Chương 165: Đại trí giả ngu • Học được tất cả từ thân thể em – 2 (H)

Ban nãy trong phòng không bật đèn, Thi Sương Cảnh luôn cảm thấy có gì đó ẩn giấu trong bóng tối, hơn nữa lại bị cướp mất thị giác nên cảm quan trở nên nhạy bén hơn, càng không chịu nổi sự trêu đùa của La Ái Diệu. Bây giờ bật đèn rồi, cậu chăm chú nhìn lên trên, trong phòng quả thực không thay đổi quá nhiều, phải hình dung kiểu gì nhỉ, đây chỉ là không gian cử hành nghi thức mà thôi, có hương, hoa, đèn, tranh, quả, nhạc. Điều kỳ lạ duy nhất chính là bệ tu di bên dưới —— Cậu không biết cái bệ này tên là “bệ tu di”, chỉ biết dưới thân mình như được căng một lớp da người, mà có vẻ dưới lớp da người lại được đổ đầy một ao máu. Thi Sương Cảnh dùng cả tay cả chân nhảy xuống bệ tu di, cậu không muốn trách cứ La Ái Diệu nhiều, song cũng không muốn đối mặt với hắn. Cậu cũng chỉ tuân thủ đạo đức của chính mình thôi mà, không được sao? Tại sao lại bắt cậu thay đổi chứ?
“Quần áo của em đâu?”
“Đừng đi mà…… Em như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy em không thích bản chất của tôi.”
Câu “Đừng đi mà” mà La Ái Diệu nói trước đó còn ẩn chứa vẻ nũng nịu, nhưng câu sau đó thốt ra thì đúng là vì hắn tủi thân thật.
Thi Sương Cảnh tìm được phòng tắm, bật đèn lên, may mà phòng tắm vẫn bình thường. Trước khi đóng cửa, cậu bảo: “Em dùng nhà vệ sinh một lát.”
Đi vệ sinh, xả nước, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu. Thi Sương Cảnh tiến vào phòng tắm, phát hiện nước nóng vẫn cung cấp bình thường, bèn đi vào tắm luôn. Tính khí của bản thân thực sự không thể thay đổi sao? Đúng là hơi nóng nảy thật. Nhưng nếu La Ái Diệu đã biết điều này thì cần gì phải chọc cậu chứ? Thi Sương Cảnh tự vấn lòng mình, trong sinh hoạt bình thường cậu vẫn rất hiền mà, có bao giờ động tay động chân với La Ái Diệu đâu. Cậu tắt vòi sen, mặc áo choàng tắm, vừa mở cửa phòng tắm ra, cậu liền thấy La Ái Diệu đang tựa vào tường chờ mình. Cậu nói lí nhí “Xin lỗi “, xem như là xin lỗi vì hồi nãy đã đá hắn một cú rõ mạnh.
“Có phải em sợ pháp thân của tôi không?” La Ái Diệu hỏi một cách thiện chí.
“Thành thật mà nói, đến bây giờ em vẫn không hiểu “pháp thân” của anh là gì.”
“Pháp thân là sự tồn tại vốn không nên bị bất cứ con người nào cảm nhận được, nó là một loại trạng thái. Song tôi cần dùng pháp thân để giao lưu, tương tác với em, nó cần phải là hình thái mà em có thể hiểu được, cho nên trong mấy tháng chung sống bên em, tôi đã từ từ dựng nên một pháp thân hình người. Nó là một phần của tôi, chúng tôi cùng ở bên em.” La Ái Diệu tựa ót vào tường, trong khoang mũi ngập tràn mùi sữa tắm, lời Thi Sương Cảnh từng nói quả không sai, sữa tắm của khách sạn này thơm quá, “Tư duy của tôi có thể đồng thời vận hành trong các cơ thể khác nhau, dù là cơ thể này hay cơ thể kia, thực ra đều là tôi cả.”
“Cơ mà em không thể nào l*m t*nh với một “anh” mà em chưa từng thấy……” Thi Sương Cảnh lùi một bước, vừa rồi đúng là cậu hơi kích động, có lẽ cũng vì căng thẳng với chính mình, cậu chẳng thể nào tiến vào trạng thái được, l*m t*nh cũng rất cáu gắt.
La Ái Diệu xoa xoa mi tâm, bất đắc dĩ nói: “Đây không phải là lỗi của em, loài người vốn không thể hiểu được pháp thân của tôi, trí óc em không thể nào xử lý nó, trừ phi tôi hoàn toàn biến nó thành dáng vẻ của tôi —— Tuy nhiên như vậy lại làm mất đi tác dụng của nó, nó không phải phân thân của tôi, mà là một hệ thống có logic hành động riêng. Xin lỗi, đáng lẽ tôi nên giải thích cho em theo cách đơn giản hơn. Tôi nghĩ em có thể xem nó như một pho tượng, một cỗ máy hoặc một hình nhân khổng lồ, chúng ta chỉ dùng nó để trợ hứng mà thôi.”
Nói vậy tức là La Ái Diệu có cảm giác phân liệt. Một mặt, hắn xác lập địa vị bất bại của nhân thân —— Thi Sương Cảnh chỉ thích hắn như vậy thôi, điều này thỏa mãn h*m m**n độc chiếm của hắn; mặt khác, hắn lại rất hụt hẫng, kết cục của việc vật hóa người khác chính là vật hóa chính mình, thực ra làm bằng nhân thân và làm bằng pháp thân vẫn có sự khác biệt, La Ái Diệu thực sự muốn khiến Thi Sương Cảnh chấp nhận một mặt khác của hắn. Không thì như này chẳng phải quá lừa mình dối người ư? Thi Sương Cảnh phải yêu một kẻ phi nhân loại, nhưng chỉ có thể chung sống hòa bình với dạng người của hắn.
Thi Sương Cảnh v**t v* làn da lạnh buốt của La Ái Diệu, cậu khoác áo tắm, còn La Ái Diệu vẫn đang tr*n tr**ng. Thi Sương Cảnh cởi áo choàng tắm, mang theo hơi ẩm ấm áp tiến lại gần La Ái Diệu một lần nữa: “Anh còn điều gì chưa nói với em đúng không? Đừng bảo “song tu” tức là muốn cả hai “anh” cùng ch*ch em đấy nhé?”
“Tôi muốn để từng “tôi” đều tới ch*ch em. Nhưng bọn tôi sẽ đánh nhau.”
“Ha ha…… Chuyện cười hay đấy.”
“Thật mà, mỗi “tôi” đều thích em, ngay cả pháp khí của tôi cũng thích em.”
La Ái Diệu sở hữu vóc dáng cao song lượng xương lại nhẹ. Thi Sương Cảnh thấp hơn hắn 10cm, tạo cảm giác càng nh*c d*c hơn. La Ái Diệu bế cậu lên, một lần nữa nhận được sự đồng ý của cậu và đặt cậu lên bệ tu di. Lần này hắn áp mặt lên chiếc bụng mềm mại của cậu, như thể tựa lên bụng của cậu làm gối đầu, đè lên cậu một lúc lâu, lắng nghe tiếng kêu khe khẽ trong ruột cậu. Cõi lòng La Ái Diệu từ từ trào dâng một cảm giác hạnh phúc vô ngần, Thi Sương Cảnh là người song tính quả là quá tốt.
Song tính, nghĩa là cái gì cũng có, nghĩa là La Ái Diệu có thể trút hết mọi tưởng tượng về sinh sản lên cơ thể Thi Sương Cảnh, bao gồm cả việc sinh ra chính hắn. Không phải “sinh” theo nghĩa đen, mà là La Ái Diệu thông qua việc huyễn tưởng ra cơ thể Thi Sương Cảnh để từ đó huyễn tưởng về sự giáng sinh một hóa thân khác của chính mình. Hắn sẽ không phẫn nộ, nhưng hắn có thể tưởng tượng một Phật Tử Minh Vương nộ tướng sẽ được sinh ra như thế nào qua quá trình tương tác với Thi Sương Cảnh. Hắn có thể có ảo giác được sinh ra, cũng như hắn biết bây giờ mình gối lên bụng Thi Sương Cảnh, trong đầu Thi Sương Cảnh đang nghĩ tới chuyện mang thai —— Cuối cùng cậu cũng suy nghĩ về chuyện này. Giữa họ tồn tại xung động tính dục nguyên thủy nhất, và cả những ảo tưởng đi ngược luân lý. Cho dù La Ái Diệu thực sự bảo với Thi Sương Cảnh rằng hắn muốn khiến cậu “sinh” ra thứ gì đó, bất kể sinh ra thể Minh Vương nộ tướng của La Ái Diệu hay sinh ra con của họ…… Thi Sương Cảnh đều sẽ đồng ý, chỉ cần cho cậu thật nhiều thời gian.
La Ái Diệu hôn lên bụng dưới của cậu, một tia sáng trắng bỗng lóe lên trong đầu cậu, rõ ràng vẫn chưa làm, nhưng cậu đã bị khiêu khích bởi động tác gần như sùng bái của hắn. La Ái Diệu hạ thấp thân trên, dán sát vào Thi Sương Cảnh, cậu chỉ có thể mở chân ra. Bức thangka màu lam trên trần nhà quan sát đôi tình nhân này, giống như một buổi tham quan học tập.
Thi Sương Cảnh dùng cánh tay che mặt: “Sao anh lại nói pháp thân của anh cũng thích em?”
“Tôi để cho pháp thân đến giải thích nhé?”
“Ừ……”
Nhân thân của La Ái Diệu lùi lại song không biến mất, mà chỉ chuyển sang ngồi ở một bên bệ tu di, nắm tay Thi Sương Cảnh, nhấn mạnh rằng mình vẫn đang ở đây. Giây tiếp theo, chuỗi ngọc tinh xảo, trang sức lấp lánh, lần đầu tiên Thi Sương Cảnh “tận mắt nhìn thấy” pháp thân của La Ái Diệu. Gương mặt hắn được che bởi tấm vải lam chi chít kinh văn, mái tóc dài buộc cao, khuyên tai dài buông rủ trước ngực, châu báu đeo đầy người, không thể hình dung, một lớp thiên y vàng đen cực mỏng che đậy phần lớn cơ thể, hai tay hắn chống xuống bên cạnh Thi Sương Cảnh, cũng đeo cơ man vòng tay, lắc tay, nhẫn, xích. Đúng rồi, đây chính là pháp thân từng l*m t*nh với Thi Sương Cảnh. Đầu đêm tiên là với hắn, lúc nhân thân của La Ái Diệu ở Tây Bắc cũng là pháp thân l*m t*nh với Thi Sương Cảnh.
Song pháp thân giống với nhân thân, cũng thực hiện động tác giống nhau. Châu báu lạnh lẽo và vải lam che mặt cùng phủ lên bụng Thi Sương Cảnh, k*ch th*ch cậu nổi da gà. Pháp thân còn cao lớn hơn cả nhân thân, hắn nhẹ nhàng nâng Thi Sương Cảnh lên, gần như khiến cả phần lưng của cậu lơ lửng trên không. Đầu của pháp thân kề sát phần bụng mềm mại của cậu, rõ ràng bên trong vẫn chưa thai nghén thứ gì cả, mà dáng vẻ hắn lại như một người chồng thâm tình.
La Ái Diệu đúng là thích dùng cơ thể khác nhau để làm cùng một việc giống nhau nhỉ. Chỉ tiếc không thể dùng pháp thân để hôn Thi Sương Cảnh.
Hắn bật đèn, để Thi Sương Cảnh nhìn thấy hình tượng pháp thân, cậu xác nhận pháp thân hiện tại không giống con rết nữa mà chỉ có một đôi tay. Đồng thời, La Ái Diệu đêm nay sẽ không nói bằng dây thanh của con người, mà sẽ thống nhất cách giao lưu bằng ý niệm, như vậy sẽ giúp Thi Sương Cảnh thích ứng hơn với các dạng thân khác nhau của hắn.
La Ái Diệu: Tôi thực sự rất thích em, chỉ nói bằng ngôn ngữ thì chẳng thú vị gì cả, ít nhất cũng phải ở mức chú ngữ.
Thi Sương Cảnh: Nói chú ngữ cho em nghe xem?
Âm thanh không thể hiểu được cất lên từ miệng La Ái Diệu. Thi Sương Cảnh không thể phân biệt nguồn gốc giọng nói, sau đó cậu mới nhận ra đây là giọng của pháp thân. La Ái Diệu đạt được mục đích, hắn nhủ thầm, Thi Sương Cảnh bắt đầu lẫn lộn hai cơ thể rồi.
Ngón tay con người bôi trơn cho Thi Sương Cảnh, linh hoạt x** n*n lỗ của cậu, đôi khi không đút vào còn k*ch th*ch hơn cả đút vào. Đầu lưỡi con người hôn môi Thi Sương Cảnh, ánh sáng trước mắt bị La Ái Diệu che khuất, vật trụ dưới háng gồ lên, cậu tự dưng cảm giác mình như đang nằm trên giường sinh, hai chân dang rộng, chồng ở bên cạnh, cơ mà…… La Ái Diệu chen vào bên trong cậu, v*ch th*t mềm thít chặt vật trụ cứng rắn. Hắn phân ra thêm một đôi tay đặt lên bụng Thi Sương Cảnh, có thể cảm nhận quỹ đạo vật trụ ra vào trong bụng dưới của cậu.
La Ái Diệu: Có đôi khi tôi thậm chí không biết có phải em bị đánh lừa bởi gương mặt tôi hay không. Em khá là nhân từ với mặt tôi đấy.
Thi Sương Cảnh: Nghe chẳng hiểu gì cả.
Thi Sương Cảnh: Gương mặt này của anh là bẩm sinh sao?
La Ái Diệu: ……
La Ái Diệu: Tất nhiên.
Thi Sương Cảnh: Thế thì được mà nhỉ? Em thích gương mặt này của anh, anh nên vui vẻ chứ?
Những cú đâm thúc dưới thân càng sâu hơn, gương mặt này chỉ có một cơ thể sở hữu, vậy có phải cơ thể khác sẽ mãi mãi mất đi tình yêu của Thi Sương Cảnh không? Chiếc nhẫn to lớn, nặng trịch bỗng nhiên đeo vào ngón tay cậu, cậu muốn ló mặt ra xem rốt cuộc pháp thân đang làm gì, nhưng nhân thân vẫn cứ phủ lên người cậu một cách rất đỗi nồng thắm, lừa gạt ánh mắt của cậu.
La Ái Diệu đúng là quá xấu xa. Trong lòng Thi Sương Cảnh chỉ một ý nghĩ này thôi. Thi Sương Cảnh bị ch*ch, pháp thân tháo châu báu trên người ra, đeo lên khắp các chỗ trên cơ thể cậu: ngón tay, cánh tay, hông, đùi. Mười ngón tay đan chặt, cơ thể dao động trước sau theo tần suất ra vào, dần dà, toàn thân cậu cũng phát ra âm thanh quý giá. Nhân thân bèn thu hút sự chú ý của Thi Sương Cảnh, hắn thậm chí còn ngồi lên bệ tu di, thân trên hơi nghiêng xuống, che khuất pháp thân, dùng cảm giác quen thuộc để thắng được Thi Sương Cảnh.
La Ái Diệu: Không quá khó chịu chứ?
La Ái Diệu: Tôi muốn đâm sâu hơn một chút, nhưng em không chịu nổi nữa rồi.
La Ái Diệu: Nhiều bọt thế này…… Có súc rửa sữa tắm cẩn thận không đấy? Ối, đừng đạp loạn.
La Ái Diệu: Chỉ tiếc không thể hôn em. Cũng thật tiếc vì không thể tặng em những châu báu này để em bán lấy tiền…… Đương nhiên tôi không đeo hàng rởm rồi. Những trang sức này là công cụ nghi lễ của tôi, chỉ có thể đi theo tôi.
La Ái Diệu: Sao em không nói gì?
Thi Sương Cảnh: Hơi sâu quá…… Buồn nôn……
Thi Sương Cảnh: Hôm nay phải c*m v** tận cùng sao…… ? Haiz, đồ điên, làm bậy với chỗ sinh con……
La Ái Diệu: Lâu rồi chưa tiến vào, nhớ nó quá.
Thi Sương Cảnh: Không đúng, không đúng…… Anh, kích thước hai cái không giống nhau…… Cái của cơ thể con người đã đau như vậy rồi, cái này thì —— Em là kẻ thù của anh hả La Ái Diệu?
La Ái Diệu: ……Kích thước, không giống nhau…… Kích thước……
Thi Sương Cảnh: ?
La Ái Diệu: Em thích to hay siêu to?
Thi Sương Cảnh: Anh rút ra đi đã, em không muốn mua bát to tặng kèm bát siêu to đâu! Hoàn tiền! Hoàn tiền!
Rút ra thì tất nhiên là không thể, La Ái Diệu cảm giác mình sắp bắn đến nơi rồi. Pháp thân vốn dĩ “ẩn trong bóng tối”, nay lại đang lộ diện dưới ánh sáng, Thi Sương Cảnh hoàn toàn không có ý định kháng cự. Cậu đa tình như vậy, La Ái Diệu vừa thỏa mãn cũng vừa căm phẫn. Nhân thân mớm huyễn dược của Phật Tử vào miệng cậu, đêm nay hắn phải tiến vào vùng cấm địa của cậu, cần phải giảm đau mới được.