buổi tối Thi Sương Cảnh một mình đi tìm Lưu Thiến, trên đường lại đụng độ quỷ khỉ, song những việc này đều chẳng cần giải thích bằng lời. Cậu vốn không thích nói chuyện, mà bọn họ cũng đã qua giai đoạn cần dùng ngôn ngữ để biểu đạt lòng chung thủy rồi, La Ái Diệu biết rõ phải chung sống với cậu như thế nào —— Hắn có thể tùy ý theo dõi cậu, có thể tùy ý nghe suy nghĩ của cậu, cậu chẳng có gì phải giấu giếm cả. Nếu là người khác thì sẽ cảm thấy bị xâm phạm sự riêng tư, chứ Thi Sương Cảnh thì chỉ thấy đỡ rách việc.

Mặt mày Thi Sương Cảnh giãn ra, tâm trạng cũng khá hơn, La Ái Diệu hỏi cậu: “Ban nãy em không sợ sao?”

“Không sợ chút nào. Chẳng có cảm giác gì cả.”

Đôi đũa gắp miếng vịt quay béo ngậy, đỏ au lên, La Ái Diệu không muốn ăn lắm, bèn bỏ vịt quay nhúng cay vào bát của Thi Sương Cảnh, “Thứ Bảy tuần này khách sạn F sẽ cử hành nghi thức thờ phụng, em có muốn tới không?”

“Có thể tới xem sao. Các anh không làm trò gì khác người đấy chứ?”

“Đã lâu lắm rồi tôi không ăn tế phẩm —— Gần đây tôi đang muốn bỏ. Việc ăn con người không còn hấp dẫn đối với tôi nữa.”

“……Em đang ăn đó nha. Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, em không tin anh thực sự ăn con người đâu.” Thi Sương Cảnh nghiêm túc nói, “Việc anh làm có thể coi là “ăn” thật ư? Em cảm giác anh chỉ ném những kẻ đó vào trong hố đen mà thôi.”

La Ái Diệu ngăn cách tiếng trò chuyện của hai người, bàn về chủ đề ăn người không nên lớn tiếng quá thì hơn.

“Thực ra dạo này tôi thường hay nghĩ, rốt cuộc tôi muốn chọn cách sống giống con người hơn hay là vẫn như kiểu trước đây……” La Ái Diệu không mấy hứng thú với đồ ăn, Thi Sương Cảnh gọi cho hắn một chai sữa đậu, hắn liền ngậm ống hút uống sữa đậu.

“Anh lạ ghê. Anh có phải con người đâu, tại sao phải sống “giống” con người?” Thi Sương Cảnh bảo, “Chờ em thi đại học xong, anh không cần kìm nén đam mê du lịch nữa đâu. Anh thích đi công tác hay thích hóng trò vui thì cứ sống theo ý thích thôi. Nhớ về nhà là được.”

Đáp án này không ngoài dự đoán của La Ái Diệu, song Thi Sương Cảnh nói một cách thản nhiên như vậy, hắn lại bực bội vô cớ, “Thế tức là em hoàn toàn chẳng thèm đoái hoài đến tôi sao?”

“Gì cơ?”

“Tôi đã muốn nói từ lâu rồi, Thi Sương Cảnh, mỗi lần tôi hỏi em chuyện gì là em toàn đá vấn đề trở về phía tôi —— Đâu phải em không có lựa chọn nào khác. Mà trong đầu em làm sao thế hả —— Tại sao chẳng nghĩ gì cả! Vừa nãy tôi hỏi em vấn đề kia, em chưa nghĩ ngợi gì mà đã cho tôi đáp án luôn rồi! Em có thể dùng đầu óc một chút không?!”

Lông mày Thi Sương Cảnh vừa mới giãn ra mà giờ lại nhăn tít, tự dưng bị La Ái Diệu mắng một trận, cậu cũng không chiều theo hắn: “Anh bị điên thì đi chữa đi, đáp án vừa rồi của em có vấn đề gì chứ? Em thấy anh bị rảnh quá đấy. Em có kế hoạch rồi. Thi đại học xong em muốn đi chơi với bạn, muốn đi hát hò!”

Thì ra là muốn tống cổ La Ái Diệu đi để cậu tha hồ chơi bời, đừng quấy rầy kế hoạch nghỉ hè của cậu. Dạo này đúng là La Ái Diệu rảnh đến mức sinh bệnh rồi, ban nãy lái mô tô thì nhìn thấy ảo giác song tu, là cảnh Thi Sương Cảnh quấn quýt với tượng Mật tông của hắn, việc này khiến hắn buộc phải cho việc sửa chữa bảo điện và pháp giới vào lịch trình —— Xem ra nếu không sửa xong thì sẽ gặp quỷ thật!

Hai người vừa cãi qua cãi lại vừa đánh chén xong bữa khuya. Thi Sương Cảnh đóng gói vịt quay còn thừa rồi sang quán bên cạnh gói cả đồ sốt, tuyệt đối không ra về tay không. La Ái Diệu quyết định đêm nay sẽ bắt tay vào việc luôn.

Về đến nhà, Thi Sương Cảnh nhìn thoáng qua bàn thờ Phật thì phát hiện bức tượng Mã Đầu Minh Vương kia lại chiếm chỗ của tượng Phật Tử rồi. Cậu gọi La Ái Diệu tới thay tượng, song lại nhận thấy bức tượng Mã Đầu Minh Vương này khác với lần trước.

Tượng Mã Đầu Minh Vương mạ vàng đang ôm một vị Minh Phi[1] ở đằng trước, tượng Phật chuyển sang tư thế Hoan Hỉ Phật. La Ái Diệu ra khỏi phòng, nhận được ánh mắt kỳ lạ của Thi Sương Cảnh, hắn cũng nhìn về phía bàn thờ.

“Phật Tử, anh nói rằng anh ràng buộc lời thề nguyện căn bản vào em, đừng bảo ý là……”

“Không phải. Haiz! Rốt cuộc muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa! Tôi không cần Minh Phi, không theo song tu pháp! Tôi biết Mật giáo Tây Tạng thờ phụng Mã Đầu Minh Vương, nhưng Mật giáo Trung Hoa bọn tôi cũng thờ phụng…… Em không phải đâu, tu minh phi thể khổ cực lắm, sao tôi ràng buộc lời thề nguyện căn bản vào em rồi bắt em làm Minh Phi chứ? —— Tôi không tu theo Mật giáo Tây Tạng!”

“La Ái Diệu, hiếm khi em mới thấy anh kích động đến vậy đấy.”

La Ái Diệu dần dần chết trong lòng: “Quá quái dị. Tôi cảm giác mỗi ngày mình đều bị Mã Đầu Minh Vương khiêu khích. Rốt cuộc ông ta muốn làm gì?”

Thi Sương Cảnh: “Mật tông bọn anh đều như thế hả, đôi lúc anh cũng quái dị lắm, chó chê mèo lắm lông thôi.”

Một câu của Thi Sương Cảnh đã vạch trần chân tướng. La Ái Diệu như đang soi gương, quả nhiên đá không đập vào người mình thì không thấy đau.

Đêm ấy, La Ái Diệu quay lại pháp giới của mình, nhìn đống đổ nát mà thở dài thườn thượt. Hắn trút bỏ hết mọi u uất rồi lên dây cót tinh thần, quán tưởng đàn tràng, tái hiện từng ngóc ngách, hoa văn của bảo điện trong trí óc.

Trước khi La Ái Diệu sinh ra nhân thân, thức của hắn đã được thai nghén trong Phật giới. Suốt vạn năm đằng đẵng ấy, hắn có rất nhiều thời gian để quán tưởng đàn tràng pháp giới của mình, cho nên bảo điện của hắn mới được chạm trổ tinh xảo lộng lẫy như vậy. Hắn cực kỳ cố chấp với chi tiết, hắn nhớ rõ tất cả mọi chi tiết, song động tác “hồi tưởng” này cực kỳ tốn sức, nếu chỉ hồi tưởng thôi thì chẳng thà sáng tạo lại còn hơn.

Giờ thì không chỉ mình Thi Sương Cảnh phải thi đại học…… Nếu La Ái Diệu muốn tìm kiếm cơ hội niết bàn thì phải mau chóng xây dựng lại bảo điện. Không thể trì hoãn nữa, La Ái Diệu trùng tu cả đêm, chỉ riêng việc dựng mạn đà la trên trần vòm cũng khiến hắn không tỉnh suốt một ngày một đêm. Dù Thi Sương Cảnh có gọi hắn kiểu gì, hắn vẫn cứ chìm đắm trong công việc tu sửa, cứ như mất hồn vậy. La Ái Diệu đang nợ việc giải thích kinh mới, lại còn phải dùng kinh mới để xây dựng lý và pháp cho bảo điện…… Nợ quá nhiều rồi!

*

Đây là ngày thứ ba đoàn khảo sát tới cô nhi viện Lệ Quang, cũng là ngày cuối cùng. Hứa Yến Chi lại tìm Thi Sương Cảnh, anh ta gửi thiệp mời cho cậu, mong cậu tham gia nghi thức thờ phụng ngày mai.

“Đúng rồi, Thi tiên sinh à…… Tôi muốn xác thực việc này với cậu, Phật Tử muốn chúng tôi ăn cái thứ đó thật ư?” Bình thường Hứa Yến Chi toàn tươi cười hớn hở, thế mà hôm nay nói ra lời này lại tỏ vẻ khó xử.

“Thứ gì cơ?” Thi Sương Cảnh thắc mắc.

Hứa Yến Chi kéo cậu sang một bên, mở album điện thoại ra, Thi Sương Cảnh lập tức che miệng, suýt thì nôn mửa.

Đó là một bức ảnh chụp màn hình, một người đàn ông trung niên tr*n tr**ng, đang dùng dao cắt thịt trên người mình như thể lăng trì. Phần thân đã bị đào khoét đến mức đầm đìa máu me, lồi lõm lỗ chỗ, thậm chí còn thấy cả xương sườn trắng vàng lộ ra ngoài không khí.

Thi Sương Cảnh biết kẻ này. Đây là Mã Khải Ca. Cậu từng thấy ông ta trong giấc mơ của La Ái Diệu.

“Ông ta đang làm gì kia? Các người muốn ăn cái gì cơ? Ăn cái đầu anh ấy! Chưa học sinh học cấp ba hả!” Thi Sương Cảnh điên tiết chửi, “Các người là con người chứ có phải heo đâu, bảo anh ăn thì anh ăn luôn à?! Mã Khải Ca còn sống không đấy? Các người đã gặp ông ta chưa?”

Hứa Yến Chi vô thức lùi nửa bước, anh ta còn tưởng rằng cậu bé mà Phật Tử chọn hiền lành lắm cơ.

“Còn sống, còn sống. Ông ta tìm đến chúng tôi, bảo rằng đây là khách mà Phật Tử cho mời —— Đúng là quái lạ, trưởng bối nhà tôi đều lấy làm lạ, song lại không chắc có phải năm nay Phật Tử đổi tính hay không. Chúng tôi đã cất giữ những phần thịt mà ông ta cắt bỏ, chắc chắn sẽ không ăn đâu. Gớm chết đi được.”

Thi Sương Cảnh suýt nữa đã dẫn Hứa Yến Chi đi tìm La Ái Diệu rồi. Đáng tiếc rằng trong lòng tín đồ, Phật Tử không có dạng người, cậu là người phát ngôn của Phật Tử. Việc quan trọng này chỉ có thể tìm cậu để bàn bạc thôi, kết quả là dọa cậu một phen điếng hồn.

Về đến nhà, Thi Sương Cảnh nhìn bộ dạng La Ái Diệu là biết tinh thần của hắn đã vào trong pháp giới rồi, đây vừa là chuyện tốt cũng vừa là chuyện xấu. Cậu gọi hai tiếng mà La Ái Diệu không đoái hoài, vẫn nhắm mắt khoanh tay ngồi trên sô pha. Thi Sương Cảnh lắc lắc bả vai hắn. Không có phản ứng. Cậu nhéo mặt hắn. Không có phản ứng. Hôn một cái. Vẫn không có phản ứng!

Thi Sương Cảnh đỡ trán, đang giữa trưa nên cậu không hề muốn làm chuyện đen tối, chứ dùng chiêu đen tối thì chắc chắn có hiệu quả rồi. Cậu xoắn xuýt không biết có nên chọn cách nhẹ nhàng một chút không, chẳng hạn khẩu giao cho La Ái Diệu —— Đúng lúc này, La Ái Diệu bỗng nhiên mở mắt, hắn biết vừa rồi Thi Sương Cảnh giày vò hắn, chỉ là hắn đang bị vướng vào việc khác.

La Ái Diệu lướt qua Thi Sương Cảnh, sải bước về phía bàn thờ, tuy nhiên tượng Phật Tử bên trong đã bị đổi thành một đóa sen bằng kim loại.

“Tôi hiểu ý đồ của Mã Đầu Minh Vương rồi, cũng hiểu ý đồ của Văn Thù Bồ Tát rồi.”

La Ái Diệu miết ngón tay, tượng Phật hóa thành bột mịn, chảy xuống như cát vàng rồi tiêu tán thành vô hình giữa không trung.

Thi Sương Cảnh hỏi: “Mã Khải Ca chạy tới cắt thịt cho tín đồ của anh ăn kìa, rốt cuộc các anh đang làm trò gì thế hả?”

“Ngày mai chúng ta đến khách sạn “song tu” đi.”

“……”

“……?”

“La Ái Diệu, anh không thể chỉ nói mà không giải thích được.” Thi Sương Cảnh rầu ơi là rầu, “Nếu anh không có việc gì thì em về trường đi học đây. Giao lưu với anh mệt quá đi.”

******

★Chú thích:

[1]Minh Phi: là bạn lữ của Minh Vương, cùng Minh Vương thực hành pháp môn song tu, tức g*** h**n thể xác để từ đó đạt tới giải thoát niết bàn. Minh Phi thường được thể hiện qua hình tượng phụ nữ ngồi trong lòng Minh Vương, ôm hôn và g*** h**n với Minh Vương, trong đó nam thân đại diện cho “pháp” và nữ thân đại diện cho “trí tuệ”. Hồi đầu truyện Lang Phóng có bảo Thi Sương Cảnh có tiềm năng làm minh phi thể, tức là ý này nhé.

Editor: Cái này chắc cũng một số bạn nhận ra rồi, em Cảnh là người Tứ Xuyên nha nên rất là thích ăn cay, tỉnh S chính là tỉnh Tứ Xuyên, còn thành phố D tui đoán là Thành Đô.

Bình Luận (0)
Comment