Chương 164: Đại trí giả ngu • Học được tất cả từ thân thể em – 1 (H)

“Ăn no chưa?”
“No rồi.”
“Em ăn gì thế?”
“……Sao không bật đèn lên?”
Đôi tay lạnh buốt mò tới hông của Thi Sương Cảnh và m*n tr*n, cảm giác ấy khiến cậu nhớ lại đêm đầu tiên của họ. Thi Sương Cảnh phải cố dằn lòng không đẩy La Ái Diệu ra. Chẳng thấy được gì trước mắt, mỗi bước đi đều phải hết sức cẩn thận.
“Không bật đèn sẽ tốt hơn.” La Ái Diệu nói, “Tôi lo em sẽ mất tập trung.”
Thi Sương Cảnh lập tức hiểu ngay, chắc chắn La Ái Diệu lại đang làm mấy nghi thức mờ ám gì đó rồi. Nghĩ vậy, cậu càng cảm giác dưới chân xù xù như lông, không rõ là thảm trải sàn hay thứ gì khác. La Ái Diệu ôm cậu đi, cậu từng tới căn phòng này rất nhiều lần nên có sẵn bản đồ trong đầu, biết ở đâu có bàn ghế, vách ngăn. Trong phòng chẳng có lấy một chút ánh sáng, ngay cả rèm cửa sổ cũng thay sang loại vải đen nặng trịch, mắt người không thể nắm bắt được bất cứ tia sáng nào.
La Ái Diệu say sưa mò mẫm nơi tập trung phủ tạng của con người, dưới lớp da và mỡ bụng là khối gì đó dinh dính, mơ hồ, hỗn loạn. Hành động này như là một ham mê quái dị, niềm si mê đối với máu thịt trong bụng rất hoang dã và nguyên thủy, giống như sư tử mai phục trong thảo nguyên đang chờ đợi một chú hươu qua đường. Nhịp thở của Thi Sương Cảnh nhanh dần, chẳng mấy chốc sau áo quần trên người cậu đã bị La Ái Diệu c** s*ch. Đã chẳng thấy được gì, chi bằng nhắm mắt lại. Cậu cứ tưởng mình sẽ được đưa lên giường, nhưng khi đi đến vị trí đáng lẽ là giường thì lại không có giường. La Ái Diệu chuyển từ bên cạnh sang phía trước, ngực cả hai áp vào nhau, Thi Sương Cảnh cảm nhận được nhịp tim đập, cậu dần dần an tâm hơn.
Song giây tiếp sau, một cơ thể lạnh băng bỗng dán lên phía sau cậu, cậu giật mình, vô thức quay đầu, La Ái Diệu lại vặn cằm cậu lại, “Nhìn tôi.”
“Đằng sau là ai?!”
“Pháp thân của tôi.”
La Ái Diệu khiến Thi Sương Cảnh bối rối quá đỗi. Cậu hiểu sự ám chỉ của hắn hồi chiều có ý gì —— Bảo cậu ăn uống đàng hoàng, sau đó vào trong phòng “song tu” —— Không phải là lên giường, l*m t*nh ư? Nhưng La Ái Diệu đang ở trước mặt cậu rồi mà? Có nhân thân ở đây thì pháp thân còn tới làm gì?
Cậu cố gắng đẩy sự tồn tại phía sau ra, đúng là rợn tóc gáy. Sự tồn tại sống động đó thuộc về phi nhân loại, dị dạng, thần bí, mờ ám. Đáng sợ hơn là, sự tồn tại sống động này lại có cảm giác thân mật rất đỗi tự nhiên đối với cậu, thậm chí cậu không thể phân biệt được liệu pháp thân của La Ái Diệu có gần giống như cơ thể “con người” hay không. Đây không phải lần đầu tiên Thi Sương Cảnh tiếp xúc với nó, song cậu cảm giác pháp thân của La Ái Diệu giống một pho tượng hơn, còn là một pho tượng dễ dàng biến ảo, không phải chất keo hay chất lỏng, cảm giác này không thể diễn tả bằng lời, mà chỉ là một luồng ý thức chui vào trong cảm quan của cậu. Cảm nhận ban đầu là lạnh lẽo, sau đó là trơn bóng, ngỡ như ngọc thạch, nhưng sờ kỹ lại thấy rờn rợn, cứ như chạm phải linh mạch chuyển động trong ngọc thạch, như cảm nhận được mạch đập của một loài sinh vật khác. Thứ nửa giống nửa khác con người thường chính là thứ đáng sợ nhất.
Không gian cử hành nghi thức thực ra không hề đáng sợ. Để tiện cho tín đồ cúng bái, Hứa gia đã dẹp bỏ toàn bộ bàn, ghế, giường, dành ra nhiều khoảng trống nhất có thể. Trần phòng ngủ chôn giấu một tấm thangka da dê màu xanh, nơi trước kia đặt giường đã được thay bằng một bệ tu di làm từ chất liệu đặc biệt. Bệ tu di thường là bằng đá, tuy nhiên bệ tu di trong nghi thức này có cấu tạo gần giống mặt trống da, phần hông cứng rắn và vững chãi, còn bề mặt đáng lẽ phải đặt tượng Phật thì lại như được căng một lớp da mềm rất bền chắc. Dưới mặt da ấy, có thể nhận ra bệ tu di rỗng ở giữa, thân bệ tám cạnh bao thành một cái ao, bên trong đựng đầy nước suối màu đỏ. Đây không phải bệ tu di thông thường, phần đá ở thân bệ được lấy từ chính hang đá nơi Phật Tử giáng sinh, nước trong ao được lấy từ dòng suối đỏ đã nuôi dưỡng Phật Tử, bề mặt mềm mại của bệ tu di được lấy từ đóa sen khổng lồ đã lụi tàn trong hồ sau khi Phật Tử giáng sinh, lá sen khô héo, hoa sen rơi rụng thành chất liệu óng ánh tựa thịt. Bệ tu di này do Phật Tử đích thân tạo nên và cũng tự bài trí mỗi dịp cử hành nghi thức, tuyệt không để lọt vào tay tín đồ.

(Bệ tu di)
Quy trình thờ phụng của mỗi tín đồ sẽ như sau: Vào cửa, bịt kín mắt bằng dải lụa mềm với màu sắc khác nhau, rửa tay, đi tới trước bệ tu di của Phật Tử, tưởng tượng ra hình dạng Phật Tử và ánh lam lan toả khắp căn phòng. Phật có hàng vạn tướng, đối với mỗi người lại là một tướng khác nhau. Tín đồ chỉ cúng bái tượng Phật Tử trong tưởng tượng của mình, hành lễ, tạ lễ, cầu nguyện. Không cần thắp hương, muốn dập đầu, chắp tay hay quỳ lạy thì tùy ý, nhưng thứ nhất phải thành tâm, thứ hai phải sợ hãi, thứ ba phải tự nguyện xem nỗi sợ hãi ấy như lời nhắc nhở, cuối cùng là rời khỏi nơi thờ phụng với lòng cung kính. Năm nay Hứa gia đứng ra chủ trì, sau khi đi ra, tất cả tín đồ phải buộc dải lụa vào bức tượng bàn tay Phật do Hứa gia chế tạo.
Thi Sương Cảnh bị đẩy lên bệ tu di này.
Cảm giác mềm mại của da dẻ khiến cậu sởn gai ốc, con người không thể nào khống chế phản ứng sợ hãi của mình, cậu vươn tay muốn túm lấy La Ái Diệu, La Ái Diệu bèn cúi xuống, để cho cậu chạm vào mặt mình —— “Là tôi, đúng thật là tôi. “Song tu” mà tôi nói đến không phải là bất cứ kiểu song tu nào mà Mật tông tìm kiếm…… Đây chỉ là ý nghĩ của tôi mà thôi, trước kia chưa ai từng làm cả. Thi Sương Cảnh à, em sẽ giúp tôi, đúng không? Không cần phải sợ.”
Thi Sương Cảnh nhận ra sự hưng phấn trong giọng nói ấy —— Đây là trạng thái cảm xúc mà La Ái Diệu rất hiếm khi có. La Ái Diệu có thể trêu chọc, pha trò, đùa giỡn, đôi khi cũng nhận ra d*c v*ng rõ ràng, nhưng trạng thái “hưng phấn” này thì gần như chưa từng có. Có lẽ La Ái Diệu cũng từng hưng phấn khi không ở trên giường, song đều là sự hưng phấn với nguy hiểm.
Thi Sương Cảnh còn chưa kịp sợ hãi thì cả hai đã trao nhau một nụ hôn dài. Càng hôn càng mềm mại, càng hôn càng hãm sâu. Trước nay La Ái Diệu luôn đóng vai trò chủ đạo, mà lần này tiết tấu nụ hôn của hắn rất lạ, Thi Sương Cảnh cảm giác có một người khác đang cùng trộm mất nhịp thở của cậu. Bên trong La Ái Diệu đang hôn cậu, còn có một La Ái DIệu khác đang tranh đoạt Thi Sương Cảnh với chính hắn. Cảm giác cấp thiết ấy xuyên thấu qua mỗi lần tiếp xúc, truyền vào trong lòng Thi Sương Cảnh. Cậu liên tục lùi về sau, cậu muốn chạy trốn nhưng hoàn toàn không thể trốn thoát.
Từ khi tiến vào bóng tối, tốc độ chảy trôi của thời gian đã không còn rõ ràng nữa. Chẳng biết qua bao lâu, Thi Sương Cảnh đẩy phắt mặt của La Ái Diệu ra. Cậu buộc phải kéo cuộc ân ái này về hiện thực: “Không được đâu, em sợ lắm, em chẳng có cảm giác gì cả.”
“Bây giờ đã đến giai đoạn có cảm giác đâu? Tôi mới hôn em thôi mà?” Câu trả lời của La Ái Diệu càng khiến người ta sôi máu.
Thi Sương Cảnh tức cười, hôn môi ấy à, lúc l*m t*nh ở nhà bọn họ chỉ cần hôn nhau một chút là tự động ướt rồi, lần này hôn mãi mà cậu vẫn chưa có phản ứng gì.
“Không có phản ứng thì làm kiểu gì được? Anh đâm vào luôn hả? Em đi đây, em không làm nữa.” Thi Sương Cảnh ghét bệ tu di, nó mang đến cảm giác chơi vơi sợ hãi như đi trên cây cầu thủy tinh vắt ngang bầu trời vậy.
“Tôi l**m giúp em.”
“Như thế không gọi là “giúp em” đâu.”
La Ái Diệu tiếp tục hôn Thi Sương Cảnh, chỗ này có một cái miệng há ra, Thi Sương Cảnh cảm giác có một chiếc lưỡi phủ lên mặt mình, cậu lập tức lùi hông lại, chấm dứt nụ hôn với La Ái Diệu. Cậu bắt đầu nói năng lộn xộn: “La Ái Diệu! Anh muốn làm thì làm cho đàng hoàng! Tại sao lại có người thứ ba? Anh không thấy ghê hả?!”
“……Pháp thân của tôi đâu phải “người thứ ba”, có phải em mới làm với pháp thân của tôi lần đầu đâu. Chẳng qua tôi không thể dùng cơ thể đó để “giao lưu” với em bằng ngôn ngữ thôi. Chứ thực ra nếu tôi kết hợp giọng nói bây giờ với động tác của pháp thân thì em sẽ chẳng quá lấn cấn. Tôi không rõ em đang kháng cự cái gì.”
Sao đến giờ phút này rồi mà còn cãi nhau chứ! Thi Sương Cảnh phát rồ lên mất, thì ra cậu chọn La Ái Diệu tức là chọn một cuộc sống vĩnh viễn đấu khẩu như thế này. Cậu chạm vào bả vai hắn, bám vai hắn để ngồi dậy rồi dùng tư thế đó để túm chặt lấy nhân thân của hắn: “Bảo nó đi đi, mỗi lần em chỉ làm với một người thôi.”
Tiếp đó lại sờ vào hạ thể của Thi Sương Cảnh, chính là nhân thân của La Ái Diệu đổ đầy gel ra tay rồi dùng ngón tay moi móc cho cậu. La Ái Diệu không đồng ý cũng chẳng chối từ, hắn cứ giả ngu vậy thôi, bụng thì nghĩ thầm hôm nay ăn chắc cái bánh sandwich này rồi.
Kỳ thực La Ái Diệu cũng không muốn dùng hình thức này, chỉ là hắn cần thông qua Thi Sương Cảnh để học được những thứ mà chỉ con người mới có. Pháp thân cao thượng nhường ấy, pháp thân bà pháp tưởng không có phẫn nộ. Đối với Phật mà nói, muốn sinh ra nộ tướng thì phải nhiễu loạn và mâu thuẫn ở mức độ cao nhất. La Ái Diệu muốn tranh đoạt Thi Sương Cảnh với chính mình. Nhân thân và pháp thân đều là hắn, đều phải học được phẫn nộ từ thân thể Thi Sương Cảnh. Đây là lần đầu tiên La Ái Diệu thử nghiệm, trong lòng hắn cũng không nắm chắc, đành phải liên tục hôn Thi Sương Cảnh, muốn cùng Thi Sương Cảnh tiến vào trạng thái.
Thi Sương Cảnh hơi bị dễ lừa, sau khi không cảm nhận được pháp thân nhìn chằm chằm nữa, hạ thể của cậu đã tự động ướt. La Ái Diệu hỏi cậu còn muốn hắn dùng lưỡi trợ hứng cho không, cậu mân mê hông hắn, hỏi: “Em mới chỉ hôn anh mà anh đã cương rồi à?”
La Ái Diệu nhẹ nhàng nở nụ cười, bởi vì Thi Sương Cảnh đã bắt đầu thả lỏng rồi.
Hai người giống như đã làm mấy trăm, mấy ngàn lần vậy, trong khoảng ngắt nhịp giữa những nụ hôn, La Ái Diệu đút vào, Thi Sương Cảnh hít một hơi thật sâu, tiếp nhận d**ng v*t của hắn. Hông hơi nhướn lên, La Ái Diệu giữ lấy hông cậu, đâm vào càng sâu. Thi Sương Cảnh chưa từng nhìn thấy bệ tu di, trong đầu chỉ nghĩ đây là một chiếc giường với hình dạng kỳ lạ, chứ không thì thể nào cậu cũng cảm giác lúc này mình y chang một tế phẩm. Dường như La Ái Diệu cứ liên tục vật hóa cậu, song chính hắn cũng không hề muốn thế. Đối với Phật mà nói, con người cũng như đồ vật. La Ái Diệu vừa vật hóa Thi Sương Cảnh, vừa mê luyến cậu theo cách dị dạng, nói chung là hắn cũng biến thành quái thai rồi.
“La Ái Diệu…… Anh đừng có giở trò này với em.”
“Gì cơ?” La Ái Diệu giả ngu.
Thi Sương Cảnh bĩu môi, La Ái Diệu lại xấu xa tìm điểm nhạy cảm của cậu, cố gắng cướp đi lý trí của cậu. Thi Sương Cảnh bị lăn qua lộn lại, La Ái Diệu rất giỏi dao động cơ thể cậu, lúc cậu nằm còn hắn đứng thẳng, có lúc cậu cảm tưởng mình bị lắc lư đến mức buồn nôn. Cậu chịu không nổi, đòi ngồi vào lòng La Ái Diệu, hắn đành dang tay ôm cậu vào lòng mình.
Hai người vừa ôm nhau, Thi Sương Cảnh lại càng cảm thấy kỳ dị hơn. Một bên mặt cậu cứ bị trang sức châu báu kỳ quái chạm vào, song đưa tay sờ thì lại chẳng có gì cả. Cậu thậm chí còn s* s**ng vành tai La Ái Diệu, hắn vẫn giả ngu như cũ: “Sao vậy? Ngay cả vành tai của tôi mà cũng phải xác nhận à?”
Sự biến ảo ấy tiếp diễn thêm mấy lần nữa, Thi Sương Cảnh đột nhiên đẩy hắn ra, muốn rời khỏi d**ng v*t hắn, “La Ái Diệu, anh mà không giải thích rõ ràng thì em không làm nữa đâu. Kỳ lạ lắm, thật đấy.”
Tuy nhiên d**ng v*t vẫn không hề rời khỏi cơ thể cậu, cái ôm lại chủ động nghênh đón. Lần này hoàn toàn chuyển sang pháp thân của La Ái Diệu, song giọng nói của con người lại nhập vào pháp thân, hắn bảo: “Mỗi lần một người? Vậy đổi người khác đi.”
Thi Sương Cảnh hoảng sợ xoa mặt pháp thân, đây không còn là gương mặt đẹp trai rõ ràng của La Ái Diệu nữa, gương mặt của pháp thân mơ hồ một cách có chủ đích, Thi Sương Cảnh không hiểu rốt cuộc xúc cảm ấy dựng nên dáng vẻ ngũ quan như thế nào, hoặc cũng có thể đó vốn chẳng phải là ngũ quan……. Cái d**ng v*t đang cắm trong lỗ của cậu thì lại cực kỳ cụ thể. Cậu bỗng dưng sụp đổ, cậu cố hết sức né ra, đạp một cái về phía đối diện.
“La Ái Diệu, không nói chuyện được thì đừng nói nữa, không l*m t*nh được thì cũng đừng làm nữa. Em muốn về nhà. Anh đang “dùng” em như thứ gì sao?” Thi Sương Cảnh cẩn thận mò mẫm mép viền của bệ tu di, toan leo xuống.
Cảm nhận có thứ gì đó tới gần, trong lòng Thi Sương Cảnh rất kháng cự. Đương lúc cơn giận của cậu chực bùng phát, gian phòng bất chợt sáng lên một nửa.
Chỉ có một mình La Ái Diệu.
“Xin lỗi, em đừng đi mà. Tôi cho pháp thân rời đi rồi, cũng đã bật đèn rồi.” La Ái Diệu đáng thương nói, “Hôm nay em nóng nảy quá.”