Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 174

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 174: Đại trí giả ngu • Thi đại học đại tác chiến – 3

Nên vượt qua đêm kết thúc kỳ thi đại học như thế nào đây? Hình như việc gì Thi Sương Cảnh cũng có thể làm, việc gì cũng sẵn sàng thử một phen, chỉ cần không l*m t*nh là được. Không phải vì cậu có ý kiến với việc lên giường, chẳng qua khi con người ta quá thả lỏng thì ngay cả h*m m**n nguyên thủy nhất cũng dẹp bỏ. Trước khi thi đại học, l*m t*nh được họ xem như cách giải tỏa áp lực, cần phải có thời gian để thay đổi cách nghĩ của họ đã.

Gần đây hương trước bàn thờ không hề tắt, chứng tỏ La Ái Diệu không hề “ngủ”. Đó là do hắn đang trùng tu pháp giới và bảo điện của mình, kinh pháp mà hắn ngộ ra lúc trước cần phải chuyển toàn bộ thành “ngôn ngữ” có thể hiểu được, phải biên soạn, chỉnh sửa lại lần nữa, kèm theo các nghi quỹ mới cần thiết để kiểm nghiệm…… La Ái Diệu bận rộn hệt như một giáo sư đại học vậy. Chỉ có mỗi Thi Sương Cảnh là hoàn toàn giải phóng. Vào cái đêm thi đại học xong, cậu rảnh ơi là rảnh. Cậu nằm tựa lên sô pha, dùng máy chiếu để xem bộ phim mà La Ái Diệu từng xem, nhưng chẳng đọc nổi chữ nào. Bắp vẫn ngồi xổm trước cửa sổ, thà ngắm sâu bọ chứ chẳng thèm chơi với cậu, trời nóng là nó không muốn lại gần ai.

Tóm lại là kỳ thi đại học kết thúc rồi!

Chuông báo thức vang lên đúng 6 giờ sáng, Thi Sương Cảnh chậm chạp ấn tắt báo thức và cũng vĩnh viễn loại bỏ nó. Cậu bỗng thấy hưng phấn, nhẹ nhõm như thể trút bỏ hết quần áo trên người vậy, nên làm gì đây nhỉ? Xoắn xuýt quá đi! Từ trước đến nay, sở thích và quan hệ xã giao của cậu luôn ít ỏi, vả lại cậu cũng không phải một người có kế hoạch, giờ tự dưng mất đi mục tiêu, sự mông lung của cậu còn nhiều hơn cả niềm vui sướng.

Lúc ăn sáng, La Ái Diệu ung dung bảo: “Đi thi bằng lái đi.”

Thi Sương Cảnh sững sờ. Cậu vừa mới thi đại học xong mà! Sao lại ngay lập tức lao vào cuộc thi khác tiếp theo chứ?!

La Ái Diệu đọc được suy nghĩ của cậu, thản nhiên đáp: “Em lấy được bằng lái thì tôi sẽ mua xe cho em.”

“Cuối tháng mới công bố điểm, em có nên chơi cho thỏa thích trước khi có điểm không nhỉ?” Thi Sương Cảnh không hứng thú với xe cộ lắm, cậu vẫn thích làm hành khách hơn, nhưng cậu sợ La Ái Diệu giao việc cho mình nên đành tìm phương án thay thế, “Như là ra ngoài đi du lịch chẳng hạn……? Em vẫn chưa ra khỏi tỉnh bao giờ.”

La Ái Diệu không phản đối, hắn trút bỏ thân phận “thầy La”, để cho Thi Sương Cảnh tự quyết định, muốn đi đâu thì cứ chọn. Thi Sương Cảnh thi đại học xong rồi, sắp tới đây hắn sẽ phải tìm về trạng thái của “Phật Tử”. Hôm nay La Ái Diệu trả lời có vẻ hơi hờ hững, Thi Sương Cảnh mà hỏi thì hắn sẽ nói thật. Nếu ví von thì hiện tại não bộ của hắn đang vận hành chương trình ở tốc độ cao, bộ nhớ trong gần đầy rồi nên tài nguyên dành cho việc giao lưu hàng ngày sẽ hơi thiếu. Tuy nhiên Thi Sương Cảnh muốn đi du lịch thì La Ái Diệu sẽ không làm cậu cụt hứng, dù sao cuộc sống của họ vẫn còn rất dài mà.

Giữa thi bằng lái và đi du lịch, Thi Sương Cảnh lựa chọn đi ngủ. Cơn buồn ngủ bất chợt đã đánh gục cậu, đầu óc vừa nghĩ tới chuyện khác là nhói đau. Tác động của việc thi đại học từ từ kéo đến, Thi Sương Cảnh nằm ở nhà suốt ba ngày, cứ rời giường là đau đầu mà không rời giường cũng đau đầu, đồ ăn toàn mua bên ngoài về. Lưu Thiến có ghé thăm cậu, duy chỉ trong hai tiếng ấy là cậu nghiêm chỉnh ngồi vào bàn, nom vẫn còn ra dáng.

Kỳ hạn ba ngày đã đến, bấy giờ Thi Sương Cảnh mới chọn xong địa điểm du lịch. La Ái Diệu nhận ra cậu đã chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc phải bàn chuyện rồi, hắn bèn gập laptop, tập trung nhìn Thi Sương Cảnh chăm chú, chờ cậu lên tiếng.

“La Ái Diệu, chúng ta đến bờ biển đi!”

*

Thế là, ngày thứ năm sau khi kết thúc kỳ thi đại học, máy bay hạ cánh xuống Tam Á. Thi Sương Cảnh lần đầu tiên ra khỏi tỉnh, lần đầu tiên đi máy bay, lần đầu tiên đến bờ biển, lần đầu tiên hẹn hò du lịch…… Tất cả đều gói gọn trong chuyến du lịch tốt nghiệp này. Tam Á tháng 6 như cái hồng hấp, mùa mưa áp thấp nóng ẩm, không đến mức có bão song thời tiết cũng chẳng chiều lòng người cho lắm. Chẳng lẽ hết chỗ để đi rồi ư? Cũng chịu thôi, bởi vì Thi Sương Cảnh chưa từng thấy biển bao giờ, bởi vì La Ái Diệu cũng có yêu cầu về địa điểm du lịch.

Thứ nhất, La Ái Diệu không đến khu tập trung Mật giáo Tây tạng, cho nên hắn sẽ không đi về phía Tây của tỉnh S. Cũng không đi Tây Bắc được, hiện tại hắn rất kiêng kỵ khu vực đó. Nếu đi biển thì La Ái Diệu tạm thời không đi Phúc Kiến, do năm nay tín đồ ở Phúc Kiến vừa đến cúng bái hắn xong, đi đến đó cứ có cảm giác bị giục làm việc chứ không giống đi nghỉ dưỡng. Vì lý do thời gian nên Thi Sương Cảnh không kịp làm hộ chiếu và visa, không đi biển nước ngoài được. Cậu muốn xuống nước, muốn tiếp xúc với đại dương, cuối cùng chỉ có thể chọn Tam Á. Dù mưa thì cậu cũng chấp nhận, chỉ cần không có bão là được.

Con người vừa nhạy cảm vừa trì độn trước sự thay đổi đột ngột của hoàn cảnh, nhạy cảm vì uy lực bùng nổ của tất cả chi tiết mới mẻ, trì độn vì những sự vật mà mình cảm thấy mới lạ trong ngày đầu tiên sẽ trở nên bình thường trong ngày thứ hai.

Du lịch tốt nghiệp không nằm trong kế hoạch ban đầu nên Thi Sương Cảnh cũng không kỳ vọng quá lớn. Du lịch tốt nghiệp thì nên có cảm giác “tốt nghiệp” đúng không nhỉ? Chẳng hạn bạn học, bạn thân, kế hoạch du lịch thật dài, món ngon phải ăn, địa điểm phải đến…… Phải trút bỏ áp lực, trút bỏ căng thẳng sau kỳ thi, trút bỏ sự mông lung về tương lai…… Nhưng dường như Thi Sương Cảnh chỉ làm được về mặt hình thức thôi. Vì chẳng có gì làm nên mới đi du lịch. Vì không muốn học lái xe dưới tiết trời ba bảy ba tám độ nên mới đi du lịch. Hơn nữa đối với một người hoàn toàn chẳng có kinh nghiệm du lịch thì du lịch rốt cuộc có ý nghĩa gì? Những cảm xúc phức tạp và kỳ diệu ấy đan xen với nhau, khi đến nơi, Thi Sương Cảnh vẫn đắm chìm rất lâu trong cảm giác lâng lâng như say máy bay ấy.

So với cậu thì La Ái Diệu còn giống con người hơn, còn bình thường hơn, điều này khiến cậu băn khoăn: La Ái Diệu đã học cách “đối nhân xử thế” như thế nào nhỉ? Chẳng lẽ sống lâu hơn một ngàn năm nghĩa là có kinh nghiệm làm người phong phú hơn thật ư?

La Ái Diệu vừa lái xe thuê về khách sạn, vừa nghĩ thầm: Tôi cũng chẳng biết đâu. Tôi chỉ biết vào lúc này con người sẽ làm gì thôi. Trình tự mà đúng thì trải nghiệm cũng hoàn thành hơn phân nửa rồi. Còn lại phần “trải nghiệm” thực sự thì ai mà nói chắc được?

Hãm trong không khí oi bức ẩm ướt vùng nhiệt đới, Thi Sương Cảnh lại bắt đầu mê man với tốc độ chảy trôi của thời gian. Buổi trưa đến Tam Á, vừa hạ cánh là về thẳng khách sạn, cậu hoàn toàn chẳng dám rời phòng, mỗi lần ra khỏi cửa là như bị trùm túi nylon lên đầu, nóng không thở nổi.

Thi Sương Cảnh nằm trên chiếc giường lớn của khách sạn, thốt ra thắc mắc từ tận đáy lòng: “Sao anh không ngăn em? Sao lại nóng thế này!”

Lúc ấy La Ái Diệu đang ngồi sửa soạn quần áo và đồ dùng trong va li, hắn chậm rãi đáp: “Tội gì phải khiến em mất hứng chứ? Thời tiết bên ngoài rất đẹp, cả bãi tắm chỉ có một khách sạn này thôi, chẳng phải là hợp ý em sao?”

“La Ái Diệu à, chắc chắn em bị anh chiều hư rồi.”

“Người bị chiều hư sẽ không nói thế đâu.”

Mùa hè ở tỉnh S cũng nóng, hóa ra nhiệt độ ở các nơi khác lại khác biệt lớn đến vậy. Thi Sương Cảnh nhìn hơi nóng ngoài cửa sổ mà đâm ra nao núng, cảnh biển qua ô cửa sổ lại hệt như ngọc bích, trên bờ biển chỉ có vài bóng người lác đác, đều là khách của khách sạn này đang chơi các hoạt động do khách sạn tự tổ chức. Đã đến nước này thì đành phải bất chấp khai chiến với thời thiết oi bức thôi! Ngay cả đồ bơi và kem chống nắng cũng là cậu mới mua hôm nay, cậu và La Ái Diệu về cơ bản chỉ đi người không đến.

Chỉ khi nghĩ đến khả năng phải lộ da thịt, Thi Sương Cảnh mới sực nhớ tới cơ thể song tính của mình. Đầu tiên là bể bơi trong nhà, rồi đến bể bơi ngoài trời, cuối cùng mới là bờ biển, cậu dần dần quen với cảm giác bôi kem chống nắng và mặc quần bơi. Để giải nhiệt, lần nào ra ngoài là Thi Sương Cảnh cũng đâm đầu vào bể bơi. Kể cũng lạ, Thi Sương Cảnh biết bơi, cảm ơn Lưu Thiến đã cho trẻ con trong cô nhi viện đi học bơi, nhờ vậy mà cậu mới không sợ khi ngâm mình trong hồ bơi vô cực gần bờ biển.

La Ái Diệu luôn núp dưới tán ô, liên tục cắm mặt vào laptop, lúc nào ở đâu cũng có thể tiến vào trạng thái nghiên cứu kiểu này. Có lúc Thi Sương Cảnh bảo hắn đừng đi theo mình nữa, làm việc trong phòng điều hòa dễ chịu hơn cơ mà? Nhưng nếu nhân thân của La Ái Diệu không đến thì pháp thân sẽ đi theo cậu. Pháp thân xuất hiện ở những nơi không ngờ tới, y như là quỷ mị vậy, có khi là dưới tàng cây, có khi là cạnh hồ nước, có khi là sau bức tường thủy linh. Thi Sương Cảnh bị nhìn chằm chằm đến phát sợ, từ đó không hề nhắc lại chuyện “đừng đi theo” với La Ái Diệu nữa.

Sau khi Thi Sương Cảnh đã hoàn toàn quen thuộc với nước, họ liền tham gia hoạt động lặn bằng bình dưỡng khí vào buổi sáng. Huấn luyện viên hỏi mọi người có biết bơi không, Thi Sương Cảnh gật đầu nói có, La Ái Diệu thì bình tĩnh nói không. Thi Sương Cảnh trố mắt ngạc nhiên, La Ái Diệu vẫn tỉnh bơ, huấn luyện viên nói không biết bơi cũng có thể lặn được, nhưng Thi Sương Cảnh liên tục xua tay, không được, không thể đặt cược tính mạng được.

La Ái Diệu khéo léo an ủi Thi Sương Cảnh: Dù sao tôi cũng sẽ không chết đâu.

Thi Sương Cảnh: Sao lại nói thế? Em lo lắng cho anh là lẽ thường tình mà?

La Ái Diệu: Nước biển ở đây nông lắm, còn có huấn luyện viên nữa mà, gác lại nỗi lo của em đi. Đừng áp đặt kiểu cách của con người lên tôi, tôi sẽ cảm thấy kỳ cục đấy.

Thi Sương Cảnh: “Áp đặt kiểu cách của con người lên anh” tức là sao?

La Ái Diệu: ……

La Ái Diệu: Thôi, coi như tôi chưa nói gì.

La Ái Diệu: Người chết đuối toàn là người biết bơi đó thôi, chúng ta cứ nghe theo chỉ đạo của huấn luyện viên là được.

La Ái Diệu: Đến lúc xuống nước thật thì em chớ có sợ đấy, tôi lo em lại cầu xin tôi đưa em lên bờ ấy chứ.

Thi Sương Cảnh: Có huấn luyện viên ở đây mà, em có cầu xin thì cũng cầu xin huấn luyện viên à nha. Anh bôi kem chống nắng chưa? À phải, anh đâu phải con người. Em mặc kệ anh đấy.

La Ái Diệu: Sao chúng ta cứ suốt ngày cãi cọ vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này nhỉ, thật khó hiểu.

Thi Sương Cảnh: Anh thông minh như thế mà còn hỏi em làm gì?

Huấn luyện viên lúng túng, hiện đang là mùa vắng khách nên chỉ cần dạy hai vị kháh này thôi, nhưng sao khách hàng chẳng nói gì cả? Rốt cuộc họ có quen biết nhau hay không? Ủa khoan, họ ở cùng một phòng mà? Thôi kệ đi, cười một cái là được rồi.

✿Tác giả có lời muốn nói:

Du lịch tốt nghiệp đương nhiên cũng nằm trong phần “Thi đại học đại tác chiến” rồi! Đến khi nhận giấy thông báo trúng tuyển thì mới kết thúc phần này nha!

Bình Luận (0)
Comment