Chương 169: Đại trí giả ngu • Mạng lưới của Thi Sương Cảnh

Túi tiền đang rủng rỉnh, tranh thủ lúc rảnh rỗi, Thi Sương Cảnh giống như người tí hon trong trò chơi, mang đầy tài nguyên đi mở bản đồ mới. Cậu vẫn luôn cho rằng mình không phải người thành phố D, đi khám phá như thế này lại càng thú vị hơn.
Tiểu Á là một cô gái có phần đầy đặn, vóc dáng nhỏ con mà năng lượng thì chẳng hề ít tí nào. Cô lớn hơn Thi Sương Cảnh ít nhất năm sáu tuổi, tuổi của con gái thì không nhất thiết phải hỏi rõ, chỉ biết rằng tuổi cô chắc chắn đủ làm chị của Thi Sương Cảnh. Trước đây Thi Sương Cảnh và Tiểu Á từng gặp nhau ngoài đời rồi, chính là đợt thành viên nhóm karaoke đi leo núi cùng nhau, Tiểu Á không dám đi một mình nên rủ cả bạn cùng nhà máy. Lần này gặp lại cô, Thi Sương Cảnh phát hiện người bạn Tiểu Á dẫn theo vẫn là cô bạn hồi trước đã gặp, hai cô nàng đều bận thu xếp nhà mới nên không rảnh lo liệu cho bản thân, hẹn Thi Sương Cảnh luôn ở quán lẩu dưới tòa nhà.
Bọn họ tụ tập trong một quán lẩu đậu hủ dưa chua, vẫn chưa tới giờ cơm tối, mà Tiểu Á và cô bạn Y Y chưa ăn trưa nên đã đói meo cả bụng rồi. Thi Sương Cảnh vẫn ít nói như thường lệ, chỉ nghe theo sự chỉ huy của hai cô gái, nhiệm vụ của cậu hôm nay là tới trả tiền thôi. Hai chữ “cậy nhờ” nghe nặng nề quá, Thi Sương Cảnh lo mình không kham nổi, nhưng nếu họ đã tới thì cậu đương nhiên phải làm tròn chức trách của “thổ địa” rồi.
“Thi Sương Cảnh, trước đây chị chưa từng làm ở tiệm trà chanh…… Sao em tan làm xong mà vẫn có thể về nhà hát hò vậy? Ngày đầu đi làm chị mệt suýt chết luôn, mà đấy là chị còn xuất thân từ nhà máy điện tử nhé.” Tiểu Á dùng đũa chọc thủng lớp màng bọc dụng cụ ăn uống dùng một lần.
Thi Sương Cảnh chẳng biết trả lời sao nữa, cậu chỉ lết xác về nhà thôi mà? Cậu bèn đổi chủ đề: “Làm toàn thời gian ở hàng ăn uống sẽ vất vả lắm. Về sau các chị có dự định gì không?”
Tiểu Á nói chắc chắc: “Chị định làm sale. Chị vẫn muốn làm công việc giao tiếp với mọi người.”
Y Y thì cảm thấy công việc ở tiệm trà chanh khá ổn, tuy hơi mệt nhưng tiền lương cũng không tệ lắm. Giống như các chuỗi cà phê khác, sau thời gian đào tạo thì lương theo giờ cũng khá tốt. Mức chi tiêu ở thành phố D không quá cao, cả hai lại sống chung nên khi tìm việc thì chỉ cần cân nhắc xem có phù hợp với nhu cầu của mình hay không.
Hai người thuê một căn nhà cũ hai phòng ở, so với ký túc xá tập thể của nhà máy điện tử thì ít ra nơi này còn có phòng ngủ riêng, tiện ích xung quanh cũng tốt, gần ga tàu điện ngầm, chợ bán đủ thứ, muốn mua gì cũng có, mua thức ăn về nhà nấu cơm cũng không thành vấn đề.
Thi Sương Cảnh là người hào sảng, cậu nói thẳng: “Hôm nay em tới để giúp đỡ, các chị có việc gì cần con trai hỗ trợ thì hôm nay để em giúp cho.”
Tiểu Á và Y Y nhìn nhau, Tiểu Á nói: “Thôi khỏi, chị biết em có ý tốt, nhưng bọn chị cũng không có việc gì cần con trai giúp cả. Em vẫn đang đi học mà nhỉ? Có việc gì mà bọn chị chưa từng trải qua đâu, chỉ là chuyển nhà thôi ấy mà.”
Bấy giờ Thi Sương Cảnh mới bừng tỉnh, Tiểu Á tới thành phố D là có kế hoạch rồi, họ cần phải yên tâm về nhau. Hai cô nàng thích mê món thịt chiên bột, chén sạch ba đĩa hết sức nhanh gọn. Tính cách Thi Sương Cảnh hay lo nghĩ, may mà gặp được nhiều người tốt chứ không thì lòng tốt ấy đã bị lợi dụng rồi. Nhoáng cái Tiểu Á và Y Y đã ăn xong, Thi Sương Cảnh cũng ăn rất no nê, hai cô bèn đề nghị cậu làm hướng dẫn du lịch, tối nay họ có thể tới cầu Cửu Nhãn chơi.

(Cầu Cửu Nhãn là một địa điểm nổi tiếng ở Thành Đô, Tứ Xuyên.)
Thi Sương Cảnh đi theo sau hai người, tiện thể vào thăm nhà mới của họ. Hai cô nàng về nhà thay đồ và trang điểm, trong lúc đó cậu tranh thủ xem review du lịch cầu Cửu Nhãn —— Trời ơi, cậu cũng chưa đi bao giờ! Cậu đúng là người xa lạ quen thuộc nhất với thành phố D.
Đúng rồi.
Thi Sương Cảnh để điện thoại xuống, hít sâu một hơi, ghé sát vào mắt mèo trên cửa nhìn ra phía ngoài.
Trang sức vàng bạc, chuỗi ngọc buông thõng, chiều cao vượt xa người thường, lớp áo mỏng mờ ảo tựa mây khói, chẳng nhìn thấy đầu, chỉ thấy cơ man châu báu lấp lánh đeo trước ngực, hệt như một pho tượng tàn khuyết đứng thẳng. Sau lần đối mặt và “giao lưu sâu sắc” với pháp thân của La Ái Diệu tại khách sạn, Thi Sương Cảnh cứ luôn nhác thấy La Ái Diệu dùng pháp thân bám theo mình, cứ như là quỷ mị vậy. Cậu nổi da gà, xác nhận chỉ có mình nhìn thấy La Ái Diệu trong hình dạng này thôi.
Cậu hé mở khe cửa, định nói vài câu với hắn, song lại bị pháp thân giơ một tay đẩy về rồi đóng cửa lại. Đồng thời, cậu nhận được tin nhắn từ La Ái Diệu.
La Ái Diệu: Đừng nói chuyện với không khí, dọa người ta chết khiếp bây giờ.
Nhất Kiếm Sương Hàn: Sao cứ phải đi theo em vậy…… Anh không sợ sẽ dọa em chết khiếp à?
La Ái Diệu: Muốn theo thì theo thôi, ở nhà chán lắm.
Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh ra ngoài đi dạo phố cơ mà?
La Ái Diệu: [Ảnh tự chụp La Ái Diệu và Bắp]
La Ái Diệu: Đang chơi với mèo.
Nhất Kiếm Sương Hàn: Đáng yêu quá đi……
Nhất Kiếm Sương Hàn: Em cài làm hình nền điện thoại rồi!
Nhất Kiếm Sương Hàn: [Ảnh chụp hình nền điện thoại]
Nhất Kiếm Sương Hàn: Khoảng 10 giờ tối em sẽ về nhà, khỏi lo nha
Nhất Kiếm Sương Hàn: Cảm ơn bạn trai đã cho em ra ngoài chơi [Chắp tay] [Chắp tay] [Chắp tay]
La Ái Diệu: [Chuyển khoản 20.000 tệ]
Nhất Kiếm Sương Hàn: [Nhận chuyển khoản 20.000 tệ]
La Ái Diệu: Vậy tôi ra ngoài nhé?
Nhất Kiếm Sương Hàn: Đi đi!
Thi Sương Cảnh có bạn bè, đây là chuyện tốt. Thi Sương Cảnh là trung tâm, kết thành một mạng lưới hỗ trợ chặt chẽ, Thi Sương Cảnh hai mươi tuổi đã thực sự bén rễ nảy mầm trong xã hội này. Cậu không cha không mẹ, nhưng cậu có trưởng bối yêu thương mình, chẳng hạn như Lưu Thiến; có người trưởng thành trong xã hội quý trọng tư chất và nhân phẩm của cậu, chẳng hạn như gia đình Lang Phóng và Tưởng Lương Lâm; có bạn bè hứng thú kết giao, chẳng hạn như Tiểu Á; có Trang Hiểu và Hà Hiểu Đống từng chịu ơn cậu và mang lòng cảm kích; có tình bạn cách mạng cùng trải qua mùa ôn thi đại học, chẳng hạn như Dương Linh Linh. Quan trọng nhất là, có Phật Tử La Ái Diệu mà cậu yêu sâu sắc và hắn cũng yêu cậu sâu sắc.
Bây giờ Thi Sương Cảnh không còn là Thi Sương Cảnh ngày xưa nữa, cũng không thể nhẹ nhàng rời khỏi cõi đời này nữa. Vì Phật Tử mà có càng nhiều tín đồ nhớ tới cậu, nhưng bên ngoài thế giới ấy —— Trong thế giới nhỏ bé của Thi Sương Cảnh, cậu là người quan trọng, cậu là người trung tâm. Cậu có thể trở thành trung tâm của chính mình. Thi Sương Cảnh là trung tâm, kéo theo rất nhiều người, giữ lại rất nhiều người.
Đầu tháng 3 Thi Sương Cảnh suýt mất mạng, kể từ đó cậu không muốn để La Ái Diệu ra ngoài nữa, cứ nhất quyết muốn hắn ở nhà mới an tâm. La Ái Diệu đã có đủ bài học rồi, khi Thi Sương Cảnh muốn tìm hắn, hắn sẽ luôn có mặt. Hai tháng trôi qua, cuối cùng cậu đã thoát khỏi cảm giác bất an ấy.
Thi Sương Cảnh đi theo sau Tiểu Á và Y Y, đã qua mùng 1 tháng 5 nên lượng người đến cầu Cửu Nhãn đã trở lại bình thường. Cậu hào hứng tận hưởng cảnh quan nhân tạo này, ánh đèn vàng, hàng quán ven đường, tiếng hát từ quán bar…… Tiểu Á và Y Y chụp ảnh cho nhau, thi thoảng còn nhờ cậu cầm điện thoại giúp, họ bật chế độ tự chụp đếm ngược thời gian, không cần cậu phải ứng dụng kỹ thuật gì hết.
Tiểu Á vô cùng thổn thức trước các ca sĩ hát trong quán bar, cô đã xem review trên mạng và chọn quán mình muốn đi nhất. Tuy Thi Sương Cảnh vẫn là học sinh lớp 12 song cậu đã đủ tuổi, bệnh cũng vừa mới khỏi xong, chắc chắn cậu không uống rượu rồi, nhưng vào đó dùng đồ uống không cồn cũng được. Ba người vào quán bar, đi lên lầu hai, đối diện với cảnh sông nơi cầu Cửu Nhãn, vừa dùng đồng uống vừa nói chuyện phiếm.
Bọn họ quen biết qua nhóm karaoke online, bây giờ lại ngồi ôn chuyện trong quán bar với tiếng nhạc dân ca, mọi người đều cảm thấy hết thảy khó khăn trước đó như là chuyện từ kiếp trước vậy.
Tiểu Á kể: “Chị vào làm nhà máy điện tử từ năm mười tám tuổi, hai năm đầu chưa hiểu chuyện nên tiền lương kiếm được đều tiêu hết sạch. Chị không muốn làm trong nhà máy cả đời, nhưng càng tiêu tiền lại càng…… càng tiêu tiền, chị lại càng không dứt ra được. Hồi chị mới quen em, em đang học lớp 10 nhỉ? Sắp lên lớp 11, đúng rồi. Bọn mình trò chuyện trong nhóm chat về chuyện đặt đồ ăn ngoài, em kể là em toàn tự nấu ăn. Em là cậu bé đầu tiên chị biết mà tự nấu ăn, tự ghi sổ chi tiêu đấy. Em còn khen đồ ăn trong căn tin nhà máy bọn chị trông rất ngon…… Chị chưa từng bảo với em nhỉ, mỗi lần thấy em nói chuyện trong nhóm chat, chị lại nhớ đến chuyện em dạy bọn chị cách ghi chép chi tiêu. Tháng đầu chi quá tay lắm, cộng từng đồng lẻ lại mà bay sạch cả tháng lương. Nói đi cũng phải nói lại, nếu hai năm đầu chị không tiêu tiền thì số tiền ấy cũng bị bố mẹ lấy mất thôi, chẳng thà tiêu hết luôn.”
Gió sông ngày xuân thổi miên man chẳng dứt, cơn say thôi thúc người ta đào xới quá khứ của mình, giãi bày cho người khác nghe. Ngay cả Thi Sương Cảnh cũng kể chuyện của mình, mặc dù cậu chỉ uống nước dừa không cồn: “Em thực sự rất thích hát, không cần tốn tiền, không cần đối mặt với người khác, em chỉ cần liên tục luyện tập ca từ và nhạc đệm…… Nhờ ca hát mà em có thể quen biết mọi người, em vui lắm. Em toàn nghe mấy bài quê mùa thôi, cơ mà em cũng chẳng biết ca khúc mới có gì hay ho. Giải thích cho người khác thì phiền lắm, mà hát online thì chẳng ai nhận ra em, nên là vô cùng thoải mái. Em thích thi hát với mọi người, thích nghe mọi người on mic, dù chỉ buôn chuyện thôi cũng chẳng sao. Nhà em yên ắng quá, chỉ có một mình em……”
Tiểu Á vô tình trông thấy hình nền điện thoại của cậu, cô nàng chống cằm cười hỏi: “Em đu idol à? Hay là xem livestream? Anh chàng trong hình nền đẹp trai thật đấy, giới thiệu cho chị đi, giới thiệu cho chị đi……”
Thi Sương Cảnh ngẩn ngơ một thoáng rồi mở khóa điện thoại, mở nguyên bức ảnh ra, đưa điện thoại cho Tiểu Á và Y Y xem. Cậu cũng chống cằm, cười ngây ngô bảo: “Mấy chị đoán xem?”
“Đoán gì cơ? Đoán tên ấy hả? Lâu rồi chị không xem phim…… Gần đây có nghệ sĩ nào đẹp trai như vậy à?” Tiểu Á thắc mắc.
Y Y nhanh trí zoom ảnh chú mèo lên: “Con mèo này mập quá ha.”
“Rốt cuộc là ai thế? Nói đi nói đi. Giờ chị sẽ tìm phim của anh ấy luôn. Đừng bảo là hot boy sống ảo trên mạng nhé.” Tiểu Á cũng lấy điện thoại ra.
Thi Sương Cảnh rút điện thoại về, khoe rằng: “Là bạn trai em đấy!”
Tiểu Á và Y Y đều ngỡ ngàng, họ cứ tưởng Thi Sương Cảnh đang nói chuyện đu idol cơ.
“Con mèo này là Bắp nè! Anh ấy đúng thật là bạn trai em mà!” Thi Sương Cảnh chỉ vào Bắp để chứng minh, “Đẹp trai quá nhỉ? Em cũng thấy anh ấy rất đẹp trai…… Trước đây em bị lừa bởi gương mặt của anh ấy đấy……”
Tiểu Á ồ lên ngạc nhiên, không ngờ Thi Sương Cảnh lại có bạn trai, mà khoan, Thi Sương Cảnh là gay ư? Không đúng! Thi Sương Cảnh, em vẫn đang học lớp 12 mà! Câu từ của Tiểu Á loạn hết cả lên, tiếng nhạc live dưới lầu khiến đầu óc Thi Sương Cảnh chẳng còn tỉnh táo nữa, cậu cứ cười ngây ngô mãi. Y Y kéo Tiểu Á, sợ cô nàng thất thố. Thi Sương Cảnh vỗ nhẹ lên bàn, bữa hôm nay cậu mời, bạn trai đã chuyển tiền, bảo cậu cứ đi chơi với bạn bè, phải chơi thật thỏa thích. Y Y cầm điện thoại của cậu lên ngắm ảnh Bắp, cô uống một ly trà đá Long Island nên cũng say rồi, liền lải nhải rằng mình cũng muốn nuôi mèo, bạn cùng phòng ơi, chúng ta cũng đi nhặt mèo đi.
Thi Sương Cảnh mồ côi cha mẹ, cha mẹ Tiểu Á thì vô trách nhiệm, còn Y Y chẳng có nơi nương tựa. Dòng xe cộ phía xa dệt thành dải lụa ánh sáng vắt qua cầu, và chính cây cầu cũng giao xen ánh đèn xanh vàng, hồ nước sâu thăm thẳm. Những người trẻ tuổi chẳng buồn nghĩ về tương lai, chỉ muốn dừng lại ở khoảnh khắc này. Có người kể mà bật khóc, có người nghe mà cười xòa, cuối cùng dù tất cả chìm vào im lặng nhưng đã trút hết mọi nỗi niềm dồn nén trong lòng, xem như nhẹ gánh mà bước tiếp.
Thi Sương Cảnh nhớ tới La Ái Diệu đã cố gắng nhường nào có thể bầu bạn bên cậu, mãi mãi bầu bạn. Đôi khi chỉ cần có mặt ở bên thôi cũng đủ rồi! Thi Sương Cảnh vô cùng vui sướng, thầy giáo kiêm bạn trai kiêm cậu của Thi Sương Cảnh quả thực đã dạy cho cậu rất nhiều điều.
✿Tác giả có lời muốn nói:
Mạng lưới hỗ trợ dành cho Tiểu Cảnh đó ~ Trải đệm suốt bấy lâu, cuối cùng cũng đan thành lưới. Hy vọng Tiểu Cảnh có thể feel grounded for his life!