Chương 175: Đại trí giả ngu • Thi đại học đại tác chiến – 4

Chuyến du lịch tốt nghiệp kéo dài tổng cộng năm ngày bốn đêm, cần phải để cho Thi Sương Cảnh chơi thỏa thích, chơi đến mức không còn chấp niệm với biển nữa mới thôi. Một ngày xuống nước ba lần, tuy đã bôi kem chống nắng nhưng cậu vẫn bị mặt trời làm cháy sạm cả người. Cậu tản bộ trên bờ cát, sau 10 giờ sáng nhiệt độ nước đã thích hợp để xuống biển, từ 12 giờ trưa đến 2 giờ chiều thì quá nóng không bơi được, từ 4 giờ chiều đến 6 giờ chiều mặt trời đã bớt chói chang, ánh chiều tà rọi xuống bờ cát mịn còn vương hơi ấm, bóng đêm lờ mờ, gió biển oi nồng.
Hôm ấy Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu cùng nhau đi lặn, thực ra có biết bơi hay không cũng như nhau, nửa đầu chìm xuống nước là tai đã ong ong rồi, bong bóng nổi ùng ục như thể linh hồn đang hô hấp dưới biển, huấn luyện viên nói họ có thể thấy được san hô, nhưng Thi Sương Cảnh chỉ thấy rất nhiều cá, cơ man là cá nhỏ. Đá ngầm dưới đáy biển vô cùng sắc nhọn, cảm giác đeo chân vịt rất đỗi kỳ cục. Thi Sương Cảnh ngửa đầu, nhô cằm lên khỏi mặt nước, nhận ra họ đã cách bờ rất xa. Cậu chẳng còn lòng dạ nào thưởng thức phong cảnh nữa, chỉ mải tìm kiếm La Ái Diệu và huấn luyện viên. Có người ở dưới nước cầm tay cậu, cậu lại chui vào trong nước, nhiệt độ cơ thể lạnh buốt của La Ái Diệu vẫn lạnh kể cả dưới biển, ánh lam của đại dương giống như ánh lam trong trẻo mà La Ái Diệu vẫn thường sử dụng, chẳng mấy chốc Thi Sương Cảnh đã bình tĩnh lại.
Trong lúc trò chuyện trước giờ ngủ, cậu nghe La Ái Diệu kể rằng: “Từng có lần tôi định đưa pháp thân Mật tông của mình xuống đáy biển…… Nói cách khác, tôi cũng xuống biển, dựng bảo điện của mình trong môi trường giống như biển, để pháp giới chìm trong biển…… Ngăn cách với thế gian, khỏi phải lo lắng về sự thay đổi và tai họa của thế giới loài người, vậy là tín đồ chỉ cần đi tàu ra biển thờ phụng tôi, vừa khéo bảo vệ môi trường. Bọn họ cứ ném tế phẩm phạm lỗi xuống biển là xong. Ở dưới biển, sẽ chẳng có kẻ nào quấy rầy tôi. Tuy nhiên nếu tôi muốn lên bờ thì lại phải tốn khá nhiều thời gian. Hiện giờ tôi đã xác nhận rằng mình không thích nước cho lắm, quá ẩm thấp và u ám. Dưới đáy biển cũng chẳng có gì cả.”
Giường trong khách sạn có kích cỡ rộng lớn, đủ cho kẻ cao ráo như La Ái Diệu trượt xuống mà chẳng rớt khỏi giường. Hai người l*m t*nh xong, Thi Sương Cảnh thở hổn hển, La Ái Diệu quen nếp vùi mặt vào ngực cậu, cậu bèn ôm lấy đầu hắn. Thi thoảng nâng mặt La Ái Diệu lên dưới ánh đèn ngủ, cậu sẽ cảm thán lần thứ 1001 rằng đúng là mình đã bị gương mặt này mê hoặc, dù sao con người cũng chẳng thể nào khước từ những thứ đẹp đẽ mà.
Họ tán gẫu vài chuyện vu vơ, Thi Sương Cảnh nghe La Ái Diệu kể thuở xưa hắn luôn thức dậy từ 3 giờ sáng, khi mặt trời mọc là hắn đã làm việc được một lúc lâu rồi. Ngủ chỉ là hành động giả mà hắn bắt chước theo con người, đôi khi hắn cảm thấy càng bắt chước thì mình sẽ càng gần kề với con người hơn, như thể một ngày nào đó hắn thực sự sẽ trở thành người vậy. Nhưng chỉ cần đột nhiên thay đổi suy nghĩ thì hắn lại hoàn toàn không phải con người nữa, không thể nào giả vờ được nổi.
Thi Sương Cảnh đáp vài câu ừ ừ ồ ồ cho có lệ, cậu nghĩ bụng, đúng vậy, từ lúc La Ái Diệu cố gắng tạo ra pháp thân dạng người để cho Thi Sương Cảnh có thể “nhìn thấy”, từ lúc Thi Sương Cảnh thực sự thấy được pháp thân dạng người đó, cậu càng chắc chắn rằng La Ái Diệu không phải con người. Phải biết rằng pháp thân dạng người đẹp đẽ vô ngần ấy không hề có gương mặt. Nghĩ tới chuyện dưới lớp lụa xanh phủ đầy kinh văn không hề có gì cả, cậu chỉ muốn rùng mình.
Ban ngày La Ái Diệu lái xe chở Thi Sương Cảnh đi quanh đảo hóng gió, hắn thường xuyên giảng giải cách khởi động xe như thế nào, lúc nào cần kéo phanh tay, phải vượt xe ra sao, nhớ giữ khoảng cách nhất định với xe lớn…… La Ái Diệu nói rất chăm chú, cứ như Thi Sương Cảnh nhất định sẽ hiểu được vậy. Thi Sương Cảnh chống cằm nghe câu được câu chăng, một tháng sau đi thi, cậu thực sự đã nhớ được những kiến thức lái xe mà La Ái Diệu dạy mình.
Ngày chuẩn bị rời Tam Á, Thi Sương Cảnh rủ La Ái Diệu đi ngắm mặt trời mọc. Cậu quả thực không thể xem thường cái người mà trước hai mươi chín tuổi vẫn luôn thức dậy vào 3 giờ sáng mỗi ngày. Lúc Thi Sương Cảnh thức giấc thì La Ái Diệu đã rửa mặt xong xuôi, thậm chí cậu còn dậy muộn nữa. Cậu gãi mái tóc rối, thay quần áo rồi dắt La Ái Diệu chạy xuống lầu. Thi Sương Cảnh muốn ngắm nhìn khoảnh khắc mặt trời mọc lên từ mặt biển, khoảnh khắc hoàn mỹ vừa vặn ấy. Họ băng qua bãi cỏ mênh mông của khách sạn rồi giẫm lên bờ cát mềm mại, La Ái Diệu bảo Thi Sương Cảnh ngẩng đầu lên, vầng dương màu đỏ cam tựa như một giọt mực nước nhỏ vào lớp vải vẽ ẩm ướt, cũng nhỏ vào trong mắt Thi Sương Cảnh. Cậu ngắm nhìn đến ngẩn ngơ, La Ái Diệu thì giơ điện thoại lên.
Bắt đầu từ hôm ấy, La Ái Diệu tập thành thói quen ghi chép. Tàng kinh các của hắn lưu trữ cả ngàn vạn kinh sách, tại sao hắn không thể tự tạo nên mật kinh của chính mình? Ai nói mật kinh bắt buộc phải là những văn tự đạo lý hay chú ngữ mê sảng? Vì sao không thể là một đoạn video khiến hắn rung động? Vì sao không thể là vô vàn hồi ức? Sở dĩ gọi là “mật”, chính vì không thể nói cho người ngoài, dù nói cũng chưa chắc họ sẽ hiểu, đó là mật pháp chỉ có tác dụng với hắn mà thôi.
Quá khứ sẽ không quay trở lại, Phật có thành trụ hoại không của Phật, nghe nói sau bốn kiếp luân hồi còn có bốn kiếp nữa, nhưng theo La Ái Diệu thấy thì tất cả Phật hiện nay đều đang trong giai đoạn “thành”, nghe có vẻ giống một quan niệm thời không luân hồi, nhưng ở giai đoạn hiện tại thì vẫn là tuyến tính. Nếu là tuyến tính thì ý nghĩa của hồi ức chính là liên tục tích lũy, chồng chéo tầng tầng lớp lớp lên nhau, La Ái Diệu biến những hồi ức hạnh phúc ấy thành sợi chỉ vàng để thêu áo cà sa. Hắn được vui vẻ như một con người, và trong niềm vui đó là sự ảo diệu không nói thành lời, chỉ có bậc thánh nhân mới thấu tỏ được…… Tựa chuỗi domino đổ xuống vô tận, La Ái Diệu đắm chìm trong niềm hạnh phúc ấu trĩ đó, vui sướng cứ như thuở đầu được nghe pháp vậy. (Thành (sinh ra), trụ (phát triển), hoại (suy yếu), không (tiêu tan) là bốn giai đoạn của một kiếp mà mỗi thế giới đều trải qua và liên tục lặp đi lặp lại.)
*
Trở lại thành phố D rồi về khu Lệ Quang, Thi Sương Cảnh vừa vào nhà đã bị Bắp mắng sa sả, nó kêu meo meo không ngừng nghỉ, đuôi vểnh thật cao, còn run run xù lông, chẳng biết là tức giận hay hưng phấn. Thi Sương Cảnh quả thực đã bị cái nắng Tam Á nướng khét, cậu về nhà soi gương mới phát hiện mình đen đi không ít, thậm chí da còn vẫn còn nong nóng, không biết có bị phơi nắng hỏng luôn rồi không.
Sau chuyến đi chơi, Thi Sương Cảnh lại nghỉ thêm vài ngày rồi mới cầm tờ quảng cáo của trường dạy lái để đi đăng ký học lái xe. Kể cũng buồn cười, cậu là người hướng nội, nhưng mà là kiểu vừa hướng hội vừa giàu năng lượng, cứ luôn âm thầm kiếm việc cho mình làm. Tranh thủ lúc cậu không có nhà, La Ái Diệu xem các video livestream hướng dẫn chọn trường đại học và điền đơn nguyện vọng, phải học tập theo chiến lược này mới được.
Dần dà, Thi Sương Cảnh không còn né tránh chủ đề điểm thi nữa. Hóa ra cậu bận rộn là để mình không nghĩ về chuyện thi được bao nhiêu điểm. La Ái Diệu quang minh chính đại nghe livestream tư vấn chọn trường, hướng dẫn Thi Sương Cảnh lật danh sách các trường đại học và đánh dấu lại.
Thi Sương Cảnh muốn ở trong tỉnh, thậm chí ở ngay trong thành phố D, theo lời cậu thì là: “Sao cứ phải đi học ở nơi khác chứ? Dù ở đâu thì cũng là đi học và ăn hàng thôi mà…… Em đi rồi thì phải làm sao? Phải tính sao với Bắp bây giờ? Mang nó đi cùng hả? Em không muốn đi học ở tỉnh khác, cũng không muốn sống ở tỉnh khác đâu.”
Người xưa có câu “Thiếu bất nhập Thục” quả là chính xác, Thi Sương Cảnh chính là một ví dụ sống đây.
(Câu chính xác là “Thiếu bất nhập Xuyên, lão bất xuất Thục”, tức người trẻ không vào đất Xuyên, người già không rời đất Thục. Xuyên và Thục đều là từ chỉ vùng Tứ Xuyên, ngày xưa đường vào vùng này khó khăn nên nếu người trẻ vào đây thì sẽ không thể tiễn đưa cha mẹ lúc cuối đời, người già rời khỏi đây thì sẽ chết ở nơi đất khách quê người. Sau này Tứ Xuyên trở thành nơi giàu có phát triển, câu này cũng có sự thay đổi trong ý nghĩa. Người trẻ không nên tới đây vì sẽ mải lưu luyến chốn phồn hoa mà quên mất đường về, còn người già thì tất nhiên không muốn rời khỏi nơi yên bình ổn định này.)
Nếu đặt mục tiêu học trường trong tỉnh thì phạm vi chọn trường cũng thu nhỏ lại rất nhiều. Mười ngày trước khi công bố điểm, Thi Sương Cảnh liên tục cầu mong mình có thể khoanh bừa đúng mấy câu trắc nghiệm. Tình hình thi toán của cậu quả thực khiến người ta phải xót xa, đây là môn mà La Ái Diệu dạy nghiêm túc nhất, song cũng là môn mà cậu phát huy kém nhất.
Lưu Thiến vẫn chẳng hiểu nổi lựa chọn chuyên ngành của Thi Sương Cảnh. Bà là một kế toán kỳ cựu, trước khi về hưu từng làm kế toán cho xí nghiệp nhà nước, việc thì nhiều mà tiền thì chẳng thêm được một đồng, lúc nào cũng đối mặt với nguy cơ ngồi tù, phải mặt dày đi nói chuyện với lãnh đạo mà lãnh đạo còn luôn nghĩ cách hãm hại mình. Làm kế toán chính là bất cẩn chút là phạm pháp, sơ sẩy chút là đắc tội với người ta. Nuôi trẻ con có mệt không? Mệt chứ. Nhưng trẻ con sẽ không bắt bà đi cân đối sổ sách để gánh tội thay.
Chập tối hôm đó, Lưu Thiến gọi Thi Sương Cảnh tới cô nhi viện để nói chuyện, bà xé vỏ kem đậu xanh, đưa cho Thi Sương Cảnh, sau đó Thi Sương Cảnh lần đầu được nghe Lưu Thiến chửi bới sếp cũ thậm tệ. Bà kể cho cậu toàn những chuyện hoang đường vô lý, cậu nghe mà quên cả ăn kem.
Về đến nhà, cậu thuật lại lời rủa xả của Lưu Thiên cho La Ái Diệu nghe. La Ái Diệu ung dung gật đầu: “Tôi biết. Tôi thấy những chuyên ngành khác cũng chẳng ra làm sao đâu. Mấy ngành này tốt nghiệp xong sẽ thất nghiệp. Mấy ngành này còn chưa tốt nghiệp đã chắc cú là thất nghiệp rồi. Làm kế toán thì phải gánh tội thay, làm kiểm toán thì không được về nhà…… Tôi cho em đọc lại danh sách chuyên ngành một lần nữa đấy, em có ưng ngành nào không?”
“……Không.”
“Vậy thì thôi.”
“Không được, để em xem lại đã.”
Thi Sương Cảnh lại ngồi vào bàn, nghiên cứu danh sách chuyên ngành suốt cả đêm. Ôi trời ơi, chuyên ngành chỉ có loanh quanh mấy loại, hoặc là tiếp xúc với con người, hoặc là tiếp xúc với chữ số, hoặc là tiếp xúc với máy tính và máy móc, hoặc chính là tiếp xúc với vật liệu nguy hiểm…… Đáng sợ hơn là những kiểu tiếp xúc ấy còn giao thoa nhau. Thi Sương Cảnh càng nghĩ càng thấy vô lý, sao cậu chẳng có hứng thú với chuyên ngành nào thế nhỉ? Điều này là bình thường ư?
Trong lúc cứ mải hoang mang như thế, ngày công bố điểm đã đến.
Tuy ngày mai mới có điểm nhưng website đã mở từ sớm, 8 giờ tối nay, Thi Sương Cảnh nhập số báo danh, số thẻ dự thi và số căn cước của mình, hệ thống thông báo vẫn chưa thể tra điểm được. Cậu nghĩ bụng “Không sao, ờm, đằng nào mình cũng chưa muốn biết sớm”. Cậu ném điện thoại, chăm chú dùng lược mềm chải lông cho Bắp. Chải được một lát thì đến 9 giờ, Thi Sương Cảnh lại tra điểm lần nữa, hệ thống vẫn báo là chưa thể tra. Được rồi, mình đi tắm vậy. Cậu tắm rửa xong còn tiện thể giặt đồ, dọn phòng tắm. Điều hòa thổi vù vù, trước khi ngủ Thi Sương Cảnh lại tra thêm hai lần nữa, vẫn thông báo là chưa đến thời hạn công bố điểm.
Đã sắp 0 giờ, Thi Sương Cảnh quyết định tử thủ đến 0 giờ lại tra điểm. Cậu đi phơi quần áo rồi dùng khăn ướt thú cưng để lau chân cho Bắp, vậy là xem như đã hoàn thành tất cả việc nhà. Dạo này La Ái Diệu y như tiên nhân, bất cứ lúc nào ở đâu cũng có thể nhập định, nghe nói bảo điện của hắn sắp trùng tu xong rồi, quả là thần tốc.
Đã đến 0 giờ! Thi Sương Cảnh lại nhập số báo danh, số thẻ dự thi và số căn cước của mình, rồi gõ mã captcha, gõ sai mất rồi, gõ lại lần nữa…… Chọn “Nhập”. Vẫn chưa tra được! Cậu trợn trắng mắt, nghĩ bụng cứ thế này thì đêm nay khỏi ngủ luôn. Có khi nào 8 giờ sáng mai mới có điểm không? Thôi cứ đi ngủ trước vậy…… Cậu cắm sạc điện thoại, nhắm mắt nằm ngửa, tốt lắm, cứ thế, cứ thế chìm vào giấc ngủ……
“Thi Sương Cảnh, điểm của em có rồi này.”
Tiếng La Ái Diệu vọng ra từ phòng khách. Chất giọng, ngữ điệu, lời nói của hắn đều rất đỗi bình thản, nhưng Thi Sương Cảnh lại nghe rõ như chuông đồng.
Cậu bật dậy khỏi giường, lao ra phòng khách. La Ái Diệu cầm điện thoại, website tra điểm đã hiển thị hết. Tim cậu đập dồn dập, làm sao bây giờ, vừa nãy bật dậy khỏi giường mạnh quá nên hơi váng đầu. La Ái Diệu thấy cậu căng thẳng thì bèn xem lại điểm một lần nữa, rồi hắn nở nụ cười: “Tôi đọc cho em nghe hay là em tự mình xem?”
Trước mắt Thi Sương Cảnh đã biến thành màu đen, không ai nói cho cậu biết là công bố điểm còn hồi hộp hơn cả đi thi đại học nữa. Cậu ra dấu tay, ý bảo “Anh nói luôn đi”.
La Ái Diệu kéo dài giọng, chậm rãi nói: “Ngữ văn 116 điểm, toán 90 điểm, ngoại ngữ 94 điểm, tổ hợp tự nhiên 201 điểm, trong đó vật lý 72 điểm, hóa học 61 điểm, sinh học 68 điểm, cộng thêm 5 điểm dân tộc thiểu số —— Tổng cộng 506 điểm.”
“Chúc mừng em, Thi Sương Cảnh, em đỗ đại học rồi.”
Thi Sương Cảnh ngỡ ngàng nhận lấy điện thoại của La Ái Diệu, xác nhận La Ái Diệu không có lừa mình. Điểm số này là thật ư? Cậu có thể thi tốt đến vậy sao? Nghĩ đoạn, cậu nhấn thoát ra rồi nhập lại số xác minh của mình, lần này không vào được. Cậu quýnh lên, thử lại mấy lần liền, cuối cùng cậu cũng tra lại được điểm của mình. Đúng là 506 điểm, không hề sai.
“La Ái Diệu, em đỗ đại học rồi.” Thi Sương Cảnh cố nén tâm trạng kích động, song vẫn gần như hét lên, “Hơn nữa điểm toán của em đạt tiêu chuẩn rồi! Em đạt tiêu chuẩn rồi!”
“Em đã bảo mà, anh và cô Lý dốc lòng chỉ dạy em như vậy…… Em cố gắng học như vậy…… Ít nhất cũng phải đạt tiêu chuẩn chứ……” Thi Sương Cảnh bắt đầu nói năng lộn xộn, khó mà diễn tả nổi niềm vui sướng trong lòng, “Đạt tiêu chuẩn rồi! Em còn được hơn 500 điểm nữa nha! La Ái Diệu, em thi được 506 điểm! Em đạt hơn 500 điểm đó!”
“Ừ, tôi thấy được rồi, em thi tốt lắm, những gì có thể phát huy em đều đã phát huy hết rồi.”
Thi Sương Cảnh đang cầm điện thoại của La Ái Diệu, ánh sáng màn hình rọi lên mắt cậu lấp lánh như vì sao. Không biết đôi mắt ấy có ứa lệ hay không, nhưng khi cậu nhìn về phía La Ái Diệu, trong đôi mắt chắc chắn có tình yêu, lấp lánh tựa ánh lửa, hóa ra là có Phật nắm giữ trái tim.