Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 172

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 172: Đại trí giả ngu • Thi đại học đại tác chiến – 1

Một tuần trước kỳ thi đại học, Lưu Thiến tới tận nhà để thảo luận với La Ái Diệu về chuyện thi cử của Thi Sương Cảnh.

Lưu Thiến đi thẳng vào vấn đề: “Trường thi của Tiểu Cảnh ở trong huyện, buổi trưa không về ăn cơm được. Đây là thi đại học nên không thể qua loa như thi thử, tôi lo Tiểu Cảnh ăn đồ bên ngoài sẽ bị đau bụng nên định chuẩn bị sẵn bữa trưa cho Tiểu Cảnh, đựng cơm nước trong cặp lồng giữ nhiệt rồi mang qua đó. Phật Tử, ngài thấy thế nào?”

Bà đã hỏi tôi như vậy thì tôi còn có thể thấy thế nào được nữa? La Ái Diệu gật đầu đồng ý: “Tôi sẽ lái xe mang cơm qua cho em ấy. Còn gì nữa không?”

“Đường sẽ bị phong tỏa trong thời gian thi, có lẽ chỗ đỗ xe sẽ hơi xa, ngài sẽ phải đi bộ một đoạn đấy.”

“Không sao. Tôi đến cổng trường đón Thi Sương Cảnh rồi về trong xe ăn cơm, tiện thể nghỉ ngơi trong xe luôn, buổi chiều trước khi thi tôi lại đi bộ đưa em ấy quay lại trường thi.”

Thi Sương Cảnh bỗng dưng cảm giác mình biến thành người trong suốt, La Ái Diệu và Lưu Thiến bàn tới bàn lui mà hoàn toàn chẳng buồn hỏi ý kiến cậu. Mắt cậu đảo qua đảo lại, hết nhìn La Ái Diệu lại nhìn Lưu Thiến. Cậu đúng là con em trong nhà mà, chỉ có Bắp đang ngồi trong lòng cậu mới có vai vế nhỏ hơn cậu thôi. Thi Sương Cảnh không ngờ La Ái Diệu định đưa cậu đi thi, hắn còn chẳng hề đánh tiếng với cậu trước. Nửa năm qua, Thi Sương Cảnh nhận hết mọi sự quan tâm săn sóc, giờ đây chứng kiến cảnh người khác lo nghĩ cho mình, cậu lại lộ ra vẻ ngốc nghếch đầy hạnh phúc, bọn họ có nói gì cũng được hết.

Lưu Thiến thậm chí còn nghĩ xong cả thực đơn rồi, trong hai ngày thi, bà sẽ mang cơm tới tận nhà, Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu khỏi cần ra ngoài ăn hay mua đồ về. Ăn cơm bà nấu, Tiểu Cảnh nhất định sẽ làm bài suôn sẻ. Trông Lưu Thiến còn căng thẳng hơn cả Thi Sương Cảnh. Lâu lắm rồi cô nhi viện không có đứa trẻ nào thi đại học, bà không rành quy trình thi nên mới phải chuẩn bị từ sớm.

Tuần cuối cùng trước kỳ thi cần phải làm gì đây? Thứ Hai, làm bài, ôn tập, vờ rằng ngày thi không phải ngay thứ Bảy tuần này. Thứ Ba, làm bài, giáo viên còn nôn nóng hơn cả học sinh, không giảng từng bài cụ thể nữa mà liên tục nhắc lại những trọng điểm của kỳ thi, đúng rồi, ngày mai phải chụp ảnh kỷ yếu, chụp xong thì…… thì nghỉ ôn tập thôi nhỉ. Thứ Tư, thứ Năm cũng nghỉ ôn tập, thứ Sáu đến xem trường thi, thứ Bảy là thi rồi.

Từ sau tháng 6, khu Lệ Quang sẽ hoàn toàn vào hè, nhưng chụp ảnh kỷ yếu thì mặc đồng phục dài tay vẫn đẹp hơn. Thi Sương Cảnh chỉnh lại cổ áo, cậu cao ráo nên giáo viên xếp cậu đứng hàng cuối, mặt trời chói lóa đến mức không thấy rõ ống kính máy ảnh, cầu thang sắt dưới chân vang tiếng kẽo kẹt, Thi Sương Cảnh bị đùn đẩy vào giữa. Trong tháng cuối này, ngay cả các học sinh không đi học cũng đã quay về trường, đặt dấu chấm hết cho quãng đời cấp ba.

Ba, hai, một, kim chi! Tốt, chúng ta chụp thêm mấy bức nhé! Các thầy cô đừng căng thẳng thế! Rồi, mọi người cười lên nào, làm vài động tác ngộ nghĩnh đi, ba, hai, một……

Thì ra ký ức lại có thể rực rỡ sắc màu đến vậy, sân cỏ nhân tạo xanh mướt và đường chạy đỏ thẫm, bầu trời quang đãng nhiều mây nom như nồi canh suông, đôi giày chơi bóng màu neon của con trai, son môi hồng của con gái. Những thông tin thị giác ấy tràn vào trong cảm quan của Thi Sương Cảnh, các học sinh rốt cuộc cũng có thể đường hoàng rút điện thoại ra, chiếc ốp điện thoại lướt qua trước mắt còn mang sắc vàng của cậu bé bọt biển.

Camera lật lại, selfie một người, hai người, ba người. Thi Sương Cảnh không định chụp ảnh selfie vì kỹ thuật chụp của cậu gần như bằng không, tuy nhiên cậu lại được các bạn nữ ưu ái bất ngờ, những cô bạn bình thường hầu như không nói chuyện cũng ngỏ lời mời cậu selfie chung. Thi Sương Cảnh nhân cơ hội add thêm WeChat với rất nhiều bạn học, hy vọng họ gửi ảnh chụp cho mình. Đám con trai thì chẳng mặn mà trò này, họ cho rằng ảnh chụp không sánh bằng ký ức —— Nhưng trên thực tế, ảnh chụp chính là ký ức, thậm chí ký ức cũng chỉ là ảnh chụp mà thôi.

Mọi người về lớp thu dọn bàn học, mang hết sách vở về nhà. Ai là người đầu tiên rút ra chiếc bút mực đen ký tên nhỉ? Cuối cùng áo đồng phục của Thi Sương Cảnh có tận mười sáu chữ ký. Cậu nhớ hồi tốt nghiệp cấp hai mình cũng từng làm thế này, khổ nỗi chỉ sau ba năm ngắn ngủi mà cậu đã không tìm được đồng phục cấp hai nữa. Đồng phục cấp ba có thể giữ được bao lâu đây? Kệ đi. Cứ ký rồi tính sau.

Trường THPT Lệ Quang cấm học sinh vứt sách mà yêu cầu học sinh tốt nghiệp mang hết sách về nhà. Có người đem cả va li để cất sách, có người thì xách túi vải bạt đựng sách về nhà. Tuy Thi Sương Cảnh mới quay lại trường hai tháng thôi nhưng sách vở cũng nhiều vô kể, cậu phải chất đầy một chiếc cặp và hai chiếc túi tote mới đủ mang hết sách vở về nhà.

Cậu bảo với La Ái Diệu đang làm việc: “Vậy mà sắp thi đại học tới nơi rồi. Sao em cảm giác như đang nằm mơ thế nhỉ?”

La Ái Diệu chửi thề mà chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Em đúng là dồi dào năng lượng thật đấy, tôi thấy em ôn thi hơn nửa năm mà chẳng bỏ sót chuyện gì.”

Thi Sương Cảnh vừa hát ngâm nga vừa dọn đồ đi. Chiều nay ôn tập tại nhà, ngày mai Lý Uyển Oanh sẽ qua dạy kèm buổi cuối, ngày kia tới xem trường thi.

Thứ Năm, Lý Uyển Oanh đến nhà Thi Sương Cảnh từ sớm, mang theo một bản “Văn Xương Đế Quân Âm Chất Văn” do chính tay cô chép bằng mực vàng, cầu chúc cho Thi Sương Cảnh ghi danh bảng vàng. Càng đến gần ngày thi thì càng không thể nôn nóng. Xem thêm một đề là ôm chân Phật thêm một lần, nhưng với Thi Sương Cảnh thì năm chữ “tạm thời ôm chân Phật” đúng là câu gây cười bùng nổ trong chương trình hài độc thoại, ai nói ra cũng phải bật cười. (“Văn Xương Đế Quân Âm Chất Văn” là một bài văn khuyến thiện kinh điển của Đạo Gia, gồm hơn 800 chữ. Tạm thời ôm chân Phật tức là nước đến chân mới nhảy, thi đến nơi mới lo học mót.)

Thi Sương Cảnh hỏi về trải nghiệm thi đại học của Lý Uyển Oanh, cô kể rằng mình đột nhiên bị tiêu chảy đúng một ngày trước kỳ thi đại học, cô lo muốn chết nhưng không dám bảo với bố, tối ấy đành cố ép mình chìm vào giấc ngủ. Hồi đi thi cô còn phải thuê khách sạn gần địa điểm thi, nhà cô ở trong thôn làng nhỏ cách rất xa, đi đi lại lại trên đường thì sợ sẽ xảy ra sự cố nên đã thuê khách sạn hẳn ba ngày…… Bây giờ nhớ lại câu chuyện thi đại học của mình, Lý Uyển Oanh tỏ ra rất đỗi bình thản, Thi Sương Cảnh nghe cô kể chuyện mà cũng cảm tưởng như làm gió thoảng qua mặt.

Đến tối, Lý Uyển Oanh phải rời đi, La Ái Diệu bước ra từ thư phòng, tặng cô một bao lì xì để cảm ơn vì đã tận tình kèm cặp Thi Sương Cảnh suốt thời gian qua. Lý Uyển Oanh xài chiêu xé lì xì truyền thống, từ chối không nhận, dù sao tiền lương mà La Ái Diệu trả đã rất cao rồi, vẫn chưa có điểm thi mà, chờ trúng tuyển rồi hẵng đưa. Dưới sự khuyên nhủ của Thi Sương Cảnh, cuối cùng Lý Uyển Oanh vẫn nhận lì xì, cô cúi người thật sâu với Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu rồi mới chậm rãi xuống lầu, biến mất khỏi tầm mắt hai người.

Thứ Sáu xem trường thi, không bắt buộc tất cả mọi người phải đi. La Ái Diệu lái xe chở Thi Sương Cảnh, tiện thể làm quen tuyến đường và tìm vị trí đỗ xe. Ngày mai cậu sẽ đi xe trường vào trong huyện, giống như đợt thi thử trước kia. Cậu chụp lại thẻ dự thi rồi một mình tiến vào trường thi. Trương Quốc Cường bảo ngày mai mới phát thẻ dự thi để tránh trường hợp học sinh sơ suất quên mang theo.

La Ái Diệu mau chóng tìm được bãi đỗ xe công cộng ở gần đó, tuy nhiên hắn e là ngày mai khó mà đỗ vào đây được, hôm nay đã thấy rất nhiều xe chiếm chỗ rồi, có vẻ không định rời đi. Hắn nhanh nhẹn đánh tay lái, tìm một chỗ có bóng râm rồi cho xe dừng lại. Hắn đi bộ tới đón Thi Sương Cảnh, nói rằng: “Lát nữa chúng ta bắt xe về, hôm nay cứ để xe lại đây, ngày mai tôi lái mô tô mang đồ ăn cho em.”

“Bố.”

“?”

“……À, ý em là, anh còn giống bố hơn cả bố em nữa.”

La Ái Diệu nhìn đi chỗ khác: “Quan hệ của chúng ta không thể phức tạp hơn nữa đâu.”

“Vậy ư, em thấy thi thoảng người ta cũng gọi bạn trai là “Bố” mà……”

“Thi Sương Cảnh, đừng có xem phim nữa, em đúng là cún con háo sắc.”

Thi Sương Cảnh nghe vậy liền huých hắn một cái, rốt cuộc ai mới háo sắc hả? Mặt La Ái Diệu tỉnh bơ, dù sao giờ phút này cũng không phải là hắn háo sắc.

Hơi nước ẩm ướt từ từ tích tụ trong không khí, Thi Sương Cảnh ngẩng đầu, mặt trời sau tầng mây dày đặc vẫn tỏa sáng chói lóa, chẳng biết hôm nay có mưa không nhỉ? Trên đường hai người bắt xe về nhà, tiếng sấm chợt vang vọng, cơn mưa trút xuống như châu ngọc, dội rào rào lên nóc xe. Thi Sương Cảnh chỉ mong sao trời đừng mưa vào hai ngày thi đại học! Nhưng La Ái Diệu bảo là sẽ không mưa đâu, hắn đã xem rồi. Trời mưa là để bớt oi bức thôi.

*

Thứ Bảy, ngày thi đại học. Sau một đêm mưa tầm tã, mặt đất phản chiếu được cả bầu trời xanh thẳm và vầng dương rực rỡ. Thi Sương Cảnh vẫn thức dậy từ 6 giờ sáng, nấu cho mình tô mì 100 điểm với một lạp xưởng và hai trứng. Hôm nay hiếm khi La Ái Diệu không ngủ nướng mà đưa Thi Sương Cảnh đến tận trường để lên xe buýt.

Đương lúc thảng thốt, Thi Sương Cảnh sực hiểu vì sao người khác lại đánh giá cậu là “vô tư”, bởi cậu nhận ra rằng mình hoàn toàn không hề căng thẳng. Điều này chẳng liên quan đến việc cậu có thể thi được bao nhiêu điểm, có ai để dựa dẫm hay không. Cậu thực sự không căng thẳng chút nào, thậm chí còn có phần hưng phấn, muốn bóc túi mù thi cử, biết đâu bốc trúng đề mình biết làm thì sao?

Thi Sương Cảnh lên xe trường, tìm chỗ ngồi gần cửa sổ, cậu vẫy tay với La Ái Diệu, ý bảo “Trưa nay gặp lại nhé”. La Ái Diệu chưa đợi xe trường lăn bánh đã rời đi luôn, rất giống tác phong của hắn. Nhưng 15 phút sau, Thi Sương Cảnh bỗng nghe thấy tiếng xe mô tô, trong tầm mắt xuất hiện một chiếc mô tô quen thuộc, người đội mũ bảo hiểm ra dấu tay với cậu. Lại 15 phút sau, tất cả đã có mặt đông đủ, xe trường khởi hành. Các phụ huynh kích động hò hét, cầu chúc thí sinh gặp bài nào cũng biết làm, khoanh bừa câu nào cũng đúng hết. 3 phút sau, chiếc mô tô xanh ở bên cạnh cũng lên đường, nhanh chóng bắt kịp xe trường.

Đến cổng vào huyện, các thí sinh xôn xao rộn ràng, Trương Quốc Cường dặn mọi người kiểm tra lại thẻ dự thi, đừng làm rơi trên xe. Thi Sương Cảnh vô thức nhìn xung quanh, ánh mắt tìm kiếm La Ái Diệu. Chẳng mấy chốc, cậu đã trông thấy bóng dáng cao gầy ở phía xa. La Ái Diệu cách xa đoàn người, song vẫn giơ ngón cái thật cao với cậu, ý là “Tôi tin tưởng em”.

La Ái Diệu là Phật Tử, đáng lẽ phải có ngàn vạn loại pháp bảo giúp một học sinh cấp ba đạt được điểm số mong muốn, song hắn sẽ không làm vậy, Thi Sương Cảnh cũng sẽ không làm vậy. Khi ánh ban mai mới lờ mờ, Thi Sương Cảnh đã tháo chuỗi huyền châu mắt Phật trên cổ xuống, trả cho La Ái Diệu, cậu muốn đi thi một cách trong sạch. Thay thế cho chuỗi huyền châu mắt Phật bị tháo xuống, mắt Phật chân chính dõi theo bước cậu vào trường thi. La Ái Diệu đã quen với việc không nhìn thấu tương lai của Thi Sương Cảnh, bởi vì xem tương lai của Thi Sương Cảnh chẳng khác nào xem tương lai của chính mình. Bởi vì cùng cậu chờ đón tương lai, cho nên tương lai chính là hiện tại, không còn chữ “chờ” nữa, bước từng bước trên con đường, sẽ không vội vàng, cũng sẽ không lo lắng.

Gió nổi lên rồi. Ngày hè mát dịu, đây là điềm lành thuộc về Thi Sương Cảnh.

Bình Luận (0)
Comment