Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 176

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 176: Đại trí giả ngu • Thi đại học đại tác chiến – 5

Thi Sương Cảnh vui mừng khôn xiết, suốt đêm không ngủ mà cứ xem đi xem lại quyển mục lục nguyện vọng đại học đã bị lật giở đến mức sờn nát, cậu chẳng nỡ rời tay, đầu óc cứ hỗn loạn, chỉ mải nghĩ về việc chọn trường. Cố nhịn mãi tới hơn 7 giờ, cậu báo tin mừng cho từng người thân bạn bè. Lý Uyển Oanh phản hồi gần như ngay lập tức, đầu tiên cô chúc mừng Thi Sương Cảnh, sau đó bảo rằng mình đã nhờ người quen tư vấn cho cậu về nguyện vọng đại học, hỏi cậu hôm nay có rảnh gặp mặt không, đương nhiên là cậu đồng ý. Sau đó tin nhắn của Lưu Thiến và thầy chủ nhiệm cũng lần lượt gửi tới. Mặc dù trên mạng chưa công bố mức điểm chuẩn, nhưng Trương Quốc Cường làm giáo viên nhiều năm rồi nên vẫn có nguồn tin, nghe nói năm hay khối khoa học tự nhiên có mức điểm chuẩn nguyện vọng 1 là 523 điểm, nguyện vọng 2 là 430 điểm, dù sao đề tổ hợp tự nhiên và đề toán năm nay đều khó. Tính như thế thì Thi Sương Cảnh đã vượt điểm chuẩn nguyện vọng 2 tận 70 điểm, kiểu gì cũng đỗ đại học.

Lý Uyển Oanh hẹn cố vấn nguyện vọng đại học và Thi Sương Cảnh, La Ái Diệu tại một quán cà phê. Nghe giọng cố vấn là biết người này rất sành sỏi, chỉ qua đôi ba câu đã hiểu được thiên hướng nguyện vọng của Thi Sương Cảnh và kỳ vọng của người nhà đối với cậu —— Nhất là yếu tố thứ hai, đây mới là điều mà cố vấn quan tâm nhất. Lũ trẻ bây giờ thường không có khái niệm gì về nguyện vọng và chuyên ngành, người cần tư vấn không phải con trẻ mà là phụ huynh.

La Ái Diệu ngồi ngay ngắn, cất giọng thoải mái: “Tôi nghe theo em ấy, em ấy muốn học gì cũng được, gia đình hoàn toàn ủng hộ. Tình hình việc làm sau này thì chưa ai nói chắc được, nhưng tôi nghĩ với năng lực của em ấy thì nhất định sẽ tìm được việc làm thôi. Các vị đừng hỏi ý tôi, cứ tập trung vào ý kiến của em ấy là được.”

Thi Sương Cảnh lấy ra quyển mục lục nguyện vọng dán đầy giấy note trang màu neon, chia sẻ suy nghĩ của mình cho cố vấn: “Em không hứng thú với các ngành sinh hóa cho lắm, ngành cơ khí, công trình, tự động hoá cũng vậy…… Em cũng không thích ngành máy tính, thông tin…… Em muốn đăng ký chuyên ngành về mảng kế toán.”

Thi Sương Cảnh giấu đi suy nghĩ chân thật nhất của mình —— Từ khi gặp La Ái Diệu tới nay, tổng số tiền hắn chuyển cho cậu đã vượt quá 2.000.000 tệ, chí ít cậu phải biết cách quản lý số tiền này, cậu cần có kiến thức về tiền. Từng chịu khốn khổ vì tiền bạc, cậu khao khát muốn biết thế giới xây dựng bởi đồng tiền vận hành theo quy tắc nào.

Đừng thấy Thi Sương Cảnh còn trẻ mà lầm tưởng, cậu đã nhận thức được mình cố chấp nhất với điều gì rồi, trừ người thì chính là tiền. Đúng là cậu thích âm nhạc và mèo, nhưng đó chỉ là tô điểm cho cuộc sống hoặc vật che đậy đẹp đẽ trên nền móng thôi —— Mà nền móng thì chính là tiền. Thi Sương Cảnh là một kẻ mê tiền. Cậu không tiêu xài bừa bãi không có nghĩa là cậu không thích tiền.

Lưu Thiến nói học mấy ngành kế toán, kiểm toán, quản lý tài vụ thì chỉ là tiền và hóa đơn đi qua tay mình, chứ số tiền ấy chẳng liên quan gì tới mình hết. Tình huống của Thi Sương Cảnh khác với đám con nhà giàu, cậu không có sẵn công ty cần phải quản lý, do đó học đại học các ngành quản trị kinh doanh, tài chính thì sẽ hơi lệch. Học chuyên ngành mang tính kỹ thuật, có thể đọc hiểu số liệu, đây chính là mong muốn của Thi Sương Cảnh.

Cậu rất chi cứng đầu, Lưu Thiến dùng kinh nghiệm của bản thân để khuyên nhủ mà cũng vô ích. Trước đó Lý Uyển Oanh đã nghe nói Thi Sương Cảnh dự định học kế toán, nhưng sĩ tử lựa ngành theo điểm là chuyện thường xảy ra, cô không ngờ cậu lại kiên định đến vậy. Chỉ có cố vấn cảm thấy lựa chọn của Thi Sương Cảnh rất có lý, thầy dựa theo nhu cầu của cậu để nhanh chóng chọn ra đại học trong tỉnh và chuyên ngành phù hợp nhất với mong muốn của cậu. Điểm cộng dân tộc thiểu số của cậu chỉ giới hạn với các trường trong tỉnh, cho nên cậu muốn đăng ký đại học trong tỉnh cũng là hợp tình hợp lý.

Bọn họ dành nguyên ngày để tìm hiểu danh sách đăng ký nguyện vọng, từ trường học đến các nguyên vọng song song, chỉ đợi hệ thống mở là điền vào từng cột theo danh sách này.

Bao nhiêu sĩ tử vất vả học hành cả chục năm, cuối cùng cũng chỉ là hai tờ giấy A4 mỏng dính, thậm chí có lúc còn cho rằng tương lai của mình cũng chỉ gói gọn trong hai tờ giấy này, đầu óc sẽ trống rỗng, cũng sẽ cảm thấy buồn bã hụt hẫng. Vận mệnh được phơi bày như thế đấy, chọn bừa một chuyên ngành rồi sau đó gắn bó hàng chục năm. Vận mệnh tựa như cơn gió thổi tung trang sách.

*

Điền nguyện vọng xong, trong lúc đợi thông báo trúng tuyển, Thi Sương Cảnh lại tìm việc để làm. Cậu đăng ký thi bằng lái, ban ngày thì đi học lái xe, tối về ôn đề thi lý thuyết trên máy tính. Dường như mùa hè này chẳng có gì khác lạ. Thi Sương Cảnh chẳng nhớ nỗi cậu đã trải qua những kỳ nghỉ hè trước kia như thế nào. Giữa cuộc sống bộn bề, làm việc vừa là cách cứu vãn kinh tế, vừa là nút tua nhanh về mặt tinh thần. Mùa hè khe khẽ rung rinh trong cơn tê dại ấy, liên tục tiêu hao năng lượng, thanh xuân dần dần được giải phóng từ một làn sóng và hóa thành một đường thẳng.

Tuy nhiên trái tim Thi Sương Cảnh đã bén rễ rồi, cậu không cần tránh né lời lẽ hay ánh mắt của người khác nữa, thậm chí đã quen nhìn thẳng vào mắt người khác. Vào tinh mơ hay chạng vạng, Thi Sương Cảnh chăm chú ngắm nhìn La Ái Diệu. Nếu thường ngày La Ái Diệu vẫn luôn quan sát Thi Sương Cảnh thì Thi Sương Cảnh cũng trắng trợn nhìn chằm chằm La Ái Diệu, ánh mắt nhìn đăm đăm, trong mắt không hề có h*m m**n gì mà chỉ nhìn hắn và lưu lại ký ức thị giác vậy thôi. Ở ngay trước mắt La Ái Diệu mà nghĩ về hắn, mà suy đoán, dùng ánh mắt để miêu tả, phác họa nên hình tượng hắn.

Hình tượng ấy cũng có lúc như ánh trăng tan vào trong nước rồi trôi đi. Thi Sương Cảnh ra ngoài học lái xe, nửa tiếng sau La Ái Diệu cũng ra ngoài. Ra ngoài suốt một tuần như thế, ban đầu La Ái Diệu khiêng một vật dài về nhà. Lại ra ngoài một tuần nữa, lại khiêng một vật dài về nhà. Mấy ngày kế tiếp, trong nhà lần lượt xuất hiện những gói hàng vuông nặng trịch, La Ái Diệu nhét hết vào kho trống, chỉ có Bắp chứng kiến tất cả.

*

Đã có kết quả trúng tuyển nguyện vọng 1, trong trường cũng lục tục báo tin tốt. Có bạn nữ cùng lớp không thân thiết đã trúng tuyển nguyện vọng 1, mọi người chúc mừng cô. Mấy ngày nữa sẽ có kết quả trúng tuyển nguyện vọng 2. Trong kỳ nghỉ này, Thi Sương Cảnh đã quá quen thuộc với hai chữ “căng thẳng” rồi, thi đại học căng thẳng, công bố điểm căng thẳng, đăng ký nguyện vọng căng thẳng, nhưng đến lúc chờ có kết quả trúng tuyển thì lại không căng thẳng. Chỉ chờ đợi thôi mà. Cậu chờ được tin của cô bạn cùng lớp Dương Linh Linh trước, cô đỗ vào một học viện y ở tỉnh khác, không đỗ chuyên ngành lâm sàng mà đỗ chuyên ngành xét nghiệm. Cô còn mang đến một tin tức, cả lớp dự định sẽ tổ chức liên hoan tốt nghiệp vào một ngày cuối tháng 7 hoặc đầu tháng 8, gọi là “bữa giải tán” thì hơi khó nghe. Bữa ăn này vẫn do thành viên tích cực như cô nàng đứng ra tổ chức, mọi người ăn uống rồi sau đó bao phòng karaoke hát hò, coi như là làm mang tính hình thức vậy thôi.

Thi Sương Cảnh ngẫm lại, là do cậu mê hát quá hay là mọi người nhàm chán quá nhỉ? Cậu chẳng đếm xuể mình đã hát karaoke bao nhiêu lần trong năm nay rồi. Đâu có nhiều hoạt động phù hợp cho đông người cùng tham gia! Cậu đồng ý tham gia, coi như đặt dấu chấm hết tuyệt đẹp cho quãng đời cấp ba của mình.

La Ái Diệu chiếm đóng chiếc bàn lớn trong nhà tự học trên lầu, ngày ngày kiên trì lên lầu viết kinh, viết lên giấy, viết lên da, viết lên vải. Mở cửa phòng tự học là sẽ ngửi thấy mùi hương lạ kỳ, chẳng rõ mùi này đến từ mực, bút, giấy hay là con dấu. Đôi khi Thi Sương Cảnh ngắm nghía nét chữ của La Ái Diệu, thế mới biết đúng là chữ cũng như người, mảnh mai khí phách, đoan chính đẹp đẽ. Đó là suy nghĩ khi nhìn gần. Còn khi ngắm nhìn từ xa, một chiếc bàn, một bức thư pháp, vừa sạch sẽ vừa ngay ngắn, nhưng dường như trong đó lại ẩn chứa bí mật, không tà quái thì cũng trở nên tà quái, nhìn lâu sẽ đau đầu.

Sẩm tối một ngày nọ, Thi Sương Cảnh về đến nhà, La Ái Diệu không bật đèn mà dùng máy chiếu để xem file scan kinh thư, hương trong bàn thờ Phật tỏa khói lượn lờ. Hắn nhìn về phía Thi Sương Cảnh, bảo: “Em về rồi à? Đi rửa tay trước đi.”

Thi Sương Cảnh bèn đi rửa tay rồi trở lại phòng khách, La Ái Diệu bật đèn lên, lấy chìa khóa từ trong ngăn kéo tủ giày, dẫn cậu đi mở cửa kho chứa đồ. Hồi La Ái Diệu mua căn nhà này, chủ thuê cũ đã dọn hết đồ đạc trong kho rồi, bình thường Thi Sương Cảnh cũng không vào trong kho nên vẫn xem như nó không tồn tại. Mùi bụi phả vào mặt, kho đã được quét dọn, Thi Sương Cảnh theo La Ái Diệu vào kho, trông thấy hai bưu kiện mỏng dẹt đặt tựa vào tường, bên cạnh còn có mấy gói hàng lớn nhỏ khác.

La Ái Diệu đưa cho cậu một chiếc kéo: “Đi đi.”

Thi Sương Cảnh không mảy may nghi ngờ, cậu cầm kéo đi mở bưu kiện. Cậu đặt một hộp bưu kiện nằm ngang xuống, cẩn thận rạch băng dính và mở hộp carton ra, trông thấy một túi vải màu đen. Cậu quay đầu nhìn La Ái Diệu, hắn bảo cậu cứ tiếp tục. Cậu xốc túi vải lên, trong lòng đã có suy đoán. Cậu đặt túi vải xuống đất, kéo khóa ra ——

“Em biết mà!! Là đàn guitar!!!”

Bầu không khí thần bí của La Ái Diệu không dọa được Thi Sương Cảnh, có phải cậu mới quen hắn ngày đầu tiên, tuần đầu tiên, tháng đầu tiên đâu. Đây chính là lý do thi thoảng cậu không muốn nhìn La Ái Diệu —— La Ái Diệu sẽ nhìn chằm chằm cậu rất chi là thần bí, rất dễ dàng bị hắn kéo đi chệch hướng, dễ dàng bị hắn hù dọa.

Cậu chẳng dám chạm tay vào cây đàn guitar trong túi vải, đẹp quá đi thôi. Đây là một cây guitar điện màu đen của hãng Gibson, cậu không rảnh tra xem là mẫu nào, cậu cẩn thận nâng cây đàn lên, hai tay rịn mồ hôi. Hưng phấn quá thì có hơi l* m*ng với nhạc cụ, cậu lại đặt cây đàn về chỗ cũ.

La Ái Diệu nhắc nhở cậu: “Vẫn còn một món nữa đấy.”

Thi Sương Cảnh nhặt kéo lên, bấy giờ mới nhìn kỹ tên sản phẩm ghi trên bưu kiện, hay lắm, vẫn là nhãn hiệu mà cậu xem không hiểu, cơ mà khác với nhãn hiệu vừa rồi.

Cậu hân hoan hỏi: “Đừng bảo anh mua cho em một cây đàn bass nha?”

La Ái Diệu không trả lời. Thi Sương Cảnh mở hộp bưu kiện, lần này là một hộp đàn sơn màu cực kỳ nổi bật. Cậu lấy hộp đàn ra và mở khóa kéo —— Lại là một cây đàn guitar! Lần này là một cây guitar gỗ hiệu Martin!

Thi Sương Cảnh sướng phát điên. Gì thế này! Sao La Ái Diệu lại âm thầm làm ra chuyện lớn như vậy chứ! Đàn guitar gỗ dễ sử dụng hơn guitar điện rất nhiều, Thi Sương Cảnh đặt cây đàn gỗ lên đầu gối, thử gảy một dây, chất âm của đàn guitar dày và vang, vọt lên thẳng đỉnh đầu. Cậu cầm lòng không đặng nâng đàn lên, hít ngửi mùi hương xen giữa kỹ nghệ và chất liệu của cây đàn guitar.

“Sao tự dưng anh lại nghĩ đến chuyện tặng đàn guitar cho em? Còn tặng tận hai cây nữa!”

La Ái Diệu vuốt cằm, nhẹ nhàng đáp: “Mua đồ chơi cho em mà cũng cần lý do sao? Tôi nhớ hình như ai đó rất mê đàn guitar……”

Thi Sương Cảnh giơ tay: “Đúng, là em, là em.”

La Ái Diệu phì cười trước dáng vẻ nhiệt tình thừa nhận của cậu. Hắn biết kết quả thi đại học của Thi Sương Cảnh sắp có rồi, thậm chí còn biết tình hình trúng tuyển ra sao. Hắn mong cậu đừng quá thất vọng về kết quả trúng tuyển nên đã tặng quà cho cậu vào tối nay.

10 giờ tối, Thi Sương Cảnh lại tra cứu hệ thống như thường lệ, màn hình bỗng nhiên thay đổi, cậu hoàn toàn đứng hình.

Cậu không ngờ lại là hôm nay, giờ phút này cậu còn đang xem hướng dẫn nhập môn guitar trên mạng. Bình tĩnh xem kỹ, cậu đọc thấy đợt tuyển là đợt hai hệ đại học, sau đó nhìn đến trường và ngành trúng tuyển……

“Có kết quả rồi à?” La Ái Diệu bỗng nhiên ló đầu vào kho.

Thi Sương Cảnh xoay màn hình qua, La Ái Diệu nhận lấy điện thoại. Thi Sương Cảnh bị chuyển sang trường thứ hai trong nhóm nguyện vọng song song, thuận lợi trúng tuyển vào ngành kế toán. Phong cách điền nguyện vọng của họ rất bảo thủ, nhưng không ngờ Thi Sương Cảnh lại không đỗ nguyện vọng 1, sao lại thế chứ? La Ái Diệu quả thực thấy tiếc cho cậu.

Thi Sương Cảnh thở phào nhẹ nhõm, kết thúc rồi, kỳ thi đại học chết tiệt này cuối cùng cũng kết thúc rồi, vòng tuần hoàn vô hạn viết đi viết lại, tra tới tra lui cũng đã kết thúc rồi. Thi Sương Cảnh lấy lại điện thoại, tiếp tục phát video nhập môn guitar.

Cậu thấy La Ái Diệu vẫn đứng ở cửa, vẻ mặt là lạ, bèn hỏi: “Sao thế? Anh không hài lòng à?”

“Em có hài lòng không?”

Thi Sương Cảnh đề cao cảnh giác: “Em rất hài lòng! Em nói cho anh biết nha, em tuyệt đối không học lại đâu.”

“Tôi đâu có bảo em học lại.”

“Vậy thì không sao. Em rất hài lòng! Cuối cùng cũng kết thúc rồi! Học ở đâu chẳng là học? Trường này còn ở thành phố D nữa chứ, nhưng là ở phía bên kia thành phố…… Em đang nghĩ xem sau này phải về nhà kiểu gì……”

“Chúng ta có thể thuê nhà ở gần trường học.”

Thi Sương Cảnh chống tay lên hông, bắt đầu tưởng tượng về cuộc sống đại học: “Hay là em ở túc xá nhỉ? Giáo viên cố vấn bảo ký túc của trường này xịn xò lắm.”

“Không được ra ngoài ở. Bắp phải làm sao đây?”

“Cũng đúng ha…… Anh không giúp em cho Bắp ăn được ư?”

“Sao em không về nhà?”

“Em đi học mà!”

“Nhà mình đâu có thiếu tiền thuê nhà, em……”

Thi Sương Cảnh cười hôn La Ái Diệu, thủ thỉ rằng: “Trêu anh đấy. Phải sống chung với nhau chứ. Không chừng em vẫn phải nhờ anh phụ đạo bài tập ở đại học mà.”

La Ái Diệu nghẹn đến mức chỉ thốt ra được một chữ “Ừ”. Quả nhiên hôm nay tặng đàn guitar cho Thi Sương Cảnh là lựa chọn đúng đắn. Cậu bé có đồ chơi để nghịch thì sẽ không đau buồn nữa.

✿Tác giả có lời muốn nói:

Phù! Đã xong phần thi đại học đại tác chiến! Hê hê, cún con đàn guitar, hê hê.

Tưởng quyển 4 kết thúc nhẹ nhàng như thế hả…… Không đâu! Xin mời nghênh đón một tràng tiếng guitar mãnh liệt, sau đó phải tiễn anh Phật Tử đi niết bàn rồi.

Mời xem cún con đèn guitar trên trang bìa Weibo của tôi…… Nghẹn chết mất thôi! Cuối cùng cũng có thể tiết lộ cho mọi người biết tại sao trang bìa lại là một chú cún con bên cây đàn guitar rồi!!

175 1175 2

(Cái ảnh đó đây nha các bạn hihi. Cún con Tiểu Cảnh và mèo đen Phật Tử nha ~)

Bình Luận (0)
Comment