Chương 171: Đại trí giả ngu • Tranh thủ thư giãn trong núi lần sau cuối

Trung tuần tháng 5, trường học tổ chức lần thi tháng cuối cùng. Đến giai đoạn này, hầu hết học sinh đều đã chai sạn rồi, mỗi ngày thay đổi thời gian đếm ngược trên bảng đen, trong lòng học sinh chỉ có suy nghĩ “Rốt cuộc bao giờ mới kết thúc”. Ngay cả trong lần thi tháng cuối cùng, nhiều người cũng không yên lòng, điểm số đã rõ rành rành qua ba lần thi thử rồi, thi tháng còn ý nghĩa gì nữa chứ? Tuy nhiên Thi Sương Cảnh lại rất nghiêm túc với lần thi tháng cuối cùng này và trịnh trọng hoàn thành xong bài thi. Ba ngày sau có điểm, tổng điểm của cậu là 472. Thi Sương Cảnh không hỏi bất cứ ai về ý nghĩa của điểm số này, cậu lặng lẽ chép ra các bài sai, ngồi ngay ngắn trong lớp học.
Mặt trời càng lúc càng chói chang, Thi Sương Cảnh đến lớp sớm nhất, phụ trách bật điều hòa. Trước kỳ thi lên cấp ba, cậu cũng như vậy, luôn đến lớp sớm, mở sách vở ra dưới ánh nắng mai, tập trung làm việc của mình. Cậu là kiểu học sinh nỗ lực nhưng thành tích lại bình thường, tuy nhiên nếu ngay cả nỗ lực mà cũng không làm được thì thành tích chỉ có nước đội sổ thôi. Dù bị nói là ra vẻ hay phí công vô ích cũng chẳng sao, Thi Sương Cảnh cố gắng từ 222 điểm ban đầu đến bây giờ tăng lên thành 472 điểm, cậu là một đồ ngốc nỗ lực, nếu sự ngốc nghếch ấy có thể nhân đôi thành điểm số cuối cùng của cậu thì cậu cam tâm tình nguyện làm đồ ngốc. (250 là tiếng lóng chỉ “đồ ngốc”, ẻm đang mong sự ngốc nhân đôi, tức là 250×2=500 điểm.)
Người Trung Quốc luôn luôn điên cuồng với kỳ thi đại học. Ngày thứ Bảy thứ hai đếm ngược trước kỳ thi đại học, học sinh khối 12 của trường THPT Lệ Quang muốn tổ chức một chuyến đi tập thể đến tu viện Văn Thù để thắp hương. Thầy chủ nhiệm Trương Quốc Cường muốn đi cùng, nếu không thể ngăn hoạt động tập thể kiểu này thì tốt nhất phải có giáo viên đi theo.

(Tu viện Văn Thù là một ngôi chùa cổ cực kỳ nổi tiếng ở Thành Đô, có lịch sử từ khoảng năm 605 – 617 thời nhà Tùy.)
Thi Sương Cảnh là một thành viên của lớp nên tất nhiên cũng phải đi, nhưng không hiểu sao cậu cứ có cảm giác là lạ. Bây giờ cậu còn chẳng dám đi bất cứ chùa miếu nào chứ đừng nói là cầu nguyện. Hồi chưa có ký ức thì không tính, nhưng từ khi có ký ức tới nay, Thi Sương Cảnh chỉ từng đi chùa đúng một lần, chính là vào nửa cuối năm ngoái đến chùa Đại Từ cầu phúc cho Bắp. Mới cầu nguyện một lần mà rước về một vị Phật Tử luôn.
La Ái Diệu nghe tin Thi Sương Cảnh muốn đi tu viện Văn Thù thì lại không ngăn cản cậu.
“Anh cảm thấy manh mối về hộ pháp thứ tư đang chỉ về phía Văn Thù Bồ Tát mà? Anh có muốn đi cùng không?” Thi Sương Cảnh dò hỏi.
La Ái Diệu cũng có cảm giác kỳ lạ khó tả, cứ như ăn một nắm bụi tường vậy, vừa khô khốc vừa dính miệng, hắn cảm thấy manh mối trực tiếp thế này thì sẽ chẳng phải manh mối tốt lành gì. Nếu Thi Sương Cảnh đã thành tâm ngỏ lời, La Ái Diệu cũng rủ lòng từ bi mà đi cùng cậu.
La Ái Diệu là Phật Tử nên thực ra xưa nay luôn tránh đi tới đàn tràng của Bồ Tát khác một cách đột ngột, thứ nhất là sẽ quấy rầy việc tu hành của tăng ni trong đàn tràng, thứ hai là sẽ trào dâng cảm giác bi thương như đi viếng mồ vậy. Dù sao La Ái Diệu cũng biết, chùa miếu nào càng chỉ đích danh Phật thì những vị Phật ấy lại càng cách xa tín đồ mười vạn tám ngàn dặm —— Cầu Bồ Tát có khi còn đỡ hơn, song hắn biết các Bồ Tát cũng đã rời xa hết rồi, ngay cả Phật Tử tìm khắp nơi còn chẳng thấy các “tiền bối” ấy đâu.
“Tín ngưỡng” hiệu quả cần phải có nghi thức nghiêm ngặt, còn lời “cầu nguyện” rời rạc thì chỉ biến mất theo làn hương khói, cầu khẩn để bản thân được an lòng mà thôi. Nhắc tới cảm giác bi thương như đi viếng mộ, La Ái Diệu còn lo lắng một chuyện nữa…… Viếng mộ thì cũng được thôi, nhưng lỡ xác chết vùng dậy thì sao? Kỳ thi đại học càng lúc càng gần kề, hắn chỉ muốn an phận cùng Thi Sương Cảnh trải qua kỳ thi, thời gian của bọn họ không chịu nổi bất kỳ sự tua nhanh nào nữa.
Đã hẹn đi thắp hương vào thứ Bảy, buổi trưa tan học, xe buýt đưa đón thí sinh đi thi thử đã chờ sẵn tại cổng trường. Các phụ huynh muốn đi cùng học sinh cũng xếp thành hàng dài, giáo viên thông báo trong nhóm rằng xe trường sẽ đón học sinh và phụ huynh theo từng lượt, giáo viên cùng nhóm học sinh và phụ huynh đầu tiên sẽ tới tu viện Văn Thù trước, các học sinh và phụ huynh còn lại hãy chịu khó chờ, chớ nôn nóng.
Thi Sương Cảnh không định đi luôn lượt đầu, cậu muốn ăn trưa trước đã. Đang xuống cầu thang thì cậu bỗng dưng bước hụt, may mà chỉ còn cách mặt đất vài ba bậc, suýt nữa cậu trẹo cả chân rồi. Cậu chật vật đứng vững lại, chợt nhác thấy một bóng hình ngoài trường học, ánh mắt lam ấy quả thực có sức xuyên thấu mạnh mẽ. Thi Sương Cảnh cũng hơi hơi hiểu cảm giác kỳ lạ của La Ái Diệu rồi, cậu đứng thẳng lại, cẩn thận bước xuống lầu, băng qua sân thể thao rồi ra khỏi cổng trường.
“Em không muốn đi lắm. Vừa nãy em đi xuống lầu mà suýt nữa té ngã, em có cảm giác đây là một dấu hiệu chẳng lành.” Thi Sương Cảnh căng thẳng ra mặt, cất giọng thần bí.
La Ái Diệu thở dài: “Vậy chúng ta không đi nữa!”
Hóa ra La Ái Diệu thực sự không muốn đi! Bây giờ Thi Sương Cảnh đã có thể đọc vị La Ái Diệu hơi bị chính xác rồi. Cậu vỗ vai hắn: “Đi thôi, ăn cơm nào. Chiều nay anh có dự định gì chưa? Hay là chúng mình ra ngoài đi dạo nhé? Vào hôm em đi gặp Tiểu Á, anh muốn rủ em ra ngoài chơi nhỉ, đi đâu đây?”
“Em có muốn qua homestay ở một đêm không? Gần đây Lang Phóng có đầu tư một homestay nhà cây khá xịn ở thành phố D.”
“Anh âm thầm liên hệ với họ sao?!” Thi Sương Cảnh ngạc nhiên.
La Ái Diệu còn ngạc nhiên hơn cả cậu, lẽ nào Thi Sương Cảnh học nhiều đến phát ngốc rồi ư?
“Chúng ta có nhóm chat mà, em quên rồi hả? Tháng trước Lang Phóng chia sẻ link trong nhóm, còn bảo tôi tranh thủ dẫn em đi giải khuây.”
Thi Sương Cảnh mừng rơn. Homestay nhà cây là gì? Cậu vừa đi vừa lục lại lịch sử chat, quả nhiên tìm thấy link chuyển tiếp của Lang Phóng. Mai sau cậu có thể “đầu tư” một homestay giống Lang Phóng không nhỉ…… Chữ “đầu tư” thật là ngầu quá đi!
Khu phố chính tấp nập học sinh và phụ huynh, đang đầu mùa hạ mà khí thế hệt như đi du xuân. Các công nhân tan ca sớm, công nhân nào không muốn ăn cơm căn tin cũng sẽ ra phố dùng bữa trưa. Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu lượn qua lượn lai khu phố chính hai ba lần mà vẫn chưa chọn được món ăn, ngày nào cũng ăn nên phát ngán rồi. La Ái Diệu bèn đưa Thi Sương Cảnh về nhà thay quần áo, thôi thì bữa trưa cứ ăn dọc đường cũng được.
Thi Sương Cảnh sửa soạn một túi hành lý nhỏ, La Ái Diệu chăm Bắp quá quen tay rồi, trước khi ra ngoài hắn đã chuẩn bị xong xuôi thức ăn và cát mèo. Bắp phát hiện hai chủ nhân có dấu hiệu muốn bỏ lại nó để ra ngoài chơi, nó bèn nằm ra đất, ngửa bụng lên, lăn qua lộn lại. Thi Sương Cảnh ngồi xổm xuống chơi với mèo, La Ái Diệu đứng chống hông chờ cậu. Đợi 10 phút liền mà cậu vẫn đang chơi với mèo, hắn mới hỏi: “Đừng bảo em muốn mang cả Bắp theo nhé?”
Thi Sương Cảnh bế Bắp lên, cầm hai chân trước của nó, giả vờ lên tiếng kháng nghị thay Bắp: “Đưa con theo với! Đưa con theo đi mà!”
“……”
“Được rồi, em đùa thôi. Đi nào.”
La Ái Diệu suýt chút nữa đã mủi lòng, thực ra chỉ cần gọi điện xác nhận thôi mà, biết đâu homestay cho mang mèo vào thì sao? Thôi, để lần sau đi.
La Ái Diệu lái xe, Thi Sương Cảnh tràn đầy phấn khởi, mặc dù cặp của cậu đang để ngay ở ghế sau —— Cậu mang toàn bộ bài tập đến homestay, chẳng qua chỉ chuyển chỗ để làm bài mà thôi. Cơ mà! Mặc dù là làm bài! Nhưng đổi địa điểm làm bài cũng rất vui!
La Ái Diệu đề nghị mua tạm ít đồ ăn ở McDonald”s hoặc KFC, mang theo ăn trên đường cho tiết kiệm thời gian. Nghe nói khu homestay nhà cây mà Lang Phóng đầu tư rất thú vị, chiều nay có thể sắp xếp một ít hoạt động.
Thi Sương Cảnh không ngờ hắn sẽ cho cậu ăn trên xe, mà ngẫm lại thì cậu cũng chưa từng hỏi là có được ăn hay không. Cậu đeo chiếc kính râm La Ái Diệu tặng mình, quay về phía vầng dương đầu hè nơi thành phố D, tay trái cầm Coca, tay phải cầm hamburger. La Ái Diệu không thích ăn, tuy nhiên lúc Thi Sương Cảnh ăn khoai tây chiên thì vẫn đút cho hắn, đây vừa là tình thú vừa là phép lịch sự.
Đừng thấy La Ái Diệu im ỉm như thế mà lầm tưởng, tính hắn vốn ưa thích đi đây đi đó, hắn thích yên tĩnh và cũng thích náo nhiệt, ấy chính là pháp bất định của Phật. Đây là lần đầu tiên Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu lượn xe giữa ban ngày, hai người có thể thỏa thích tám chuyện, không khí trong xe lành lạnh, là thứ tốt nhất để xoa dịu nỗi âu lo và bồn chồn trong lòng.
Đi được khoảng một tiếng, La Ái Diệu lái xe vào núi, chẳng mấy chốc họ đã thấy bảng hiệu của homestay, xe tiến vào bãi đỗ. Quản lý homestay ra đón họ, La Ái Diệu đặt một căn nhà cây có cảnh núi non và bồn nước nóng riêng tư, họ phải đi một đoạn ngắn mới tới căn nhà biệt lập đã đặt trước. Dọc đường đi, quản lý giới thiệu cho họ về nhà ăn, đài quan sát, phòng trà và không gian chung. Thi Sương Cảnh hào hứng vô cùng, liên tục nhìn trái ngó phải, bầu không khí thiên nhiên phả vào người cậu, bóng trúc la đà, đường đá gập ghềnh, ngỡ như cậu đã tiến vào giữa lòng núi, quả là một trải nghiệm thiên nhiên rất đỗi thư giãn.
Đưa hai người đến nhà cây rồi, quản lý cũng kết thúc phần giới thiệu, anh ta quay người rời đi, hai người mở cửa vào phòng. Thi Sương Cảnh ném cặp xuống sàn, ngồi xuống tấm thảm tatami trước cửa sổ sát đất, nhìn ra rừng trúc bên sườn núi. Căn phòng rộng thênh thang, ở góc tường trắng còn có thể đặt máy chiếu. La Ái Diệu đặt túi hành lý trong tay xuống, nằm phịch xuống giường. So với đi tìm Văn Thù gì gì đó, quả nhiên thế giới hai người vẫn tuyệt vời hơn nhỉ?
Nệm giường lún xuống, ra là Thi Sương Cảnh rón rén leo lên giường. Hai người cứ thế nằm ngửa, chẳng nói lời nào, hô hấp rất nhẹ, rất dài. Có lúc họ thậm chí còn tưởng đối phương đang ngủ. Chim sẻ trong núi hót véo von, ánh nắng như sợi tơ, mùi hơi nước đặc trưng của rừng núi len lỏi vào trong phòng. Thi Sương Cảnh trở mình, sáp lại gần La Ái Diệu, ngửi mùi đàn hương thanh thoát trên người hắn mà thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Đến khi thức giấc thì một tiếng đã trôi qua, La Ái Diệu cũng ngủ cùng Thi Sương Cảnh một hồi, tay hắn đặt lên hông cậu, gương mặt say ngủ của hắn cho thấy có vẻ hắn ngủ rất an tâm. Thi Sương Cảnh tỉnh dậy, La Ái Diệu cũng tỉnh theo. Thi Sương Cảnh hài lòng vô cùng, cậu thích mê bầu không khí tranh thủ lúc rảnh rỗi này.
Hai người vào núi dạo chơi một lát, có bóng cây che mát, hơn nữa lại cách xa phố thị nóng nực, nhiệt độ trong núi dễ chịu không gì sánh bằng. Thi Sương Cảnh lấy điện thoại ra chụp ảnh, chụp những loài hoa cỏ không phân biệt nổi chủng loại, chụp rừng trúc, cây cối và thi thoảng cũng chụp vài tấm ảnh của La Ái Diệu. Chẳng biết bắt đầu từ bao giờ, trong album điện thoại của cậu đã lưu cơ man ảnh chụp, có ảnh của cậu, của La Ái Diệu, của cả hai người. Qua ống kính, La Ái Diệu vẫn đẹp tựa thiên nhân, tất cả định luật của máy ảnh dường như đều không thể phát huy hiệu quả trên người hắn.
Homestay dọn bữa tối, Thi Sương Cảnh kéo La Ái Diệu đi ăn tối từ sớm, buổi tối vẫn còn nhiều hoạt động mà. Hai người tận hưởng bữa ăn sơn dã đặc sắc dưới ánh chiều tà, La Ái Diệu không thích rượu tự ủ của homestay cho lắm, Thi Sương Cảnh bèn cầm lấy nhấp thử một ngụm, té ra La Ái Diệu không uống rượu có vị ngọt.
Sau bữa tối, La Ái Diệu đến phòng trà mượn một bộ bút mực chép kinh rồi cầm về nhà cây. Thi Sương Cảnh đã mở cặp ra ngay sau khi ăn tối xong, cậu làm bài được hơn một tiếng rồi, La Ái Diệu thì ngồi vào một chiếc bàn cứng khác, bắt đầu chép phần kinh thứ nhất của mình, chính là kinh chú diệu pháp hoàn toàn mới của Phật Tử.
Không chỉ Thi Sương Cảnh mới cần cảm giác trang nghiêm, mà La Ái Diệu cũng cần. Phần kinh chú tiếng Phạn này bắt đầu viết từ chính giữa tờ giấy rồi quay tròn xung quanh theo chiều kim đồng hồ, mở ra từng vòng từng vòng. Viết xong phần chính giữa, lại chuyển sang viết theo hình vuông, tạo thành kết cấu giống như mạn đà la. Ngòi bút lưu loát liền mạch, chẳng sai một nét nào. La Ái Diệu gác bút, lùi về sau một bước, xem bản kinh văn mà lòng thỏa mãn vô cùng. Ngôn ngữ đã lắng đọng, ý thức cũng lắng đọng. La Ái Diệu đã ghi chép ý tưởng mới một cách hoàn toàn chính xác, đồng thời, hắn có thể cảm nhận được một góc pháp giới đổ nát của mình đang từ từ hồi phục, sửa chữa. Tâm của hắn đã an định, mọi công việc rốt cuộc cũng có thể tiến hành rồi.
Thi Sương Cảnh đặt bút xuống, làm xong đề hóa học rồi! Cậu ngẩng đầu nhìn sang phía La Ái Diệu, hắn cười cười giơ kinh văn lên cho cậu xem. Cậu còn chưa kịp cảm thán sự hoa mỹ, tinh tế, nghệ thuật của bản kinh thư này thì cả kinh văn lẫn trang giấy đã cháy bùng thành những hạt bụi vàng rực rỡ, trôi đi từ đầu ngón tay La Ái Diệu.
La Ái Diệu nói: “Viết xong là phải cất kỹ, không thể để em nhìn rõ được, nhìn vào sẽ không tốt cho trạng thái tinh thần của em.”
Bồn nước nóng đã chuẩn bị xong, hơi nước mờ mịt ngoài căn phòng.
“Đi thôi, ngâm nước nóng nào.” La Ái Diệu phủi cát vàng trong tay, kinh chú chỉ là phụ, hưởng thụ mới là chính.
✿Tác giả có lời muốn nói:
Để tránh hiểu lầm, ở đây vốn dĩ không có cảnh nóng đâu nhé ~ Dù sao suốt bốn thứ Bảy họ đều làm rồi mà.
Một post chia sẻ của tác giả trên weibo sau chương này, ai hứng thú thì đọc qua cho vui ạ:
Viết bộ truyện này đã hơn một năm, đến bây giờ rốt cuộc đã xác định được một việc —— Đôi lúc thứ anh Phật Tử thể hiện ra có lẽ không phải nhân tính, mà là cảm giác giáo dưỡng nào đó, cảm giác “nghiêm thân” của hình tượng trang nghiêm đeo châu báu.
Mặc dù tôi tổng kết rằng hắn là kiểu hỗn độn, nhưng tác phong của hắn không phải kiểu vui đùa (đương nhiên cũng có lúc như thế thật), mà là do hệ thống năng lực của hắn vốn dĩ dao động giữa hai thái cực, năng lực gây tác động ngược đến tính cách.
Tính cách của anh Phật Tử rất ổn định, ngoại trừ hơi độc miệng một tí thì xử sự vẫn khách sáo lắm, chẳng hạn khi nhờ Liễu Văn Bân đặt mua đồ, anh Phật Tử sẽ trả đầy đủ phí chạy việc, cũng liệt kê yêu cầu rõ ràng. Đối với Tiểu Cảnh thì mọi người cũng thấy rồi đấy, ban đầu thái độ của hắn có phần dây dưa, hóng trò vui, bày mưu tính kế, nhưng tựu chung là không hạ nhục người ta để lấy đó làm vui, mà hắn hiểu rất rõ ý nghĩa của “tôn nghiêm” đối với con người.
Biểu hiện của anh Phật Tử khi yêu và chưa yêu có sự khác biệt lớn, song logic nền tảng thì không thay đổi. Cho nên đến quyển 3, quyển 4 yêu đương vào rồi, cảm xúc của hắn vẫn không bị phân liệt gì cả, chỉ cảm thấy là hắn bắt đầu hứng thú về việc này, từ cố gắng “diễn” đến thực sự học tập, công nhận và tiếp thu sự tương tác trong tình yêu.
Ban đầu hắn có nhiều cơ hội để phát triển mối quan hệ của cả hai thành một tình yêu với thứ bậc trên dưới rõ rệt, ví dụ hình thức một người quản bên ngoài, một người quản bên trong. Nhưng bây giờ anh Phật Tử quyết định vẫn chọn cách yêu phù hợp với tính cách của Tiểu Cảnh.
Định nghĩa của có giáo dưỡng cũng đơn giản lắm, chính là nhập gia tùy tục. Anh Phật Tử có xuất thân đao to búa lớn, nhưng trong chính truyện thì hắn đã bước vào cuộc sống của Tiểu Cảnh cho nên mọi thứ phải xuôi theo Tiểu Cảnh, không dùng tiêu chuẩn của mình để ép buộc đối phương. Cuộc sống sau này sẽ là cả hai cùng nhau đạt đến, chứ không phải là dùng cần cẩu nhấc người ta lên.
Niên thượng mà, về cơ bản chính là như thế đấy. Trong cuộc sống đời thường, người vừa thông minh vừa mạnh mẽ sẽ không tranh giành chút ít h*m m**n quyền lực và khống chế ấy. Khống chế ở mức độ cao nhất thực ra vẫn là tự khống chế. Tuy anh Phật Tử không phải con người, nhưng hắn đã vô tình nhìn thấu cả hệ thống này và đùa bỡn nó trong lòng bàn tay.
(Tôi đu couple kiểu vậy đó)