Chương 166: Đại trí giả ngu • Học được tất cả từ thân thể em – 3 (H)

Huyễn dược giảm đau nhanh chóng phát huy tác dụng. Thi Sương Cảnh lâng lâng mê đắm, quên cả lời trêu ghẹo của mình về bát to và bát siêu to. Cậu là người giỏi chịu đau, cảm giác đau nhè nhẹ thậm chí còn mang đến cho cậu càng nhiều kh*** c*m. Một trong những biểu hiện của cậu khi tiến vào trạng thái chính là sắc mặt ửng hồng, toàn thân rịn mồ hôi, như thể bị hơi nóng xông cho ướt sũng. Kim loại và châu báu dán lên da dẻ, Thi Sương Cảnh r*n r*, bị pháp thân của La Ái Diệu ch*ch đến lắc lư lên xuống, q** đ** đâm vào cổ t* c*ng của cậu, kích cỡ của pháp thân to hơn của nhân thân, dù đã uống huyễn dược nhưng cậu vẫn hơi đau. Đúng lúc ấy, một cây hàng khác thế chỗ, trong lỗ không còn căng như trước nữa, lực cũng giảm bớt đôi phần. Thi Sương Cảnh biết là đã đổi người rồi, song cậu không thể nào ngăn cản. Trong trí óc, La Ái Diệu cứ liên tục dụ dỗ cậu.
La Ái Diệu: Vì chúng ta thích nhau nên mới làm chuyện này. Thi Sương Cảnh, em thật quá bao dung với tôi.
Câu nói ấy khe khẽ vang lên trong lòng, rồi lại khe khẽ chìm xuống. Pháp thân tạm thời rời đi, trong phòng ngân vang tiếng leng keng. Thi Sương Cảnh lẳng lặng ngắm nhìn La Ái Diệu, mấy giây sau, vành mắt cậu ươn ướt, cậu vươn tay muốn hắn ôm chặt lấy mình. La Ái Diệu cúi người ôm Thi Sương Cảnh, hiếm khi cậu mới trực tiếp bộc lộ suy nghĩ của mình qua lời nói: “Bởi vì em đánh không lại anh, lại còn thích anh…… Không bao dung thì còn làm gì được nữa? ……Em chỉ có thể tin tưởng anh thôi.”
Cho tới nay, địa vị giữa Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu vẫn quá chênh lệch, đó là sự thật khách quan. Phật Tử và người thường. Người mãi mãi không chết và người từng suýt chết. Người biết hết tất cả và người không biết gì cả.
La Ái Diệu: Đừng buồn mà…… Hãy cứ tin tưởng tôi. Tôi yêu em không phải là vì em bao dung tôi. Em nhẫn tâm với tôi một chút cũng được. Đạp tôi một phát, đấm tôi một cú cũng chẳng sao. Tôi sẽ không vì những chuyện đó mà nổi giận với em. Thực ra tôi không hay nổi giận đâu, ngoại trừ những việc liên quan tới em, tôi không hiểu về giận dữ. Mà cho dù có liên quan tới em thì nguyên nhân nổi giận cũng không liên quan tới việc em làm là đúng hay sai.
Dứt lời, La Ái Diệu nhận được sự cho phép, lại tiếp tục thảo phạt Thi Sương Cảnh. Thi Sương Cảnh đeo châu báu ngọc ngà đầy tay, cậu đã dần thích ứng, ngón tay luồn sâu vào tóc La Ái Diệu, xúc cảm như tơ lụa không gì sánh bằng. La Ái Diệu cũng kề sát thật gần để ngắm nhìn Thi Sương Cảnh, cậu sở hữu ngoại hình rất đẹp, ánh mắt như sao đêm, chẳng hề vẩn đục. Hắn nhìn trái nhìn phải, rất lấy làm hài lòng. Tình yêu mà, chính mình thỏa mãn mới là quan trọng nhất. Khi trong lòng chẳng còn một chút tạp niệm nào, ngay cả ý nghĩ so sánh cũng sẽ không còn nữa.
d**ng v*t mang nhiệt độ của con người đâm thẳng vào trong Thi Sương Cảnh, chọc tới cổ t* c*ng, cậu bị đâm thúc tới mức hông mềm nhũn, nửa người dưới như bị tháo rời ra vậy. Cậu hít sâu một hơi, La Ái Diệu áp một tay lên bụng dưới của cậu, rồi cứ thế đâm thẳng vào cổ t* c*ng đã buông lỏng, cậu không đau như thể sinh nở mà chỉ có cơn đau cực hạn do bị xâm nhập. q** đ** chọc vào tận cùng t* c*ng, không thể tiến vào thêm nữa. Bình thường lúc l*m t*nh, La Ái Diệu vẫn thừa ra một đoạn gốc d**ng v*t ở bên ngoài, mỗi lần chỉ đâm vào tận đây mới xem như đã nuốt vào toàn bộ. Thi Sương Cảnh thở đứt quãng, song vẫn gật đầu với hắn, anh muốn làm thì làm đi, em không sao.
Như này thì sao có thể không thích Thi Sương Cảnh cho được. La Ái Diệu mơm trớn khắp toàn thân cậu, ngay cả đầu vú thụt cũng rất vừa phải, hai bàn tay hắn đều đặt lên ngực cậu, muốn kéo n*m v* của cậu ra. Về sau mà cho con bú thì chẳng phải sẽ khổ lắm sao? Bắt đầu giúp cậu từ bây giờ cũng không tính làm sớm đâu nhỉ. Pháp thân kỳ thực đang dựa vào tường quan sát tất cả, chỉ cách bệ tu di mấy bước mà thôi, Thi Sương Cảnh không ngoái đầu thì tuyệt đối không thấy được. Nhân thân luôn tương tác nhiều hơn với Thi Sương Cảnh, nếu bảo không ghen tị thì tất nhiên là không thể nào. Pháp thân đeo châu báu ngọc thạch cho Thi Sương Cảnh, cậu lại chỉ muốn tháo hết xuống đeo lên người La Ái Diệu.
La Ái Diệu vẫn hừng hực đâm thúc, Thi Sương Cảnh bèn tháo nhẫn xuống muốn đeo vào ngón áp út trái của hắn. Hắn cầm tay cậu lên, hôn trái hôn phải, d**ng v*t cũng đâm trái đâm phải trong t* c*ng. t* c*ng ấm áp mềm mại, hắn chỉ muốn mãi mãi ở bên trong thôi.
Hôm nay Thi Sương Cảnh đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, dù sao La Ái Diệu cũng dọn đường từ hôm qua, bảo cậu tới khách sạn, trước giờ cơm tối còn dặn cậu ăn no, làm cậu cũng thấp tha thấp thỏm. Tiếng r*n r* của Thi Sương Cảnh lớn dần, tiếng nước ở hạ thể cũng lớn dần, ẩm ướt dính dớp như mưa đêm trút xuống bùn đất, tạo ra từng vòng bọt trắng dày đặc, vương trên miệng lỗ của cậu. May mà kích thước của La Ái Diệu đủ lớn, bằng không sẽ bị trượt ra mất.
Trong lúc ân ái, Thi Sương Cảnh thà rằng chẳng nghĩ gì cả, mà hôm nay cậu quả thực được như ý rồi. Sung sướng muốn chết, nhưng chỉ có sung sướng chứ chẳng thể chết, trong lòng cảm thấy vô cùng an toàn, sự an toàn ấy cứ như cả thế giới đều hứa hẹn với Thi Sương Cảnh, dẫu cho thế giới này vốn chẳng cần phải hứa hẹn. Đâm vào, rút ra, giống như mây mưa giữa người yêu bình thường, La Ái Diệu bế bổng cậu lên, cơ thể cậu lơ lửng trên không, hạ thể hai người nối liền, trọng lượng cả người cậu dồn hết lên giao điểm nho nhỏ này.
Thi Sương Cảnh: Ư…… Ọe…… Em hơi buồn nôn thật đó……
La Ái Diệu: Em sẽ không nôn đâu. Tạm thời đừng hít sâu, mà hãy hít nông thôi.
Thi Sương Cảnh chỉ có thể ôm La Ái Diệu càng chặt hơn, cậu sợ mình sẽ ngã mất, La Ái Diệu muốn cậu buông lỏng tay ra mà cậu nhất quyết không chịu. Cặp vú thụt mềm mềm, bẹp bẹp đó cứ cọ vào La Ái Diệu, d**ng v*t rỉ nước của Thi Sương Cảnh cũng cọ vào La Ái Diệu.
Cậu tin theo lời La Ái Diệu, bèn giảm bớt lực, hơi ngửa ra sau, bỗng nhiên nhìn thấy pháp thân áp sát phía sau. Thi Sương Cảnh vô thức giơ tay che chắn, tay trái bị pháp thân túm lấy rồi đặt lên ngực pháp thân, bên trong không có tim đập, song lồng ngực của kim thân nóng rực, giống như thể bị khoét một lỗ, kim thân tan chảy, thậm chí khiến người ta sinh ảo giác rằng có thể mò tay vào trong.
Hai bàn tay hỗ trợ n*ng m*ng Thi Sương Cảnh lên, cậu quay ngược lại, ngả vào lòng pháp thân. Cậu cảm giác giữa khe mông còn có một cây hàng đang cọ xát mình.
Thi Sương Cảnh: La Ái Diệu, anh là đồ xấu xa……
La Ái Diệu: Xin em đấy.
Thi Sương Cảnh: To quá.
La Ái Diệu: Đổi thành bát to rồi mà.
Thi Sương Cảnh: ……Tha cho em đi, là do em dùng sai cách nói, ọe, em từng làm thuê ở tiệm trà chanh đấy……
La Ái Diệu: Dùng phía sau cũng sướng lắm mà, chúng ta đã từng làm rồi, không phải sao?
La Ái Diệu: Em xem, tôi còn chưa nới rộng mà đã chứa được hai ngón tay rồi này.
La Ái Diệu: Ba ngón……
Thi Sương Cảnh: Mấy giờ rồi? Chúng ta phải làm đến mấy giờ?
La Ái Diệu: Nơi này không có quan niệm về thời gian.
Thi Sương Cảnh: Xem ra hôm nay anh không ăn được thì sẽ không thả em đi. Anh ăn đi. Không cho anh ăn, lần sau anh lại đòi ăn thôi.
Nhận được sự cho phép của Thi Sương Cảnh, La Ái Diệu tiếp tục nới rộng lỗ sau của cậu. h* th*n Thi Sương Cảnh đã bị c*ng tr**ng rất khó chịu rồi, mới ăn một cây mà đã muốn nôn, nếu mà ăn hai cây thì chẳng phải là…… Cậu cảm giác ngón tay trong lỗ sau sẽ chọc vào d**ng v*t trong *m đ** ở cách một lớp màng. Đã thế lỗ sau còn sâu hơn, Thi Sương Cảnh hoàn toàn không dám tưởng tượng, nếu nguyên cả d**ng v*t mà chọc vào ——
Cậu vừa mới nghĩ vậy, d**ng v*t liền thực sự chọc vào. Đây là lần thứ hai Thi Sương Cảnh dùng lỗ sau, lại vẫn là pháp thân hưởng dụng, quả nhiên vẫn quá to rồi.
Ý thức của La Ái Diệu chuyển qua chuyển lại giữa những cơ thể khác nhau. Có lúc nhân thân cảm nhận sự đáng yêu của Thi Sương Cảnh, pháp thân lại thấy Thi Sương Cảnh ngây thơ. Có lúc pháp thân cảm nhận sự nhân nhượng của Thi Sương Cảnh, nhân thân lại thấy Thi Sương Cảnh tham lam. Nhân thân và pháp thân cướp đoạt trọng tâm của Thi Sương Cảnh, cướp đoạt sự chú ý của Thi Sương Cảnh. Rõ ràng là cậu thiên vị nhân thân của La Ái Diệu hơn, cơ thể cậu luôn dựa vào nhân thân. Pháp thân nổi nóng, dứt khoát đâm thẳng vào, ép cậu vào chính giữa, đây chính là cái “sandwich” mà La Ái Diệu muốn ăn. d**ng v*t trong lỗ sau và d**ng v*t trong *m đ** cùng đâm lên, La Ái Diệu vui sướng hơn bao giờ hết, cảm giác được bao bọc tận sâu thật tuyệt vời.
Thi Sương Cảnh không chỉ thất thố, bị kẹp ở chính giữa, mà khi bị bắt nạt đến mức độ nhất định, cậu còn toát lên vẻ yếu đuối. Ngón tay cậu quơ quào loạn xạ, cố gỡ ngón tay đang b*p m*ng mình ra, chẳng biết là tay của nhân thân hay của pháp thân nữa. Cậu hoàn toàn không thể dồn sự chú ý vào hạ thể, quá kinh khủng, quá dâm loạn rồi. Bàn tay sau lưng tách đùi cậu ra, mặc cho La Ái Diệu đâm vào, bụng dưới gồ lên hình dạng d**ng v*t. Pháp thân tựa như một chiếc giường giam giữ Thi Sương Cảnh, mỗi lần ngủ trên người hắn, cậu sẽ chỉ mơ thấy những cơn ác mộng ngọt ngào.
“A…… Ha…… Em khát quá……”
Giây lát sau, một bàn tay cầm chén rượu đổ thẳng xuống, tưới lên mặt Thi Sương Cảnh. Thi Sương Cảnh bất giác há miệng, chất lỏng trong suốt rót đầy khoang miệng, chảy xuống theo đường cổ họng. Cậu đã mất khả năng nhận biết màu sắc, cũng chẳng phân biệt được thứ rót xuống là rượu hay chất lỏng nào khác. Màu đỏ, trong vắt, thơm nức. Cậu liên tục há miệng, dòng rượu ngon ngọt dường như vô cùng vô tận. Thân nhuốm máu sen, không rõ chân đang giẫm lên mặt đất hay ao nước, ướt đẫm, toàn thân đã ướt đẫm rồi.
Chẳng biết từ bao giờ, họ lại trở về bệ tu di, song lớp màng sen đã bị bóc đi, La Ái Diệu và La Ái Diệu đứng trong ao sen đã thai nghén hắn, tựa như cánh sen khép lại, còn Thi Sương Cảnh thì chính là tâm sen.
La Ái Diệu vốn muốn dùng sự tranh giành giữa nhân thân và pháp thân để tạo thành nộ tướng, tạo thành sự ghen tị thấp kém. Thi Sương Cảnh càng phản kháng, càng thiên vị thì khả năng tạo thành sẽ càng lớn. Tuy nhiên Thi Sương Cảnh lại xuôi theo, trong suốt đêm tiếp đó, cậu từ từ xem hai cơ thể của La Ái Diệu là cùng một người —— Vốn dĩ là cùng một người mà.
Khi nhiều bàn tay của pháp thân v**t v* khắp cơ thể Thi Sương Cảnh, cậu biết đó là h*m m**n độc chiếm của La Ái Diệu đang bùng phát, giống như đang chép kinh lên người cậu vậy, ngón tay như ngòi bút, lướt qua lướt lại một cách có quy luật. Khi nhân thân liên tục dùng những nụ hôn để cố gắng mê hoặc Thi Sương Cảnh, cậu sẽ phối hợp nhưng không đắm chìm, cậu tập trung hưởng thụ rung động dưới thân, dẫu từ lâu cậu đã cảm giác mình bị c*ng tr**ng đến mức hỏng luôn rồi. La Ái Diệu ấu trĩ kẹp Thi Sương Cảnh thành bánh sandwich, song Thi Sương Cảnh có tiết tấu của chính cậu.
Hai cái lỗ bị căng đến mức sưng đỏ, giữa *m đ** và lỗ sau dường như chỉ cách một lớp màng mỏng, hai d**ng v*t có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của nhau, mà nhiều hơn cả chính là một sự bao dung. Dẫu thế nào thì Thi Sương Cảnh vẫn cố gắng nuốt hết vào. Nhân thân bắn đầy trong *m đ** cậu, bắn xong lại tiếp tục ra vào, Thi Sương Cảnh chính là phần nhân kem. So ra thì pháp thân càng bất động như núi, luôn ra vào một cách lặng lẽ, ổn định, chỉ b*n r* toàn dịch trong, mỗi lần bắn xong càng khiến hạ thể của cậu trơn hơn.
Thi Sương Cảnh ngả người tựa lên pháp thân, vô thức vươn tay xoa mặt pháp thân, mân mê chiếc khuyên tai dài, thi thoảng còn nắm trong tay, bởi vì La Ái Diệu từng nói rằng hắn không biết đau.
Thi Sương Cảnh thở hổn hển: “Nói chú ngữ yêu em đi…… Nói tiếp đi……”
La Ái Diệu bắt đầu niệm chú ngữ mà con người không thể thấu tỏ. Chẳng những đó không phải là ngôn ngữ của con người, mà thậm chí cả thiên nhân cũng không thể nghe hiểu. Là Phật ngữ sao? Phật phải nói “Tôi yêu em” như thế nào? Nhưng La Ái Diệu nhớ là hắn đã từng nói rồi, hắn từng nói rất nhiều lần rồi —— Vào cái lần cứu Thi Sương Cảnh, tòa nhà đổ sập, hắn đã học xong từ lần ấy rồi, và cũng sẽ không bao giờ quên được. Ngay cả Thi Sương Cảnh cũng bắt đầu quen tai.
Thi Sương Cảnh thường cảm giác tình yêu của cậu và La Ái Diệu là ảo ảnh mộng mị, trông thì có vẻ chân thực, mà đến khi hồi tưởng lại thì chẳng hề chân thực nữa. Sự thật đúng là như thế. La Ái Diệu có khả năng mê hoặc lòng người, không để ai nhìn rõ, không để ai hiểu thấu.
Thi Sương Cảnh không nhớ rõ họ có đổi vị trí hay không, La Ái Diệu dùng phía sau, pháp thân của hắn dùng phía trước. Cậu lại được đặt xuống, nửa người chìm trong ao nước ấm, tựa vào ngực một hai người, người phía sau bắn đầy t*nh d*ch rồi tiếp tục đâm, tiếp tục thúc. Vào từ đằng sau, hoặc vào từ đằng trước. Mệt mỏi, đứng không vững, lại được ôm, giao trọng tâm cho La Ái Diệu. Làm đến mức quá nóng, quá vang, Thi Sương Cảnh thậm chí tháo hết châu báu trên người xuống, ném vào trong ao, cậu sạch sẽ rồi, đã bảo cậu không thích mấy thứ này mà.
Cơ thể La Ái Diệu lại lần nữa in hằn vết cào. Với thân xác con người của Thi Sương Cảnh thì sao có thể để lại vết cào trên người hắn chứ? Chỉ có thể là do La Ái Diệu cho phép. Với pháp thân thì cậu xé bỏ thiên y, nắm lấy trang sức của hắn, muốn hắn làm động tác nhẹ hơn hoặc mạnh thêm.
Thi Sương Cảnh càng lúc càng không kiêng nể gì cả, là do các anh khao khát em mãnh liệt. Lúc trong người chỉ có một cây, cậu lại càng thành thạo. Cậu ưỡn hông kề sát cái thứ kia, không tìm được điểm tựa để dùng lực thì tự sáng tạo ra điểm tựa, hai chân quấn quanh hông La Ái Diệu, dù là nhân thân hay pháp thân thì hông của hắn đều nhỏ.
Quá mệt mỏi, quá thỏa mãn, quá điên cuồng. *m đ** và vách ruột đều trở thành chốn dịu êm của La Ái Diệu. Nếu lúc này mà có giường thì chiếc giường đã ướt đẫm rồi. Tiếc nuối nhất vẫn là không có giường, điều này khiến Thi Sương Cảnh có hơi gượng gạo, cứ như đang trên dàn tế hay vào hồ tế để cúng bái vậy. Đương lúc đê mê, hai tay cậu giữ chặt gáy La Ái Diệu, đây là tư thế đánh nhau của cậu hồi trước. Suốt cả đêm La Ái Diệu đều rất vui vẻ, chưa từng tức giận một lần nào.
l*m t*nh với Thi Sương Cảnh thì không học được phẫn nộ, mà chỉ học được cách hàng phục ma chướng trong nội tâm, gạt bỏ loại “ma” mà hắn từng cho rằng sẽ xuất hiện, liên tục xác nhận sự “bất động” của chúng. Thi Sương Cảnh là điểm neo đậu của La Ái Diệu. Ý nghĩa tồn tại của Minh Vương nộ tướng là hàng phục ma của người khác, bảo vệ bản tâm của chính mình. La Ái Diệu dần dần nảy ra một ý nghĩ. Hắn không cần “phẫn nộ “, không cần nô dịch trái tim mình. Phẫn nộ là một kiểu trút ra bên ngoài. Có Thi Sương Cảnh ở đây, hắn luôn có thể trở về.
Dòng suối máu trong suốt đã vẩn đục, nhưng sự vẩn đục ấy lại là thiện nhất, có tình nhất.
Làm đến hồi sau cuối, Thi Sương Cảnh kiệt sức, cánh sen lại bao phủ bệ tu di, mặc cho Thi Sương Cảnh nằm trên đó. Cậu mê man thiếp đi trong cơn c*c kh*** tột độ, pháp thân dùng thiên y lau sạch mọi vết bẩn trên cơ thể cậu rồi biến mất. La Ái Diệu cũng thích dùng nhân thân hơn, sử dụng cơ thể giống như Thi Sương Cảnh thì có thể thấu hiểu cậu dễ hơn. Hắn gối lên chiếc bụng mềm mại của cậu, t*nh d*ch bị ép ra khỏi cơ thể, chảy thành một dòng trăng trắng.
La Ái Diệu cứ thế lẳng lặng tựa sát vào Thi Sương Cảnh. Hắn là Phật Tử, bây giờ lại được bao bọc trong lòng từ bi của con người. Hắn chưa từng có cha mẹ, nhưng chẳng sao. La Ái Diệu đến nhân thế một chuyến, sao không xem đây như một cuộc mạo hiểm, muốn hắn phải liên tục cố gắng để thấu hiểu những thứ mà hắn từng không hiểu. Quan hệ giữa mẹ và con luôn hiện hữu, có dịu dàng và cũng có xa cách, song nó khác với quan hệ giữa Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu. Trong Phật pháp, mẹ và con là quan hệ giữa pháp tính chân như và sự kế thừa, là tiếp nhận hết thảy pháp trí tuệ ở nơi người. (Chân như là tính tuyệt đối cuối cùng của vạn sự, là thực tại bất di bất dịch, luôn không thay đổi.)
Khuôn mặt kề sát chiếc bụng mềm mại của Thi Sương Cảnh, quán tưởng và mài giũa trong thức hải. Chỉ có vị Phật Tử như La Ái Diệu – kẻ xem mọi thứ trên đời là nghi thức và rồi đùa giỡn với nghi thức – thì mới có thể xem toàn bộ tình yêu của mình cũng là nghi thức. Không phải Thi Sương Cảnh bị hắn “biến thành” một sự tồn tại diệu kỳ, mà cậu chính là một mắt xích, là món quà của nhân quả. Nếu La Ái Diệu không đoán sai thì buổi sáng họ về đến nhà, hoa sen trên bàn thờ sẽ nở ra tượng Minh Vương nộ tướng của hắn.
Thi Sương Cảnh không phải Phật mẫu mà còn vượt qua Phật mẫu. Em rốt cuộc là gì? Truy tra nguồn gốc có phải là phủ định tất cả mọi khổ cực mà em đã phải trả giá không? La Ái Diệu cũng hơi muốn từ bỏ truy hỏi rồi. Đối với một niềm vui bất ngờ, nếu cứ liên tục gặng hỏi “Em từ đâu đến, em đến đây làm gì” thì chẳng khác nào đang hoài nghi sự thuần túy của cậu.
Một bàn tay vươn tới, nhẹ nhàng v**t v* sườn mặt và cằm của La Ái Diệu. Thi Sương Cảnh đã tỉnh và đang gieo sự dịu dàng trong dư âm kéo dài này.
Cậu khẽ hỏi: “Kết thúc rồi đúng không? Anh muốn tiếp tục ngủ trên bụng em hay trong lòng em?”