Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 168

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 168: Đại trí giả ngu • Đại học tầm trung trắc trở

Thi Sương Cảnh miệt mài chuẩn bị cho kỳ thi, mỗi ngày chỉ đi đi về về giữa hai nơi là nhà và trường học. Nghi thức thờ phụng Phật Tử năm nay do Hứa gia chủ trì đã kết thúc, Hứa Yến Chi mang quà đến thăm hỏi cô nhi viện, hy vọng được gặp Thi Sương Cảnh một lần. Anh ra rất hiểu quy củ, dù đã tra được địa chỉ nhà Thi Sương Cảnh nhưng vẫn không tự ý tìm tới nơi. Anh ta đến thăm cô nhi viện đúng vào hôm Thi Sương Cảnh phải đi thi thử lần 3 với trường, La Ái Diệu thay mặt cậu đến cô nhi viện nhận quà, Hứa Yến Chi bảo thư ký lên một kế hoạch du lịch đặc biệt, ngỏ ý mời tất cả trẻ em trong cô nhi viện đến thành phố ven biển.

Hứa Yến Chi nói: “Sắp tới đây cô nhi viện sẽ đón càng nhiều trẻ em hơn…… Theo như kết quả khảo sát của chúng tôi tại các nơi thì trong tương lai có thể sẽ có một số trẻ tàn tật được đưa tới đây. Hứa gia còn có thể cung cấp một quỹ y tế đặc biệt cho cô nhi viện Lệ Quang để hỗ trợ điều trị và phục hồi chức năng cho các bé.”

Hứa Yến Chi trông thì có vẻ trưng diện lòe loẹt nhưng thực ra lại làm việc rất thiện tâm. La Ái Diệu nhoẻn miệng cười đáp: “Những món quà mà anh nói, Thi Sương Cảnh lại không hưởng thụ được đâu.”

“Ôi thôi thôi, tôi đã trưng cầu ý kiến của Phật Tử xem có cần hỗ trợ tài chính cho Thi tiên sinh hay không, ngài ấy bảo tôi mau cút đi. Cơ mà tôi thấy Thi Sương Cảnh thích lắm đấy, anh cứ chờ xem, tôi tặng món quà này còn hiệu quả hơn là trực tiếp tặng quà cho cậu ấy.”

Hứa Yến Chi rời đi, cả khách sạn F lẫn khu Lệ Quang đều trở lại với bầu không khí yên bình.

Sau khi trải qua chuyện quỷ khỉ, cuộc sống của Lưu Thiến hiện giờ rất hờ hững. Quỷ Tử Mẫu Thần đã cắt đứt duyên phận mẹ con cho bà, tuy bà vẫn nhớ rõ con trai mình, song mối liên hệ ấy chỉ còn tồn tại trong ký ức. Nếu nói không buồn thì tất nhiên là nói dối, quyết định đã đưa ra, nỗi đau thấu tận xương tủy vẫn còn.

Lưu Thiến tán gẫu với La Ái Diệu, bà kể mình tìm được tài khoản Douyin của vợ cũ của con trai, đứa cháu mà bà từng chăm sóc mấy năm đã trưởng thành rồi. Lưu Thiến nhìn họ qua màn hình mà lòng cũng nôn nao, biết đâu một ngày nào đó bà lại nổi hứng bất chợt, đi đến thành phố nơi con dâu cũ đang sinh sống, chỉ ngắm nhìn từ xa thôi cũng được.

La Ái Diệu ngửi hương hoa thoang thoảng trong không khí, chỉ nói: “Đến lúc đó hãy mang cả Tiểu Mạc theo, tôi đã làm cho bà ấy một bức tượng sứ mới, bà cứ đeo theo trên lưng, bà ấy sẽ giúp bà.”

Cằm của Lưu Thiến đã gần khỏi hẳn, lần sau chỉ đến bệnh viện để lắp răng giả nữa thôi. Lúc bà cười lên, lỗ hổng trên hàm răng nom có vẻ trẻ con, cứ như là cải lão hoàn đồng vậy. Bà nói: “Tôi và Quỷ Tử Mẫu Thần làm bạn với nhau, thần kỳ thật nhỉ? Nhân lúc tôi còn đi được, tôi sẽ cõng bà ấy đi nhìn ngắm non sông. Chờ đến khi đi đủ rồi, đi không nổi nữa, tôi sẽ quay về, giúp ngài và Tiểu Cảnh chăm con.”

Trọng tâm câu chuyện bỗng dưng chuyển hướng, Lưu Thiến thăm dò Phật Tử, tâm trạng Phật Tử đang vui nên chỉ mỉm cười không đáp. Lưu Thiến không biết rốt cuộc Phật Tử đang nghĩ gì, cũng không biết mình có thể sống được đến lúc đó hay không. Kệ đi! Trực giác mách bảo bà rằng Phật Tử và Tiểu Cảnh chắc chắn sẽ có con. Sống đến từng này tuổi đầu, chẳng lẽ còn không nhìn ra người trẻ có muốn sinh con hay không? Thế thì quá coi thường bà già nhiều chuyện này rồi! À phải, không thể sinh con lúc đang đi học được, cũng không thể chỉ ở nhà làm nội trợ toàn thời gian. Lưu Thiến âm thầm nhớ kỹ trong lòng, chờ đến khi gặp Tiểu Cảnh nhất định phải dặn dò cẩn thận.

Thi Sương Cảnh không biết mình đang bị nhiều người bàn tán như vậy, cậu đang chăm chú làm đề toán. Các thí sinh xung quanh làm bài vang tiếng loạt soạt, thí sinh ngồi sau thì liên tục rung chân, làm mạch suy nghĩ của cậu nhiều lần bị cắt ngang. Hôm nay làm bài không suôn sẻ rồi, nhiều bài khó mà chỉ làm được câu đầu tiên, đến câu thứ hai là chẳng làm nổi. Suốt giờ thi, lông mày cậu cứ nhíu chặt, chẳng thả lỏng được một giây phút nào.

Hai tiếng nhanh chóng trôi qua, chuông reo, nộp bài. Chẳng rõ vì sao hôm nay trạng thái làm bài của Thi Sương Cảnh rất tệ, thi xong là cậu áng chừng được điểm luôn, có lẽ chỉ hơn 60 điểm thôi. Cậu vất vả học phụ đạo suốt nửa năm nay mà đến lần thi cuối cùng lại phát huy kém cỏi. Thi Sương Cảnh chán nản vô cùng, các thí sinh khác lại tỏ ra thoải mái, có vẻ họ cảm thấy đề thi lần này không quá khó.

Phiền, lòng, quá, đi.

Trên chuyến xe buýt trở về khu Lệ Quang, Thi Sương Cảnh tựa đầu lên cửa sổ xe, miệng đắng ngắt. Ngày mai lại kiểm tra suốt cả ngày, Thi Sương Cảnh biết tối nay mình phải tiếp tục tranh thủ ôn tập, làm đề, sửa bài sai, hỏi bài thầy La. Đúng lúc này, thầy chủ nhiệm Trương Quốc Cường bỗng vịn ghế chậm rãi bước tới, ngồi xuống ghế trống bên cạnh cậu.

Thầy hỏi: “Thi Sương Cảnh, chủ nhật vừa rồi em làm bài kiểm tra vật lý rất tốt, bây giờ em ước tính mình có thể đạt bao nhiêu điểm trong kỳ thi đại học?”

Hỏi mình vào lúc này hả? Thi Sương Cảnh lúng túng ra mặt, cậu đáp: “Em chỉ hy vọng đậu vào trường tầm trung thôi, hiện tại em vẫn thiếu hơn 10 điểm. Hôm nay em thi toán bết bát lắm.”

“Chỉ thi thử thôi chứ có phải thi đại học đâu. Tất cả kỳ thi không phải kỳ thi đại học đều không tính.” Trương Quốc Cường nói, “Giờ tự học tối nay em hãy đến văn phòng của thầy, thầy sẽ giảng bài điện học cho em. Thầy thấy tư duy của em khi làm bài điện học không có vấn đề gì, chỉ vướng ở phần điện trường chồng chất thôi, biết đâu giảng rõ phần đó xong, em sẽ thông suốt tất cả luôn.”

Tính tình Trương Quốc Cường cứ như quay ngoắt 360° vậy, Thi Sương Cảnh hết sức kinh ngạc. Thầy giáo đã bày tỏ thiện chí thì cậu cũng xin đón nhận. Tối hôm ấy cậu mang đề kiểm tra tổ hợp tự nhiên chủ nhật vừa rồi đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm. Cậu đẩy cửa ra đúng lúc Trương Quốc Cường đang đóng dấu tài liệu, tập giấy nóng hổi được dúi vào tay cậu, Trương Quốc Cường nói: “Đây là tài liệu chuyên về dạng bài điện học mà thầy đã phát cho các bạn, lúc ấy em đang học bù ở nhà nên không tới. Thầy không biết giáo viên mà em tìm được có trình độ cao hay thấp hơn thầy, nhưng người đó có thể dạy em tốt như vậy, thầy quả là bội phục đấy. Em ngồi đi, thầy sẽ chỉ em cách làm dạng bài này.”

Về đến nhà, Thi Sương Cảnh miêu tả sinh động cho La Ái Diệu nghe Trương Quốc Cường đã chủ động giảng bài cho cậu ra sao. Cậu kiểm tra vật lý được 72 điểm, không ngờ còn đạt tiêu chuẩn nhanh hơn cả môn toán. Thi Sương Cảnh cảm thán: “Em cứ tưởng Trương Quốc Cường ghét em lắm chứ, xem ra là không phải thế. Nghe thầy ấy giảng, em cũng có hiểu chút chút, cơ mà vẫn chưa thông suốt hết. Anh giảng cho em được không?”

La Ái Diệu thì lại thấu hiểu được  một nhà giáo già như Trương Quốc Cường. Đối mặt với một lũ học trò hoàn toàn chẳng để tâm vào việc học, giáo viên sẽ phải ngày ngày vật lộn với cảm giác thất bại trong nội tâm. Ngược lại, trong hoàn cảnh đó mà tìm được một học sinh cố gắng vươn lên thì giáo viên tất nhiên sẽ mừng rỡ rồi, chứ nếu chẳng có một chút nhiệt huyết nào với nghề thì đã chẳng làm suốt mấy chục năm.

*

Thi thử lần 3 xong, chẳng mấy chốc quyển lịch đã xé đến đầu tháng 5. Điểm thi được công bố, Thi Sương Cảnh đạt 446 điểm, song cậu hoàn toàn chẳng kịp vui vẻ —— Vì không có thời gian để mà vui vẻ. Khi xem điểm số của cậu, Trương Quốc Cường tỏ ra hơi khó xử, thầy không nói khéo như Lý Uyển Oanh mà nói thẳng rằng: “Nếu đề khó một chút thì điểm số này của em mới có thể đậu trường tầm trung. Nhưng độ khó của kỳ thi thử lần 3 chỉ ở mức trung bình, nếu độ khó của kỳ thi đại học cũng mức tương đương thế này thì e rằng trường đại học tầm trung sẽ yêu cầu 460 – 470 điểm. Em vẫn phải cố gắng hơn nữa đấy Thi Sương Cảnh.”

Thi Sương Cảnh ảo não thuật lại lời này cho Lý Uyển Oanh nghe, cô đành thừa nhận: “Lúc trước cô nói 460 điểm…… tức là “ít nhất” phải đạt 460 điểm mới qua mức sàn tối thiểu của trường đại học dân lập tầm trung. Còn để chọn chuyên ngành, chuyên ngành kế toán đang rất hot nên điểm thi phải cao hơn một chút mới được. Xin lỗi Tiểu Cảnh nhé, lúc đó cô sợ nếu báo điểm cao quá thì em sẽ cảm thấy mục tiêu quá xa vời.”

Căn nhà chìm trong màn mây đen sầu thảm, chỉ có La Ái Diệu là vẫn vô tư lự. Hắn xem điểm của Thi Sương Cảnh, đếm ngược thời gian đến ngày thi đại học, chẳng phải vẫn còn một tháng sao?

“Tính từ tháng 11 đến bây giờ là vừa tròn nửa năm. Em dùng nửa năm để bổ sung kiến thức căn bản của ba năm cấp ba, như thế đã là rất giỏi rồi. Tôi cho rằng nền tảng của em khá vững. Tuy chỉ còn một tháng thôi nhưng vẫn nâng điểm được. Thi thử lần 2 em đạt 389 điểm, sang kỳ thi thử lần 3 em có thể đạt 460 điểm, tăng tận 60 điểm cơ mà. Em còn nghiêm khắc với chính mình hơn cả tôi nghiêm khắc với em ư?” La Ái Diệu bảo với Thi Sương Cảnh như vậy.

Thi Sương Cảnh rầu rĩ cầm bài thi toán, cậu chỉ đạt 68 điểm toán thôi. Hôm thi cậu xem đề này mà mãi chẳng nghĩ ra cách giải, nhưng chưa đến hai hôm sau là đã giải được rồi, ai gặp cảnh này mà chẳng rầu rĩ cơ chứ?

Thi Sương Cảnh cất giọng run run: “Nhỡ đến ngày thi đại học mà em cũng như vậy…… thì phải làm sao đây?”

“Em muốn tôi cho em một lời bảo đảm à?” La Ái Diệu hỏi.

Thi Sương Cảnh ngước ánh mắt trông mong về phía hắn.

La Ái Diệu lắc đầu: “Tôi không thể giúp em gian lận được. Nếu có thể gian lận thì tội gì tôi phải tốn công dạy em như thế?”

“Em có bảo là gian lận đâu!” Thi Sương Cảnh ném bài thi, ngồi lên đùi hắn, “Em biết anh nói lên giường có thể nâng cao chỉ số thông minh là chỉ lừa em thôi, nhưng em thực sự không thể thông minh hơn được ư?”

La Ái Diệu đẩy mặt cậu ra, lúc này cậu y chang chú cún con vậy. Hắn nói: “Trí thông minh của em không có vấn đề gì cả! Cứ đi từng bước, bình tâm làm bài là được, thật mà, tin tôi đi.”

Thi Sương Cảnh chắp hai tay, mặt dày hỏi: “Thực sự không thể phù hộ cho em làm trúng vài câu trắc nghiệm trong bài thi đại học sao?”

“Đừng có dùng chiêu này, từ bỏ đi. Khoanh bừa mà trúng cũng là một loại bản lĩnh, nhưng tôi không thể giúp em khoanh trúng được. Tôi rất coi trọng quy củ, em chớ phá hỏng quy củ của tôi.” La Ái Diệu trơ trơ như tấm sắt.

Thi Sương Cảnh cụp mắt bặm môi, bỏ đi tắm. Cậu cầm đồ ngủ và điện thoại vào phòng tắm, trốn trong đó nghịch điện thoại. Dạo này nhóm karaoke lại sôi nổi lên rồi, Tiểu Á quyết định tới tỉnh S tìm việc, cô đến cậy nhờ Thi Sương Cảnh, mặc dù họ chỉ là bạn qua mạng mà thôi. Thi Sương Cảnh từng bảo sang mùa xuân sẽ hoan nghênh cô tới chơi, giờ đã gần vào hè, Tiểu Á cũng tới thật. Cô đi cùng bạn đồng nghiệp của mình, hỏi Thi Sương Cảnh có công việc tạm thời nào không, cậu bèn giới thiệu tiệm trà chanh hồi trước cho họ, công cuộc cấp cứu xem như đã hoàn thành.

Hai cô gái bật mic hát ca khúc hot trên Douyin, Thi Sương Cảnh dùng âm thanh trong phòng karaoke làm nhạc nền để tắm. Vừa nghe, cậu vừa hát theo, dù sao tông của bài này cũng không quá cao.

Tiếng ca vọng ra từ phòng tắm, La Ái Diệu tạm dừng video, tập trung nghe Thi Sương Cảnh hát. Cậu bé hai mươi tuổi, đã mấy phen trải qua cái chết – điều mà người đời đều sợ hãi, song cậu vẫn giữ được tâm thái vui tươi; thế nhưng chỉ một kỳ thi mà con người cưỡng cầu, mới thi thử lần 1 lần 2 lần 3, cậu lại căng thẳng, chán chường, hoang mang tới mức này. La Ái Diệu bất giác nghĩ đến Văn Thù. Vị Bồ Tát của trí tuệ sẽ nhìn nhận ra sao nhỉ?

*

Thứ bảy tan học, Thi Sương Cảnh về nhà thay quần áo. La Ái Diệu nổi hứng muốn cùng cậu ra ngoài phơi nắng giải sầu, ấy thế nhưng cậu lại bảo: “Em phải đi gặp bạn trong nhóm karaoke đây. Mấy chị ấy vừa tới thành phố D, em muốn mời họ đi ăn.”

La Ái Diệu ủ rũ ngồi trên sô pha, hụt hẫng ra mặt. Thi Sương Cảnh có hơi áy náy, nhưng cậu đi gặp bạn qua mạng, tuyệt đối không thể dẫn theo bạn trai hay cậu được.

“Sáng mai chúng mình ra ngoài chơi nhé, dù sao chiều mai mới phải quay về trường…… À không được, cô Lý sẽ tới dạy kèm mà. Vậy tuần sau thì sao?” Thi Sương Cảnh tìm cách giải quyết.

“Em cứ đi đi, chuyện tuần sau để tuần sau hẵng tính, ai biết được tuần sao em có đi gặp ai nữa hay không.” La Ái Diệu ngồi lì trên sô pha, cất giọng quái gở.

Thi Sương Cảnh bị hắn trêu chọc mà không làm gì được, thế sự đổi thay rồi, giờ lại đến phiên La Ái bị bỏ rơi. Cậu sáp lại hôn La Ái Diệu mà hắn lại tránh né như mèo. Thi Sương Cảnh cười ha ha, càng muốn hôn hắn cho bằng được.

La Ái Diệu giơ chìa khóa xe: “Tôi đưa em đi, sau đó tôi sẽ đi dạo phố. Tối nay bao giờ xong thì em gọi điện cho tôi, nếu tôi vẫn ở trong thành phố thì sẽ qua đón em về.”

“Anh không cần đưa đón em đâu, em đi tàu điện ngầm tiện hơn, họ sống gần tuyến tàu điện ngầm mà.”

“Tôi đi tiêu tiền, đi mua đồ mùa hè, ai bảo tôi muốn đưa đón em? Chỉ là tiện đường thôi được không?”

Hiếm khi mới thấy La Ái Diệu giở chứng tsundere, Thi Sương Cảnh lấy làm lạ. Tuy nhiên nhắc tới tiêu tiền, cậu lại ngập ngừng hỏi: “Em đã muốn hỏi vấn đề này từ lâu rồi…… Anh chuyển cho em bao nhiêu là tiền, em không nên tùy tiện đưa tiền cho người khác đúng không?” (Tsundere: ngoài lạnh trong nóng, tỏ ra kiêu ngạo đỏng đảnh để che giấu sự xấu hổ.)

“Vay tiền sẽ tổn hại tới tình cảm, trực tiếp đưa tiền còn tổn hại tình cảm hơn. Nếu em muốn giúp bạn bè thì chỉ có thể cứu gấp chứ không cứu nghèo. Họ mới tới thành phố D, em tặng món quà nào thực dụng một chút cũng được.” La Ái Diệu chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc, chỉ dạy Thi Sương Cảnh đối nhân xử thế. (Cứu gấp không cứu nghèo: một câu tục ngữ ý chỉ có thể giúp người ta giải quyết việc gấp gáp, cấp bách, nhưng không thể dung túng, chu cấp liên tục, sẽ chỉ càng khiến họ nghèo hơn.)

Thi Sương Cảnh giơ tay ra dấu “OK”. Cậu biết nên làm thế nào rồi.

Bình Luận (0)
Comment