Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 162

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 162: Đại trí giả ngu • Minh Vương mê tướng

Tại khách sạn F, hầu như năm nào các khách hàng lớn này cũng đến và bao trọn mấy tầng lầu, trên danh nghĩa là bao địa điểm teambuilding, thực chất là dành cho hoạt động nghi thức mà cấp cao của khách sạn từ lâu đã ngầm thừa nhận hoặc thậm chí còn tham dự vào. Nói thì có vẻ vừa phong kiến vừa mơ hồ, song quy trình hoàn toàn không hề phức tạp.

Thi Sương Cảnh xuống xe, lần này không phải cậu bị La Ái Diệu lừa đến hội trường, cho nên càng tới gần khách sạn cậu lại càng thấp thỏm, không biết quyết định của mình có chính xác hay không —— Mà quan trọng hơn là, lần này “Trác Dật Luân” không đi cùng cậu đến khách sạn. Thi Sương Cảnh gọi xe đến khách sạn, vừa vào đại dảnh đã gặp Hứa Yến Chi.

“Cậu của cậu không đến à?” Hứa Yến Chi mặc áo khoác màu be, ăn vận phóng khoáng rất ra dáng con nhà giàu.

Thi Sương Cảnh trả lời như La Ái Diệu đã dặn: “Lần trước tới dinh thự Mã gia khiến cậu ấy vẫn có bóng ma tâm lý, cho nên không muốn dính dáng vào chuyện của Phật Tử nữa.”

“Ủa…… Chuyện dinh thự Mã gia…… Lần trước tôi có kể với cậu ư? Tôi đã kể với cậu đâu nhỉ?” Hứa Yến Chi lộ ra vẻ giảo hoạt, không biết là đang lừa Thi Sương Cảnh hay đang thăm dò cậu.

“Chỉ cần Phật Tử kể với tôi là được. Tôi không nhớ lần trước anh có kể hay không.” Thi Sương Cảnh ăn ngay nói thật.

Hứa Yến Chi thân mật khoác vai Thi Sương Cảnh, cậu vội vàng né tránh, cậu không quen đụng chạm cơ thể với người lạ. Hứa Yến Chi nói: “Đàn ông đều muốn sự trung thành, Phật Tử cũng không ngoại lệ.”

Thi Sương Cảnh khẽ đáp: “Chuyện của tôi và Phật Tử không cần phải kể cho anh nghe.”

Hứa Yến Chi cười ha ha, dẫn Thi Sương Cảnh vào thang máy hướng thẳng lên trên. Thi Sương Cảnh đã tới khách sạn F rất nhiều lần rồi, cậu biết trong căn phòng góc ở lầu bốn mươi hai có một tấm thangka da dê khổng lồ của Phật Tử ẩn trên trần nhà, thậm chí hàng đêm cậu và La Ái Diệu còn ngủ dưới tấm thangka ấy. Căn phòng góc ở lầu bốn mươi hai đã bỏ trống một thời gian dài, Hứa Yến Chi tra được từ cuối năm ngoái căn phòng này đã được sử dụng vài lần, thông tin đăng ký ghi lại đều là của Thi Sương Cảnh, cho nên anh ta biết không phải cậu mới tới đây lần đầu tiên.

Lần này thực sự có tín đồ của tám gia tộc cùng tề tựu, Hứa Yến Chi giới thiệu sơ lược trong thang máy: “Nghi thức thờ phụng của chúng tôi có thể lớn mà cũng có thể nhỏ, xưa nay Phật Tử không lập đàn tràng, thờ phụng trong khách sạn là hành động bất đắc dĩ, số người mỗi gia tộc phái tới sẽ không quá nhiều, về cơ bản đều là người của bốn thế hệ thuộc nhánh chính, còn nhánh phụ chỉ cần thờ phụng tại từ đường nhà mình là được.”

Toàn bộ nghi thức thờ phụng vô cùng đơn giản. Nếu năm nay không có tế phẩm con người thì chỉ là từng tín đồ đơn độc tiến vào căn phòng hạng sang có tấm thangka da dê để tiến hành nghi thức lễ tạ và thờ phụng thôi. Hứa Yến Chi thậm chí còn lập một bảng biểu, thời gian mỗi người vào phòng không thể vượt quá nửa tiếng, em trai anh ta cầm đồng hồ ở cửa, đánh dấu tích cho từng lượt một, y chang đi phỏng vấn.

Trước khi vào chủ đề chính của nghi thức, Hứa Yến Chi muốn giới thiệu Thi Sương Cảnh cho bà cụ nhà mình. Thi Sương Cảnh đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, cậu biết hôm nay mình sẽ phải gặp nhiều người lạ, không tránh khỏi việc giao tiếp được, nhân thân của La Ái Diệu lại đang không ở đây, không thể đỡ lời giúp cậu. Rướn đầu là một dao mà rụt đầu cũng là một dao. Cậu không giỏi cười nên suốt quãng đường cứ trưng ra bản mặt lạnh tanh, lúc gặp bà cụ, cậu cũng cố khiến vẻ mặt mình dịu đi, cơ mà trông lại càng nghiêm túc hơn.

Bà cụ Hứa nom khá phúc hậu, có lẽ vì phải tham gia nghi thức thờ phụng nên bà tháo hết trang sức trên người, chỉ giữ lại chiếc vòng phỉ thúy trong suốt trên tay trái, diện trên mình bộ trang phục màu xanh nhạt giản dị. Trông thấy Thi Sương Cảnh, bà cụ lập tức đứng lên, đích thân chào đón cậu, Thi Sương Cảnh cảm thấy cảnh tượng này kỳ cục quá nên vẫn giữ khoảng cách. Sao người nhà họ Hứa đon đả thế nhỉ?

Mấy tiếng tiếp theo, Thi Sương Cảnh sẽ nhận ra không chỉ người nhà họ Hứa mà trưởng bối của các gia tộc tín đồ khác đều rất đon đả với cậu. Cậu là người phát ngôn của Phật Tử, lại là người duy nhất trong suốt bao nhiêu năm qua, điều này cực kỳ mới lạ. Đã không thể làm thân với Phật Tử, chẳng lẽ còn không thể làm thân với con người hay sao?

Thi Sương Cảnh vất vả ứng phó một hồi, bà cụ có lẽ cũng kiềm chế không hỏi chuyện riêng tư của cậu, chỉ nói: “Cậu là người mà Phật Tử lựa chọn, cậu tới đây chỉ đạo nghi thức thờ phụng của chúng tôi thì thật tốt quá, cậu xem có bước nào cần điều chỉnh, sửa đổi không……”

Thi Sương Cảnh nghe mà toát mồ hôi, cậu lịch sự từ chối, liên tục nhắc nhở chính mình rằng cậu tới đây vì có nhiệm vụ.

“Tôi tới vì muốn hỏi chuyện về Mã Khải Ca. Phật Tử không chịu nổi phiền nhiễu nên để tôi tới xem xét tình hình. Lúc trước cậu của tôi từng đến Tây Bắc một chuyến, bị dinh thự Mã gia dọa cho phát sợ, cậu ấy cứ tưởng Mã Khải Ca đã chết rồi cơ……” Thi Sương Cảnh nhìn sang Hứa Yến Chi, “Mã Khải Ca giờ đang ở trong khách sạn sao?”

Chẳng hiểu sao ánh nhìn này lại khiến cõi lòng Hứa Yến Chi lạnh toát, đồng tử đen láy của cậu thanh niên dường như cũng lấp lóe ánh sáng u ám giống như chuỗi ngọc mắt Phật trên cổ cậu. Hứa Yến Chi chỉ có thể nói thật: “Tôi đã thu xếp cho ông ta ở khách sạn bên cạnh chứ không dám dẫn tới đây. Mà cậu cũng biết đấy, cơ thể ông ta bị cắt xẻ thành ra thế kia, đã đưa ông ta đến bệnh viện nhưng ông ta chạy trốn những ba lần rồi. Bây giờ đành cho ông ta ở khách sạn rồi thay thuốc thôi, không biết có bị nhiễm trùng không nữa, haiz.”

“Ông ta muốn cắt thịt mời các vị “ăn”, chắc chắn các vị đều không ăn chứ?” Thi Sương Cảnh gặng hỏi.

Hứa Yến Chi rối rít gật đầu, bà cụ Hứa nói thêm: “Chúng tôi vẫn luôn tin theo Phật Tử, tuy là Mật tông nhưng Phật Tử là chính phái, chúng tôi thực sự không sát sinh chứ đừng nói là ăn thịt người dơ bẩn.”

Có chính phái hay không thì Thi Sương Cảnh cũng không biết. Cậu thấy La Ái Diệu là hai chữ “hỗn độn”, lúc tốt lúc xấu, không tốt không xấu, có tốt có xấu.

Thi Sương Cảnh đã hiểu tình hình rồi, cậu không yêu cầu Hứa Yến Chi dẫn mình đi gặp Mã Khải Ca, bởi vì người cần gặp Mã Khải Ca là La Ái Diệu. Đây là kẻ mà La Ái Diệu cần phải giải quyết.

*

Tại khách sạn JW, bệnh nhân quấn băng gạc đang nằm trên giường, y chang một xác sống, vết thương nhiễm trùng chảy ra dịch mủ. Một bệnh nhân nghiêm trọng như Mã Khải Ca mà lại chẳng có người thân bên cạnh. Hứa gia phái ba người canh chừng ông ta. Tới nay Mã Khải Ca vẫn thường xuyên phát điên và lên đồng, bất kể đêm hay ngày, ông ta luôn bất thình lình vặn cổ kêu la hoặc trợn trắng mắt ch** n**c dãi. Bác sĩ đã kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, cuối cùng chỉ hỏi có muốn đợi sau khi thịt nát trên người ông ta mọc lại thì giới thiệu ông ta đến trung tâm sức khỏe tâm tâm thần không.

Người nhà họ Hứa ngồi trên sô pha, trên bàn hoặc trên chiếu. Một làn sương lạnh tựa như từng khung hình lưu giữ lại cảnh tượng theo bước chân La Ái Diệu.

La Ái Diệu mở cảnh giới, chậm rãi tới bên giường Mã Khải Ca. Mã Khải Ca mở to hai mắt nhìn lên trần nhà, trông như chết không nhắm mắt, nhưng khi La Ái Diệu tới gần, cặp mắt ông ta lập tức đảo qua, nhìn chòng chọc vào hắn. La Ái Diệu nắm lấy đầu nhọn của chày kim cang của Mã Đầu Minh Vương, tay còn lại xốc tấm chăn mỏng lên, lộ ra thân thể của Mã Khải Ca.

Chẳng hề có một câu thừa thãi, La Ái Diệu lập tức niệm hàng ma chú, chày kim cang nhắm thẳng vào ngực Mã Khải Ca, cánh tay hắn giơ cao, chuẩn bị đâm mạnh xuống. Đúng lúc ấy, mặt Mã Khải Ca bỗng nhiên đỏ lừ, cứ như có một lớp da mặt khác phủ lên lớp da ban đầu, ông ta quát lên: “Phật Tử vô dụng —— Lãng phí minh phi thân, Phật mẫu thể —— Dung hợp…… Tin ta……”

Giọng nói khàn khàn, từ ngữ trúc trắc, La Ái Diệu bỗng phá ra cười, ném chày kim cang đi, bàn tay hóa ra một đóa sen sắt đỏ sẫm. Hắn bảo với Mã Khải Ca: “Ngươi chỉ là một “mê tướng”, ta sẽ thay lão tổ của ngươi trừng trị ngươi. Ngươi hãy từ bỏ lòng tham ấy đi, cho dù ngươi có tu hoan hỉ pháp thì cũng không thể trở thành hóa thân chuyển thế của lão tổ nhà ngươi đâu. Vinh hoa phú quý trên thế gian còn chưa đủ hay sao? Sớm biết thế thì lão tổ của ngươi nên chọn con trai hoặc con gái ngươi mới phải, ít ra bọn nó còn thuần túy.”

Đóa sen sắt đỏ sẫm mở bung cánh, nom như mõm thú chồng chéo lên nhau. La Ái Diệu cầm hoa sen ép mạnh vào ngực Mã Khải Ca.

*

Quay trở lại trước khi xảy ra chuyện ở dinh thự Mã gia, con gái của Mã Khải Ca nói —— “Giết bố, mời khách.” Hóa ra vừa có thể xem như là mời Trác Dật Luân lúc ấy, cũng vừa có thể xem như là mời tín đồ của Phật Tử bây giờ.

Sự kỳ lạ và mẫu thuẫn mà La Ái Diệu cảm nhận được trong thời gian qua rốt cuộc cũng có lời giải thích. Theo hắn thấy, nếu đúng là Mã Đầu Minh Vương chính chủ thì sẽ không xuất hiện lén lút theo cách “ký sinh” này: ẩn mình dưới hình thái thứ hai của chày kim cang đầu tròn, ký sinh trong bức tượng Phật Tử nhỏ, đột nhiên xuất hiện trong nhà rồi thế chỗ tượng Phật Tử trên bàn thờ…… Mã Đầu Minh Vương đã “mê tướng” rồi. (Mê tướng: bị mê hoặc, lạc lối dẫn đến đánh mất hình thái, tướng mạo chân thật.)

Nó không biết mình cần hiển hiện theo cách nào. Lúc làm chày kim cang trong tay Thi Sương Cảnh, chày kim cang là thiện, khớp với Mã Đầu Minh Vương trong Mật giáo Trung Hoa mà La Ái Diệu vốn quen thuộc, Mã Đầu Minh Vương hàng yêu trừ ma, oai nghiêm dữ tợn; nhưng khi quay lại khung cảnh đời thường, tính hỗn độn của Mật tông lại cuốn đi tất cả, đặc biệt Mã Đầu Minh Vương trong Mật giáo Tây Tạng thường tu hoan hỉ pháp —— Sự truyền thừa không ổn định của Mật tông khiến tín đồ tin tưởng mù quáng hoặc suy nghĩ lệch lạc.

Mã Khải Ca đáng lẽ phải là người khó giao lưu với lão tổ Mã gia nhất trong thế hệ này, dẫu Mã gia thiên cực kỳ quỷ dị, dinh thự Mã gia u ám đáng sợ, song Mã gia thiên đã tồn tại ít nhất ngàn năm rồi, những người Mã gia đời trước đều bảo vệ bí mật của mảnh đất Tây Bắc này. Mã Khải Ca đi tìm tượng Phật Tử, tức là cơ duyên của Phật Tử đã tới, nếu lúc ấy Mã Khải Ca từ bỏ thì bây giờ đã khỏi bệnh rồi.

Song ông ta không làm vậy. Đóa sen sắt đỏ sẫm chui sâu vào trong lồng ngực Mã Khải Ca, La Ái Diệu đọc ký ức linh hồn của ông ta: Sau khi tranh biện kinh pháp tại Mã gia thiên, Phật Tử từ bỏ niết bàn đại thừa, nhờ thể chất đặc biệt mà người nhà họ Mã nhanh chóng khôi phục, quay trở lại quỹ đạo sinh hoạt và giữ kín chuyện xảy ra hơn nửa tháng ở Mã gia thiên. Phần lớn người nhà họ Mã đều mang một niềm tin rằng: Giả dụ mình là đặc biệt thì mình không nhất thiết phải kể ra rằng mình đã tham gia vào việc đặc biệt, bởi vì tín ngưỡng chính là im lặng. Mã Khải Ca vẫn chưa từ bỏ, ông ta đi đến nơi khác, do sự kiện Mã gia thiên quá điên rồ nên vợ con đã tạm thời rời khỏi ông ta, mà bản tính dơ bẩn của Mã Khải Ca khiến cho nhân duyên của Mã Đầu Minh Vương khi giáng xuống nhân thế cũng trở nên dơ bẩn.

La Ái Diệu tu theo Mật tông Trung Quốc, nếu Mã Đầu Minh Vương muốn giúp hắn niết bàn Mật tông thì thực ra hết sức đơn giản, Mã Đầu Minh Vương chỉ cần xuất hiện đơn độc thôi là được. Tuy nhiên gần đây Mã Đầu Minh Vương cứ liên tục ám chỉ song tu pháp, như này hiển nhiên là đi chệch hướng rồi.

Sửa đổi nhân quả là việc mà La Ái Diệu am hiểu nhất. Hắn muốn đổi Mã Khải Ca thành một Mã Khải Ca với nhân quả khác, có lẽ người đó có thể đổi tên thành Mã Khải Ca.

Khi thi triển đóa sen, một giọng nói từ từ vang vọng trong đầu La Ái Diệu.

“Nói theo kiểu ở nhân thế thì tiến độ của ngươi đã chậm rồi đấy.”

La Ái Diệu phản bác: “Ta hiểu ý của ông và Văn Thù Bồ Tát. Các người đang nhắc nhở ta làm giáo lệnh luân thân của Phật Tử, ta cần hóa ra nộ tướng của Minh Vương, cũng cần hóa ra pháp thể cua Bồ Tát. Ta bận muốn chết rồi!”

“Ngươi đã có sẵn đàn tràng mà còn không chịu chăm chỉ.” Mã Đầu Minh Vương nói, “Ngươi không cần khiến cậu ta trở thành Minh Phi, ngươi ngộ pháp ở trên người cậu ta, một niệm phẫn nộ, một niệm trí tuệ, chẳng qua là ngươi lười biếng thôi.”

La Ái Diệu cười nhạt: “Dù sao ta cũng không mê tướng.”

Mã Đầu Minh Vương: “……”

La Ái Diệu: “Các người đều chạy theo niết bàn đại thừa hết rồi, chỉ để lại ta lẻ loi một mình, tất cả đều cần ta tự mình ngộ ra, chẳng khác nào khai thiên lập địa. Xin hãy chú ý thái độ của ông.”

Mã Đầu Minh Vương: “……”

La Ái Diệu: “Kế tiếp ông có thể hiển hiện trong cơ thể Mã Khải Ca rồi. Ta xác nhận lại nhé, ông thực sự muốn làm hộ pháp đàn tràng của ta, đúng không?”

Mã Đầu Minh Vương: “Có thể làm. Xin hãy chú ý thái độ của ngươi.”

✿Tác giả có lời muốn nói:

Mã Đầu Minh Vương già đời hơn một chút, nhưng anh Phật Tử và Mã Đầu Minh Vương xem như là đồng cấp, còn Văn Thù Bồ Tát là đảo giá từ hàng, đã từng thành Phật rồi, cho nên Văn Thù là cấp trên.

Editor: OK theo tui hiểu thì như này . Theo thiết lập cho cả series truyện của tác giả thì hiện nay là thời mà các vị thần phật bỗng dưng mất hút, do đó Phật Tử – một vị thần non trẻ đứng giữa hai giới không tìm được đồng loại, không có ai dẫn dắt, phải tự tìm đường niết bàn. Sự kiện ở Mã gia là do các vị Phật tiền bối nhúng tay hòng thúc đẩy Phật Tử dứt bỏ hồng trần, hướng tới niết bàn. Một tiền bối là Mã Minh Bồ Tát dùng Mã gia để dụ Phật Tử đến dinh thự rồi khiến em Cảnh gặp nạn, ép Phật Tử đưa ra lựa chọn.

Sau khi Phật Tử từ chối thì Mã Minh đã rời đi, nhưng Mã Đầu Minh Vương là một tiền bối khác lại tới ép ổng niết bàn tiếp, lần này là bảo Phật Tử thực hành song tu. Mã Đầu Minh Vương có những biểu hiện quái lạ như vậy là do ông ta thu bừa tín đồ của Mã Minh, dẫn đến bị ảnh hưởng bởi sự ô uế của người nhà họ Mã, cho nên Phật Tử mới bảo Mã Đầu Minh Vương đã “mê tướng”.

Bình Luận (0)
Comment