Chương 167: Đại trí giả ngu • Niềm hạnh phúc nhỏ bé

Một đêm tận hứng cực hạn, La Ái Diệu và Thi Sương Cảnh chật vật chuyển sang phòng trống trong khách sạn. Hai người tắm rửa sơ qua, Thi Sương Cảnh tựa lên ngực La Ái Diệu, chẳng còn sức lết về nhà, song cuộc h**n ** mặn nồng cũng khiến cậu không chợp mắt nổi.
“Kể từ khi khỏi bệnh…… Đây là lần đầu tiên em làm tới mức……”
“Tới mức nào?”
“Tới mức không thiết sống như thế.”
Tiếng cười của La Ái Diệu vọng âm rung rinh từ trong lồng ngực, hắn khẽ cười bảo: “Từ thân thể em, tôi đã học được rất nhiều thứ mà trước kia tôi chưa từng học. Ừm…… Thần kỳ thật đấy, điều tôi dạy em toàn là tri thức đã có trên đời, còn điều em dạy tôi lại là tri thức chưa có trên đời.”
“Anh rất giống gì ấy nhỉ…… Đúng rồi, triết học gia. Bình thường em chẳng nghe hiểu anh nói gì cả.”
“Những người thường hay giảng kinh như chúng tôi thực ra không nói cho ai khác nghe, mà là nói với chính mình.” La Ái Diệu bảo, “Tôi sẽ không trách em nghe không hiểu đâu, yên tâm.”
Rèm cửa sát đất mở rộng, đường chân trời trong thành phố đã hửng sáng, hai bên đại lộ rộng rãi là các tòa cao ốc. Ánh sáng khúc xạ, những tia sáng khúc xạ chồng chéo, màu đỏ và xanh là đèn giao thông bé bằng hạt gạo, màu vàng là đèn đường và đèn trong nhà dân bật lên buổi sáng, màu trắng bạc là đèn xe cộ. Chỉ cần kéo rèm cửa sổ ra, trong phòng sẽ bừng sáng với bao sắc màu rực rỡ. La Ái Diệu và Thi Sương Cảnh không cần bật đèn, trò chuyện sau cuộc ân ái như thế này thật giống như đồng minh…… hoặc là đồng phạm nhỉ? Dạo này áp lực học tập của Thi Sương Cảnh rất lớn, trải qua trận mây mưa giải tỏa này, cậu không còn cảm giác nôn nóng trong tận linh hồn nữa. Một phần khác của La Ái Diệu đang run rẩy ở nơi mà Thi Sương Cảnh không nhìn thấy, bên tai vẫn vẳng vẳng âm thanh t*nh d*c xen lẫn tiếng ngọc thạch va chạm, còn phần này của La Ái Diệu thì sẽ kéo dài thời gian hưng phấn ra vô hạn, và rồi lợi dụng sự hưng phấn ấy để xử lý đống công việc tồn đọng.
“Mã Khải Ca hôm nay trông không giống trong mơ.” Thi Sương Cảnh tỏ ra còn chuyên tâm hơn cả La Ái Diệu, “Em nhớ là ở trong mơ em đã chứng kiến toàn bộ cảnh ngộ của anh tại dinh thự Mã gia, chỉ trừ đoạn anh tranh biện kinh pháp ở sau cuối. Thực ra em không quen gặp người nhà họ Mã ngoài đời thật, nhất là sau khi thấy bộ dạng đó của họ.”
Cậu đang ám chỉ pháp tướng bán thành phẩm thai Phật dị dạng của người nhà họ Mã.
“La Ái Diệu, tìm manh mối về Mã Đầu Minh Vương trong giấc mơ của anh khó khăn quá, em không giúp được gì rồi. Em nhớ anh đã tìm được hai thần hộ pháp rồi nhỉ, một là Quỷ Tử Mẫu Thần, hai là hộ pháp long vương. Mã Đầu Minh Vương đồng ý làm hộ pháp cho anh rồi sao?”
Da ngón tay Thi Sương Cảnh bị nứt nẻ vì l*m t*nh trong nước suốt hồi lâu, lại còn tắm tận hai lần. La Ái Diệu cẩn thận xoa bóp lòng bàn tay cậu, tay của hai người đặt trong chăn, đụng chạm tiếp xúc tạo nên niềm hạnh phúc nhỏ bé nhất.
La Ái Diệu tự hào đáp: “Nếu tôi có thể ngộ ra Minh Vương nộ tướng của mình thì Mã Đầu Minh Vương sẽ không từ chối. Tôi cảm giác đã thành công rồi, về đến nhà là thấy được kết quả thôi. Mã Đầu Minh Vương bị tín đồ hại nên đâm ra hành động hơi quái đản, cũng hay xuất hiện theo kiểu khiêu khích, nhưng bản thể của ông ta có lẽ không nghĩ như thế đâu. Tôi đã ngộ ra được một điều từ ông ta, chính là tạm thời chớ tách pháp thân ra tạo thành một bản thể độc lập…… Hoặc cứ để tạm ba vị một thể sẽ tốt hơn. Tôi lạc đề mất rồi. Ai bảo em không giúp được gì? Em đương nhiên đã góp công lớn chứ.”
Nghe La Ái Diệu khẳng định cống hiến của mình, Thi Sương Cảnh vui ơi là ơi. Cậu vô tình vớ được một chiếc nhẫn trên giường, mới đảo qua một vòng ở trong tay đã cảm giác được chiếc nhẫn này mang phong cách cổ xưa mộc mạc. Cậu giơ nhẫn lên xem, đó là một chiếc nhẫn đá quý, viên đá quý cực kỳ to mà vành nhẫn lại quá đơn giản, nhìn kiểu gì cũng thấy không phải sản phẩm thời hiện đại. Thi Sương Cảnh trả nhẫn lại cho La Ái Diệu, hắn lại đeo nhẫn vào ngón áp út của cậu, đáng tiếc kích cỡ không vừa, kể cả đeo vào ngón trỏ thì cũng quá rộng.
Qua lời miêu tả của La Ái Diệu, Thi Sương Cảnh mới biết hóa ra khi Phật Tử xuất hiện thì các trang sức nghi thức đeo trên người cũng xuất hiện theo. Một số pháp khí của La Ái Diệu cũng giống như vậy, hắn sinh ra là chúng tự đến, còn một số khác thì là về sau hắn sưu tầm được. Trong pháp giới của hắn đôi khi sẽ có một con đường dẫn đến pháp giới bỏ hoang của Phật và Bồ Tát, như thể đó là chốn đồng hoang và cuộc thám hiểm thuộc về riêng hắn.
Thế giới này…… Trong thế giới rộng lớn, nhiều lớp lang, nhiều lỗ hổng này, có một hệ thống kho tàng và giá trị mà ngay cả La Ái Diệu cũng không thể lĩnh ngộ. Xét ở tầng cao thì đó là sinh và diệt của mọi sự tồn tại, giống như trên Phật Tử còn có Phật và đất nước của Phật, giống như các sinh vật khác có thiên môn hoặc địa phủ của riêng chúng. Còn xét ở tầng thấp thì đó là hệ thống của cải và tư sản của thế giới loài người.
Có lúc La Ái Diệu cảm thấy tài sản của mình là một loại thù lao, song ngẫm lại thì con số đã vượt xa mức thù lao, điều khoản cũng vượt xa mức thù lao rồi. Người có cùng thắc mắc giống La Ái Diệu là Tưởng Lương Lâm. Họ đều là kẻ nắm giữ một loại thẻ đen, nhưng ngay cả người vốn xuất thân từ hệ thống tài chính như Tưởng Lương Lâm cũng không thể hiểu được nguyên lý sâu nhất. À không đúng, Tưởng Lương Lâm mới là cầm thẻ đen, còn La Ái Diệu là cầm thẻ ghi nợ. Tuy La Ái Diệu hành sự hỗn độn song hắn vẫn biết tích đức hơn Tưởng Lương Lâm.
“Có tiền thì tốt, cơ mà nhiều tiền quá cũng không hay…… Tiền đủ xài là được rồi.”
Thi Sương Cảnh tháo nhẫn xuống, tự dưng đeo lên ngực La Ái Diệu. La Ái Diệu đơ ra một thoáng, Thi Sương Cảnh cứ luôn thể hiện sự thiên tài của mình ở những chỗ chẳng thể hiểu nổi. La Ái Diệu chuyển nhẫn về trước ngực cậu, trêu chọc rằng: “Của em lớn hơn, đeo vào vừa đẹp đấy.”
*
Ngủ một giấc đến khi nắng trời sáng rực, đầu óc Thi Sương Cảnh vẫn còn mụ mị, cậu xem thời gian, đã đến chiều rồi, phải quay lại trường học thôi. Cậu bật dậy khỏi giường, mò mẫm khắp nơi tìm quần của mình. Kinh khủng hơn là cậu còn chưa làm xong bài tập. Trời ơi, phải về trường tự học buổi tối, chắc tối nay lại kiểm tra rồi.
Thi Sương Cảnh cuống quýt đánh thức La Ái Diệu: “Đúng rồi, em chuẩn bị thi thử lần 3…… Nhưng mấy bữa nay cứ nghĩ tới thi đại học là em lại phát run, phải làm sao bây giờ?”
La Ái Diệu lấy ra một cái q**n l*t, ném cho Thi Sương Cảnh: “Dù thế nào cũng phải thi thôi, còn làm gì được nữa đây? Cứ thi là được.”
Thi Sương Cảnh mặc lại cái q**n l*t bầy hầy của mình, chắc chắn cậu phải về nhà thay quần áo lần nữa.
“Em chưa từng hỏi anh nhỉ, nếu em trượt thật thì sao, anh giúp em tìm việc à?”
“Em muốn làm gì thì cứ làm, sao lại muốn tôi tìm việc giúp em?” La Ái Diệu ngáp ngủ, “Chẳng phải em thích hát sao? Lấy tiền đi mua thiết bị, rồi tự học viết nhạc đi…… Học soạn nhạc và viết lời luôn, nếu thích thì hãy thử tiến về phía trước.”
“Em không làm được đâu……”
“Vậy thì phải thi đại học đi. Em đã cầu nguyện với tôi, suy cho cùng đây vẫn là một trong những trách nhiệm của tôi. Tôi phải đưa em vào tận trường thi mới được.” La Ái Diệu cũng rời giường, mặc quần áo, hắn dẫn Thi Sương Cảnh đi ăn trước rồi mới lái xe về nhà để thay đồ, lấy cặp.
Bọn họ tránh khỏi tai mắt của tín đồ và rời khách sạn. La Ái Diệu hỏi Thi Sương Cảnh muốn ăn gì, thực ra cậu vẫn muốn ăn buffet, tuy nhiên đã hết giờ phục vụ buffet trong khách sạn rồi, hơn nữa nghĩ tới chuyện họ vừa l*m t*nh mạnh bạo trong căn phòng mà người khác sẽ cúng bái là cậu chẳng còn mặt mũi nào quay lại nữa. La Ái Diệu lại hỏi kỹ, biết được Thi Sương Cảnh muốn ăn thịt, muốn ăn bít tết, hắn bèn dẫn cậu đến nhà hàng Tây ở gần đó, ăn một bữa bít tết sườn rồi trở về nhà.
*
Thi Sương Cảnh ngồi trong phòng học, thả hồn giữa giờ kiểm tra, viết sáu chữ “Yêu đương đến váng cả đầu” lên giấy nháp. Giám thị phát hiện cậu đang lơ là, bèn tặng cậu ánh mắt sắc như dao, cậu hoàn hồn, gạch bỏ sáu chữ kỳ cục kia đi. Đang giữa giờ kiểm tra tổ hợp tự nhiên mà! Mỗi tối chủ nhật họ đều dành hai tiếng để làm đề tổ hợp tự nhiên. Thi Sương Cảnh làm bài đến mức muốn bốc khói luôn rồi, điểm tổ hợp tự nhiên là 130, nếu ăn may khoanh bừa đúng bài trắc nghiệm thì có thể lên 140 điểm.
Chỉ còn chưa đầy năm mươi ngày nữa là thi đại học, cậu cũng lo lắng lắm. Cậu đã tìm lại được trạng thái hồi thi lên cấp ba, hồi đó tuy thành tích của cậu không sánh bằng học sinh các trường chuyên cấp hai trong thành phố D, cơ mà đối với trường trong khu công nghiệp thì đã được xem là tốt lắm rồi. Hiện giờ ôn tập bổ sung, điểm thi của cậu thường xuyên nằm trong top đầu một số môn.
Thầy La ở nhà rất giỏi bù đắp lỗ hổng kiến thức, trước tiên hắn tìm các môn học thế mạnh của Thi Sương Cảnh, sau đó sẽ vận dụng triệt để tài năng của mình để kèm cặp môn toán và môn lý cho cậu. Trong hai môn này, hắn còn giúp cậu phát hiện sở trường học tập, chẳng hạn cậu rất giỏi về dãy số và hình học không gian, còn trong môn lý thì cậu giỏi làm dạng bài cơ học.
Lòng tin từ từ được tạo dựng, khi gặp những dạng đề này Thi Sương Cảnh sẽ không còn luống cuống nữa, chí ít vẫn có mấy chỗ lấy được điểm. Tối nay Thi Sương Cảnh làm bài va chạm cơ học rất suôn sẻ, hai câu đầu làm xong dễ dàng, cậu nhìn thời gian còn lại rồi định viết tiếp công thức câu thứ ba. Đang viết thì cậu bỗng nảy ra ý nghĩ, bắt đầu từ dòng này, nếu làm đúng thì cậu được điểm, mà làm sai cũng không bị trừ điểm nhỉ? Thế là cậu cứ tự nhiên viết tiếp, điền đầy cả ô bài làm.
Kiểm tra tổ hợp tự nhiên xong, vẫn còn 45 phút dành cho tự học buổi tối. Thi Sương Cảnh chưa hoàn thành bài tập cuối tuần nên đành chọn lọc mà làm, các bài còn lại tất nhiên là đi chép! Trong giờ học, cậu và Dương Linh Linh đổi bài tập hai môn cho nhau, thiện tai thiện tai.
Trương Quốc Cường là chủ nhiệm lớp, thu bài xong thì đương nhiên phải chấm môn vật lý trước. Thầy thổi hớp trà, chất lượng học sinh cấp ba trong khu công nghiệp khá kém, thực ra đến giai đoạn sau của lớp 12 thì việc chấm bài càng dễ hơn, rất nhiều người đã từ bỏ từ lâu. Giáo viên kỳ cựu chấm bài như dây chuyền sản xuất, xem từ các câu chính trước, chấm được một hồi, Trương Quốc Cường phát hiện có học sinh đã làm xong bài cơ học…… Ồ? Không có lỗi? Còn vẽ cả sơ đồ? Bấy giờ thầy mới lật xem họ tên học sinh đó. Không ngờ lại là Thi Sương Cảnh!
Từ đêm nay trở đi, Trương Quốc Cường quả thực phải thay đổi cái nhìn về Thi Sương Cảnh. Thầy có thể nhận ra trạng thái học tập của cậu ngày càng tốt hơn, song chung quy vẫn không kỳ vọng quá nhiều về điểm thi của cậu. Đề kiểm tra tối nay là đề thi đại học thật của các năm, tuy không phải đề tỉnh S nhưng độ khó cũng tương đương đề thi đại học tỉnh S. Trong bài kiểm tra tổ hợp tự nhiên của lớp vào chủ nhật tuần này, Thi Sương Cảnh đạt 72 điểm môn vật lý.
Thi Sương Cảnh chép xong bài tập trước khi giờ tự học buổi tối kết thúc, cậu thầm xin lỗi giáo viên bộ môn, hầu như cậu toàn muốn về nhà hỏi bài thầy La thôi! Mỗi ngày cậu đều sẽ hỏi La Ái Diệu một đề lý và một đề toán, đòi hắn giảng đi giảng lại, chưa hiểu được 70% thì chưa chịu dừng.
Về đến nhà, Thi Sương Cảnh xoa xoa đầu mèo, bế Bắp lên, ngửi mũi nhóc mèo là biết ông bố Phật Tử của nó lại cho nó ăn vặt rồi. La Ái Diệu không chơi mạt chược nữa mà đang ngồi trước bàn ăn, gõ bàn phím laptop vang lạch cạch, hiển nhiên là đang làm việc đàng hoàng.
Thi Sương Cảnh ngẩng đầu nhìn phía bàn thờ Phật.
“A —— Đây là Minh Vương nộ tướng của anh sao?” Thi Sương Cảnh tò mò ra mặt, cậu tiến lên hai bước, không dám trực tiếp dùng tay cầm lên.
La Ái Diệu nói mà không buồn ngẩng đầu, “Em cứ cầm đi.”
Bức tượng Phật Tử Minh Vương nộ tướng này quả là một sản phẩm mỹ nghệ, Thi Sương Cảnh cẩn thận nhận lấy, vô thức dùng tay áo chà lau nó.
Khác với dáng vẻ dựng mày trợn mắt của Mã Đầu Minh Vương, Minh Vương nộ tướng giáo lệnh luân thân của Phật Tử lại sở hữu diện mạo tuấn tú hệt như Bồ Tát vậy. Minh Vương của hắn có ba đầu tám tay, từ trái sang phải, mỗi gương mặt lần lượt có một mắt, hai mắt và ba mắt. Gương mặt chính diện hai mắt vừa lương thiện vừa có tình, song đôi mắt ấy lại hết sức lạnh lùng. Gương mặt một mắt thì lại nhắm hai mắt, há miệng nhe nanh, con mắt hiện ra từ miệng. Gương mặt ba mắt thì đều là mắt dọc, nhìn thấu hết thảy yêu ma. Màu sắc tổng thể của bức tượng rất nhạt, như được đẽo gọt từ một khối ngọc lam. Phía sau thân thể là vòng mặt trăng và vòng mặt trời, chính là vầng hào quang rực rỡ cực kỳ đối xứng. Trong tám cánh tay, có bốn tay cầm pháp khí hoa sen của Phật Tử, bốn tay còn lại thì cầm vũ khí các màu. Thi Sương Cảnh nhìn thấy một cây cung, cậu nghĩ bụng hóa ra La Ái Diệu còn biết bắn cung cơ đấy? Thời Đường dạy dỗ kỹ lưỡng thật.
Thi Sương Cảnh: “Gu thẩm mỹ của anh xịn ghê.”
La Ái Diệu: “Đương nhiên.”
Thi Sương Cảnh: “Em đặt lại chỗ cũ rồi nhé. Tuyệt thật…… Bọn họ, à không, anh ấy cũng sẽ hiện hình sao?”
La Ái Diệu: “Tạm thời thì không đâu. Em có thể cất kỹ tượng Minh Vương của tôi, họ mạnh lắm đấy.”
Xem ra La Ái Diệu đã chịu thiệt quá nhiều lần, bị trộm lẻn vào nhà không chỉ mới lần một lần hai. Tượng Minh Vương tuyệt quá, Minh Vương có sức chiến đấu mạnh mẽ mà. La Ái Diệu vô cùng hài lòng, bèn bảo Thi Sương Cảnh cất bức tượng vào trong chuỗi Phật châu mà cậu đang đeo.