Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 177

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 177: Đại trí giả ngu • Cõi Thanh Lương – 1

Cưỡi ngựa đi về phương Nam, băng qua ngàn dặm một cách vững vàng mà hỗn loạn, pháp y tím thêu vàng đã hóa thành tro, bốn vó ngựa trắng gầy như que củi. Trên đường tá túc trong chùa miếu, tăng lữ không biết An Tây đã mất, giọng quê khó hòa vào tiếng tụng kinh. Xưa nay đôi mắt lam chỉ dùng để xem kinh thư, công cụ, nghi thức, điện phủ, trên quãng đường này đôi mắt đã ngắm hết non sông, song lại chẳng có một bóng người. Mưa tuyết cũng đi, nóng nực cũng đi, trước khi đến được hang đá, con ngựa trắng hóa thành ngọc thạch, chẳng buồn lưu luyến một ánh nhìn đã khép núi, Bích Chi chờ đợi Duyên Giác. (Bích Chi Phật hay còn gọi là Duyên Giác, là các vị Phật đến từ thế gian không có Phật pháp, dẫu không được chỉ dạy Phật pháp nhưng vẫn tự tu hành chứng quả.)

Chuyện từ ngàn năm trước rồi, thuở đó quả quyết và kiên định biết bao. La Ái Diệu kế thừa muôn vàn điều tốt đẹp ấy, chẳng có ai thực sự đủ tư cách chỉ dạy hắn, đành phải vĩnh viễn tự mình khai ngộ, tin vào trực giác, vậy thì tất nhiên là sẽ tự phụ. Trong sự tự phụ ấy là khoảng lặng như nước đọng, như núi lớn, khẩn thiết chờ đợi một ngọn lửa len lỏi vào trong bóng tối, bùng nổ thành ánh sáng rọi thấu đêm đen.

La Ái Diệu không nằm mơ, không có áp lực, không có tiềm thức hay tiền ý thức, chỉ có một hạt giống của thức mà thôi. Ở Phật quốc chỉ là một hạt giống của thức, nhưng với con người thì lại là đại dương bao la vô tận. Trước khi bị đưa vào thế tục, pháp thân của La Ái Diệu cùng chung một thể với chư Phật, báo thân dung hòa với chư Phật. Giáng xuống thế tục, chẳng biết là duyên phận tiến lên một bước hay bị đày lùi lại, không lo âu cũng không nghi ngờ, chỉ cảm thấy đó là lẽ đương nhiên. La Ái Diệu cũng từng nghĩ, lẽ nào hắn đã niết bàn rồi, chỉ là hắn đảo giá từ hàng giống như các vị Bồ Tát lớn, tới nhân thế để thực hiện nhiệm vụ thôi.

Nhưng chẳng có nhiệm vụ nào như thế cả.

Mãi đến tận bây giờ, Phật, Bồ Tát, Kim Cang, Minh Vương, hộ pháp, dạ xoa, thiên nhân…… đều biến mất rồi, biển của La Ái Diệu là một vùng biển cô độc khép kín, không thông ra bất cứ con sông nào. Cho tới nay, khi nghe thấy thư nhắn đến từ đại dương tựa như vong linh, La Ái Diệu đã học được từ loài người sự hoài nghi, cảnh giác, không ngừng chứng minh và phản chứng, hắn chỉ cảm thấy quá trình này thú vị chứ chẳng màng đến kết quả.

La Ái Diệu chỉ biết, lần tiếp theo tiến vào núi, hắn phải dẫn theo một người.

Nếu một người buồn chán, vậy thì hai người. Nếu hai người buồn chán, vậy thì cả gia tộc. Nếu cả gia tộc bạo loạn, vậy thì thế gian này sẽ thay đổi. Kẻ như La Ái Diệu không sợ thay đổi, chỉ sợ không thay đổi. Một mình hắn ứng phó với thói đời đổi thay, ngủ một giấc dài là xong chuyện; nếu hai người ứng phó với sự đời vô thường, vậy thì có thể ngủ một giấc dài là xong chuyện; nếu con cháu ứng phó với đất trời hỗn loạn, haiz, đáng lo đây. Nếu Mật tông chỉ còn mỗi vị Phật Tử này thì sao Phật có thể không lo lắng cho được? La Ái Diệu luôn nắm bắt được dòng trực giác trong những suy nghĩ miên man. Nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc đến lúc phải thức dậy rồi. Tất cả giấc ngủ của hắn chỉ là giả vờ mà thôi, ngàn năm qua cũng là giả vờ, tám tiếng đồng hồ cũng là giả vờ, muốn ngủ là cũng là giả vờ, không muốn ngủ cũng là giả vờ.

Thi Sương Cảnh đã trúng tuyển, có thể học tiếp bốn năm, cậu vui quên trời quên đất, vẫn chưa biết rằng học kế toán sẽ phải khổ cả đời. Thế thì sao chứ, đi học bốn năm trốn tránh thực tại, bớt được mấy năm phải đi làm, đằng nào tuổi nghỉ hưu bây giờ cũng bị đẩy đến mức tối đa mà.

Buổi sáng Thi Sương Cảnh gọi điện cho giáo viên dạy lái, báo rằng mình đỗ đại học rồi nên hai ngày tới sẽ không đi học lái xe, cậu đang có rất nhiều việc phải làm. La Ái Diệu bèn xem rốt cuộc cậu có việc gì phải làm.

Cậu mua một bọc vàng mã to, chẳng kịp đợi giấy báo trúng tuyển gửi về nhà, dù sao cậu cũng in trang thông báo trúng tuyển ra rồi, thậm chí in nhiều đến mức dùng làm vàng mã được luôn.

Thi Sương Cảnh nói: “Em muốn đi báo cho bố mẹ biết! Em cũng đỗ đại học rồi! Em cũng là sinh viên rồi! Em muốn bố mẹ là người đầu tiên biết tin em đỗ đại học!”

Cho nên đêm qua cậu mới nghiên cứu nhập môn guitar một cách rất chú tâm.

La Ái Diệu đi cùng Thi Sương Cảnh, trước tiên hắn đi gặp bố của cậu, vẫn là ô trong cùng trong khu lưu giữ tro cốt của nhà tang lễ, hai người ngồi xổm xuống rồi còn phải khom người mới thấy được hũ tro cốt. Thi Sương Cảnh lau chùi chiếc hũ, cậu mới ghé qua hồi Tết nên ô tủ kính không bám bụi mấy. Cậu châm hương, chắp tay, mau chóng nhủ thầm.

Lần này không bồi hồi xúc động như lần trước tới thắp hương, Thi Sương Cảnh báo tin mừng ngay, cậu kể cho bố và cũng kể cho mẹ. Chẳng hiểu sao hôm nay cậu trò chuyện với mẹ nhiều hơn, cậu kể La Ái Diệu đã chăm sóc mình như thế nào trong suốt quá trình ôn thi, kể mình đến Tam Á du lịch tốt nghiệp, phơi nắng sạm cả da, bây giờ đi tập lái xe lại đen hơn, kể lúc đăng ký nguyện vọng mọi người đều khuyên mình đừng học kế toán, haiz, lần này trúng tuyển cũng hơi lo, lỡ mà chọn ngành sai, học oải quá thì biết làm sao?

Đến khi ba nén hương trong tay cháy chỉ còn một nửa, Thi Sương Cảnh mới lưu luyến cắm hương vào trong lư hương. La Ái Diệu tặng cậu một lư hương nhỏ, bảo cậu châm hương xong thì c*m v** tro, đến thắp hương mà sao ngay cả một cái lư hương cũng không có cơ chứ.

Thi Sương Cảnh ngồi dưới đất, sau khi báo tin cho tất cả những người cậu nhung nhớ nhất, cậu mới gửi riêng ảnh thông báo trúng tuyển của mình cho từng người thân bạn bè. Ngón tay cậu thao tác cực nhanh, khung chat hiện ra đều bị gạt đi hết. Tiếp đó, cậu dẫn La Ái Diệu đến khu hóa vàng để đốt tiền giấy cho bố mẹ.

“La Ái Diệu, anh nghĩ rốt cuộc bố mẹ em có chuyển thế không nhỉ?” Tay phải Thi Sương Cảnh cầm một xấp vàng mã dày, tay trái cứ gấp ba tờ một lần. Cậu nắm cả mớ vàng mã lớn, đến khi tay trái không cầm nổi nữa mới ném vào đống lửa. Giữa ban ngày mà đốt vàng mã cháy mạnh thế này, chắc hẳn bố mẹ cậu rất vui.

“Chắc là có đấy. Em có thể hỏi Tưởng Lương Lâm xem.”

“Thôi, lỡ họ không thể chuyển thế thành người thì em sẽ đau lòng lắm.” Thi Sương Cảnh lại bỏ thêm một xấp vàng mã nữa.

Tiền giấy không thể qua tay La Ái Diệu, chẳng lý nào Phật Tử lại đi hoá vàng cho người chết, như thế là đại bất kính. Do đó La Ái Diệu đốt tờ giấy in thông báo trúng tuyển của Thi Sương Cảnh, hơi bị giống gia sư báo cáo công việc với phụ huynh.

Thời tiết ngoài thành phố D giữa tháng 6 đáng lẽ phải nóng hầm hập, nhưng Thi Sương Cảnh đứng trước đống lửa hoá vàng mà chẳng hề thấy nóng chút nào, đối với cậu, nhiệt độ này lại rất vừa phải. Về tới thành phố D, cậu cảm tưởng mùa xuân vẫn dừng trên người mình, chưa từng rời đi. Người khác ra ngoài hóa vàng thì đổ mồ hôi đầm đìa, còn cậu vẫn khô ráo toàn thân. La Ái Diệu không phải con người, khả năng tự điều tiết của hắn rất tốt, tất nhiên chẳng nhận ra có gì khác thường, dù mặc áo gió giữa mùa hè cũng chẳng hề hấn gì.

Thi Sương Cảnh bất giác mân mê chuỗi Phật châu trên cổ mình, trong mắt người khác có lẽ nó là món đồ thời thượng hoặc quê mùa, song từ lâu Thi Sương Cảnh đã quen rồi. Bắt đầu từ đêm qua, cậu cứ cảm giác chuỗi huyền châu này ẩm ướt như thể chảy ra bọt nước li ti, dù cậu cố lau cỡ nào cũng không thể xóa sạch cảm giác ẩm ướt ấy. Hôm nay phơi nắng tới tận trưa, cậu sờ vào huyền châu, không ngờ nó càng ướt hơn, như thể nhiệt độ bên trong và bên ngoài chênh lệch lớn đến mức tạo sương mù, tích thành nước.

“La Ái Diệu, có phải Phật châu của anh xảy ra vấn đề gì rồi không?”

Thi Sương Cảnh tháo chuỗi hạt xuống, đưa cho La Ái Diệu. La Ái Diệu lấy làm lạ, chuỗi hạt xếp tròn thành hình tháp trong lòng bàn tay hắn, hắn cẩn thận lần chuỗi hạt, mấy hạt đầu không hề có gì lạ, nhưng lần đến hạt thứ mười thì bắt đầu thấy ươn ướt, như thể cộng hưởng cảm giác với Thi Sương Cảnh vậy.

La Ái Diệu mở không gian trong Phật châu để xem thử, chỉ thấy một biển sương mờ ảo, các pháp khí thấm đẫm hơi nước, toát lên cảm giác lành lạnh khó tả. Cái lạnh ấy không phải theo kiểu âm u mà giống như một phương pháp bảo quản tuyệt hảo, La Ái Diệu có thể cảm nhận được rằng các pháp khí đang được bồi bổ. Hắn vô thức kiểm đếm pháp khí, không đếm thì không biết, đếm rồi mới thấy giật mình.

Thi Sương Cảnh đợi chừng năm phút, La Ái Diệu mới thu hồi ý thức và hỏi cậu: “Chày kim cang và kiếm Văn Thù của em đâu?”

“Em tưởng chày kim cang bị cất đi rồi chứ…… Kiếm Văn Thù thì em không rõ lắm, bình thường em không kiểm đếm những pháp khí này.” Mà cậu cũng đâu biết đếm kiểu gì, cậu chỉ xem Phật châu là máy cầu nguyện, lúc nào cần thì khởi tâm động niệm là xong. Cậu ngẫm kỹ lại, nếu đồ biến mất khỏi tay cậu, cậu bèn hỏi ngược lại: “Không thấy chày kim cang và kiếm Văn Thù đâu hả?”

“Đúng là “không thấy đâu” rồi…… Chuyện này rất kỳ lạ, cũng rất khó nói.” La Ái Diệu dừng một thoáng rồi nói tiếp, “Giống như tôi có thể sử dụng pháp khí của các vị Phật khác, các vị Phật khác cũng có thể sử dụng pháp khí của tôi. Văn Thù Bồ Tát đã lấy chúng đi ư?”

Thi Sương Cảnh không đi vái lạy Văn Thù trước khi thi đại học, có phải vì lý do này không nhỉ? Cậu ngỡ mình gây họa, bèn vuốt vuốt ngực, hình như hôm nay không có dự cảm chẳng lành giống như lần trước, thế là cậu bảo: “Đến tu viện Văn Thù hỏi thử xem.”

La Ái Diệu chẳng tỏ rõ ý kiến, hai người sửa soạn đồ đạc rồi quay lại bãi đỗ xe. La Ái Diệu cứ đứng ngoài xe, chẳng biết là đang suy nghĩ gì. Đến khi ngồi vào trong xe, hắn liền bật chỉ đường, chọn định vị là tu viện Văn Thù.

Thực ra không nhất thiết phải đến tận chùa miếu của người ta mới hỏi được, chỉ là cảm thấy mắc nợ nhân duyên nên buộc phải đi thôi. Thậm chí La Ái Diệu còn có phần nao núng. Trên đời này hiếm có điều gì khiến hắn lạnh lòng, không phải lạnh lòng vì buồn bã thất vọng, mà là nghĩa đen, một quả tim Phật trống rỗng rơi xuống, dấy lên hơi lạnh của chân không.

Từ tháng 6 đến tháng 7, du khách nườm nượp kéo đến tu viện Văn Thù, tranh thủ du lịch nghỉ hè và cũng tranh thủ cầu nguyện, tạ lễ cho kỳ thi đại học. La Ái Diệu cho xe vào bãi đỗ xe ngầm, hắn dặn Thi Sương Cảnh quấn chuỗi Phật châu thành mấy vòng quanh cổ tay, đeo lên cổ sẽ dễ khiến người ta chú ý.

Tu viện Văn Thù được xây dựng khang trang đẹp đẽ, giữ được vẻ thanh tịnh giữa cảnh náo nhiệt, tường vàng bảng vàng, ngói đen cột đỏ. Du khách nô nức rộn ràng, đồ ăn bày bán xung quanh cũng hết sức đa dạng, La Ái Diệu hỏi Thi Sương Cảnh có muốn ăn chút gì đó rồi hẵng vào hay không, Thi Sương Cảnh lập tức nhìn thấu ý đồ của hắn: “Có phải anh định kéo dài thời gian không?”

La Ái Diệu nín thinh.

Ai muốn vào tu viện Văn Thù để vái lạy đều sẽ được nhận ba nén hương miễn phí tại cổng ra vào. La Ái Diệu dặn Thi Sương Cảnh: “Chớ nhận hương, cũng chớ vái lạy, chúng ta chỉ vào xem thôi.”

Thi Sương Cảnh nghĩ bụng, có phải đi thám thình tình hình quân địch đâu, sao mà trịnh trọng quá vậy?

Điện đầu tiên là điện Thiên Vương tại cổng chùa, bên trong là Phật Di Lặc. Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu không nhận hương mà những người khác đều nhận cả, không làm theo họ thì có vẻ hơi bất kính, cứ như khách tham quan đơn thuần vậy. Rõ ràng La Ái Diệu chính là Phật Tử, thế mà Thi Sương Cảnh lại vô thức sợ hắn phạm vào kị húy, suốt đường đi cậu cứ nhìn hắn chằm chằm. La Ái Diệu chậm rãi đi vòng qua điện Thiên Vương, hướng thẳng đến điện Tam Đại Sĩ.

Tam đại sĩ là chỉ Văn Thù Bồ Tát, Phổ Hiền Bồ Tát và Quan Âm Bồ Tát. Tu viện Văn Thù không có điện thờ riêng cho Văn Thù Bồ Tát, cho nên muốn vái lạy Văn Thù thì đều phải chờ trước điện Tam Đại Sĩ. Điện thờ này nghi ngút khói nhang, người đông nghìn nghịt, chẳng hề có cảm giác sợ hãi và xa lạ vì là kẻ lạc loài. Ấy thế mà toàn thân La Ái Diệu vẫn lạnh toát, hắn mãi chẳng thể bước tới trước cửa điện rộng mở và ngắm nhìn kim thân của tam đại sĩ.

Sao thế này? La Ái Diệu khó lòng giải thích được phản ứng của mình.

Đương lúc hắn ngẩn ngơ, một con mèo trắng vằn đang nằm trên nệm quỳ cũng từ từ tỉnh giấc, nó há miệng ngáp một cái, vểnh đuổi nhảy ra khỏi nệm, tìm chỗ để đi. Thi Sương Cảnh ngửi mùi đèn nhang mà lòng khoan khoái, bỗng có gì đó cọ vào ống quần, cậu cúi đầu, thấy con mèo nọ đang chào hỏi mình. Thi Sương Cảnh ngồi xuống chơi với mèo, lau ghèn mắt cho nó.

Nhưng trong mắt La Ái Diệu, con mèo đó là mèo thật ư? Con vật nhỏ với bộ lông xơ xác như thế mà phía sau lại có linh, lông xanh toát lên nhuệ khí, hóa thành cái bóng giữa làn khói hương. Mèo chỉ là mèo, mà con sư tử xanh ấy thì như quỷ như huyễn, mượn chiếc mũi của mèo để ngửi Thi Sương Cảnh.

Tưởng như quả cầu thủy tinh đựng đầy nước rơi từ trên trời cao xuống đất vỡ tan tành. Luồng khí mát lạnh theo làn khói nhang tỏa ra khắp tu viện Văn Thù, bỗng chốc trước điện Tam Đại Sĩ chỉ còn lại mỗi mình Phật Tử, một người, một mèo.

Bình Luận (0)
Comment