Chương 173: Đại trí giả ngu • Thi đại học đại tác chiến – 2

Thi văn quả thực chẳng có gì đáng nói. Ngữ văn là môn sở trường của Thi Sương Cảnh, cảm ơn kỳ thi đại học đã xếp ngữ văn là môn thi đầu tiên, cậu dùng hai tiếng thi văn để làm quen với cảm giác căng thẳng của kỳ thi đại học.
Làm văn xong thì vẫn còn 10 phút, cậu lật giấy thi về mặt trước, kiểm tra mã đề và thông tin cá nhân trong phần niêm phong, sau đó soát lại bài làm một lượt xem có bỏ sót hay viết sai chỗ nào không. Tờ giấy thi dày dặn sờ vào vẫn quen thuộc đến thế, Thi Sương Cảnh ngỡ như đây không phải thi đại học mà chỉ là một cuộc thi thử nữa thôi. Trong trường thi vẫn có người đang múa bút thành văn, cố viết nốt hai dòng cuối cùng, cũng có người giống như Thi Sương Cảnh, chỉ im lặng chờ thu bài.
Hôm nay trí óc cậu vô cùng thanh tĩnh, lòng chẳng hề có tạp niệm, thậm chí còn mang tâm thái như thiền định. Chuông báo nộp bài reo vang, các thí sinh lục tục dừng bút, thầy cô bắt đầu thu bài. Cửa sổ mở rộng, không khí đối lưu, Thi Sương Cảnh lại lần nữa hít sâu, để cho không khí trong lành tràn vào khoang phổi. Giám thị kiểm kê bài thi và đề thi, xác nhận đã thu lại toàn bộ giấy nháp, sau đó nhắc nhở thí sinh nhớ mang theo thẻ dự thi, bây giờ có thể xếp hàng rời khỏi trường thi rồi.
Các thí sinh ồn ào nhốn nháo trên hành lang, Thi Sương Cảnh bị đưa đẩy xuống lầu, đến sân thể thao rộng rãi, mọi người liền ùa ra cổng trường như đàn kiến. Cậu xác nhận mình đã cất kỹ thẻ dự thi, không buồn nghe các thí sinh khác đối chiếu đáp án mà đi thẳng ra cổng trường. Chiều cao lẫn ngoại hình của La Ái Diệu đều nổi bật, Thi Sương Cảnh nhận ra hắn giữa đám đông, thành công hội hợp với hắn, hai người cùng đập tay nhau.
Cả hai sải bước tới bãi đỗ xe. La Ái Diệu quả là thông minh vì đã đỗ xe giành chỗ từ sáng hôm qua, hôm nay bãi đỗ xe này chật như nêm cối, xe cộ vào không được mà ra cũng chẳng xong, nhiều phụ huynh cũng có ý định giống La Ái Diệu nhưng đã chậm mất một bước. Hắn thậm chí còn chiếm chỗ đỗ xe tốt nhất dưới bóng cây, thuận tiện che nắng hóng mát.
Hai người đều ngồi vào ghế sau, La Ái Diệu bày từng khay trong cặp lồng giữ nhiệt ra. Lưu Thiến chuẩn bị ba món một canh, đựng trong cặp lòng giữ nhiệt, màu sắc nom cực kỳ ngon mắt. La Ái Diệu đã lắp thêm một chiếc bàn nhỏ ở ghế sau để tiện cho Thi Sương Cảnh dùng bữa.
Thi Sương Cảnh yên lặng ăn cánh gà, chẳng có gì để kể, cậu chỉ tập trung ăn thôi, ăn cơm mới quan trọng. La Ái Diệu không quấy rầy cậu mà ngồi lên ghế lái đằng trước lướt điện thoại. Thi Sương Cảnh đang đói nên đánh chén rất nhanh gọn, xơi hết ba món một canh và một bát cơm vào bụng, sau đó no nê tựa vào ghế. Sau mấy phút nghỉ ngơi, cậu thu dọn cặp lồng, cẩn thận dùng khăn ướt lau chiếc bàn nhỏ, cất cặp lồng đi rồi xuống xe, để cặp lồng vào cốp sau và vứt rác luôn. Cậu vào trong xe, lần này thì ngồi ở ghế phụ.
“Phật Tử, anh Phật Tử, La Ái Diệu, cho em mượn hai tay anh đi.” Thi Sương Cảnh cất giọng thành khẩn.
La Ái Diệu tuy khó hiểu nhưng vẫn chìa hai tay ra.
Thi Sương Cảnh cầm lấy tay hắn, nhắm mắt lại, song cậu không cầu nguyện mà chỉ hưởng ké một chút tiên khí, Phật khí của La Ái Diệu mà thôi. Thần toán học hãy hiển linh hiển linh hiển linh! Ai bảo La Ái Diệu giỏi toán như thế chứ.
Buông tay hắn ra, Thi Sương Cảnh rầu rĩ nói: “Chiều nay thi toán, em nên ngủ một giấc hay nên xem làm những bài làm sai nhỉ?”
“Ngủ đi, 3 giờ chiều vào thi, hiện tại mới 12 giờ 20 phút thôi.” La Ái Diệu mở ngăn kéo phía trước, ném miếng che mắt bằng tơ tằm lên đùi cậu, “2 giờ tôi sẽ đánh thức em dậy, em vẫn có thể xem lại bài sai một lát.”
Thế là Thi Sương Cảnh đeo miếng che mắt lên, ngả ghế ra sau, ngủ thẳng một mạch. Cửa sổ xe hé ra hai khe hở, hơi lạnh của điều hòa và không khí trong lành giao xen nhau. La Ái Diệu làm việc thỏa đáng chẳng có chỗ nào để chê, thảo nào hôm qua thoả Thi Sương Cảnh cầm lòng không đặng mà gọi hắn là bố. Nhìn ra ngoài qua lớp cửa xe, có thể thấy những ông bố vô tâm ở khắp mọi nơi, còn người yêu như La Ái Diệu thì không phải bố mà hơn cả bố.
*
2 giờ 40 phút chiều, Thi Sương Cảnh bước vào phòng thi, có một khoảnh khắc cậu chẳng nhớ nổi công thức, suy luận, dạng đề gì nữa. Đây không phải là biểu hiện của lo lắng, sợ hãi, mà là trải nghiệm giống như chìm vào biển sâu. Quá đắm chìm, quá mông lung, chẳng sợ hãi, chẳng hay biết gì. Thi Sương Cảnh đạt 92 điểm trong lần thi tháng cuối cùng cơ mà, cậu phải tin tưởng chính mình.
Từ 3 giờ đến 5 giờ là thời gian thi toán. Tiếng lật giấy còn lớn hơn cả lúc thi văn, trong từng cái lật qua lật lại ấy là sự bế tắc, lo sợ, căng thẳng của các học sinh…… Thi Sương Cảnh nhận thấy đề toán lần này hơi khó, vừa bắt tay vào làm bài lớn là đã có cảm giác trở ngại rồi. Bình tĩnh, thở đều, không làm được thì đổi câu khác. Cậu thuần thục xác nhận chuyển động của kim đồng hồ trên tường, lướt qua toàn bộ đề một lượt, không lạc quan cho lắm. Cậu bắt đầu làm từ bài dãy số mà mình giỏi nhất, cố hết sức mà làm thôi. Còn bài trắc nghiệm và điền vào chỗ trống ở mặt trước…… Hai phút cuối trước khi nộp bài, cậu khoanh bừa đáp án, mấy bài này cậu đều không tính được đến cuối, không thể cho ra con số và lựa chọn chính xác, đành phải chọn theo ánh mắt và trực giác của mình. Cứ vậy thôi.
Cảm giác khủng hoảng khi thi toán còn gấp mấy lần thi văn. Thi Sương Cảnh cứ ngơ ngơ ngác ngác đến tận khi hết giờ. Tiếng đối chiếu đáp áp liên tiếp vang lên, tuy lo lắng về bài thi nhưng linh hồn và cơ thể của Thi Sương Cảnh cứ như tách lìa ra vậy, cơ thể cậu nặng trĩu, còn linh hồn thì lơ lửng phía sau, nói chung là cảm giác thi kém không hề tác động được đến bản thể tinh thần của cậu.
Các thí sinh phải ngồi xe trường về khu Lệ Quang, Trương Quốc Cường kiểm tra sĩ số, đám nhóc trong xe đều ủ ê chán chường, ngay cả những học sinh bình thường chẳng quan tâm chuyện thi cử cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí này. Mọi người cúi đầu lướt điện thoại, có người nhận xét đề toán năm nay khá khó, đã lên cả hotsearch luôn rồi. Thi Sương Cảnh đeo tai nghe nghe nhạc, thi xong là quên, cậu tuyệt đối không đối chiếu đáp án vào lúc này, ảnh hưởng tâm trạng đi thi lắm.
Chiếc mô tô kia vẫn luôn giữ khoảng cách thích hợp với xe trường, một trước một sau tiến về phía khu Lệ Quang.
Về đến nhà, Thi Sương Cảnh chẳng nói chẳng rằng, ôm mèo nhào lên giường. La Ái Diệu đến cô nhi viện lấy bữa tối nên về nhà muộn hơn cậu một chút.
Thi Sương Cảnh đã thay đồ ngủ, nằm ngửa trên giường, giơ một tay che mắt, không biết là đang ngủ hay đang nhắm mắt nghỉ ngơi. La Ái Diệu không quấy rầy mà cứ mặc cho cậu nghỉ. Thi Sương Cảnh chính là kiểu người như vậy, càng khó chịu thì càng im lặng, chỉ có thể chờ cho cậu tự điều chỉnh tâm trạng thôi. Bắp nằm trên bụng cậu, khỏi nhìn cũng biết nó hơi bị nặng cân rồi. Bắp ngoảnh đầu về phía La Ái Diệu, đôi mắt mèo nhìn chằm chằm hắn một hồi, sau đó nó lặng lẽ quay cái mặt mèo lại, nằm sấp xuống, không muốn chuyển ổ.
8 rưỡi tối, Thi Sương Cảnh mở mắt giữa căn phòng tối om. Cậu hoảng hồn, tưởng đã là nửa đêm rồi, vội nhìn đồng hồ, may quá may quá.
“Cơm tối ở trong bếp đấy, em tự hâm lại nhé.” La Ái Diệu đang tăng ca chép kinh mới của Phật Tử, có lúc hắn viết tay, có lúc lại gõ bàn phím lạch cạch, ghi trực tiếp vào file điện tử.
Lúc ăn tối, Thi Sương Cảnh vờ vô tình hỏi: “Lỡ em thi kém thì sao?”
“Thì học cao đẳng.”
“Thế lỡ không đậu nổi cao đẳng thì sao?”
“Trừ phi em bỏ thi cả hai môn ngày mai, không thì còn lâu mới trượt cao đẳng.”
Thi Sương Cảnh cảm giác đầu lưỡi tê tê, bỗng dưng đâm ra căng thẳng, chẳng nếm được vị gì cả. Cậu nói: “Khổ công anh dạy toán cho em, còn dạy lâu như thế nữa…… Em thực sự đã cố hết sức rồi.”
“Thi Sương Cảnh, bây giờ em đừng nghĩ gì cả. Vẫn chưa có điểm, mọi thứ vẫn chưa ngã ngũ đâu.” Lâu rồi La Ái Diệu mới chuyển sang giọng điệu của thầy La, “Thi xong môn nào thì quên môn ấy đi, kiên trì thi cho xong môn cuối cùng. Ngày mai thi xong là em được nghỉ ngơi rồi. Em không chờ mong kỳ nghỉ hè sao? Đây sẽ là kỷ nghỉ hè dài nhất, vui nhất trong đời em đấy.”
Thi Sương Cảnh đặt đũa xuống, cất giọng yếu ớt: “Ôm em đi. Anh ôm em là em sẽ phấn chấn lại ngay.”
La Ái Diệu vẫn ngồi bất động trên bàn, Thi Sương Cảnh chờ đợi mãi, rồi cậu bỗng nhiên được ôm thật chặt, hai cánh tay bao bọc lấy cậu như thể muốn trói cậu lại. Người sau lưng sở hữu vóc dáng cao lớn, chuỗi bảo thạch vang tiếng leng keng…… La Ái Diệu dùng pháp thân ôm chầm Thi Sương Cảnh vào lòng, cậu giật cả mình, bấy giờ mới ý thức được sự chênh lệch hình thể rõ rệt giữa mình và pháp thân của La Ái Diệu.
Cậu giãy giụa liên hồi, không dám tỏ ra đáng thương nữa, miệng kêu oai oái “Không cần nữa không cần nữa, em ổn rồi em ổn rồi”. Lúc này nhân thân của La Ái Diệu mới khép laptop lại, bảo là đêm nay hắn sẽ ôm Thi Sương Cảnh ngủ, còn bây giờ xin đừng làm trò sến súa nữa.
*
Ngày thi đại học thứ hai, buổi sáng thi tổ hợp tự nhiên, buổi chiều thi tiếng Anh.
Có lẽ bài thi toán hôm trước đã giáng cho Thi Sương Cảnh một đòn phủ đầu, sáng sớm vừa thức dậy là cậu đã cắm cúi lật lại vở ghi bài sai, lên xe xem, xuống xe cũng xem, hoàn toàn chẳng buồn đoái hoài tới ai.
Vào trường thi, trong lòng cậu vẫn canh cánh bất an, tuy nhiên khi nhận được đề thi và xem qua một lượt, cậu lại cảm tưởng như được tiên nhân vỗ vào đỉnh đầu —— Có một câu lớn của đề hóa vừa khéo giống y hệt đề sai mà cậu mới ôn sáng nay! Chỉ đến lúc này thì trạng thái của cậu mới trở lại bình thường, chuông báo làm bài reo vang, cậu lấy lại bình tĩnh, bắt tay làm từ môn sinh học mà mình am hiểu nhất.
Lạ ghê, sao ngày thi thứ hai lại trôi qua nhanh như thế chứ? Mới giây trước còn đang điền họ tên vào bài thi mà giây sau đã làm xong và nộp bài rồi. Thi Sương Cảnh bần thần đi ra cổng trường theo dòng người như nước chảy, cậu tìm được La Ái Diệu, trở về bãi đỗ xe, ăn cơm rồi nghỉ trưa. Tiếp đó sẽ là môn thi cuối cùng rồi.
Nhiều ngày sau, Thi Sương Cảnh mới bộc bạch cho La Ái Diệu về cảm nhận và suy nghĩ của mình lúc ấy: “Lạ thật đấy, lúc thi tiếng Anh, em cảm giác như miệng mình đang nhai vỏ giấy vậy, vừa cứng vừa mềm, chẳng có vị gì cả, chắc vì lúc đọc đề miệng em cứ lẩm nhẩm như đang nhai vật gì đó…… Em làm bài nhanh thoăn thoắt đến nỗi bút muốn văng ra ngoài luôn, chỉ mong mau chóng làm xong để lao ra khỏi phòng thi. Trong phòng thi có rất nhiều người nộp bài trước giờ nên em cũng hơi hoảng, nhưng em biết là họ sốt ruột quá, không kiên nhẫn như em…… Em vẫn ngồi trên ghế, không thể vội vàng được. Em sửa lại vài câu điền vào chỗ trống, đến giờ em cũng chẳng biết rốt cuộc mình sửa đúng hay sửa sai, tiếng Anh hầu hết là câu trắc nghiệm, em không thuộc hết đáp án được. Trong mấy phút cuối, em liên tục kiểm tra số báo danh trên bài thi, cứ sợ mình ghi sai, còn sợ mấy môn trước cũng ghi sai. Kết thúc rồi. Cuối cùng cũng kết thúc. Hóa ra thi đại học là thế này. Em đã vượt qua được rồi.”
La Ái Diệu vẫn đáp lại bằng câu trêu chọc vừa bông đùa vừa dịu dàng: “Buông bỏ chấp niệm, lập địa thành Phật. Áp dụng với em thì chính là buông bỏ thi đại học. Đừng suy nghĩ nữa. Chớ để cuộc thi này trói buộc cả cuộc đời em.”
✿Tác giả có lời muốn nói:
Nhấn mạnh một lần nữa, kỳ thi đại học của Tiểu Cảnh dựa lên hình thức thi cũ, chỉ thi có hai ngày thôi.
Cũng xin chúc tất cả những người sắp trải qua hoặc đã trải qua kỳ thi đại học đều có thể thoát khỏi kỳ thi ấy nhé.