Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 163

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 163: Đại trí giả ngu • Tơ hồng

Thứ cho Thi Sương Cảnh không am hiểu về tất cả các thể loại nghi thức tôn giáo, Hứa gia giới thiệu quy trình nghi thức cho cậu mà cậu cứ vào tai trái, ra tai phải. Tuy quan hệ giữa Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu thân mật như vậy, nhưng cậu vẫn không tin vào tôn giáo.

Cậu phải đến gặp Hứa gia để hỏi tin về Mã Khải Ca, cậu đã hỏi La Ái Diệu là nếu hắn có thể đọc suy nghĩ thì sao không trực tiếp thăm dò suy nghĩ của người nhà họ Hứa luôn? La Ái Diệu trả lời rằng, giờ chúng ta là cùng một phe, nếu muốn cho em biết về tiến độ sự việc thì chi bằng để em đóng vai trò chủ đạo, tôi và em chia sẻ thông tin, như vậy vừa tiết kiệm thời gian và công việc, vừa giúp em có thêm cơ hội tiếp xúc với tín đồ.

Vì sao Thi Sương Cảnh nhất định phải tiếp xúc với tín đồ chứ? La Ái Diệu lại đáp, không nhất định phải tiếp xúc, nhưng điều này sẽ mang đến cho cậu nhiều lợi ích. Quan hệ giữa con người thành lập thông qua việc giao lưu và trao đổi lợi ích. Tuổi cậu không còn nhỏ nữa, đây là cơ hội để cậu bước vào thế giới của người lớn. So với La Ái Diệu, chi bằng để những người lăn lộn trong cuộc xã giao danh lợi ấy dạy cậu thì tốt hơn.

Thi Sương Cảnh rất được lòng trưởng bối, sau khi gặp bà cụ Hứa, cậu lại bị dẫn đi gặp mặt trưởng bối từng nhà, họ đều giới thiệu với cậu những đứa cháu mình tự hào nhất. Thi Sương Cảnh thấy vài người khá quen mắt, cậu từng gặp ở hội đấu giá rồi.

Nhưng đợi chưa tới hai tiếng là cậu bắt đầu phát chán. Tất cả mọi người đều rất mực tôn kính cậu. Quyền lực thể hiện ngay trong lời lẽ câu từ. Thi Sương Cảnh có thể hỏi các vấn đề, song tín đồ sẽ không chủ động hỏi Thi Sương Cảnh. Đáng tiếc cậu lại không phải người giỏi đặt câu hỏi, cuộc đối thoại thường xuất hiện những khoảng lặng dài, khiến cậu càng khó hỏi ra vấn đề tiếp theo. Thời gian cứ thế trôi qua một cách vô ích.

Sáng nay cậu còn đi học, ăn trưa xong là tới khách sạn ngay, buổi chiều này dài ơi là dài. Phong cách bài trí của khách sạn F khá cổ điển, không đủ tính hiện đại mà cũng không có đặc sắc văn hóa rõ rệt. Cậu rất hiếu kỳ tại sao lại chọn khách sạn này. Tại sao không phải khách sạn nào khác ở ngoại ô? Tổ chức hoạt động nghi thức trong khách sạn ngay giữa thành phố không phải là rất kỳ lạ sao?

“Phải chọn chuỗi khách sạng hạng sang với phong cách nhạt nhòa kiểu này thì mới bí mật chứ? Tuy nhiên cấp cao của tập đoàn khách sạn cũng có tín đồ của Phật Tử, thông tin này có thể xác nhận.” Tiểu bối trẻ tuổi bảo với Thi Sương Cảnh, “Khách sạn này thành lập năm 2016, đến nay mới qua mười hai năm, việc giao lưu giữa các tín đồ ở khắp nơi cũng chỉ bắt đầu nhiều lên trong thời gian này, trước kia toàn là tự gặp gỡ và cúng bái tại quê nhà.”

Thi Sương Cảnh đã hiểu, cậu lại vắt óc nghĩ câu hỏi kế tiếp. Cậu cố gắng chịu đựng qua buổi trưa, nhưng chưa đến bốn giờ chiều là cũng hơi chán rồi. Tất cả mọi người đều sợ cậu, mặc dù cũng có vài người trẻ tuổi đến tiếp chuyện với cậu nhưng có vẻ là do họ bị trưởng bối ép buộc, cả hai bên đều vô cùng lúng túng. Người tự nhiên nhất ở đây là Hứa Yến Chi, anh ta vừa xong việc, cuối cùng cũng được rảnh rang, bèn đi tìm Thi Sương Cảnh, tiện thể mang đến một tin tốt.

“Việc quyên tiền cho cô nhi viện Lệ Quang đang được tiến hành rồi, cậu đoán xem đợt đầu tiên họ sẽ trao bao nhiêu tiền?”

“Hình như lần trước bảo là trao mấy triệu…… 2.000.000 à?”

Hứa Yến Chi giơ tay biểu thị chữ số, là 7.000.000 tệ.

Thi Sương Cảnh ngỡ ngàng: “Nhiều thế cơ á! Nhiều tiền như vậy thì phải tiêu kiểu gì?”

Hứa Yến Chi cười ngả ngớn, từ lâu anh ta đã nhận ra thanh niên mà Phật Tử lựa chọn không hề có khái niệm gì về tiền bạc, còn là kiểu không biết xài và không dám xài. Anh ta bảo: “Quy mô hoạt động của cô nhi viện Lệ Quang rất nhỏ, số lượng nhân viên quá ít, mà cô Lưu viện trưởng lại mong muốn có thể thu nhận nhiều trẻ em hơn. Cho nên lần này chúng tôi ước tính, nếu muốn cô nhi viện thu nhận từ năm mươi đến một trăm trẻ, ít nhất cũng cần tuyển hơn mười nhân viên nuôi dưỡng và nhân viên công tác xã hội tuyến một, cộng thêm cả người phụ trách hậu cần nữa, ít nhất là bốn người. Ngoài tiền hỗ trợ của nhà nước, còn phải cộng thêm chi phí giáo dục và y tế bổ sung theo yêu cầu của dự án —— 7.000.000 chắc là đủ dùng trong hai ba năm chăng?”

Hóa ra công tác từ thiện lại đốt tiền đến mức này. La Ái Diệu đấu giá tượng Phật, tiền kiếm được chỉ đủ hỗ trợ cho mười mấy cô nhi viện thôi. Lúc trước Thi Sương Cảnh cứ tưởng số tiền đó đủ chia cho cô nhi viện trên cả nước chứ.

Nói đoạn, Hứa Yến Chi đưa tay vào trong túi, toan lấy vật gì đó ra. Đúng lúc này, người cậu đeo kính gọng bạc bỗng nhiên bước ra từ trong thang máy, Hứa Yến Chi như nhìn thấy quỷ, lại kiềm chế không lấy thẻ tín dụng ra nữa.

Đi theo phía sau hắn còn có một người người đàn ông trung niên, Thi Sương Cảnh thấy vẻ mặt Hứa Yến Chi là lạ, bèn ngoảnh lại, nhận ra La Ái Diệu đã tới. Người đi đằng sau hắn có vẻ giống Mã Khải Ca, tuy nhiên Thi Sương Cảnh lại cảm thấy người này không giống Mã Khải Ca trong ký ức cho lắm.

La Ái Diệu: Hứa Yến Chi muốn tặng thẻ tín dụng cho em đấy.

Thi Sương Cảnh: ???

La Ái Diệu: Em chẳng biết tiêu tiền gì cả, làm tôi bị hiểu lầm rồi.

Thi Sương Cảnh lập tức bảo với Hứa Yến Chi: “Tôi không cần thẻ tín dụng của anh đâu, anh đừng đưa cho tôi.”

Hứa Yến Chi: “Sao cậu biết?! Tôi không có ý gì đâu, chỉ là tôi xem cậu như em trai thôi mà. Cậu không biết đấy thôi, em trai tôi chỉ khởi nghiệp chơi chơi thôi mà cũng tiêu hết tám chín chữ số rồi, chẳng thà đưa tiền cho cậu và Phật Tử còn hơn.”

Thi Sương Cảnh: “Anh nói lời này chính anh có tin được không hả? Phật Tử đâu phải là ngân hàng, sao lại đưa tiền cho ngài ấy chứ?”

Cậu rất ghét bầu không khí cứ hở tí là móc tiền ra như thế này, số tiền có được dựa vào ân tình kỳ thực đều là khoản nợ.

La Ái Diệu nhướn mày, hôm nay hắn không có tâm trạng giả vờ giả vịt gì cả, hắn tới đây là để thu xếp cho Mã Khải Ca —— Mã Khải Ca hỗn loạn mê tướng kia đã bị thay thế rồi. Cách Phật Tử thay đổi nhân quả vận mệnh của một người cũng hơi giống việc thay thế hoặc hợp nhất tuyến thế giới song song. Mã Khải Ca hiện giờ là Mã Khải Ca của tuyến thời gian chưa bị mê tướng, còn tất cả những người có liên quan với Mã Khải Ca sẽ bị sửa ký ức, vợ con ông ta vẫn không thay đổi. Mà đối với Hứa gia, Mã Khải Ca hiện giờ chỉ là một người hợp tác và tin theo ông tổ nhà họ Mã thôi. Mã Đầu Minh Vương có thể xuất hiện trong cơ thể Mã Khải Ca hiện giờ, cũng giống như hồi Thi Sương Cảnh bị đâm, La Ái Diệu đã mượn dùng cơ thể của cậu một lát vậy.

Hứa Yến Chi hỏi Mã Khải Ca và La Ái Diệu bằng giọng châm chọc: “Lần trước không lấy được tượng Phật Tử, ông lại chạy đi quấy rầy cậu của Tiểu Thi à?”

Mã Khải Ca, cũng chính là Mã Đầu Minh Vương đáp: “Tôi chỉ cùng ngài ấy ăn một bữa cơm và bàn chuyện làm ăn ở Tây Bắc thôi mà, hôm nay các vị còn phải cử hành nghi thức thờ phụng, đừng hại tôi chứ. Tôi không định mua tượng Phật Tử nữa rồi, các vị cứ tự thờ phụng đi.”

Mã Khải Ca và Hứa Yến Chi tán gẫu vài câu, chẳng biết Hứa Yến Chi bị làm sao mà sau khi nói chuyện được một lát, anh ta đã đồng ý dẫn Mã Khải Ca và La Ái Diệu đến căn phòng cử hành nghi thức thờ phụng. Khoảnh khắc chuẩn bị rời đi, La Ái Diệu bèn nhéo bàn tay mềm ấm của Thi Sương Cảnh.

La Ái Diệu: Buồn chán à!?

Thi Sương Cảnh: Ừm. Biết thế em mang bài tập đến làm rồi. Hôm nay sẽ kéo dài mấy tiếng vậy?

La Ái Diệu: Đúng là hơi có lỗi với em, nhưng buổi tối em phải ăn uống đàng hoàng đấy nhé.

Thi Sương Cảnh: Như này có gì đâu mà phải cảm thấy có lỗi với em?

La Ái Diệu: Ăn xong em hãy tới căn phòng cử hành nghi thức thờ phụng, căn phòng ở lầu bốn mươi hai ấy.

Thi Sương Cảnh: ……

Thi Sương Cảnh: Anh muốn làm gì?

La Ái Diệu: Thì “song tu” với em chứ sao.

Thi Sương Cảnh: Anh sẽ không hại em đấy chứ? Em mới khỏi bệnh có một tháng thôi.

La Ái Diệu: Bây giờ tôi hoàn toàn không có năng lực hại em đâu.

*

Không phải là Thi Sương Cảnh không muốn tin La Ái Diệu. l*m t*nh thì l*m t*nh đi, sao phải gọi là “song tu”? La Ái Diệu tự dưng gọi lên giường là song tu, nhất định là hắn có dụng ý riêng. Đôi khi cậu nghi ngờ La Ái Diệu chỉ vì sở thích mà thôi, cậu quen với kiểu hờn dỗi hắn mấy câu, từ ngày đầu tiên họ gặp nhau đã như vậy rồi.

Vì phải “ăn no” theo đề nghị của La Ái Diệu, Thi Sương Cảnh từ chối tham gia tiệc tối cao cấp của các tín đồ, cậu biết mình mà ở đó thì thể nào cũng nuốt không trôi, chẳng thà đến tiểu khu bên cạnh tìm quán nào đó tự ăn một mình còn hơn. Thực tế chứng minh cậu rất hiểu bản thân mình, cậu là người hướng nội, tự vào quán cơm bình dân gọi ba món một canh, vừa xem điện thoại vừa ăn, ăn xong thì thở một hơi thật dài, ăn một cách thoải mái chẳng cảm thấy gánh nặng chút nào.

Đêm nay gió xuân say lòng, Thi Sương Cảnh ngồi bên mép bồn hoa trong tiểu khu uống nước ngọt. Các tòa nhà lấp lánh đèn đóm tựa như cây ánh sáng, trong thành phố chẳng ngắm được sao trời, cửa hàng trong và ngoài tiểu khu đều náo nhiệt, lũ trẻ chơi ván trượt trong quảng trường nhỏ lát gạch thoi, những người trẻ tuổi tan tầm bước vào tòa nhà, cụ già ăn cơm xong cầm quạt to gắn tua rua bước ra khỏi cửa. Đây mới là thế giới của Thi Sương Cảnh, song thế giới của Thi Sương Cảnh không chỉ có khói lửa nhân gian. Một nửa của cậu đang ở trong khách sạn cao cấp trải thảm mềm, hoặc cũng có thể nói rằng một nửa của cậu mãi mãi ở lại trong bảo điện lộng lẫy tinh xảo, thậm chí một nửa của cậu mãi mãi đắm đuối trong màn đêm xanh thẳm tràn ngập Phật quang.

Người ta thường bảo người thân Phật thì không thể tham lam, nhưng trong biết bao ngày đêm ở bên La Ái Diệu, Thi Sương Cảnh lại cảm thấy mình không chỉ được bồi bổ bởi tình yêu, mà còn có cả lòng tham vô hạn. Thậm chí La Ái Diệu còn muốn cổ vũ cậu, muốn yêu thương, muốn chi tiền, muốn làm việc này, muốn làm việc kia. La Ái Diệu thậm chí còn oán giận vì sự “không tham lam” của Thi Sương Cảnh, hắn cảm thấy đó là biểu hiện của việc chưa đủ yêu hắn. Như thế thì sao Thi Sương Cảnh có thể không đắc ý cho được?

Cậu uống cạn nước ngọt. Mỗi khi ở một mình, cậu lại càng thấy yêu La Ái Diệu hơn. Càng yên tĩnh, càng suy nghĩ một mình, càng kiên định với tình yêu. Lúc ném vỏ chai vào thùng rác, Thi Sương Cảnh bỗng cảm thấy mình đúng là hết thuốc cứu chữa. Sao lại yêu, lại thích đến mức này? Muốn mau gặp La Ái Diệu, muốn hôn hắn, muốn cãi cọ với hắn, muốn dừng nghĩ về việc “yêu” khi ở bên cạnh hắn, muốn đi đến thế giới của hắn.

*

Đi thang máy lên lầu bốn mươi hai, Thi Sương Cảnh đã biết hết tất cả quảng cáo nhà hàng trong tháng máy rồi, cậu không còn tự ti vì những món ăn mà mình chưa được thấy, chưa được nếm nữa, cậu không muốn, chứ không phải là không thể ăn. Một tiếng “Ting” vang lên, thang máy đã đến nơi, cửa mở ra, hành lang này nối liền Thi Sương Cảnh của quá khứ và hiện tại. Câu chuyện bắt đầu từ nơi này, sợi tơ của d*c v*ng mang màu đỏ, đầu tháng 11 gặp hắn, đầu tháng 3 thì suýt chết, cắt đứt sợi tơ ngắn ngủi của h*m m**n và tình yêu, vừa khéo quấn một vòng quanh hai người, cần phải ôm nhau thật chặt mới có thể buộc tơ hồng lại. Tơ hồng của họ chưa từng buộc ở nơi có thể rơi. Tơ hồng của họ là sợi tơ hồng vừa tham lam, vừa an lòng.

Thi Sương Cảnh khẽ đẩy cửa phòng, cả căn phòng tối om om, song giọng cậu vẫn có chút hân hoan.

Thi Sương Cảnh nói: “Em đến rồi.”

Một bàn tay kéo hông cậu qua, giọng của La Ái Diệu như chìm vào bóng tối: “Cuối cùng em cũng đến. Có lẽ đây mới là cảm xúc nên có trong lần đầu chúng ta gặp nhau.”

“Cảm xúc gì?”

“Yêu nhau, chờ em mãi chẳng thấy, lòng nóng như lửa đốt, gặp rồi như được thỏa cơn khát. Chính là cảm xúc như vậy đấy.”

✿Tác giả có lời muốn nói:

Anh Phật Tử đã mất hết sức lực và thủ đoạn rồi, vậy nên hãy nói nhiều lời yêu thương mùi mẫn vào, Tiểu Cảnh thích nghe lắm.

Tiểu Cảnh quả đúng là love giver.

Bình Luận (0)
Comment