Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 170

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 170: Đại trí giả ngu • La Ái Diệu cho phép Thi Sương Cảnh trở thành câu đố cả đời mình

10 rưỡi tối, Thi Sương Cảnh bước ra khỏi ga tàu điện, đang chuẩn bị tìm một chiếc xe điện công cộng để lái về nhà thì bỗng nhác thấy chiếc mô tô với phần đầu sơn xanh, cậu ngước mắt lên, nhận ra La Ái Diệu tới đón mình trong trang phục quần jean áo da mà đã lâu rồi chưa thấy.

Thi Sương Cảnh chạy đến bên cạnh La Ái Diệu, leo lên ghế sau xe, La Ái Diệu đưa mũ bảo hiểm cho cậu, cậu hỏi: “Anh vừa đi dạo phố xong hay là cố ý tới đón em vậy?”

“Tôi không đi dạo phố, tôi đi tìm Mã Khải Ca. Tình hình cụ thể để về nhà hẵng nói.”

Tâm trạng La Ái Diệu có vẻ khá tốt, chắc là không gặp phải trở ngại gì. Thi Sương Cảnh ôm chặt hông hắn, chiếc mô tô lướt nhanh trong đêm xuân, quả nhiên mùa xuân thì phải lái mô tô! Tiết trời đã ấm trở lại, hơn nữa khu Lệ Quang vừa mở dây chuyền mới, khu công nghiệp tuyển thêm nhiều công nhân viên nên dạo này nơi đây vô cùng náo nhiệt. Xe chạy vào khu sinh hoạt, các hàng quán chợ đêm bày dọc theo phố, bảng hiệu rực rỡ muôn màu, thi thoảng tan lớp tối xong là Thi Sương Cảnh cũng vào chợ đêm mua bữa khuya.

Hai người về đến nhà, Thi Sương Cảnh ngồi ngay ngắn trên sô pha, chờ La Ái Diệu kể cho cậu biết hắn đi tìm Mã Khải Ca làm gì. Thi Sương Cảnh làm gì cũng chẳng cần báo cáo với La Ái Diệu, “La Ái Diệu” luôn đi theo cậu suốt quãng đường mà, cậu đã quen với việc nhìn thấy nhân vật như thế rồi.

La Ái Diệu theo thói quen đi vào bếp, đun nước, pha trà, trong tay có trà thì mới nói chuyện được. Chẳng biết thói quen này là của người trưởng thành hay người lớn tuổi, nhưng sau nửa năm tới nhà Thi Sương Cảnh, hắn đã chất đầy ngăn tủ nhà cậu với đủ loại lá trà đắt đỏ, giá tính theo kilogram phải từ vài chục ngàn đến vài trăm ngàn tệ. Tuy không hỏi song Thi Sương Cảnh cũng ngờ ngợ nhận ra, bất cứ món đồ nào La Ái Diệu tự mang tới đều là hàng đắt tiền, chất lượng. Từ nệm đến lá trà, có hỏi giá thì trong lòng vẫn thấy mơ hồ, chẳng thà không biết còn hơn.

“Mã Khải Ca vẫn đang ở thành phố D sao? Ông ta không về nhà luôn à? Anh đổi ông ta thành một Mã Khải Ca phiên bản khác, Mã Khải Ca phiên bản khác này chắc là không có vấn đề về gia đình đâu nhỉ?” Thi Sương Cảnh hỏi một tràng như pháo liên thanh.

La Ái Diệu ngồi lên sô pha, chậm rãi trả lời: “Hiện tại Mã Đầu Minh Vương đang sử dụng cơ thể của Mã Khải Ca, tôi đã thành công tạo được Minh Vương tướng và cho ông ta kiểm tra rồi, không có vấn đề gì cả, ông ta vô cùng bất ngờ, bảo là hình như tôi làm việc gì cũng rất nhẹ nhàng —— Nhưng ông ta quên mất rằng trước đó tôi suýt nữa niết bàn đại thừa ở Tây Bắc, thế mà “nhẹ nhàng” gì chứ, không bị họ bẫy chết đã là may lắm rồi. Mã Đầu Minh Vương muốn giúp tôi niết bàn Mật tông, sau khi thành công ông ta cũng muốn tìm cách hiển hiện hóa thân Mật tông, xem xem có thể tạo một ứng thân giả cho ông ta hay không, ông ta không muốn dùng cơ thể của người nhà họ Mã. Về phía tín đồ cũng cần phải điều chỉnh, phải thanh trừng mọi tín ngưỡng hỗn loạn trong nội bộ tín đồ.”

Giúp đỡ đi kèm với điều kiện, rất công bằng. Thi Sương Cảnh tưởng La Ái Diệu kể xong rồi nên bèn cầm cặp tới, bày bài tập lên bàn, lấy nệm sô pha để lót, cứ thế nằm nhoài ra bàn trà làm bài tập. Học sinh lớp 12 khổ tâm hết sức, vẫn chưa tới 12 giờ, chí ít cũng phải làm đến 12 giờ mới đi ngủ.

“Thi Sương Cảnh, dạo này em còn nằm mơ không?” La Ái Diệu cúi người hỏi.

“Nằm mơ á? Ít lắm, chắc là cũng có mơ, nhưng ấn tượng không sâu sắc mấy. Sao thế?”

La Ái Diệu khoanh tay trước ngực, ngẫm nghĩ tiếp một lúc, trong phòng chỉ còn tiếng lật giấy, viết chữ. Lát sau, hắn mới cất lời: “Tôi đi gặp Mã Đầu Minh Vương để bàn về thân thế của em. Tôi sẽ nói kết luận trước nhé —— Bọn tôi đều không nhìn thấu rốt cuộc em có lai lịch ra sao. Tôi cho rằng em là người bình thường, dẫu em có rất nhiều thiên phú mà người bình thường không có, chẳng hạn pháp khí của tôi rất thích em, kiếm Văn Thù cũng tự động hồi phục khi ở bên cạnh em…..”

“Tuy gọi là kiếm Văn Thù chứ em có dùng được đâu!” Thi Sương Cảnh dù sao cũng là một chàng trai đam mê phong cách cổ xưa, còn tự đặt cho mình nickname “Nhất Kiếm Sương Hàn”, cho nên khi nghe đến yếu tố này là cậu cất cao giọng ngay.

“……Còn cả chày kim cang tìm tới em nữa, tôi quả thực từng hoài nghi em và Văn Thù có liên hệ sâu xa. Tuy nhiên tôi đã xác nhận được một việc qua Mã Đầu Minh Vương, Văn Thù Bồ Tát không giống như Thích Ca Mâu Ni là có quan hệ máu mủ trước khi thành Phật. Văn Thù Bồ Tát là tam thế cổ Phật, giống như sự luân hồi trong Phật giới, tức là ngay từ đầu ông ấy đã là Phật rồi, sau đó mới quyết định đảo giá từ hàng, quay lại nhân gian, trở thành vương tử Diệu Cát Tường, rồi lấy thân phận Diệu Cát Tường mà tu thành Bồ Tát, về sau nếu có ra quyết định thì ông ấy sẽ lại chọn niết bàn, trở về Phật quốc. Nói theo cách của loài người thì em không thể là con của Văn Thù được. Điểm này tôi nói rõ rồi chứ?” (Văn Thù Bồ Tát có danh xưng đầy đủ là Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát, tên dịch ý từ tiếng Phạn là Diệu Cát Tường. Ông từng là một vương tử, phát nguyện tu hành thành Phật nhưng rồi vì lòng từ bi mà quay lại nhân gian để cứu độ chúng sinh.)

“Rõ rồi.”

“Mã Đầu Minh Vương đã điều tra bố mẹ em. Bố em xuất thân từ một gia tộc tất ma của dân tộc Di, Mã Đầu Minh Vương còn liên tục đùa về tên của bọn tôi, ông ta bảo là mình biết “La thi quỷ quốc” của dân tộc Di, có khi em mang huyết thống của đại quỷ chủ cũng nên, nhưng dù em có phải thế hay không thì việc này cũng không liên quan tới Phật pháp. Thể chất của em và Lang Phóng rất giống nhau, đều mang mệnh số mồ côi cha mẹ, sở hữu “mệnh thiên tuyệt” có thiên phú học tập huyền thuật, song Lang Phóng là người có kiếp trước, mệnh thiên tuyệt của họ thuộc về hệ thần Chung Sơn. Còn em không có kiếp trước, em cũng chẳng thuộc về hệ nào cả, do đó bọn tôi liền chuyển sang tìm hiểu về mẹ em.”

Thi Sương Cảnh lại lấy một tấm nệm đặt xuống đất, vỗ vỗ lên nệm bảo La Ái Diệu ngồi xuống nói chuyện với mình. Cậu đã rất gần gũi với hắn rồi, không còn cung kính như trước nữa. Cậu lấy giấy nháp và bút ra, không cho phép La Ái Diệu chỉ nói suông về phả hệ gia thế của mình, cậu theo không kịp. La Ái Diệu đành chuyển hết lời mình vừa nói thành sơ đồ tư duy, giờ thì Thi Sương Cảnh hiểu được rồi.

La Ái Diệu viết xuống hai chữ “Trác Du”, ngòi bút khựng lại, hắn chậm rãi nói: “Lúc Mã Khải Ca vẫn còn là Mã Khải Ca, ông ta đã phái người đến Tây Bắc để điều tra về Trác Du – mẹ của em…… Như dù là tôi hay ông ta thì đều không thể tra ra được thân thế của mẹ em, “trống rỗng” có nghĩa là thần bí. Bọn tôi đều không phải phàm nhân, dù không thể tìm được chứng cứ xác thực thì ắt hẳn vẫn sẽ có cảm ứng. Ấy thế mà bọn tôi đều bó tay về lai lịch của mẹ em. E rằng công cuộc điều tra sẽ phải kết thúc tại đây.”

Thi Sương Cảnh quan sát vẻ mặt La Ái Diệu, trong vẻ nghiêm túc của hắn còn ẩn chứa cảm giác thất bại khó lòng diễn tả bằng lời. Một kẻ gần như toàn năng mà lại không thể nào xác nhận lai lịch của người yêu, khó mà tưởng tượng phải cố gắng nhường nào mới có thể đè nén nỗi hoang mang này, để không nghĩ ngợi nhiều, không suy diễn âm mưu.

Thi Sương Cảnh chỉ quan tâm một vấn đề: “Chuyện “em rốt cuộc là ai” có ảnh hưởng đến anh và em không?”

La Ái Diệu nhìn cậu bằng ánh mắt kiên định: “Không ảnh hưởng. Em trước hết là Thi Sương Cảnh, sau đó mới là người gánh vác tất cả thân phận phía sau.”

“Giống như đối với em, anh trước hết là La Ái Diệu, sau đó mới là Phật Tử.” Thi Sương Cảnh nghe hiểu rồi, cậu trở nên nhẹ nhõm và thoải mái, duỗi người một cái, “Về sau không gọi anh bằng cái tên mà anh không thích nữa. Không có tên thì em phải gọi anh như thế nào đây? Trước kia em để anh niết bàn, nhưng anh không niết bàn nữa thì em sẽ ở bên anh mà nhỉ? Anh biến thành người thường rồi, chẳng có một xu dính túi, phải làm sao đây? Dù sao em cũng thích anh mất rồi, em sẽ ra ngoài đi giao đồ ăn để nuôi anh, giống như nuôi Bắp vậy.”

La Ái Diệu bật cười: “Sao càng nói càng lạc đề thế? Đang bàn chuyện của em cơ mà?”

“Em chỉ so sánh thôi. Anh đừng hỏi nữa, cũng đừng điều tra nữa. Anh muốn tìm Văn Thù thì hãy đến mấy chỗ như tu viện Văn Thù mà trực tiếp hỏi người ta. Mấy vị Phật với Bồ Tát xem trọng cơ duyên và thời điểm nhất mà, gắng gượng chờ đợi cũng chẳng được đâu. Mẹ em đã qua đời nhiều năm rồi, các anh cứ đi đào lại chuyện cũ của mẹ em thì phiền lắm. Buông bỏ đi, các anh hãy buông bỏ hết đi.” Thi Sương Cảnh rút tờ giấy nháp về, lập mặt sau, tiếp tục làm bài sinh học, lần này cậu thực sự làm bài tập di truyền.

Chén trà trên bàn nóng hổi, La Ái Diệu bưng chén trà trong tay, chăm chú nhìn Thi Sương Cảnh đang cúi đầu làm bài. Thi Sương Cảnh nghĩ thế nào là nói thế ấy, ngoài miệng và trong lòng nhất trí, lời nói của người như vậy mới có uy lực. Cậu bảo La Ái Diệu buông bỏ, hắn sẽ coi như gạt bỏ chút tạp niệm cuối cùng, không mãi truy tra nữa.

Bình thường cũng được, siêu nhiên cũng được, La Ái Diệu cho phép Thi Sương Cảnh trở thành câu đố cả đời mình.

*

Chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi đại học, đây là thời điểm nước rút sau cuối.

Thi Sương Cảnh quả thực chỉ muốn buộc đầu lên xà nhà, đâm dùi vào bắp đùi, cảm giác căng thẳng càng ngày càng dữ dội. Dường như cậu đang ở vào giai đoạn đột phá trong việc giải đề, khi được giảng bài thì hiểu ngay tắp lự, lúc làm bài cũng cảm giác mình đã từng làm dạng bài tương tự, có thể nắm bắt được manh mối để giải bài, nhưng rồi lại không thể làm tiếp được. Cảm giác ấy lặp đi lặp lại vài lần, khiến cậu cực kỳ không cam lòng, càng quyết tâm phải giải cho bằng được, chính vì thế mà trong mấy bài kiểm tra nhỏ ở lớp cậu đều phát huy kém. (Thời xưa có người học trò tên là Tô Kính đã buộc đầu lên xà nhà để tránh buồn ngủ, cũng có học trò tên Tô Tần đâm dùi vào bắp đùi để tránh lơ là việc học. Đây đều là những hành động ám chỉ sự học hành khổ cực của người xưa.)

Mỗi sáng cậu thức dậy từ 6 giờ, vừa rửa mặt vừa nghe audio từ vựng tiếng Anh, dạo gần đây ngay cả bữa sáng cũng toàn mua bên ngoài. Bà chủ mở lồng hấp nóng hổi, Thi Sương Cảnh điềm nhiên chọn bánh bao nhân thịt. Cậu gói ba chiếc bánh bao, một quả trứng kho sốt và một hộp sữa mang đến lớp, vừa đọc sách vừa ăn sáng. Ăn sáng xong, cậu soát lại các bài làm sai rồi bắt đầu giải lại theo như hướng dẫn của La Ái Diệu. Thi Sương Cảnh dốc sức học hành nửa năm nay, đề toán làm sai vốn dĩ đã chất cao thành chồng, cậu làm lại bài sai từ lần thi mô phỏng đầu tiên, vì đề thi trong giai đoạn ấy đều là đề thật, làm lại đề thật là hiệu quả nhất. Mỗi lần các bạn bước vào lớp lúc 7 giờ sáng, Thi Sương Cảnh đều đã học được một lúc lâu.

Thi thoảng cậu xin nghỉ lớp tự học buổi tối để ở nhà ôn luyện các dạng đề. Có một số bài tập mà cậu không tài nào hoàn thành đúng hạn được, ban đầu các giáo viên bộ môn đều không hiểu nổi, em đã đi học trở lại rồi cơ mà, em không làm bài tập là có ý kiến gì hả? Thi Sương Cảnh phải gõ cửa từng văn phòng để xin lỗi, giải thích, cơ mà có chết cũng không hối cải. Tiến độ của cậu khác với bạn cùng lớp, đối với một số bài tập chép lại thì cậu có quy trình học thuộc riêng nên không tham gia nhiệm vụ chép bài nữa. Tuy nhiên cậu tuyệt đối không phải kiểu học sinh giỏi môn nào là bỏ bê môn ấy. Cuối cùng giáo viên cũng chịu thỏa hiệp, nếu hôm nào cậu không nộp bài tập thì có thể nộp vở ghi lỗi sai, vở nghe viết hoặc vở học thuộc của môn đó cũng được, chí ít cũng chứng minh hôm qua cậu đã học môn này.

La Ái Diệu không hề kể lể ra, song hành động của hắn thì lại đảm đương hết mọi việc lớn nhỏ trong nhà. Bắp do một tay hắn chăm sóc, mỗi ngày Thi Sương Cảnh về đến nhà chỉ cần chơi với mèo cho khuây khỏa thôi. Đối với những công việc nhà còn lại, La Ái Diệu lại lén làm biếng, chi tiền thuê người đến nhà dọn dẹp theo giờ, dù sao họ cũng có tận hai căn nhà lầu trên lầu dưới. Lúc nhân viên dọn dẹp không tới, hắn mua máy hút bụi cầm tay, tiện thể hút bụi bẩn, hút lông mèo. Thi Sương Cảnh mua đồ ăn bên ngoài về cũng không sao, La Ái Diệu mà muốn ăn thì sẽ cùng ăn một chút, nếu không muốn ăn thì ngồi bên cạnh uống trà, uống cà phê. Trong giai đoạn này, điều quan trọng nhất là không gây xáo trộn.

Mặt trời mọc rồi lặn, mặt trăng lên rồi xuống, thời gian thấm thoát thoi đưa, tiết trời từ từ nóng lên. Thi Sương Cảnh cất quần áo và chăn nệm mùa đông đi, chuyển sang áo ngắn tay, da cậu vốn trắng trẻo nhưng lại dễ rám nắng. Che chắn suốt cả mùa đông, sang hè rồi cứ tùy ý phơi nắng, cậu đã lấy lại nước da khỏe khoắn. Nhờ ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ nên dù đang trong giai đoạn chuẩn bị cho kỳ thi, Thi Sương Cảnh trông còn dồi dào năng lượng hơn cả năm ngoái.

La Ái Diệu bị ép chấp hành kế hoạch lên giường vào tối thứ Bảy, rõ ràng đặt ra từ hồi hai người chưa thân quen mà đến giờ lại thực hiện. Nam sinh chỉ rảnh vào tối thứ Bảy, sáng hôm sau không cần đến trường. Kể ra chắc dọa chết người ta mất, nhưng sắp thi đại học rồi, không làm không được hay sao? Không được, Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu đều không đồng ý. Nam sinh chỉ có tối thứ Bảy mới được phóng túng một bữa, bạn trai kiêm thầy giáo kiêm cậu út của nam sinh cũng chỉ có tối thứ Bảy mới được xơi cậu nam sinh nóng hôi hổi. Làm bốn lần nữa là thi đại học rồi đó. Tính ra thì kỳ thi đại học quả thực quá gần rồi.

✿Tác giả có lời muốn nói:

Bước vào chặng nước rút cuối cùng của kỳ thi đại học rồi, các chương tiếp theo đều liên quan đến thi đại học, bạn nào mắc chứng PTSD với thi đại học thì xin hãy bảo vệ sức khỏe tinh thần của chính mình nhé……

Bình Luận (0)
Comment